Vẩn vơ thi thoảng

Để mười lăm năm golden years, ta dồn vào chăm sóc các cháu nội ngoại của ta. Ta ơi, cố mà giữ sức khỏe, cố mà làm lụng chăm lo. Đời còn dài lắm, còn nhiều điều phải làm lắm. Khi golden years đến thì lại có những việc khác phải làm lụng chăm lo.

Thế nên đừng đợi, tập đàn tập hát tập thêu tập tàu lượn từ bây giờ đi. Đừng nghĩ đừng mơ tưởng, mà làm ấy :x

Kekeke, Nhung nhá, lại nhố nhăng phá bĩnh fantasy của tao nhá! :D. Tao là tao xác định trước tao không phải là mẹ của các cháu tao. Tao đã dành những năm tháng đẹp nhất và khỏe mạnh nhất của tao cho các con rồi, thì đến lượt chúng nó cũng sẽ tự quyết định phải làm gì với cuộc sống/gia đình/con cái chúng nó. Tao chỉ ở ngoài support râu ria và enjoy my good years thôi. Như thế parenthood của chúng nó mới càng đầy đủ ý nghĩa.

Nhưng mà đợt vừa rồi về VN tao mới nhận ra một điều, là nếu tao mà ở VN chắc chắn tao không thể một mình múa may như bên này được đâu. Ở nước ngoài tự lực cánh sinh dễ dàng hơn ở VN rất nhiều. Ngưỡng mộ và bái phục các ông bố bà mẹ ở VN vô kể.

Ừ, như mày bảo, tao sẽ cố làm được ngay cái gì thì làm. À nhưng mà tao đã thử thêu thử vẽ thử hát rồi nhá Nhung nhá.

Đang cầm cái kim thêu định châm vào vải thì ông con từ đâu lượn tới, nhất định đòi chui vào lòng ngồi xem mẹ châm kim, vừa ngồi vừa nhấp nhổm chỉ đạo. Thôi, thế đành kim trả vào hộp vậy.

Còn vẽ nhá, vừa lia một nhát bút chì trên giấy thì Bi chạy vào cáu kỉnh "mẹ ơi thằng Bem nó cứ trèo lên bàn học của con". Lia thêm nhát nữa thì đến lượt Bem đến bên, phụng phịu rơm rớm "mẹ ơi chị không cho Bem học với chị! Mẹ vẽ à, mẹ vẽ cho Bem tàu hỏa đi". Mẹ vẽ cái tàu hỏa một cách rất thiếu định hướng xong, thì đành nhường bút với giấy cho Bem vẽ obake (nghĩa là ma - thích vẽ ma, chắc là dễ, vì chẳng cần phải giống cái gì).

Hát nhá, bật bài hát mà tao thích lên, là ông Bem đòi chuyển ngay sang bài "siêu nhân đánh tan quái vật" của ông ý. Sau một hồi thỏa hiệp, thì kết cục là play bài "hò kéo lưới - dân ca Nhật" để hai chị em múa bài kéo lưới với nhau.

Hihi, đấy, nhà tao lúc nào cũng như cái chợ vỡ như thế. Tao muốn làm nhiều thứ, nhưng tao cũng không tiếc vì tao chưa làm được. My first interest and priority for now are the kids. Rồi sẽ đến lượt tao, đâu sẽ có đấy. :D
 
Hihi, đấy, nhà tao lúc nào cũng như cái chợ vỡ như thế. Tao muốn làm nhiều thứ, nhưng tao cũng không tiếc vì tao chưa làm được. My first interest and priority for now are the kids. Rồi sẽ đến lượt tao, đâu sẽ có đấy.
Hoàn cảnh quá Hoa ơi. Thôi, kim cất đi, chứ lôi kim ra xung quanh Bem cũng ngại lắm. Còn bây giờ chưa có thời gian vẽ hoa vẽ bướm thì vẽ tạm tàu hỏa với ma vậy, cũng vẫn là vẽ mà. Bọn trẻ con nó bé ngắn lắm. Tao nhớ hồi Chấy còn bé tao cứ mong Chấy chóng lớn để khỏi bú mớm. Có anh bạn bảo mày đừng mong nó lớn nhanh quá, cứ enjoy every minute. Mình lúc đấy nghĩ 1 minute dài bằng cả năm. Giờ nhìn lại thấy 1 minute giờ lại ngắn như 1 second ấy mà. Mà một mày hai con đi làm không oshin cũng giỏi lắm rồi mà Hoa ơi. Không so sánh với các bạn ở nhà, vì các bạn giỏi kiểu khác, mày giỏi kiểu khác. Tao vác sách cả về Việt Nam tao học các bạn, sang cả Nhật tao học mày ấy chứ :D
 
This used to be my playground
This used to be my childhood dream
This used to be the place I ran to
Whenever I was in need
Of a friend

Why did this have to end?

(Madonna)


I will miss this little peaceful place, a lot. But everything has an end, like anything else in the universe. Feel sad that I couldn't do anything to keep you alive, but also feel happy thinking back how much fun and love I had received and treasured here. Hope one day you will be reborn back to your happy old days. Until then,
 
Đưa ông bạn già đi ăn trưa nhân dịp sinh nhật. Hỏi "what's your wish on your birthday?". Ông bạn ngần ngừ một thoáng (hình như là suy nghĩ), rồi nhún vai "I haven't thought about it".

Oh... - haven't thought about it - a birthday came by - without a wish! Ask any child this very same question, and you will see the difference, you will feel how old you have grown.

Ừ, nếu vậy, thì mình cũng già rồi, mình cũng như ông bạn kia, lâu lắm rồi có ước gì nữa đâu. Con bé ngày xưa, cả năm mải mê ước một chiếc xe đạp cũ, cùng với hàng tá những điều ước khác nữa, giờ ở đâu rồi? Tự bao giờ mình đã trở thành một người thực tế nhỉ - I want something, I work on it to make it happen. If I don't see it happen, I accept the fact and give up. Thật đơn giản, thật dễ hiểu, và cũng thật chán chường, khi đời không còn chỗ cho niềm tin nhiệm màu để ước cho những điều có thể có, mà cũng có thể không bao giờ thành hiện thực.

Quietly, I start to whisper my wish again... - It's this http://www.youtube.com/watch?v=P3CPqWXYXjE

It's a walk in the forest, filled with complete love.

And you, tell me, what's your wish?
 
Hoa ơi, khổ lắm, lúc bé chẳng có gì, chẳng có cách gì khác ngoài xin bố mẹ, thế nên ước nhiều mà có thành được bao nhiêu.
Giờ chẳng phải xin ai cái gì nữa, có gì hưởng nấy, muốn gì lấy luôn nên ước mơ cũng ít đi. Nhưng vẫn có những ước mơ khác mà mặc dù tiền bạc cho phép nhưng thời gian hạn hẹp không thành được thì cứ tiếp tục mơ đi. Như là được sang Úc thăm tao ấy :))
 
Hoa ơi, khổ lắm, lúc bé chẳng có gì, chẳng có cách gì khác ngoài xin bố mẹ, thế nên ước nhiều mà có thành được bao nhiêu.
Giờ chẳng phải xin ai cái gì nữa, có gì hưởng nấy, muốn gì lấy luôn nên ước mơ cũng ít đi. Nhưng vẫn có những ước mơ khác mà mặc dù tiền bạc cho phép nhưng thời gian hạn hẹp không thành được thì cứ tiếp tục mơ đi. Như là được sang Úc thăm tao ấy :))

Ôi bây giờ ngoài thời gian thì tiền bạc cũng không cho phép nốt Nhung ạ :D. Dạo này tao lại đột ngột giở chứng quý tiền, tại vì đến lúc cần rồi.

Nhưng mày hãy cứ đợi đấy, sang năm thì tao có kế hoạch mất rồi, nên có lẽ là sang năm nữa sẽ đi, hoặc là bọn mình cùng đi đâu đấy rồi gặp nhau ở đó, cứ ước thế đã nhỉ. Cứ có điều gì thinh thích để ước thế là đã thích rồi.
 
Cái Nhung bạn mình cứ băn khoăn tìm đủ cách làm cho góc nhỏ này đỡ trống vắng, muốn nó lại rộn rã nói cười như xưa. Mình thương (thương là nói tránh của yêu ấy) nó ghê.

Có sao đâu Nhung ơi, yên tĩnh, đâu có nghĩa là đã chết. Góc này, đối với tao, với mày, với nhiều đứa trong bọn mình, vẫn luôn tồn tại, cho dù nó có huyên náo hay không.

Góc này lúc đầu mở ra, cốt là để cho bạn bè cũ có chỗ gặp nhau, tán dăm ba câu chuyện, cười dăm ba nụ. Giờ thì có chỗ khác rộng hơn tiện hơn, nhiều người chuyển sang đấy hơn cũng phải thôi. Vẫn những con người đó giọng nói đó, nụ cười đó, và tình thân đó mà, dù là ở đây, hay ở đó, cũng vẫn thế cả, đâu có quan trọng gì.

Góc sân và khoảng trời này, giờ thành yên ắng.

Giống như khu vườn ngoài kia...
Tĩnh lặng buổi trưa,
Nhưng mà hay lắm nhé, vẫn đầy ăm ắp nắng, và tươi rói đủ màu thu rực rỡ. Vẫn vẳng đây vẳng đó tiếng bước chân và tiếng cười nói giòn tan, trong trẻo vô tư lự của bọn trẻ.
Vẫn đầy hơi ấm.

Mà tao sẽ luôn tìm về.
 
Hôm nay trời bắt đầu lạnh. Vào đây để tìm chút hơi ấm. Thanks các bạn đã giữ cho box mình luôn luôn ấm lửa.
 
Hôm chủ nhật vừa rồi lại vừa đúng ngày 20.11, gặp lại bọn lớp chuyên Nga cấp 2, trong đó tới gần nửa là đồng bọn lớp Nga Ams. Gặp cả bạn Phong Lan mới dẫn chồng con về nước nghỉ tiền-Noel, bạn có gợi ý là nên tổ chức hội họp nhanh cho bạn còn dự.

Nga cáo, Mai xinh đâu vào vạch kế hoạch nhỉ?
 
Đêm Giáng Sinh lại tới, dẫn theo sau một năm mới, đẩy một năm cũ qua đi cùng biết bao buồn vui. Năm mới, chẳng ước ngày nào cũng toàn vui cả vì điều ước đó chẳng bao giờ thành sự thật. Chỉ mong có nhiều sức lực để vượt qua những nỗi buồn và lòng luôn biết rộng mở để đón những niềm vui.

A very Merry Christmas, and a Happy New Year, to me, to you, to everyone.
 
Earthquake sucks.

Earthquake alarm sucks even more when it scares you to death by telling you in couple of seconds a massive quake is coming, while you can't do anything but sit still and wait in horrors.

I suck most when my heart is still panicking half an hour after the luckily false alert.

^:)^ Mother Earth please be gentle to us ^:)^
 
Chuyển sang Úc, Hoa ơi, không bao giờ động đất, đỡ phải tim đập hình hịch hùng hục. Chỉ có bầu trời xanh trong, nước biển trong xanh, đất xa mạc bao la và người thì lại ít. Tất cả positive, chỉ có tao là negative thôi.
 
Chuyển sang Úc, Hoa ơi, không bao giờ động đất, đỡ phải tim đập hình hịch hùng hục. Chỉ có bầu trời xanh trong, nước biển trong xanh, đất xa mạc bao la và người thì lại ít. Tất cả positive, chỉ có tao là negative thôi.

Dù mày có "đen tối" cỡ nào cũng không ngăn cản được tao sang đó đâu nhá! :D Quyết rồi, chắc độ 5-6 năm nữa để Bi học xong bậc phổ thông đã, giờ thì phải chuẩn bị.

Tao thích Úc cực, có mày ở đấy tao vẫn thích, à nhầm, có mày ở đấy tao lại càng thích! :D

Ờ mà đọc lại, ngẩn ra, mày định tống bọn tao ra sa mạc ở cho khuất mắt à?
 
Nhanh nhỉ, thoáng cái đã mấy năm rồi từ ngày tao gặp Hoa vịt mí lại bị nó dụ khị đội mũ đeo găng. Bây giờ dính ông con nghịch như giặc + công việc bù đầu, chả múa may được như hồi độc thân vui tính nữa.

Tết sắp tới rồi, chúc cả lũ chúng mày mạnh khỏe, vui vẻ. Hôm trước bọn khóa mình có đi trao quà cho các cháu mồ côi, không tham gia được nhưng cũng vui vì mình có chút đóng góp.
 
Tháng 6 năm 2006, các bạn rôm rả vào bình luận World Cup 2006, cãi nhau, chửi nhau, âu yếm thân mật nhau. Rồi cứ thế, đến hẹn lại lên, 2 năm một lần, vào khoảng tháng 6, bạn Sơn lại mở khóa, cho phép các bạn vào cãi nhau bóng đá tiếp.

6 năm sau, Facebook lấy mất chỗ, email lấy mất chỗ, Euro 2012, vẫn từng đấy đội yêu thích, nhưng chẳng còn ai vào đây nữa. Lối cũ hoang tàn quá.

Kể cũng hơi tiếc, có một thời cái diễn đàn này là nơi tụ hội, bạn cũ gặp lại nhau, bạn mới hồ hởi làm quen. Dùng những lời tếu táo để thực ra chia xẻ cái lòng người xa nhà, người nhớ bạn. Ngày nào đến cơ quan mà không mở HAO forum ra thì thấy không yên tâm.

Thôi, thời gian trôi, tiếc cũng chẳng nuối được, ta lại tìm phương tiện khác để chia xẻ với các bạn ta vậy.

Allez les Bleus!!!
 
Ê Nhung!

Cần gì tiếc, cần gì nhớ, mày cứ trút cái mày muốn trút vào đây, rồi chúng nó (trong đó có cả tao, đứng ngay hàng đầu, cười toe toét và vẫy tay rối rít) khắc theo mày vào thôi.

Cái góc này nhỏ xíu, mà chẳng mạng xã hội nào thay thế được.

Thế, dạo này thế nào? ;;)
 
Núi Phú Sĩ, một ngày đầy mây và lất phất mưa.

Ngọn núi to lớn uy nghi, làm những dãy núi dằng dặc đứng cạnh hóa ra trẻ con hết, loi choi dưới chân bậc trưởng lão. Hùng vĩ chắc chắn là vậy mà đỉnh núi cũng vẫn cứ mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện, lúc có lúc không trong làn mây khói mù mịt.

Lại lãng đãng nhớ đến một lời hứa.

Từ rất lâu rồi.


Fuji.jpg
 
Tình cờ nghe một bài hát rất teen Best Friend (Nishino Kana). Đầu tiên nhạc lọt vào tai, thế rồi tai dỏng lên nghe lời. Lời rằng:

"Cảm ơn bạn
Đời thật đẹp khi bạn ở bên tôi
Lúc nào bọn mình cũng đều vui cười khi ở bên nhau
Ngay cả khi xa cách nhau hàng năm trời
Nhưng chẳng có gì thay đổi
Bọn mình vẫn mãi là bạn thân..."


Lời thấm vào lòng, để lòng thốt lên "nhớ bạn!"

4 năm không gặp nhau, hoạ hoằn vài cú điện thoại, vài comment trên FB hay mấy câu e-mail. Gặp nhau chớp nhoáng được đúng nửa ngày, rồi lại biền biệt với đời sống riêng từng đứa. Chỉ còn lại phấp phới những lời hứa gặp lại, mà hứa, như là ước muốn, chứ chẳng đứa nào dám chắc khi nào sẽ thực hiện được.

Gặp lại nhau, chẳng hỏi "mày có khoẻ không?" mà thủng thẳng nhẹ bẫng "kìa mũi mụn kìa?", như thể vừa chia tay nhau ra về chiều qua và sáng nay gặp lại. Như không có khoảng thời gian đằng đẵng mười mấy năm ở giữa. "Ừ, điên thế, nó lại mọc đúng hôm nay!" - cái đứa mọc mụn chun mũi đáp, rồi mắt cười với mắt, mặc kệ bao nhiêu là nếp nhăn thi nhau xếp nếp quanh khoé mắt khoé môi, lòng vẫn là lòng tươi tắn của mấy đứa con gái sắp lớn ngày xưa.

Chẳng nói gì nhiều, chẳng kể gì nhiều (chẳng cần...), chỉ cảm thấy thật nhiều. Gần gụi, thân quen, êm ấm - trong yên lặng - sự yên lặng dễ chịu không cần phải khoả lấp bằng lời.

Cảm giác cũng giống như khi ngồi ở hiên nhà ngoại ô của cha mẹ bạn, nheo mắt ngắm khu vườn xum xuê trong nắng, vừa tẩn mẩn bứt lá chè xanh tươi rói từ mấy cây to cha bạn chặt cho để mang về, vừa lan man những câu chuyện không đầu không cuối. Hóng gió vườn hiu hiu, ngắm bạn ôm con đu đưa trên võng, rù rì những câu chuyện kể của cha mẹ bạn, những câu chuyện quen thuộc như hai mươi năm trước khi mình vẫn thường lăn lóc ở căn gác xép nhà bạn hàng tuần.

Lòng thật bình yên và cuộc đời thật đủ đầy quá đỗi.

À mà, đoạn ở trên chỉ là phần mở đầu của bài hát thôi. Câu cuối của bài hát là:

"Yêu bạn, yêu bạn lắm bạn ơi!".
 
Hoa ơi, phục mày, vẫn chịu khó vào đây vẩn vơ thi thoảng. Mà đứa nào láo thế, lâu không gặp bạn, cái xinh cái tươi thì chả bình luận, bình luận mỗi cái mụn. Để giờ mày nhớ bạn cũng lại phải nhớ luôn cái mụn :).

----------

Cơ mà cái đứa mày hay ngồi gác xép nhà nó không hay vào đây đâu để nghe mày vẩn vơ, Mail cho nó cho nó biết :)

----------

Cơ mà cái đứa mày hay ngồi gác xép nhà nó không hay vào đây đâu để nghe mày vẩn vơ, Mail cho nó cho nó biết :)
 
Back
Bên trên