Tao lại kể cho mày Vinh ơi, chuyện một con béo béo lùn lùn bên Úc Đại Lợi, nó tự bịa ra là thế này nhé.
Rằng ngày xửa ngày xưa có một thằng chuyên bán hoa phong lan, yêu thầm trộm nhớ một cô công chúa. Thế nhưng chàng cứ nghĩ mình là chàng hoảng tử, chàng kiêu, không dám không muốn thổ lộ với nàng công chúa là mình thích mình yêu nàng. Thỉnh thoảng rượu vào, hơi thuốc lá ra, chàng cầm một cành phong lan từ cửa hàng mình, đến dưới cửa sổ nàng công chúa, âu yếm nhìn cái cửa sổ một lúc, rồi lại cầm cành phong lan về. Để lại thì nàng không biết phí công, vứt đi thì tiếc của, chàng lại cắm cành phong lan vào bồn hoa, bán cho người khác.
Rồi đến một ngày nàng công chúa lấy chồng. Đón rước nàng về làm vợ là một chàng hoàng tử, người dám mạnh bạo nói thẳng với nàng là mình yêu nàng là mình yêu nàng, muốn cưới nàng, muốn làm cái nọ cái kia với nàng.
Thế là anh bán hoa phong lan mới nhận ra mình lỡ dở. Bông hoa phong lan vẫn để đấy, không tặng ai, cho ai, vứt cho ai được. Để đấy bán cũng chẳng ai mua.
Chàng âm thầm chửi chàng hoàng tử: "TSB nhà cái thằng đấy, hoàng tử chó gì nó, chăn lợn thì có". Rồi lại quay sang chửi cô công chúa: "TSB cả nó nữa. Giờ lấy thằng chăn lợn, có mời ông hôn ông cũng xxx thèm hôn mày".
Bài học tao mang về dạy Chấy nhà tao: "Sau này lớn lên có mang hoa tặng con nào thằng nào, nhớ để lại hoa nhà nó, nhớ cho nó biết là hoa của mình. Xong rồi mạnh dạn xông vào hôn nó chùn chụt, để không thằng nào con nào khác xông vào hôn mất phần của mình".
Chuyện cổ tích cũng có nhiều khía cạnh, Vinh nhỉ.
.
Thằng Vinh lầm bầm chửi Nở Nhung nói đúng.