Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
link đầy đủ ở đây:...Năm năm sống xa nhà với mươi, mười lăm lần về thăm quê, những nỗi nhớ ngủ yên vì người ta đã quen với vòng quay của cuộc sống, với những bộn bề lo toan, với cơm-áo-gạo-tiền và tương lai thì xa tít mù tắp. Năm năm xa nhà... Thật khó khăn để quyết định rằng mình sẽ không trở về nữa, nhưng nỗi nhớ vẫn cồn cào trong tim.
Đôi khi tôi bần thần nhìn cảnh cô đơn của mình nơi đất khách, không người thân thích, không họ hàng... Đôi khi thấy cổ họng nghẹn đắng.
“Cuộc trở về trong tiếng Hy Lạp là nostos. Algos thì có nghĩa là đau đớn. Như vậy hoài nhớ là nỗi đau đớn gây ra bởi ham muốn trở về không được thỏa mãn.” (“Vô Tri”, Milan Kundera).
Nostalgia là gì nhỉ? Tại sao đôi mắt người ta luôn u sầu?
Đọc “Vô tri” tôi đã thở dài vì Irena, Ulysse và vì chính mình: “Những người không gặp gỡ đồng hương, như Irena và Ulysse, không thể tránh được bệnh quên. Nỗi hoài nhớ của họ càng lớn, nó càng thiếu vắng các kỉ niệm. Ulysse càng buồn bã, chàng càng quên nhiều hơn. Bởi vì hoài nhớ không gia tăng cường độ của ký ức, nó không đánh thức những kỷ niệm, chỉ nó thôi đã tự đầy đủ với cảm xúc riêng của nó, bị hấp thụ hoàn toàn trong niềm đau đớn duy nhất của chính nó.”
Nostalgia, nó chỉ là cảm giác đau nhói, nghẹt thở và khó có thể diễn tả bằng ngôn từ. Nostalgia không phải là những ký ức tươi đẹp của thời thơ ấu cùng lũ bạn bơi lội trên dòng sông lấp lánh. Những kỷ niệm đó quá hạnh phúc và yên bình đến mức mỗi khi nghĩ về nó tôi lại mỉm cười. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Nhà và Quê thôi là sống mũi cay cay, mắt long lanh ươn ướt.
Tựa là “Vô tri”, nhưng hóa ra lại hữu ý, hữu ý ở chính cái sự hoài niệm về quê hương mà con người bị đeo bám cả cuộc đời. Irena và Josef làm tình cũng chỉ vì sự hứng thú bởi những từ ngữ tục tĩu mà họ phát ra bằng ngôn ngữ mẹ đẻ của mình. Khi những từ ngữ ấy thoát ra, họ đã tìm thấy chính họ, họ tìm thấy một phần máu thịt của mình, một phần con người họ đã đánh mất từ bao nhiêu năm nay. Sự hòa hợp ấy toàn diện giống như thể họ giành cho nhau những phút giây đã bỏ lỡ và sẽ còn bỏ lỡ của cuộc đời. “Như thể một nhà thơ đang viết bài thơ lớn nhất của mình với một thứ mực có khả năng biến mất ngay tức khắc”.
Sự hoài nhớ khiến con người sống mãnh liệt hơn cái cơ thể già nua của họ mà họ đang tồn tại trong đó.
...
Simple is tbe best.Nhiều người cố cũng không được. Sướng nhất cô Hoa rồi còn gìGái xinh mà lại còn thông minh nhà cháu Hưng viết bài này day dứt nhỉ. Cô có lẽ già rồi hóa giản đơn (nói thế cho ra cái vẻ, chứ lúc trẻ thì cũng chả bao giờ được phức tạp ), với cô nơi đâu có gia đình ta nơi đó là nhà. Nhớ quê thì ta gọi về nhà cho mẹ, nhớ bạn bè thì ta lên mạng vào HAO. Đôi khi cuộc sống làm ta buồn 5 phút, ta liền hô hoán lên rằng ta đang buồn đây, ai dỗ ta thì dỗ nhanh lên kẻo ta hết buồn luôn mất. Người đâu mà đơn giản như đan rổ, nhỉ! Chả biết day dứt gì sất cả, chán ghê!
thực lòng, tao mong mày chỉ sống với quá khứ trong một vài khoảnh khắc, lấy lại được nhiệt tình của tuổi trẻ rồi thì thảnh thơi và nhẹ nhõm move on với hiện tại và tương lai. Quá khứ, cứ tạm cất vào hộp, mày nhé.
quần, có cúc.Chiếc khuy áo thứ 2 đó, trong suốt quãng đời trung học, đã luôn nằm sát với trái tim trẻ tuổi và nồng nhiệt
Tạt vào xem lại cái post của cháu Vinh(???) về người xa nhà nhớ nhà. Một trong những cái điều mà mình cảm thấy khó nhất khi sống ở nhà là sự, biết nói thế nào nhỉ, là sự "không ai biết mình là ai".
.....
Nên nhiều lúc thực lòng, mình buồn không phải vì cái sự nhớ nhà, cũng không phải cái sự nhớ người thân gia đình bạn bè món ăn, mà chính là nhớ cái bản thân, cái being somebody while for everyone else you are nobody.
Vinh đã viết:Hoa, lần sau chúng mình đóng cửa bảo nhau nhá
mày lôi tao ra giữa ủy ban phường mà uốn nắn dư lày, tao ngượng.
Vinh đã viết:quần, có cúc.
ngượng, ko dám tặng cúc quần số 2. Nhát. Ngu. Sợ mày chửi.
vầng,
mày giỏi,
mày dũng cảm,
) =D>
giữa ủy ban dưới tượng bác Hồ ân cần xoa đầu dạy bảo kiểu "cảm ơn bạn đã có thiện cảm với tôi, nhưng thôi thời buổi này vật đổi sao dời ta nên bỏ hộp chôn đi" thì đến con chíp Anhia cháu tao 3 năm nữa nó cũng bi bô được.
dám lẳng lặng tick "bài hay" dưới mấy dòng "mộng mị lung tung ướt ga giường vì can tội yêu lấy yêu để" ko?
thua xa Mai lẳng lặng khen Hiệp, nhá.
dám lẳng lặng tick "bài hay" dưới mấy dòng "mộng mị lung tung ướt ga giường vì can tội yêu lấy yêu để" ko?
thua xa Mai lẳng lặng khen Hiệp, nhá.
câu hát "Em mang cho anh 1 đóa quỳnh, nụ cười khúc khích trên lưng" thể hiện cái sự Mai gục đầu vào lưng Hiệp mà âu yếm cừoi rinh rích, rõ chửa?
nhìn người ta khen nhau đấy mà học tập, rồi về mà khen a. Trâu "chồng iem giỏi chồng iem ngoan". Đồ dũng cảm ạ.
_________________
bai-đờ-oay, lâu nay ko thấy anh Bảo vào đây chửi mấy thằng mặt thớt ăn nói cà chớn nhỉ?
Bài mộng mị ướt ga bạn Vinh viết ở đâu chỉ cho mình đọc với
thầy Bảo đi khách Đan-mạch xong thì đi uống bia với thầy Hiệp xì gà á?
Hiệp, cửn thựn. Thầy Bảo mời xì gà, mày xem kỹ ngửi kỹ đã nhá 8-| .
Mai, đứa nào chửi tao lu loa lên mấy hồi? Mày đét cho nó phát vào đít hộ tao nhá.
Thằng Sơn Cú mà đúng thật là thằng "thầy Bảo" ông thì ông vặn mẹ cổ nó từ đằng trước ra đằng sau chứ ông chả phí bia mời thằng dở hơi. Trừ phi nó nhận thẳng ngay ra nó là thằng thầy Bảo thì lúc ấy có nhẽ ông lại đổi ý.
Sơn, Vinh nó bảo mày là thằng thầy Bảo đấy. Mày có dám nhận không?
Thật ra, bây giờ mày cứ nhận béng đi lại hay đấy.
Mày mà nhận mày là thầy Bảo, thì khối kẻ cứ gọi là nhẹ cả người, và qua đó coi mày là người anh hùng, Sơn nhỉ.
Rồi tao mời Sơn uống bia.
Để tao đỡ phải mời bia những thằng khác nhỡ đâu lại tự xưng là thằng "thầy Bảo".