Huỳnh Lan Phương
(Lan Phương)
New Member
Nhung ơi, nói mày đừng buồn nhé. Khi ở xa HN tao cũng yêu nó khủng khiếp. Nhớ từng chi tiết nhỏ một, nhớ cái cũ kĩ, chậm chạp của HN, nhớ cái ồn ào náo nhiệt của HN. Nhưng mà khi đang ở trong nó, thấy nó làm sao ý.
Nhiều lúc cảm giác như bị phản bội. Hay tại mình giành cho nó quá nhiều tình yêu mà nó không như mình mong đợi nên cảm thấy vậy. Vẫn thấy HN đáng yêu những lúc đi quanh bờ Hồ, những lúc ngồi ở Hồ Tây buổi chiều. Nhưng mà có quá nhiều thứ ở HN làm mình thấy không thoải mái. Xe cộ nhiều quá, nhiều chỗ đẹp đẽ của HN bị phá mất rồi. Hôm nọ đi trên đường Tràng Tiền mới nhìn thấy khách sạn Dân Chủ đã bị phá. Tự nhiên lại nhớ đến mấy năm trước đứng xem người ta phá Bách Hóa Tổng hợp hay phá Hỏa lò để xây Hanoi Tower. Có lẽ tình yêu HN của tao gắn với yêu những cái cũ kĩ, gắn với thời thơ ấu và thời thanh niên của mình. Khi những cái cũ kĩ đó mất đi, thấy như mình bị mất thành phố. Hâm nhỉ!
Về mưa HN, tao cũng có 1 kỉ niệm đẹp. Ngày cuối cùng của đại học, chia tay với thời sinh viên vô tư, cả lớp đi cắm trại ở trường. Vẫn nhớ đêm đó mưa to khủng khiếp. Cả đêm cả lũ cả con trai lẫn con gái nằm trong trại mưa đổ ầm ầm trên đâu. Dưới lưng mưa lũng bũng. Nửa đêm bị kéo chạy toán loạn vì mưa to quá, chập điện cháy trên đầu. Tao vẫn nhớ lần đầu tiên chạy nhanh đến như vậy. Sáng hôm sau, cả lũ chả có áo mưa lao về nhà, người ướt sũng. Kỉ niệm duy nhất về mưa vì ngày xưa tao toàn đi học gần nhà. Đến đại học, cứ hôm nào mưa là tao nghỉ. Nhưng mà yêu HN sau cơn mưa. Lá xanh đến khủng khiếp, không khí trong lành đến nỗi có thể thở căng lồng ngực, trời xanh không một gợn mây. Nhất là sau những trận mưa dai dẳng mùa đông, HN như được mặc áo mới với quần áo chăng khắp mọi nơi. Kể ra cũng lạ.
Lôn xộn quá. Yêu ghét lẫn lộn!
Nhiều lúc cảm giác như bị phản bội. Hay tại mình giành cho nó quá nhiều tình yêu mà nó không như mình mong đợi nên cảm thấy vậy. Vẫn thấy HN đáng yêu những lúc đi quanh bờ Hồ, những lúc ngồi ở Hồ Tây buổi chiều. Nhưng mà có quá nhiều thứ ở HN làm mình thấy không thoải mái. Xe cộ nhiều quá, nhiều chỗ đẹp đẽ của HN bị phá mất rồi. Hôm nọ đi trên đường Tràng Tiền mới nhìn thấy khách sạn Dân Chủ đã bị phá. Tự nhiên lại nhớ đến mấy năm trước đứng xem người ta phá Bách Hóa Tổng hợp hay phá Hỏa lò để xây Hanoi Tower. Có lẽ tình yêu HN của tao gắn với yêu những cái cũ kĩ, gắn với thời thơ ấu và thời thanh niên của mình. Khi những cái cũ kĩ đó mất đi, thấy như mình bị mất thành phố. Hâm nhỉ!
Về mưa HN, tao cũng có 1 kỉ niệm đẹp. Ngày cuối cùng của đại học, chia tay với thời sinh viên vô tư, cả lớp đi cắm trại ở trường. Vẫn nhớ đêm đó mưa to khủng khiếp. Cả đêm cả lũ cả con trai lẫn con gái nằm trong trại mưa đổ ầm ầm trên đâu. Dưới lưng mưa lũng bũng. Nửa đêm bị kéo chạy toán loạn vì mưa to quá, chập điện cháy trên đầu. Tao vẫn nhớ lần đầu tiên chạy nhanh đến như vậy. Sáng hôm sau, cả lũ chả có áo mưa lao về nhà, người ướt sũng. Kỉ niệm duy nhất về mưa vì ngày xưa tao toàn đi học gần nhà. Đến đại học, cứ hôm nào mưa là tao nghỉ. Nhưng mà yêu HN sau cơn mưa. Lá xanh đến khủng khiếp, không khí trong lành đến nỗi có thể thở căng lồng ngực, trời xanh không một gợn mây. Nhất là sau những trận mưa dai dẳng mùa đông, HN như được mặc áo mới với quần áo chăng khắp mọi nơi. Kể ra cũng lạ.
Lôn xộn quá. Yêu ghét lẫn lộn!