Khi còn bé, ta thường được hỏi "lớn lên cháu sẽ làm gì?"
Giờ thì ta tự hỏi "lớn lên, cụ thể là thêm mười năm nữa, ta sẽ làm gì hả ta?"
Mười năm nữa, bốn mươi tám tuổi, tóc nâu (nhuộm), ta sẽ tự do như chim trời sau khi đã hoàn thành phần nào trách nhiệm của cái thân nhỏ bé này với đời.
Hai mươi hai năm đầu đời, ta lớn lên, ta học hành cho bố mẹ vui lòng.
Hai mươi sáu năm tiếp theo, ta làm lụng, ta chăm lo cho gia đình nhỏ của ta.
Để cuối cùng, ta sẽ có được mười lăm năm mạnh khỏe (nếu ta may mắn) - mười lăm năm golden years của riêng ta, để ta sống cuộc đời mình có quyền chọn lựa.
Ta sẽ đi học lái xe lần đầu tiên. Hy vọng ta sẽ thích lái xe, mặc dù ta biết ta sẽ rất sợ khi đánh xe ra đường lần đầu tiên. Chiếc xe sẽ đưa ta đến những nơi ta hằng mong ước - thung lũng hoa dại mùa xuân, đồng hướng dương mùa hạ, đồi phong đỏ mùa thu, mùa đông thì ta ở nhà thôi, ra đường lạnh lắm
. Rồi sunset, sunrise, biển, thác, hồ, núi đồi và thảo nguyên, ruộng đồng và làng mạc..., cả những nơi ta chưa bao giờ tưởng tượng ra nữa... Ngồi trong xe, nghe bản nhạc mình yêu thích và trôi đi trong phong cảnh nên thơ, ta sẽ cảm thấy mình quá ư may mắn, phải không ta?
Biết đâu ta lại nai nịt gọn gàng và vi vu trên tàu lượn cánh dơi? Một bà đang già, đi tàu lượn trên núi?! Hihi, chắc sẽ không có nhiều bà già lập dị như ta, nhưng hy vọng ta sẽ là bà già đó.
Ta sẽ lần đầu tiên tham dự một khóa học nghệ thuật, cùng với các cháu đáng tuổi con ta. Ờ mà có thể ta sẽ đi học cùng và thành bạn đồng môn của con ta chưa biết chừng. So cool! Khóa học này sẽ mang đến cho ta những niềm vui tĩnh lặng khi ta đã già hơn yếu hơn và không còn đi tàu lượn được nữa.
Buổi chiều ta sẽ bắt mình chăm chỉ học piano để luyện đôi bàn tay lam lũ cứng đờ của ta.
Và lúc nào rỗi rãi, ta sẽ ngồi bên khung thêu, thêu một con chim sẻ mắt cườm, xù bộ lông nâu óng.
Còn rất rất nhiều điều hay, nên ta sẽ phải thật khỏe, và ta sẽ phải có cả tiền nữa.