Vẩn vơ thi thoảng

Tao đợi Hoa vào vọc niêu tôm từ tuần trước đến tuần này mà vẫn chưa vọc. Đúng là nhân viên làm việc kiểu mẫu, xếp đi vắng cho vọc mà vẫn nhất định cương quyết làm việc chăm chỉ không chịu vọc
 
Tao đợi Hoa vào vọc niêu tôm từ tuần trước đến tuần này mà vẫn chưa vọc. Đúng là nhân viên làm việc kiểu mẫu, xếp đi vắng cho vọc mà vẫn nhất định cương quyết làm việc chăm chỉ không chịu vọc

Hihi... Là tại tao thấy cái ăn uống chơi bời bên kia được quan tâm hơn, mà chúng mày cũng chịu nói rồi, tao định để dành cái kết đến lúc nào box mình lại vắng thì tao chèn vào cho đỡ trống.

Mày muốn biết phim kết thúc như thế nào, để chốc tao lại lọ mọ dịch hầu mày nhá!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đây nhá, tôi là tôi chiều cô lắm đấy cô Nhung nhớ! :D

Tiếp đoạn hôm trước, mấy bố con vợ chồng nhà nọ đang ôm hôn nhau chút chít chụt chịt, thương thương nhớ nhớ, thì có một anh người ngoài xen vào hỏi "Anh chị đã lấy nhau được bao lâu rồi?" nhá.


(Tiếp theo và hết)

"Chúng tôi bên nhau tất cả là 14 năm, trong đó cưới nhau được 12 năm rồi" - người đàn ông trả lời, mắt vẫn không rời gương mặt người vợ dễ thương.

"Vậy thì anh chị xa nhau bao lâu rồi ạ?" Tôi hỏi. Người đàn ông cuối cùng cũng rời mắt nhìn sang tôi, miệng vẫn nở nụ cười tươi rói: "Hai ngày tròn!"

Trời, chỉ có hai ngày thôi sao?! Tôi sửng sốt. Tôi cứ chắc mẩm ôm hôn nhau thắm thiết thế kia thì họ phải xa cách nhau ít nhất là vài tuần lễ, nếu không muốn nói là vài tháng. Rồi tôi nhận ra nét mặt mình đã tố cáo tôi, nên tôi bật ra câu nói, mong kết thúc sự thóc mách của mình (và để quay lại tìm người bạn) một cách nhã nhặn: "Tôi hy vọng sau này cuộc hôn nhân của mình sau 12 năm vẫn được nồng nàn như thế".

Người đàn ông đột nhiên thôi cười. Ông nhìn vào mắt tôi, với một sức mạnh thiêu đốt tâm can tôi, rồi nói với tôi một điều đã biến tôi thành một con người khác. Ông bảo "Anh bạn, đừng ngồi đấy mà hy vọng, hãy quyết định đi". Thế rồi ông lại nháy mắt mỉm cười với tôi, bắt tay tôi và nói "Cầu chúa ban phước lành cho anh!" Nói rồi, ông và gia đình mình quay đi và cùng nhau sải bước.

Tôi vẫn còn đứng chôn chân ở đó nhìn người đàn ông đặc biệt và gia đình hiếm có của ông đi khuất, khi bạn tôi lại gần và hỏi "Cậu nhìn gì thế?". Tôi trả lời chắc nịch "Tương lai của mình!".

Hết

(Tựa đề của câu chuyện là "Đừng hy vọng, mà hãy quyết định")


Câu chuyện thực ra hơi sến, nhưng cái message của nó thì thật dễ nhớ và đáng nhớ. Vấn đề chỉ còn là làm sao để nhớ được :D, để mỗi ngày ta không chỉ mong chờ, mà chủ động làm một điều gì đó, cho ai đó, dù nhỏ thôi, nhưng chắc hẳn sẽ làm cuộc sống tốt đẹp hơn.

(Trời, cái câu này cũng sến quá!:D)
 
Sáng thứ hai - những nụ cười thật nhẹ

Vì thấy Bem buổi sáng ngủ dậy, người ấm sực mùi chăn, tay xách cổ bạn khỉ nhồi bông Ai-kun, lật đật ra phòng ngoài giụi giụi mắt "mẹ ơi mắt nó chả mở gì cả!", và nhoẻn với mẹ nụ cười "chào buổi sáng" nhiều phần ngái ngủ.

Vì Bi đã dần dần từng tí biết tự lo cho bản thân mình, tuy vẫn còn nhiều điều cần sửa, nhưng mẹ nghĩ mẹ con mình đang đi đúng đường.

Vì Bem sau 3 tuần về VN đã thích nói tiếng Việt hơn nhiều, biết nói "có" và "hông" khi mẹ hỏi, thay vì trả lời bằng tiếng Nhật.

Vì nhớ đến nụ cười của ông khi Bem ngọng líu hát "Happy Birthday dear Ông-chan" cùng chị Bi qua webcam, vì anh khoe ông và cả nhà đã rất vui vì một bữa tối ấm cúng và ngon miệng, và vì ông bà bảo "lần tới nhất định phải đưa cái Hoa đến ăn ở đây". Con vẫn luôn hiện diện cùng cả nhà, ông bà nhỉ.

Vì Bi biết thay mẹ đọc truyện cho Bem nghe những đêm mẹ dở tay chưa làm xong việc nhà. Đọc xong lại còn tự khen "con đọc giỏi hơn trước rồi mẹ nhỉ" :D. Bem thì cứ nghe đọc đến câu cuối "Suỵt, Gấu Bem đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ", là vui vẻ chui vào chăn nhắm tịt mắt y như truyện, nhưng mà còn lâu mới ngủ. :)

Vì buổi sáng đưa Bem đến trường, gặp nụ cười tươi rói thường lệ của cô Sakamoto. Cô giáo nào ở trường Bem cũng tốt cả, nhưng cô Sakamoto là favorite của tất cả mọi người. Mẹ mến cô lắm, Bem còn mê hơn. Bem thích mang sổ liên lạc đến tận tay cho cô mặc dù xung quanh có rất nhiều cô giáo khác, rồi ôm cổ cô chờ cô vuốt ve hỏi chuyện. Bem bảo lớn lên sẽ kekkon (kết hôn) với cô. (Cô hiện giờ cũng mới có bốn mấy, con nhỏ của cô lớn hơn chị Bi vài tuổi chứ mấy! :D).

Vì đi qua công trường xây dựng, thấy thư viện sắp xây xong. Đến tháng 4 là Bi sướng rồi, khỏi phải đi xa nữa. Mẹ cũng có thể mang Bem đến chơi thường xuyên những khi không đi chơi được ngoài trời.

Vì nghĩ đến những chuyến chơi xa vui vẻ sắp tới của cả nhà.

Vì nghĩ đến Tết này sẽ làm gì, sẽ mời ai đến nhà.

Vì trời hôm nay trong vắt xanh thắm sáng sủa, such a good start to the day and the week.

Smile, and have a good day everyone!
 
Sáng thứ hai - những nụ cười thật nhẹ

Vì thấy Bem buổi sáng ngủ dậy, người ấm sực mùi chăn, tay xách cổ bạn khỉ nhồi bông Ai-kun, lật đật ra phòng ngoài giụi giụi mắt "mẹ ơi mắt nó chả mở gì cả!", và nhoẻn với mẹ nụ cười "chào buổi sáng" nhiều phần ngái ngủ.

Vì Bi đã dần dần từng tí biết tự lo cho bản thân mình, tuy vẫn còn nhiều điều cần sửa, nhưng mẹ nghĩ mẹ con mình đang đi đúng đường.

Vì Bem sau 3 tuần về VN đã thích nói tiếng Việt hơn nhiều, biết nói "có" và "hông" khi mẹ hỏi, thay vì trả lời bằng tiếng Nhật.

Vì nhớ đến nụ cười của ông khi Bem ngọng líu hát "Happy Birthday dear Ông-chan" cùng chị Bi qua webcam, vì anh khoe ông và cả nhà đã rất vui vì một bữa tối ấm cúng và ngon miệng, và vì ông bà bảo "lần tới nhất định phải đưa cái Hoa đến ăn ở đây". Con vẫn luôn hiện diện cùng cả nhà, ông bà nhỉ.

Vì Bi biết thay mẹ đọc truyện cho Bem nghe những đêm mẹ dở tay chưa làm xong việc nhà. Đọc xong lại còn tự khen "con đọc giỏi hơn trước rồi mẹ nhỉ" :D. Bem thì cứ nghe đọc đến câu cuối "Suỵt, Gấu Bem đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ", là vui vẻ chui vào chăn nhắm tịt mắt y như truyện, nhưng mà còn lâu mới ngủ. :)

Vì buổi sáng đưa Bem đến trường, gặp nụ cười tươi rói thường lệ của cô Sakamoto. Cô giáo nào ở trường Bem cũng tốt cả, nhưng cô Sakamoto là favorite của tất cả mọi người. Mẹ mến cô lắm, Bem còn mê hơn. Bem thích mang sổ liên lạc đến tận tay cho cô mặc dù xung quanh có rất nhiều cô giáo khác, rồi ôm cổ cô chờ cô vuốt ve hỏi chuyện. Bem bảo lớn lên sẽ kekkon (kết hôn) với cô. (Cô hiện giờ cũng mới có bốn mấy, con nhỏ của cô lớn hơn chị Bi vài tuổi chứ mấy! :D).

Vì đi qua công trường xây dựng, thấy thư viện sắp xây xong. Đến tháng 4 là Bi sướng rồi, khỏi phải đi xa nữa. Mẹ cũng có thể mang Bem đến chơi thường xuyên những khi không đi chơi được ngoài trời.

Vì nghĩ đến những chuyến chơi xa vui vẻ sắp tới của cả nhà.

Vì nghĩ đến Tết này sẽ làm gì, sẽ mời ai đến nhà.

Vì trời hôm nay trong vắt xanh thắm sáng sủa, such a good start to the day and the week.

Smile, and have a good day everyone!

Hoa ơi,
Tớ thấy các bạn thật giỏi thu xếp cuộc sống của mình. Lúc nào cũng thảnh thơi, yêu đời, vui tươi. Vẫn chỉn chu việc nhà mà vẫn ham chơi quậy phá được. Còn tớ không biết có phải tuýp người ham lo ham kêu (như anh xã tớ vẫn nói) lại luôn luôn thấy cuộc sống thật bận rộn và trăm mối lo, từ chuyện anh con trai 12 tuổi chuyên bày bừa nhà cửa đến chăm sóc con gái 3 tuổi (suốt ngày bám mẹ lằng nhằng). Mình cứ rời tay, rời mắt khỏi việc nhà là "kỷ cương phép tắc" lại đảo lộn hết cả. Đi làm thì việc cơ quan, về nhà lại việc nhà, chăm cho trẻ lớn, trẻ bé ăn, ngủ, học hành. Chẳng biết thời gian nào dành cho mình nữa. Hay ví dụ Tết đến, vui cũng có nhưng thực sự vui được 1 ngày thì mất 10 ngày tất bật chuẩn bị (đấy là tớ cứ lượng hóa nó ra thế). Tỉ dụ Tết đến, tự nhiên phát sinh nhu cầu trang trí nhà cửa, tổng vệ sinh 'lâu đài' kỹ càng hơn mọi ngày, moi móc mọi nơi mọi chốn, mua sắm quần áo mới cho con, rồi đi tết nội, ngoại. Đường phố đông đúc, tốc độ di chuyển những ngày giáp tết khoảng 10km/giờ, . Trong tết thì ngày nào cũng nấu nướng, ăn uống linh đình và rửa chén bát nồi xoong cũng linh đình không kém (người giúp việc chỉ làm đến 26 tết rồi ngày 10 mới lên). À đấy là chưa kể đến vụ đi chợ tết, cứ phải sắm sửa đồ ăn uống nhậu nhẹt cho cả mấy ngày nữa chứ.
Thật khâm phục các bạn. Có kinh nghiệm gì thì chia sẻ cho tớ với để tớ còn kịp enjoy life trước khi tham gia câu lạc bộ 'dẩy đầm' của các cụ ngoài công viên nhé.
 
Huế ơi, tớ nhớ có một lần tớ đọc được ở đâu đấy, là có một chị trên đường đi làm, tự nhiên nhận ra mặt mình đang cau có, vì nghỉ đến công ty có bao nhiêu việc bận rộn khó chịu. Thế là chị ấy quyết định tự nhoẻn miệng cười. Thế là cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu hơn để bắt đầu một ngày mới.

Tớ nghĩ đời người là những khoảnh khắc kết hợp lại với nhau. Nếu nhìn nó là cả một chuỗi mệt mỏi, thì mệt lắm. Nhưng nếu biết trân trọng từng khoảnh khắc, thì sẽ thấy dễ hơn.

Tớ biết cuộc sống của Hoa, biết nó vất vả lắm. Nhưng mà nó vẫn biết dừng lại để trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc quý báu. Nhiều khi những khoảnh khắc đấy bé lắm, ngắn lắm, nhưng biết trân trọng thì tự nhiên khoảnh khắc đấy sẽ dài ra.

Tớ nghĩ: It is important to decide how you want to live your life, but it is more important to decide how you want to look at your life. Cười đi, rồi cuộc đời sẽ cười lại.

Đấy, tips của tớ chỉ có thế. Chẳng biết Huế có đồng ý không. Nhưng Huế hỏi, tớ xin mạn phép trả lời :D
 
Đúng đấy, Nhung ạ.
Cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, làm việc chậm lại, nói cũng chậm lại 1 tý... :)
 
Huế ơi, nói thật là tớ chẳng chỉn chu lắm đâu, còn nhiều khiếm khuyết lắm. Tớ đoán có lẽ Huế mong muốn mọi việc đều perfect, không biết có đúng không. Vì tớ cũng đã từng như thế, và cảm thấy rất stressed out vì mọi việc không đi theo ý mình. Bây giờ thì tớ cứ theo thứ tự ưu tiên mà làm thôi, việc gì không thể bỏ thì làm trước, việc khác làm sau, và cố gắng làm trước một bước thì sẽ có cảm giác thong dong hơn, không bị việc nó đuổi. Mọi việc luôn cố hết sức mình nhưng nếu không được như ý thì tớ đành chấp nhận và lại tiếp tục cố. Có lẽ cuộc đời là vậy, chẳng có gì là vẹn toàn cả, đừng quên enjoy một lần sống duy nhất này của mình trong sự thiếu vẹn toàn đó. Nhà bẩn một tí tớ cũng bỏ đấy đi chơi đã. Cuối tuần tự cho phép mình nghỉ bếp một buổi, rinh cả nhà đi ăn hàng. Nhà tớ bắt chước cái Nhung mua được máy rửa bát rồi, sướng lắm, dôi ra thêm bao nhiêu thời gian, Huế thử cân nhắc xem.

Tớ thổ lộ thế này không biết có làm Huế yêu ngày Tết thêm được tí nào không, chứ tớ mười mấy năm nay không được ăn Tết rồi, tớ thèm Tết lắm, nhớ bố mẹ nhớ em nhớ nhà. Năm nào mẹ tớ cũng than Tết vắng quá buồn quá vì nhà ít người. Tớ mong đến năm nào đó tớ đưa được cả nhà về ăn Tết, sẽ cùng nhau dọn dẹp trang hoàng, cùng đi chợ hoa, cùng đi mua thực phẩm (mưa xuân thì rõ bẩn và chợ thì rõ lầy), cùng gói bánh chưng, cùng nấu nướng cỗ bàn. Thằng em tớ đã để dành một góc sân để dựng thùng luộc bánh rồi, nhưng chưa bao giờ dùng đến vì tớ không về được, nhà tớ cũng chẳng gói bánh nữa. Việc nhiều thì thật là ngại, nhưng nếu nghĩ là mình đang enjoy the precious time với những người mình yêu quý, biết rằng sau này con cái mình sẽ nhớ về những ngày Tết quây quần ấm cúng này khi chúng lớn lên, và chúng sẽ bắt chước mình làm Tết cho cho con cái chúng, thì có lẽ sẽ có hứng khởi hơn chăng?

Tớ đã thú nhận rồi, tớ còn đầy rẫy khuyết điểm, nên tớ không dám khuyên gì Huế cả. Tớ chỉ nói những gì tớ cho rằng sẽ làm cuộc sống của Huế hạnh phúc hơn thôi, có gì không đồng ý thì bỏ qua cho tớ nhé.
 
Tớ biết cuộc sống của Hoa, biết nó vất vả lắm. Nhưng mà nó vẫn biết dừng lại để trân trọng những khoảnh khắc hạnh phúc quý báu. Nhiều khi những khoảnh khắc đấy bé lắm, ngắn lắm, nhưng biết trân trọng thì tự nhiên khoảnh khắc đấy sẽ dài ra.

Giời ơi sao lại có đứa chơi lâu với tôi rồi mà còn bị tôi phỉnh, nghĩ tốt về tôi thế này hở giời?! Tôi muốn sang Úc quá giời ơi! :kiss2: :kiss1: :D
 
Hoa ơi, ý tưởng máy rửa bát thât là tuyệt vời đấy. Osin nhà tao đang dở dói. Nếu nó nghỉ thì chắc tao ko thuê nưa vì cũng mệt mỏi vì osin lắm rồi, dù sao cũng là người lạ, mà lại là người nước ngoài nua chứ. Nấu ăn là thú vui của tao nhưng rửa bát là nỗi sợ lớn nhất của tao nên nếu có máy rửa bát thì quá ổn. Seia cũng lớn đi hoc rồi nên mọi thứ sẽ sắp xếp được. Vụ máy rửa bát rất hay!!
 
Hoa ơi, ý tưởng máy rửa bát thât là tuyệt vời đấy. Osin nhà tao đang dở dói. Nếu nó nghỉ thì chắc tao ko thuê nưa vì cũng mệt mỏi vì osin lắm rồi, dù sao cũng là người lạ, mà lại là người nước ngoài nua chứ. Nấu ăn là thú vui của tao nhưng rửa bát là nỗi sợ lớn nhất của tao nên nếu có máy rửa bát thì quá ổn. Seia cũng lớn đi hoc rồi nên mọi thứ sẽ sắp xếp được. Vụ máy rửa bát rất hay!!

Mua đi mua đi, mày sẽ tiếc là tại sao không mua sớm hơn. Nhà mày rộng mày mua cái nào to to mà tống được cả nồi vào ấy. Máy nhà tao bé, nên xoong chảo bé thì còn được, chứ to là phải rửa riêng. Nhưng nấu nướng thì tha hồ bầy vì không lo phải rửa, ăn cái gì càng mỡ màng tao càng sướng - hề hề mỡ thế mà mình sẽ không phải rửa :D. Bồn bếp lúc nào cũng sạch tinh tươm, không có cốc bát bẩn. Sướng lắm!
 
U, nếu tao giải tán maid thì chắc chắn sẽ mua mày ạ. Meanwhile thì se đi ngắm nghía trước.
 
[
Huế à, tớ cũng có nhưng suy nghĩ giống Hoa đấy. Bọn tớ ở xa nhà thì lại thèm Tết lắm vì ở nước ngoài thì lúc người ta đón năm mới, mình chả cảm thấy gì. Tớ ở Sing thì người ta cũng có Chinese New Year cùng thời gian với mình đấy. Nhưng mà 10 năm rồi, tở chả bao giờ cảm nhận được không khí Tết cả vì trời thì nóng hừng hu'c, mà đã Tết thì phải lạnh mới cảm thấy Tết. Tớ muốn chuẩn bị Tết mà cũng chả làm đựoc gì mấy, bày mâm ngũ quả cũng chịu vì nóng quá, hỏng hêt. Tết mà hoa đào không có, chỉ có hoa đào nhựa thôi, đành mua một cây quất bé tý vì cũng chả có cây to đẹp mà mua. Muốn mua bánh kẹo đồ ăn để tiếp khách thì cũng chả được vì bên này cũng chả có ai đi chúc Tết nhau cả. Muốn đi lễ cuối năm để trả lễ mà đền chùa thì xa lạ, xanh xanh đỏ đỏ, có đi cũng chả cảm thấy thanh thản như đi chùa ở VN.

Thế nên ấy chịu khó vất vả mấy ngày Tết vậy vì mệt tý nhưng mà vui và cả năm thì ai cũng mong ngóng đến Tết để đựoc nghỉ ở nhà, để ăn Tết. Những ngày như thế này là tớ thấy nhớ nhà nhât, nhớ không khí bận rộn tất bật chuẩn bị Tết, nhớ trưa ngày 30 thì chợ búa đầy rác nhưng đến tối muộn thì đường phố được dọn sạch bong, nhớ bữa cơm Tất niên cả họ nhà tớ tụ tập cười nói râm ran, nhớ đêm giao thừa ra đường hái lộc và hít thở không khí trong lành lúc nửa đêm, nhớ mùi hương thắp trên ban thờ, nhớ sáng mùng 1 Hà nội vắng lặng, mọi người rủ nhau đi chùa rồi về chúc Tết ông bà, bố mẹ. Trẻ con, người già hân hoan được mừng tuổi. Những cái đó tớ chả có lời nào để mô tả cho con tớ hiểu cả.

Ấy cố gắng enjoy mấy ngày Tết bận rộn nhé!
 
Cảm ơn các bạn đã chia sẻ suy nghĩ của mình. Đúng là vất vả hay không là do mình cả thôi và đôi khi ta không nhận ra hạnh phúc là những gì bình dị nhất ở ngay bên mình. Vì sự sung sướng của bản thân mình và sự yên bình cho những người thân yêu xung quanh tớ, tớ sẽ cố gắng thay đổi cách nhìn nhận của mình về cái Tết Con Mèo năm nay. :))

Nhưng thật sự là tớ vẫn vô cùng cảm phục tinh thần lạc quan yêu đời và khả năng điều hành việc nhà của các bạn, nhất là các kiều bào ở xa tổ quốc như Hoa, Nhung, Thư.

LIFE IS WHAT WE MAKE IT, RIGHT?

Thân,
Huế
 
Huế ơi, sống ở đâu mà chẳng có cái vất vả riêng, cuộc sống nào chẳng có cái bận bịu riêng. Thế nhưng vẫn dành thời gian vào đây tâm sự với bạn bè là quý lắm đấy. Thế nên thỉnh thoảng vào vui với bọn tớ, Huế nhé.
 
Cảm ơn các bạn đã chia sẻ suy nghĩ của mình. Đúng là vất vả hay không là do mình cả thôi và đôi khi ta không nhận ra hạnh phúc là những gì bình dị nhất ở ngay bên mình. Vì sự sung sướng của bản thân mình và sự yên bình cho những người thân yêu xung quanh tớ, tớ sẽ cố gắng thay đổi cách nhìn nhận của mình về cái Tết Con Mèo năm nay. :))

Nhưng thật sự là tớ vẫn vô cùng cảm phục tinh thần lạc quan yêu đời và khả năng điều hành việc nhà của các bạn, nhất là các kiều bào ở xa tổ quốc như Hoa, Nhung, Thư.

LIFE IS WHAT WE MAKE IT, RIGHT?

Thân,
Huế

Huế ơi Huế ơi,

Có phải lúc nào tớ cũng lạc quan đâu, lắm lúc rầu rĩ kinh người đấy chứ, mỗi tội lúc đấy ít người biết. Thế mới là bình thường, đúng không nhỉ, đời có lúc này có lúc kia, có thành công và đôi lần thất bại, có khi vui rồi lại có khi buồn. Không phải chỉ mình Huế đôi khi cảm thấy mệt mỏi hay thất vọng đâu, tớ cũng thế mà tớ tin ai cũng thế. Tớ thấy tớ còn phải học tập Huế vì đã biết cởi mở chia sẻ kia.

Mai đi ăn Tất Niên với khóa mình Huế nhớ chụp ảnh kể chuyện mà lêu lêu bọn ở xa chúng tớ nhé!

Chúng ta là một gia đình cả mà, nhỉ, một gia đình lớn!

À PS Huế ơi, such a hard worker like you truly deserves a treat. Thỉnh thoảng quẳng con ở nhà anh xã trông đi chơi với bạn, la cà shopping một buổi, hoặc gửi con cho ông bà trông hộ, hai anh chị dắt tay nhau đi xem phim ăn tối riêng chẳng hạn. Dành cho mình chút thời gian để rồi mình lại dành cho người khác nhiều thời gian Huế ạ.
 
Huế ơi Huế ơi,

Có phải lúc nào tớ cũng lạc quan đâu, lắm lúc rầu rĩ kinh người đấy chứ, mỗi tội lúc đấy ít người biết. Thế mới là bình thường, đúng không nhỉ, đời có lúc này có lúc kia, có thành công và đôi lần thất bại, có khi vui rồi lại có khi buồn. Không phải chỉ mình Huế đôi khi cảm thấy mệt mỏi hay thất vọng đâu, tớ cũng thế mà tớ tin ai cũng thế. Tớ thấy tớ còn phải học tập Huế vì đã biết cởi mở chia sẻ kia.

Mai đi ăn Tất Niên với khóa mình Huế nhớ chụp ảnh kể chuyện mà lêu lêu bọn ở xa chúng tớ nhé!

Chúng ta là một gia đình cả mà, nhỉ, một gia đình lớn!

À PS Huế ơi, such a hard worker like you truly deserves a treat. Thỉnh thoảng quẳng con ở nhà anh xã trông đi chơi với bạn, la cà shopping một buổi, hoặc gửi con cho ông bà trông hộ, hai anh chị dắt tay nhau đi xem phim ăn tối riêng chẳng hạn. Dành cho mình chút thời gian để rồi mình lại dành cho người khác nhiều thời gian Huế ạ.


Năm mới, chúc tất cả các bạn lang thang trên HAO một năm an lành, mạnh khoẻ, hạnh phúc và may mắn.
Ngày tết thật bận, nhưng ngẫm lại cũng thật vui. Một lần nữa, cảm ơn Hoa, Nhung, Thư rất nhiều về những sẻ chia của các bạn. Chẳng biết anh xã tớ có mò vào HAO đọc được những tâm tư vướng bận của tớ không nhưng tết này giúp vợ được nhiều quá. Suốt hơn 20 năm qua, bây giờ mới phát hiện thêm công dụng này của HAO. :star:
Tớ được nghỉ tết từ ngày 26. Chuẩn bị tết, ngày nào cũng luôn chân luôn tay từ sáng tới tối mịt, nấu trước nồi canh măng, cuốn mấy hộp nem cho cả mấy ngày tết, nhưng thú vị nhất là cùng anh xã đi mua hoa, quất, đào. Năm nay thời tiết lạnh bất thường, nhiều vườn đào không ra hoa kịp trong tết nên mua được cành đào đẹp, có hoa có lộc là một thắng lợi lớn. Tớ mất 2 ngày đi lang thang các chợ hoa, cuối cùng tối 29 tết vác được một cành đào to, có đủ hoa, lá lộc. Suốt mấy ngày tết cứ lẩn thẩn ngồi ngắm hoa rồi chẹp chẹp khen đào nhà mình năm nay đẹp quá. Muốn post ảnh lên đây khoe các bạn nhưng loay hoay mãi chẳng biết insert ảnh thế nào. Đã có lần post ảnh được rồi mà. Sao thế nhỉ!?!
Admin ơi chỉ giúp tớ cách post ảnh với. Tks trước nhé.
 
Đấy thấy chưa, vừa ăn Tết xong có khác, cảm xúc của Huế đã thay đổi rồi. Tớ bây giờ chuyển sang trạng thái ghen tỵ đây. Ấy hỏi các bạn post ảnh lên đi cho bọn ở xa như tớ, Hoa va Nhung ngắm nghía xem nào. Có ghen tỵ thì luôn một thể nào.
 
Back
Bên trên