Những lá thư...

Re: Những lá thư ...

To mah Pru:
Smile babe... Bọn t thấy buồn và bất lực lắm... M cứ như thế... Bọn t lo lắm... Hnay thấy m mà ko dám ra hỏi han, k dám an ủi... T chỉ muốn oánh cho thằng kia 1 trận...
Cơ mà t biết m sẽ chẳng cho đâu :-<
so complicated...
Juz smile, babe...
Love ya...
Let us be your Valentine! :)
Wanna see ur smile :) >:-D<
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

to : mình :D


nhanh thật thếlà 1 năm rồi đấy, mà tính ra vs riêng mình thì còn hơn thế nữa...
thế là đủ rồi, buông ra nhé, trước mắt còn rất nhiều thứ phải làm, không còn nhiều thời gian nữa đâu
Tiên trách kỉ, hậu trách nhân
cái kết cục ý khó tránh ở tuổi này mà, chỉ là nó đến sớm hay muộn thôi nên ko có j phải thái quá như thế cả


Cry- Rihanna- Good girl gone bad

I'm not the type to get my heart broken
I'm not the type to get upset and cry

'cause I never leave my heart open
Never hurts me to say goodbye
Relationships don't get deep to me
Never got the whole in love thing
And someone can say they love me truly
But at the time it didn't mean a thing

[Chorus:]
My mind is gone, I'm spinning round
And deep inside, my tears I'll drown
I'm losing grip, what's happening
I stray from love, this is how I feel
This time was different
Felt like, I was just a victim
And it cut me like a knife
When you walked out of my life
Now I'm, in this condition
And I've, got all the symptoms
Of a girl with a broken heart
But no matter what you'll never see me cry


Did it happen when we first kissed?
'cause it's hurting me to let it go
Maybe 'cause we spent so much time
And I know that it's no more
I should've never let you hold me baby
Maybe why I'm sad to see us apart
I didn't give to you on purpose
Can't figure out how you stole my heart


How did I get here with you, I'll never know?
I never meant to let it get so, personal
After all I tried to do, stay away from loving you
I'm broken hearted, I can't let you know
And I won't let it show
You won't see me cry

This time was different
Felt like, I was just a victim
And it cut me like a knife
When you walked out of my life
Now I'm, in this condition
And I've, got all the symptoms
Of a girl with a broken heart
But no matter what you'll never see me cry
All my life...


http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Cry-Rihanna.IWZC7700.html - bài này giai điệu buồn nhưng hay, và giọng của Rihanna thì hết chê :x

mọi người nghe Khóc của Đông Nhi, mình dạo này thix nghe bài này hơn

nhưng không khóc:)

0:) tình yêu đầu tiên của tôi ( hay 1 thứ tình cảm nào đó gần như thế)0:) .......

định poz lúc 6 rưỡi chiều cho nó đúng nhưng mà lúc ý sắp đi học rồi, sợ cập dập lại cuống hết cả lên...


p/s: cám ơn những người bạn đã động viên và chia sẽ với tôi trong thời gian qua.Xin lỗi vì đã tiêu cực trong thời gian quá lâu.Nhưng tôi cảm thấy bây giờ hình như mình đã thay đổi suy nghĩ theo hướng tích cực hơn rồi. Cảm ơn rất nhiều >:-D<
 
Re: Những lá thư ...

sáng 6.30 mới dậy. cuống cuồng thay quần áo, cho sách vở vào balo, chuẩn bị đồ chiều tập. Đút được đôi giầy vào thì nhớ ra từ hôm nay sẽ k có buổi tập nào nữa. Bần thần mất 1 lúc.
Chạy vội xuống nhà, lôi uniform từ dryer ra, nhớ coach bảo hôm nay phải return lại hết đồ...
...
text message from Kaitlin
" I just packed my bag and realized that we wont have practice.weird feeling."
text message from Alicia
" hey im thinkin abt keepin my uniform.lol.can we just stay after school even we wont have practice.miss ya guys"
text message from Morgan
" morning Annie, I had a dream last night lol. one more practice week.haha"
...
học xong, về nhà, làm gì đây??
 
Re: Những lá thư ...

Gửi bố,

Đây là lá thư đầu tiên con viết cho bố. Nhưng con lại viết lên đây vì không muốn bố đọc.

Bố à, bố có cần phải dùng những lời lẽ như thế để mắng con không? Bố có biết con tổn thương thế nào khi nghe những lời đó không?

Bố đừng biện hộ rằng bố đi làm cả ngày vất vả và mệt nhọc (con biết điều đó chứ) nên bố muốn trút những bực dọc của bố lên đầu con [1 đứa mà "tuổi này rồi vẫn còn ăn bám, như con nhà người ta thì đã đi làm có chồng có con rồi đấy"] như thế chứ?

Ừ thì con là đứa vô tâm, con vô lo vô nghĩ, nhưng con không phải đồ ăm bám hay ăn hại như bố nói đâu. Con chưa ra được trường không phải con bất tài vô dụng mà vì... bố biết đấy, con đã mất hơn 1 năm không học hành gì được, con căng thẳn, stress, con trầm cảm, con hoảng loạn, con thấy mình sắp phát điên. Cái trường con học kinh khủng lắm, bố không hiểu được đâu. Mỗi năm 3 học kỳ, mỗi học kỳ 9 tuần, làm sao đủ để ngấm kiến thức. Như học kỳ này, con học môn English Language in The Press, bọn con học cách phân tích articles của các native English broadsheet. Con cảm giác mình đang học chương trình đào tạo dành cho các bác học ấy. Bọn trường báo chí nó phải học mửa mật ra để có thể viết được 1 cái article cho tử tế, bằng tiếng Việt. Còn bọn con, 9 tuần để học cách analyze 1 cái article, mà phải viết 1 bài luận dài đến khoảng 20 trang, cấm được có lỗi spelling hay grammar nào. Con tạm lấy 1 ví dụ thế thôi. Còn nữa nhé, bọn bạn con bọn nó nhiều đứa không bị mất 1 năm như con mà bây giờ cũng đã ra được trường đâu. Huống hồ...

Bố luôn mắng con không biết thương bố mẹ, không biết quan tâm đến bố mẹ, chỉ vì 3 cái chuyện cỏn con như để quên buộc tóc trong cabin tắm. Thế còn bố? Lúc con bị trầm cảm đến gần như điên loạn như thế, ừ thì bố mẹ cho con nghỉ học 1 học kỳ để chữa bệnh, nhưng thời gian đó con phải chạy long sòng sọc để đưa đón thằng em con. Con xin bố cho con đi xa 1 thời gian, bố nhất quyết không cho, bố bảo không cho, con xin về nhà ông bà ngoại 1 tuần, bố cũng không cho, bố bảo "mày mà đi thì ai đưa em đi học?" Mẹ cũng bảo bố nghỉ làm 1 tuần để có thể giúp con việc đó, để con về ông bà 1 tuần cho thanh thản. Con biết, công việc của bố, không phụ thuộc vào ai, chẳng sợ ai đuổi việc, thì bố có thể giúp con. Nhưng khi con đề nghị với bố việc đó, thì bố bảo "mày không biết thương bố mẹ". Bố ơi, bố nghỉ 1 tuần để đưa em con đi học thì có phải lợi nhuận của bố giảm đi đâu, bố vẫn có thể chỉ đạo nhân viên của bố từ xa cơ mà. Đấy. Bố thấy con gần như sắp chết mà bố không cứu con. À không, thời gian ấy con còn tồi tệ hơn cả chết ấy bố ạ.

Bố không hiểu, bố không hiểu gì hết, bố hoàn toàn không hiểu gì hết...

You always make me sad and cry... but I can help loving you, dad... :(
 
Re: Những lá thư ...

To: H
Be strong like your daddy :>

To: mày
hoành tráng đấy ;;) hay thử xem có hđ được thật ko nhé ;;) để tao bảo ku đệ ra ;;)

To: me
1 cốc ko đủ thì 2 cốc :-B
 
Re: Những lá thư ...

mỗi lần mình muốn viết cái gì đấy hình như đều khuya như thế này
hôm nay mình mới biết thế nào là khi tình yêu qua đi ... sẽ là gì đọng lại
cãi vã?
than khóc?
phản bội?
nguyền rủa?
kể công?
hạch tội?
trút bỏ?



tự thấy mỗi lần ai đó bứt ra khỏi cuộc đời mình sao quá đơn giản
không trách nhiệm
không công tội
không cần nhiếc móc nặng lời
hôn nhân đôi khi mang đến quá nhiều thứ ngoài tình cảm
hôn nhân mang đến cho mẹ mình quá nhiều hy sinh
hôn nhân mang đến cho bố mình quá nhiều trách nhiệm
sẽ có lúc nào đó mình cũng thế
người mình đang gọi là vợ cũng phải thế
giờ có thể yêu nhau thế
sau này cũng có thể như hai con người đang ở dưới kia
họ say sưa mắng mỏ nhau
họ say sưa tâng bốc quá khứ đau thương và oai hùng
một người là con chó làm thuê nuôi gia đình
một người là con chó trông nhà luẩn quẩn với một tấn công việc vô danh

:))
giá mà chữ đi.t mẹ được hiện ra nguyên bản và trần trụi

và bây giờ là thư đây
bố mẹ yêu thương của con!!!
con
rất lớn để hiểu cả bố và mẹ
con hiểu bố vất vả nhiều lắm
quá nhiều thứ đang đè lên vai bố
bố có lẽ đã lo nghĩ quá nhiều mà không nhận ra bản thân mình rồi bố ơi!!! đã rất rất lâu rồi con và bố không thể ngồi nói chuyện nữa , dù là bố con hay là hai người đàn ông... con nhìn thấy mẹ héo mòn
con nhìn thấy mẹ cô đơn...
con xin lỗi nhưng bố vô tâm quá rồi

và mẹ ơi con hiểu mẹ cần sự quan tâm và chăm sóc
con hiểu mẹ cố chỉ để bố nhận ra sự vô tâm của mình
nhưng bố cũng mệt mỏi rồi mẹ à, con xin hai người hãy nhường nhau được không ... một bước thôi ... một khoảng cách đủ xa để cả hai cùng có chỗ quay đầu
để cả hai nhìn lại hai mươi ba năm đã qua
từ lúc con còn chưa ở trong trứng nước




con tự hào
con đã từng rất tự hào
con có một tâm hồn
một tâm hồn phong phú của mẹ
con cũng tự hào
con có một ý chí
một ý chí sắt đá của bố
nhưng khi sắt đá quá bố của con là người vô tâm
nhưng khi phong phú quá, nhạy cảm quá... mẹ con lại là người dễ bị tổn thương mà cách mẹ phản ứng đôi khi quá đà lắm mẹ ơi


và bây giờ
con phải làm gì giữa 2 người đây????
 
Re: Những lá thư ...


http://www.youtube.com/watch?v=RUAPf_ccobc

Biển thức đã bao đêm
Gió không còn hát nữa
Thuyền muôn vàn cách trở
Sóng miên man nơi đâu ?

Đã thôi biết âu sầu
Lòng thanh vắng, biển lặng.

...

Em kiêu hãnh là biển xanh.
Anh đến mãi muôn đời không thể hóa thành bờ cát trắng.
Lòng cay đắng ngậm ngùi làm con thuyền hoang lặng

Vùng vẫy những chân trời
Khát khao bờ bến mới.
Lồng ngực là cánh buồm phập phồng ngọn gió những đam mê ngắn ngủi

Chỉ có trái tim đã mất.

Và niềm hạnh phúc thứ tám
Có ngôi nhà nơi bão dừng sau cánh cửa
Là chuyện viển vông thôi.

- Thức Dậy III -
 
Re: Những lá thư ...

To: Những anh chị và các bạn mai đi thi Quốc gia

Vững tâm nhé mọi người, vì chúng mình là Amsers >:-D<

%%- %%- %%- %%- %%- %%- %%- %%- %%- %%-
 
Re: Những lá thư ...

Gửi ..Bạn bè (cũ)

Trời ươm nắng cho mây hồng
Mây qua mau em nghiêng sầu
Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
Mây âm thầm mang gió lên

Người ngồi đó trông mưa nguồn
Ôi yêu thương nghe đã buồn
Ngoài kia lá như vẫn xanh
Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

Nay em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
Em đi về cầu mưa ướt áo
Đường phượng bay mù không lối vào
Hàng cây lá xanh gần với nhau

Người ngồi xuống mây ngang đầu
Mong em qua, bao nhiêu chiều
Vòng tay đã xanh xao nhiều
Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du

Người ngồi xuống xin mưa đầy
Trên hai tay cơn đau dài
Người nằm xuống nghe tiếng ru
Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

...
...
Sắp 75 năm ngày sinh TCS rồi, chả hiểu có bác nào năm nay đi hát Trịnh nữa không nhỉ ?
Tôi chả biết, vì chắc hôm đấy tôi phải vi vút đi chụp ảnh rồi.
Dẫu sao, các cậu mà chịu hát cũng còn tốt chán.
Tôi mặc kệ các cậu. Thích đú thì cứ đú cho hết đời đi. Dẫu sao. Với tôi, sống hết mình đek phải vậy... Thế thôi...

Gửi bạn bè (cũ)
:-j nghe 2 chữ "Đào thải" kèm cái ánh mắt của mày tao... chả còn gì để nói :)). Buồn cười, và thấy cũng chả còn gì phải níu kéo nữa :-j.
Sau này có khóc lóc ỉ ôi gì thì mày cũng đek có một người đứng cuối đường chờ mày như một người bạn nữa đâu :-j
.
Còn 2 đứa ấy, chả còn gì để nói lâu rồi nhỉ:-j. Với tớ bạn bè là phải đứng cạnh nhau lúc khó khăn :-j. Vậy thôi :D

Gửi em (cũ)
:-j nghĩ gì chứ mà nghĩ đấy là thơ "có hướng tặng em (cũ)" :-j. Nực cười =)) Chẳng qua đấy là tâm sự của 1 thanh niên khá chán chường với xã hội thiếu người tài thôi cô ạ :-j.
Cho cái gì, đối xử, khinh nhau như thế nào thì xứng đáng được đối đáp lại thế thôi (thật ra là ng ta cho nhau cơ hội nhiều rồi mà không sửa được thì đành chịu :-j).
Trong mắt tôi bây giờ cô chả là cái gì đáng trọng đâu =)). Thơ với thẩn :))

Viết xong thấy mình điêu ngoa khiếp. Âu cũng là để cân bằng với hình ảnh cười phớ lớ thoải mái khi viết cái bài này :)).
Chỉ là buồn cười quá, khinh quá không nhịn được mới phải viết cái bài này thôi ấy mà :-j

Kết luận là: Nên đuổi theo những thứ gì thuộc về mình :-j. Mình bây giờ sống quá thoải mái :x . Hô hô :"> .

P/S: Bulf ơi anh với mày ai điêu ngoa hơn =))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

Mọi người mai thi Quốc Gia tốt nhé yeah yeah yeah yeahhhhhhhh moazzzzzzz!!!!!!! :x :x :x :*
 
Re: Những lá thư ...

gửi em gái :)
thật lâu rồi anh mới ngồi bên cạnh em và nói nhiều thế :D thật lâu rồi anh lại kể cho em nghe những gì anh hay cất cho riêng mình chịu đựng
tự dưng lại làm em chạnh lòng đúng không

anh xin lỗi
anh xin lỗi
anh xin lỗi
anh xin lỗi
anh xin lỗi


thế tàm tạm đủ để tha thứ cho anh chưa nhỉ :D
và anh cảm ơn em :x
cảm ơn vì em đã ở bên anh
cảm ơn vì em đã nghe anh lảm nhảm
cảm ơn vì em đã xoa dịu
cảm ơn vì em đã đập anh :-w


ơ mà buồn cười thế
anh lại lỡ yêu em nữa rồi :">
lần này anh không đùa đâu
anh nói thật đấy
thật như cách đây 4 năm
thật như cách đây 3 năm
thật như ngày hôm qua
và thật như cách anh ôm em vào lòng :D



thế là anh lại yêu nữa mất rồi
anh trai mà đi yêu em gái có được không nhỉ???
sẽ lại thêm những phút lơ ngơ mất thôi


anh yêu em
anh yêu em
anh yêu em
và một ngàn lần anh yêu em rất nhiều :x
 
Re: Những lá thư ...

Gửi anh Bình,

Kết luận là: Nên đuổi theo những thứ gì thuộc về mình :-j. Mình bây giờ sống quá thoải mái :x . Hô hô :"> .

P/S: Bulf ơi anh với mày ai điêu ngoa hơn =))


Dĩ nhiên là em điêu ngoa hơn rồi =))
Bài nào của anh cũng có tên em mà :-j

Cuộc đời mỗi người nghĩ khác nhau anh ạ.
Anh già rồi thì anh có xu hướng theo kiểu, mong lấy 1 con vợ đẹp, đẻ vài thằng ku ( à quên anh thik có bé gái ) xinh xinh. Em còn trẻ, em phải lo chuyện tiền nong trước. :-j

2 chữ "bạn bè" với "người yêu" xưa nay chỉ là phù phiếm.
Hợp tan, tan hợp là chuyện hàng ngày.

Còn tri kỷ nó lại là chuyện khác,
Cố sao, để cùng chia sẻ một sở thích, cùng thích nghe một bản nhạc. Lâu lâu rủ nhau đi uống trà, cafe, rượu là thành tri kỷ rồi :-j

Bạn bè là xây dựng dựa trên kinh nghiệm, thời gian, quan hệ. Còn tri kỉ là sinh ra đã vậy rồi nên ko phải lo lắng giữ gìn :-j

Hè về rủ anh đi uống trà, rượu, cafe gì đấy kể đôi ba câu chuyện cho nó giống tri kỉ.

Hè về e đủ 18t rồi :">

___
Chết dạo này mình lắm mồm quá @@
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

1 ngày, 2 ngày, 1 tháng, 2 tháng, nửa năm, 1 năm yêu nhau. Mỗi lần mày phấn khởi thông báo với tao hôm nay là 2 tháng bọn tao đấy, 3 tháng rồi, ... tao vẫn bảo mày, đừng có đếm. Vui nhiều, kỉ niệm nhiều, đến lúc chia tay, những ngày tháng, những con số ấy ko sao xóa được. Mày cười bảo yêu phải đếm, đếm cho đến lúc chia tay, chia tay rồi lại đếm, đếm cho đến lúc yêu người khác. 2 con cười lăn lộn.

Cũng có khi tại tao dại mồm trước mà mày chia tay khi 2 năm đến gần. Và mày hỏi tao, làm sao mày bắt đầu lại, yêu lại, đếm lại từ 1 tháng, 2 tháng cho đến 2 năm bây giờ. Tao cũng ko biết trả lời mày thế nào. Bảo mày ko đếm nữa? Hay bảo mày đừng yêu nữa? Cách nào nghe cũng thật ngu. Tao cũng ko biết phải khuyên mày thế nào, làm những gì để quên nhanh vì tao nghĩ chẳng có cách nào cả. Yêu được đã khó, làm gì có cách nào để bước 1, bước 2, đến bước n là quên được cơ chứ.
Tao ko cho mày được 1 cái ôm, cho mày khóc như hồi xưa, ko đưa mày đi ăn, đi chơi, ko giúp mày thủ dâm tinh thần o_o được. Tao xin lỗi. Ko biết phải làm gì để mày vui hơn. Thôi thì vững vàng lên nhé. Mày đã yêu và sẽ lại yêu. Những gì còn lại thì hãy để nó đọng lại. Như giọt nước đọng lại trên lá sau 1 cơn mưa.Rồi qua ngày qua tháng, sẽ tự.. bốc hơi.
Khóc ít thôi, nếu có ôm đứa nào khóc đừng xì mũi vào áo nó, con dở. Đời còn dài, giai còn nhiều :)) bây giờ cứ xòe bàn tay ra, cụp từng ngón từng tháng. Đến khi cụp hết là tình yêu đích thực của mày về. ạch, tao k bảo mày lại đếm đâu :))
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

Ams thân mến,
Vầy là mình đã xa bạn đc hơn nửa năm rồi, Ams có nhớ mình ko? Mình ko dám nói là mình ngày đêm nhớ về bạn, cũng ko dám nói là mình yêu nhất của nhất, yêu tột đỉnh, nhưng mình biết rằng có đủ từ ngữ mình cũng ko thể nói hết mình nhớ bạn thế nào.
Sống ở 1 nơi khác, khó có thể cứ giữ khư khư hình bóng của một người thân mà ko chịu hoà đồng với môi trường mới; nhưng mình đã làm đc. Mặc dù mỗi khi cảm thấy thích trường mới hơn 1 tẹo là mình biết tình cảm của mình với Ams đang dần đc san sẻ với trường khác. Nhưng mình ko ích kỉ, vì mình biết bạn cũng mong mình luôn vui vẻ như những khi mình ở với bạn.
Made In 12 khoá của mình đang đến gần, mình lại ko có ở nhà cùng giúp đỡ các bạn ở nhà làm này làm nọ, rồi thì mình cũng ko làm đc việc đơn giản nhất là chỉ vác thân đến dự Made In 12 thôi, vậy mà mình cũng ko làm đc, mình ko bay về kịp, cũng ko thể làm gì đc. Mình cố gắng quay 1 cái video clip vui vẻ, cười đùa, cốt cũng chỉ để mình ko khóc trước cái máy-tự-quay và cũng ko muốn các bạn ở nhà có buồn thêm. Mình chọn bài hát vui nhất, bài hát mình hay hát với Quỳnh Giao nhất để hát cho Ams nghe.
Cho dù mình biết năm sau mình còn về và học Ams thêm 1 năm nữa, nhưng thiếu ~ người bạn mình vẫn gắn bó, ít thì 2-3 năm như các bạn A2, nhiều thì cũng đến 5-6 năm như Giao, hay từ mẫu giáo như Sộp, rồi cả những ng` bạn mới mà như là gia đình của mình, liệu cuộc sống mới của mình có khác?

Mình muốn thật bận rộn, muốn cười khi các bạn ở nhà cười, buồn khi các bạn ở nhà buồn, cảm thấy "bế tắc" vì thi ĐH như các bạn ở nhà bế tắc, vui sướng buồn khổ gì cũng được, mình muốn được cùng với các bạn ở nhà trong năm cuối. Mình ko muốn hối tiếc vì những gì mình đã và đang làm, nhưng cũng lại không muốn phải bỏ lỡ gì cả. Có lẽ là cuộc sống là đánh đổi, phải liều lĩnh, phải biết quyết định. Mình tự hào vì Ams đã dạy cho mình những điều ấy.
---
Phải rồi, cuộc sống của mình năm sau sẽ khác năm này lắm.
Ai mà biết đc, nói nhiều như mình, đến khi giờ ra chơi lại ngồi ở thư viện rồi viết thư cho các bạn thì sao?
Ai mà biết được, hay cười như mình rồi lại buồn vì nhớ các bạn ở muôn nghìn dặm xa xôi, người ở 2/3, người ở 1/2 vòng trái đất, người thì vẫn ở đây nhưng liệu cả 2 có thời gian gặp nhau hay ko? Thi tốt nghiệp, thi ĐH liệu sẽ như thế nào?
Ai mà biết đc mình có khóc hay ko?
Ai mà biết được.. Ừ, đúg là ai mà biết được.
--
Khi mà ở 1 nơi ko có người Việt mà nói chuyện cùng, khi mà ở nơi nói cái thứ tiếng mà ở nhà mình luôn mong đc nói mà ko bị gọi là "mọt sách", là "khoe mẽ", khi mà cho đến 1 lúc nào đấy lại ko muốn hiểu cái thứ tiếng này nữa, chỉ muốn chạy đi, mua vé máy bay, bay về, và lập kế hoạch đi học Trung cấp nấu ăn..
Ừ, ai mà biết đc.
Cảm ơn Ams nhiều lắm. Made In 12 của 0609 phải thật hoành tráng nhé!
:)
 
Re: Những lá thư ...

Gửi bạn Nam,

Xin lỗi vì mình nhiều chuyện :)

Có rất nhiều nỗi buồn lớn hơn nỗi buồn thất tình bạn ạ.

Đấy là nỗi buồn khi phải rời xa những người mình yêu thương, khi phải rời xa gia đình, bạn bè.

Đấy là nỗi buồn khi mà mỗi lần chuẩn bị cho một điều gì đấy, vậy mà cứ xong việc lại thấy hụt hẫng với cảm giác, mình còn có thể làm tốt hơn.

Đấy là nỗi buồn khi mỗi ngày trôi qua, thấy cuộc sống ngắn thêm, thấy bố mẹ già đi một chút, thấy mình già đi một chút. Thấy cái cây bên đường có thêm vài chiếc lá rơi. Khi nghĩ về tương lai, khi nghĩ 10 năm tới, mình chưa chắc đã kiếm đủ tiền lo cho bố mẹ lẫn nuôi những giấc mơ của bản thân mình.

Đấy là nỗi buồn khi thấy mình bất lực. Thấy sợ hãi khi phải bước ra một thế giới khác, khi phải tự sống bằng chính khả năng của mình, để rồi cố gắng mãi vẫn chỉ là thất bại và thất bại.

Thế nên chuyện tình cảm của quá khứ dẫu có đẹp cũng chỉ là phù phiếm thôi.
Tương lai là điều quan trọng nhất.
Sắp hết mấy ngày cuối cùng của cấp 3 rồi.
Enjoy nốt đi :D
 
Re: Những lá thư ...

L2 0609
3 năm rồi đấy nhanh thật!mới ngày nào vào lớp!mới ngày nào còn dám phát biểu rằng lớp mình ko hòa đồng,ko có tinh thần đoàn kết vậy mà h sắp mỗi ng` một ngả
năm ngoái còn túm năm tụm ba,h lên lớp mỗi ng` 1 việc, nhìn ai cũng thấy học hành
tự dưng lại thấy mình đang dừng lại giữa dòng ng` hối hả ấy
tự dưng h thấy mình ko có khả năng để thực hiện ước mơ nhỏ nhoi ấy
cái ước mơ đỗ Đh để vui lòng bố mẹ chứ ko phải mơ cho mình nhg sao khó thế
có nhg~ lúc cảm thấy yếu lòng,ko đủ dũng cảm để đi tiếp
và nhg~ lúc ấy cần 1 chỗ dựa,cần dựa vào anh
nhg h anh cũng vội, cũng hối hả theo dòng ng`,cũng ko đủ thời gian bên em nữa
em hiểu chứ mà ko muốn làm vướng chân anh
chỉ 1 ngày hum nay nữa thôi!chỉ 1 ngày hum nay cho phép mình dừng lại như thế này nữa thôi!
L2 ơi,cùng cố gắng nhé
anh ơi!cố lên nhé!
và bản thân ơi!đúng dậy và bước đi nào
 
Back
Bên trên