Vẩn vơ thi thoảng

ngày xửa ngày xưa thì là thế, còn ngày nảy ngày nay thì là công chúa vừa hôn hoàng tử xong lại quay ra hôn thằng chăn lợn xong lại quay lại hôn hoàng tử...
xong lại còn hôn cả con lợn nữa chứ.

chú Vinh là công chúa hay thằng chăn lợn thế?
Vinh ơi mày là một trong số các con lợn trong đàn lợn của gã chăn lợn à?

tao là con dê xồm
tao đứng đỉnh núi tao nhòm cầu vực chênh vênh
xem bọn dê húc nhau, mấy đứa thọt, mấy đứa què >:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
“Chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. Chúng ta chưa từng phủ nhận khi nghe con nói con là mèo, bởi điều đó an ủi chúng ta rằng con muốn giống chúng ta, nhưng con khác với chúng ta và chúng ta vui với sự khác biệt đó. Chúng ta đã không cứu được mẹ con, nhưng chúng ta có thể giúp con. Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảnh khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con trở thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng tự hào: chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta! Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thật sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta hiểu được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay”. ... “Chỉ những kẻ thực sự dám thì mới có thể bay”. Đó là lời của con mèo mun, to đùng, mập ú Zorba với cô nàng hải âu non bé bỏng đã được cộng đồng mèo ở bến cảng Hamburg chăm sóc và bảo vệ từ khi trứng nước. Câu chuyện thấm đẫm tình mèo và tình người này là một kiệt tác dành cho thiếu nhi của Luis Sepúlveda, một trong những nhà văn xuất sắc nhất Chi Lê hiện nay.

Tao thích truyện này lắm.
Lại cũng thích minh họa của một họa sĩ Việt Nam, họa sĩ Bút Chì.
Thật đáng khen là thật đáng khen.
:)
 
Hôm vừa rồi, lôi ra cái túi lâu không dùng, tìm thấy mẩu giấy tâm sự mình viết để quên trong túi từ lâu lắm rồi. Mẩu tâm sự về đứa bạn thân, ba bốn năm trước, nó lặn lội từ xứ sở mặt trời mọc sang thăm mình. Ngồi trên máy bay đọc mà nước mắt rơm rớm, may mà người ta tưởng mình xem phim trưởng Hồng Kông cảm động khóc, không người ta tưởng mình bị dở hơi.

Giờ chép lại đây cho cái đứa bạn đấy nó biết là mình nhớ nó.

"It is the end of the year, a year full of events. There were laughters, happiness, sorrow and tears. And here I am, looking back of this year, wondering how it could have gone so fast.

There is no regret, it was a good year.

It started with seeing some old friend whom I had not seen for over ten years. I was concerned if our friendship had become awkward after such a long time of separation. I was glad that it did not. We picked up exactly where we left off many years ago, and continued to run with it.

The night before she left, we hugged each other in the kitchen, cried, each had their own isues, but glad we found one another again. The friendship is like an old hug, the warmth remains the same"

Tao còn viết nhiều thứ khác nữa về cái năm nhiều sự kiện ấy. Thế nhưng xin dừng lại đây không lại thành sai chủ đề.
 
(quote: It started with seeing some old friend whom I had not seen for over ten years. I was concerned if our friendship had become awkward after such a long time of separation. I was glad that it did not. We picked up exactly where we left off many years ago, and continued to run with it. )

Nhung à, tao thích nhất đoạn này vì thấy nó thật đúng. Bạn rất thân là bạn như thế. Lâu lắm lắm mới gặp mà cảm giác vừa nói chuyện với nhau hôm qua thôi. Không cần giấu diếm gì và nói gì cũng hiểu nhau hết mặc dù mỗi người có một sống riêng, không liên quan gì đến nhau nhiều năm rồi. Tao cũng có may mắn có được hai người bạn như thế.
 
Hôm vừa rồi, lôi ra cái túi lâu không dùng, tìm thấy mẩu giấy tâm sự mình viết để quên trong túi từ lâu lắm rồi. Mẩu tâm sự về đứa bạn thân, ba bốn năm trước, nó lặn lội từ xứ sở mặt trời mọc sang thăm mình. Ngồi trên máy bay đọc mà nước mắt rơm rớm, may mà người ta tưởng mình xem phim trưởng Hồng Kông cảm động khóc, không người ta tưởng mình bị dở hơi.

Giờ chép lại đây cho cái đứa bạn đấy nó biết là mình nhớ nó.

"It is the end of the year, a year full of events. There were laughters, happiness, sorrow and tears. And here I am, looking back of this year, wondering how it could have gone so fast.

There is no regret, it was a good year.

It started with seeing some old friend whom I had not seen for over ten years. I was concerned if our friendship had become awkward after such a long time of separation. I was glad that it did not. We picked up exactly where we left off many years ago, and continued to run with it.

The night before she left, we hugged each other in the kitchen, cried, each had their own isues, but glad we found one another again. The friendship is like an old hug, the warmth remains the same"

Tao còn viết nhiều thứ khác nữa về cái năm nhiều sự kiện ấy. Thế nhưng xin dừng lại đây không lại thành sai chủ đề.

Tao thì thích cả bài.

How do I forget someone who gave me a shoulder to cry on and dried my tears when I finished? Many people come and go, but you forever stay, with me, in my life, and my heart.

(giời ơi lần trước có đứa cũng bảo tao "you are always there in my heart" làm tao nhẩm đi nhẩm lại mãi, làm cách gì cũng không thể quên được :D).

Yêu chúng mày ghê lắm. I believe I have become a better and happier person with your friendship and love in my heart.
 
Tao thì thích cả bài.

How do I forget someone who gave me a shoulder to cry on and dried my tears when I finished? Many people come and go, but you forever stay, with me, in my life, and my heart.

(giời ơi lần trước có đứa cũng bảo tao "you are always there in my heart" làm tao nhẩm đi nhẩm lại mãi, làm cách gì cũng không thể quên được :D).

Yêu chúng mày ghê lắm. I believe I have become a better and happier person with your friendship and love in my heart.

Ờ.

Mai ông đi yêu con Thư với con Minh, có đứa nào gửi gì cho chúng nó để tao chuyển hộ cho <):)
 
Nhân lúc chùa bà Đanh đang vắng vẻ, không thấy bóng dáng bảo vệ mẫn cán nào, tao liền mắt trước mắt sau thả trộm một câu chuyện :D.

(Tiêu đề ở cuối chuyện - thế cho nên muốn biết tiêu đề là gì thì phải xem hết, hi hí...)


Bắt đầu này:

Trong khi chờ đợi để đón người bạn tại sân bay Portland, Oregan, tôi đã có được một trải nghiệm - như người ta vẫn thường nói là - trải nghiệm làm thay đổi cả cuộc đời. Bạn biết đấy, những trải nghiệm kiểu này thường hay đến với ta vào lúc bất ngờ nhất. Sự việc diễn ra cách tôi chưa đầy hai bước. Đang căng mắt tìm người bạn trong số các hành khách lục tục rời khỏi máy bay, thì tôi nhìn thấy một người đàn ông khoác hai chiếc túi nhẹ, tiến về phía mình. Ông dừng lại ngay bên cạnh tôi, và ôm hôn chào đón gia đình mình.

Đầu tiên ông bước tới cậu con út (cậu bé khoảng 6-7 tuổi) sau khi buông túi xách xuống đất. Họ ôm choàng lấy nhau thật lâu và thắm thiết. Khi hai cha con lui ra một chút đủ để nhìn thấy mặt nhau, tôi nghe thấy người cha nói "Bố rất vui vì lại gặp con, con trai. Bố nhớ con nhiều lắm!". Cậu bé cười bẽn lẽn, nhìn tránh đi chỗ khác và nói nhỏ "Bố ơi con cũng thế!"

(còn tiếp)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
[Ke gi ma bo nho the ha may oi? Hom nay tao roi rai cung luo'n vao xem ty. THe ma cha thoa chi to mo gi ca!
 
[Ke gi ma bo nho the ha may oi? Hom nay tao roi rai cung luo'n vao xem ty. THe ma cha thoa chi to mo gi ca!

Hihi, Thư ơi, chả thấy ai nói gì nên tao phải bỏ cái gì vào đây nuôi diễn đàn ấy mờ! :D. Mày chịu khó chờ tí, chuyện này cũng không dài đâu, thỉnh thoảng giờ nghỉ trưa tao lại đọc linh tinh, nhân tiện trong này đang vắng vẻ trăng thanh gió mát, tao lụi cụi dịch lên đây, gọi là vừa bắt não tập thể dục, vừa có cái mua vui cho các bạn ấy mà. Hôm nào nhiều thời gian thì dịch được dài, còn ví như ngày mai, tao được lôi đi họp (với lý do ông bạn sếp nêu ra rất vớ vẩn là tháng 11 trời đẹp mày ngồi lì ở văn phòng làm quái gì, ra ngoài với tao mà hít thở không khí trong lành), thì chắc chả thêm được đoạn nào. Thôi mày cứ năng ra ra vào vào mà xem nhá, nhân tiện nói vài câu đỡ buồn :D.

----------

Mấy cả bao giờ PM cho tao cái khách sạn ở Shinjuku rồi ngày giờ hẹn nhau nhá! Cây cối ở Tokyo đang bắt đầu chuyển màu đấy, đẹp "huyền diệu" :D.
 
(tiếp nhá)

Rồi người đàn ông đứng lên, nhìn sâu vào mắt cậu con trai cả (có lẽ thế), nâng mặt cậu bé lên trong lòng hai bàn tay "Con đã thành một chàng trai rồi đấy, bố yêu con lắm Zach ạ!". Hai bố con ôm lấy nhau đầy âu yếm. Cậu con trai không nói gì cả. Không cần phải nói gì.

Trong khi đó, một bé gái (khoảng chừng một hay một tuổi rưỡi) ngọ nguậy lia lịa trong vòng tay mẹ và nhìn không dứt cảnh tượng tuyệt vời bố em đã về. Người đàn ông nói "Chào bé!" khi ông dịu dàng đón lấy bé gái từ tay bà mẹ. Ông vội vàng hôn vào khắp mặt bé rồi ôm ghì bé vào ngực, vừa ôm vừa đu đưa bé. Bé gái thả lỏng ngay người và tựa đầu vào vai bố, nằm im mãn nguyện.

Một lúc sau, người đàn ông trao bé gái cho cậu con cả, và tuyên bố "Anh để dành điều tốt đẹp nhất đến tận cuối cùng đây!", và bước tới hôn vợ một chiếc hôn dài và đắm đuối chưa từng thấy. Ông nhìn sâu vào mắt vợ vài giây rồi khẽ nói "Yêu em nhiều lắm!". Họ nhìn vào mắt nhau, cười với nhau trong khi cả hai tay đều nắm tay nhau. Bất giác họ làm tôi nghĩ đến những đôi vợ chồng mới cưới, nhưng tôi biết không phải vậy vì con họ đã lớn nhường kia. Tôi bối rối một giây và sửng sốt nhận ra mình thực sự đã đắm chìm trong màn bày tỏ tình yêu vô điều kiện tuyệt vời này, diễn ra chỉ cách tôi có một sải tay. Tôi chợt cảm thấy mất tự nhiên, dường như mình đang xâm phạm vào sự thiêng liêng nào đó, và ngạc nhiên nghe chính giọng mình cất lên, rụt rẻ hỏi "Wow, anh chị lấy nhau được bao lâu rồi ạ?"

(còn tiếp)
 
Hehehe "wow anh chị bao lâu rồi không gặp nhau ạ?" nếu mình mà đứng cách họ một xải tay thì mình sẽ hỏi thế bởi vì nhỡ đấy không phải là vợ chồng hehehe nên phải đứng gần họ để canh chừng xem họ làm gì nhỉ bạn Hoa nhỉ?
 
Hehe, cả ba anh em cứ tiếp tục theo dõi câu chuyện nhá (tao đang câu ba anh em đấy! :D), rồi thì sẽ có tuốt, cả câu hỏi của anh Bẩu cả câu trả lời, nhưng mà mai kia nhá. Hôm nay tao bận ngắm trời ngắm đất tí, giời đẹp quá.
 
Lâu nay không vào đây, thấy các bạn dạo này nhẹ nhàng âu yếm với bác Bảo thế? Lâu quá rồi không vào nên chả hiểu mọi người nói chuyện gì, vào chào mọi người 1 câu rồi lại chui ra. =;
 
"Wow, anh chị lấy nhau được bao lâu rồi ạ?"
Tao vào tao bon chen giải câu đố vui của Hoa nhé.
Trả lời - chúng tôi lấy nhau được 3 ngày. Ngày đầu cách đây 20 năm, ra cậu con trai đầu tiên, ngày thứ 2 cách đây 6-7 năm ra cậu thứ 2, ngày thứ 3 cách đây gần hai năm.

Sang năm là năm đẹp, thấy bảo đẻ con sẽ vinh hoa phú quý, chúng tôi quyết lấy nhau thêm một ngày nữa hy vọng ra thêm một cô bé gái nữa cho đủ tẻ đủ nếp"

Người đanf ông chìa tấm vé cho tôi xem: "Vé khứ hồi ngày mai bay sớm, thôi chào anh, chúng tôi phải về nhà thủ tục cưới xin cho xong, mai tôi lại quay lại đây'.

Ha ha, cái Hoa ngừng ngắm cảnh trời đẹp vào mà mắng tao xuyên tạc chuyện tình thơ mộng đẹp đẽ trong sáng của mày kìa.
 
Úi giời kekeke chết cười với chuyện tình năng suất cao của cái Nhung :)).

Tao thấy phần kết thật của chuyện còn chả hay bằng cái kết của chúng mày sáng tác, nhưng dù sao thì cũng phải kết. Để chốc nữa tao dịch nốt nhá. Sếp cú vọ nhất văn phòng tao hôm nay đi vắng, tao tha hồ vọc niêu tôm :D.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
con Nhung hay nhở.

thày Bảo hay nhở.

Mai- Nga -Phương cú vọ nhở.

chúng mày cứ rình rập thế, thày Bảo thày ý oánh cho.

con Hoa hay nhở. Mày cấp visa cho thày Bảo đi trại đông à?
 
Back
Bên trên