Interstellar - làm tao nhớ đến một thằng nhóc hai mươi nhăm năm về trước, người nó bé loắt choắt lùn tịt - một dạng động vật nuôi cho già chứ không có lớn (chả khác gì tao), nhưng mở mồm là phát biểu vĩ mô, kiểu như "đó là sự phát triển tất yếu của lịch sử"
. Nó còn quý hóa cho tao mượn một quyển sách nhỏ, dày chừng một đốt ngón tay. Quyển sách không còn mới nữa, đã ngả màu, các trang giấy tơi ra không còn vào nếp cũ, chứng tỏ chủ nhân đã nghiền ngẫm đọc đi đọc lại nhiều lần. Và chi chít các dòng ghi chú bên lề.
Nói là "quý hóa" vì chắc là quý hóa thật nó mới cho mượn "báu vật", hình như cũng quý hóa được đến tận mấy hôm mới nóng ruột đòi lại.
Tao không nhớ tựa đề, tao chỉ biết đó là một cuốn sách về vũ trụ
Tao cũng chẳng nhớ cuốn sách viết cái quái gì, chỉ nhớ một đoạn đại để "trong vũ trụ bao la có thể có hàng tỉ hệ mặt trời, mỗi hệ mặt trời lại có hàng tỉ ngôi sao. Chắc chắn trong đó có những hành tinh có sự sống. Chúng ta không đơn độc". Dòng ghi chú của nó hoắng lên bên cạnh "Chắc chắn thế!"
(Tha thứ cho cái trí nhớ lầm lỗi của tao, tao chỉ nhớ đại ý chứ không chứa được tiểu tiết nhá)
Trong một cái chớp mắt của vũ trụ, nó và tao thoắt cái đã biến từ "sắp lớn" thành "toan về già", nhưng tao mừng, là cái thằng sắp lớn ngày đó vẫn luôn ẩn náu trong thằng thanh niên nhiều tuổi bây giờ, mang theo nguyên vẹn những giấc mơ của nó.
Tao thích điều này.