Nhung ơi,
Tao không muốn mày buồn. Tao chỉ muốn ở bên cạnh mày lúc này, vỗ nhè nhẹ lên lưng mày, ước gì mình có đủ quyền năng để assure với mày rằng "Mày đừng buồn gì cả, rồi tất cả sẽ ổn thôi, mọi việc sẽ tốt đẹp, điều mày mong ước rồi chắc chắn sẽ thành hiện thực". Nhưng tao thấy mình thật bất lực, vì tao chẳng có được quyền năng to lớn ấy. Tao đành phải chịu thua nỗi buồn của mày. Nhưng mà, tao đang nắm chặt tay mày đây, bàn tay tao trông vậy mà cứng cỏi lắm, nó sẽ biến nỗi buồn của mày, từ không thể chịu đựng được, thành nhẹ nhàng hơn, khi mày biết rằng we're always there for you, care about you, and wish the best for you.
Tao biết mày sẽ không từ bỏ hy vọng đâu, nhưng có khi nào thất vọng làm mày chán nản, thì hãy nghĩ rằng, mày còn rất nhiều hy vọng, có nghĩa là còn rất nhiều cơ hội, có nghĩa là giấc mơ có rất nhiều khả năng sẽ thành hiện thực. Có khi nào cảm thấy buồn đến mức muốn bỏ cuộc, thì hãy dành một giây nghĩ đến mẹ của Hồng Hạnh. Bác ấy thể trạng đau yếu là thế, tình trạng cái Hạnh vô vọng là thế, nhưng mỗi lần đến nhà thăm bác, tao luôn cảm thấy amazed khi thấy thay vì tỏ ra suy sụp và đầu hàng trước số phận, bác luôn cố gắng từng phút, để chăm sóc Hạnh, và tự chăm sóc mình, với một lòng tin sắt đá rằng "Rồi y học sẽ phát triển để cứu được cái Hạnh. Bác phải quan tâm đến mình, bác phải khỏe, để có sức mà chăm cái Hạnh, chờ cho đến ngày đó!".
Who can ask for more?
With you,
& Love you,