Những lá thư...

Re: Những lá thư ...

@ Mateo : T đã bảo là k được khóc rồi cơ mà :)) [-x sao lại phải khóc vì những kẻ không xứng đáng nhờ /:) :)) cho vào toilet giật nước hết cho t :)) Yêu m :)
 
Re: Những lá thư ...

Sáng 1 Tết ở nhà, trước khi đi chơi, mẹ online vội, chúc mừng năm mới con và hỏi thế tết thế nào? Thế nào là thế nào? Mẹ bảo Quỳnh học thuộc câu con dậy nó " cháu còn chị Ngọc k có ở nhà nữa" mỗi khi có ai mừng tuổi rồi :"> nhưng mẹ sẽ giữ hộ cho con ( thế con dặn em làm gì :-?? ) Mẹ hỏi có khóc không.
Không.
Con ngạc nhiên vì con đã tưởng tượng ra con sẽ khóc kinh lắm, từ lúc con đi ngày đầu tiên đã nghĩ, thế tết chắc khóc hết nước mắt. Đến lúc mẹ bảo còn đúng 1 tuần nữa đến tết con vẫn cứ nghĩ con sẽ khóc. Thế mà k một giọt nước mắt nào. con hỏi mẹ thấy con giỏi k?
Mẹ bảo mẹ k biết...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

Viết trước vào đây version tiếng Việt, lát dịch sang tiếng Anh :D

Hôm nay là mùng 1 Tết, Tết đầu tiên xa nhà.
Mọi khi cứ đến mùng 1 là chờ xem có ai đến nhà không để nhận lì xì.
Ở nhà bố mẹ cho cũng đầy đủ, vậy mà cứ thấy lì xì là háo hức lạ.

Thế mà năm nay, cứ thấy không vui lắm vì không được lì xì. Chả phải vấn đề tiền nong, tại ăn uống tiết kiệm, tiền bố mẹ cho trong thẻ còn đầy ự, chả tiêu gì, toàn chủ yếu là đóng tiền thi các thứ.
Nhưng vẫn thấy buồn vì chuyện lì xì.

..

Hôm nay đến trường, mình được lì xì, 1 phong bì đỏ, tự gấp, tự viết vào, còn vẽ pháo hoa kiểu bọn Trung Quốc.
"Mẹ G" lì xì cho mình.

Thư gửi "Mẹ":

Hôm nay, là lần đầu tiên con ăn Tết xa nhà, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất có lẽ trong nhiều năm nữa con nhận được lì xì cô ạ.
Cô cho con $5 thôi, $5 cũng chả mua được gì, nhưng mcon sẽ giữ mãi. Kiểu lúc đấy, cô đưa vội vào tay con để bọn ở lớp không thấy mà tị nạnh.
Con vui lắm.

Cô không phải là mẹ con, cũng không phải là host của con, thế mà đi đâu cô cũng bảo, " I adopted him." và con cũng gọi cô là "mom". Mặc dù nhiều lúc con cũng ngại lắm.
Nhưng mà lúc cô bảo :" he does not have a mother in her, so I become his mother." con vui lắm.

Mặc dù hoster của con là giáo viên đấy, nhưng mà con không thấy thân thiết bằng "mẹ".
Ngày nào ăn trưa, con thích thì đến phòng "mẹ" ăn, thích thì dùng lo vi sóng của "mẹ".
Đồ đạc vứt lung tung ở lớp của "mẹ", sách vở, kem đánh răng, bàn chải ...
Mà thế chưa đủ chỗ cho con vứt đồ lung tung, "mẹ" con dọn cho con hẳn 1 ngăn tủ để con chứa đồ :D
Nhiều lúc nghĩ, con giáo viên thật sướng.

Host của con ngại chuyện nếu đối xử đặc biệt với con ở trường, ảnh hưởng tới kỷ cương của lớp, nên con cũng chả dám làm phiền bà ý.
Nhưng với "mẹ" con thấy thoải mái.
Vì "mẹ" đối xử với ai cũng tốt cả, và ai cũng quí "mẹ".

Ở nhà host nào con cũng gọi chủ nhà là "mom".
Nhưng con gọi thế cho nó có phép tắc nịnh nọt chúng nó thôi, chứ hết năm nay thì đừng hòng :D
Nhưng mà con vẫn sẽ gọi cô là "mom".



Thank you for every thing,

Your son :)
 
Re: Những lá thư ...

ô, giận mình à? :( uh tại mình. mồng 1 mà đã ... :))
này, m` muốn đi bát tràng :p ... vs bạn thôi à nghen :" > : ) )
 
Re: Những lá thư ...

.. Ngày hôm nay , em nhận ra ... dần dần em đã trở thành 1 thói quen trong cuộc đời anh ... Khi con người ta ở bên nhau quá nhiều ... mọi thứ cứ dần cuốn theo cuộc sống thì tình yêu sẽ trở thành thói quen phải không anh ? .. Thói quen nghĩa là sẽ không còn những tối nắm tay em đi dạo ... Sẽ không còn những đêm anh thức , search google chỉ để xem ngày mai đưa em đi đâu .. Thói quen nghĩa là anh sẽ không còn sốt sắng chạy đi mua thuốc cho em mỗi khi em húng hắng ho ... Thói quen nghĩa là anh và em sẽ ko cùng tắt máy , cùng đi ngủ mà sẽ là em ngủ trước còn anh thì chơi game ... Thói quen , chứ không còn là người anh yêu , là người quan trọng trong cuộc đời anh nữa ... Thói quen nghĩa là nó mặc định là phải như thế .. Thói quen nghĩa là ngày nào anh cũng sẽ có .. Thói quen nghĩan là anh không cần phải chăm sóc , anh không cần phải quan tâm ... anh không cần phải làm cho nó lãng mạng , làm cho nó ngày 1 nhiều lên như anh đã từng làm ngày xưa để chiếm lấy nó .. Thói quen nghĩa là anh ra đường anh có thể ăn mặc , hành động như thế nào cũng được .. Vì là thói quen mà , nên lúc nào anh cũng sẽ có nó bên cạnh , thói quen nghĩa là anh không cần phải làm gì để giữ nó .. Anh à , anh thử nghĩ xem .. Đã bao nhiêu lần , em bỏ ra ngoài , em đi dạo 1 mình .. Chỉ vì anh bận với bạn bè anh , với game online của anh ?? .... Đã bao nhiêu lần em bảo bản thân em " Đi chậm thôi , anh sẽ ra ... " ??? .. Bao nhiêu lần hả anh ??? .. Và rồi để hôm nay em biết , em chỉ là thói quen của anh thôi ... và em biết " When love become habit ... SOmetimes I think I can cut it down ... It's so easy to give up 1 habit and it's so easy to give up u too ... " ... :) ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

Gửi các bạn :D
Bạn số 1: Mình chả phủ nhận là mình thích bạn :D Cái chn mình thích bạn kiểu như là mình càg muốn giấu thì nó càg public ý=)) Nhưg mà mình cũg chẳg ngại đâu:-j Mình rất tin vào cái ấn tượg ban đầu và cái cảm giác của mình. Mình đã từg có cảm giác là bạn thích mình cơ mà, thế mà càng ngày mình càng ngại bạn ý :|. Mình đã từg thấy vui vẻ, thấy kiểu ấm áp. Thích lắm ý :x Mình đã lo lắng, đã quan tâm đến bạn nh` thế cơ mà :). Thế mà cái cách bạn ngĩ về mình, nghĩ cho mình làm mình hơi bị thất vọng:). Bạn coi mình chả ra cái j` cả:). Mình thì mình cũng kệ thôi:). Bạn có độc mồm đến thế nào nữa thì mình vẫn tin tưởg bạn lắm:). Mình vẫn bênh bạn lắm=)), k tin hỏi chúg nó mà xem:). Ah`, mà bạn đừg có bất cần như thế:|. Mình lo thật mà :|. Mình muốn kéo bạn ra khỏi cái cách mà bạn đag làm, nhưg mình biết bạn lại fũ mình cho mà xem:)).

Bạn số 2: Mình có cảm giác là mình vs bạn đã từg thân lắm í :), quí bạn lắm. Nh` lúc thấy bạn hay ho dã man:x. Thế mà bh cứ kiểu tnào í:|. Mình thấy là mình chả sai j` cả :). Mà lần này cũng chẳng phải lần đầu tiên đâu nhỉ:). Mình cũng ngĩ cho bạn nh`:). Nhưng chắc bạn cũng chỉ coi mình là vớ vẩn, là chả biết j` thôi nhỉ:)). Mà k có mình thì bạn thiếu j` đứa khác kiểu quan tâm đến bạn. Nói thật là mình buồn cái cách xử sự của bạn lắm í:-j. Có j` thì cứ nói thẳg ra, đến mình mà bạn còn ngại nữa thì mình chịu đấy=))=)). Bạn và bạn số 1 làm mình tốn hơi bị nh` suy ngĩ đấy:)). Các bạn đừg có phụ mình nữa, chả đág đâu:-j. Cũng giốg bạn số 1 thì mình vẫn quan tâm bạn lắm:)

Bạn số 3: Thực sự thì bạn rất tốt:|. Nhưg chẳng hiểu sao mình k thế thay đổi suy ngĩ và cách nhìn về bạn. :|. Mình xin lỗi, nhưg bạn đừg tốt vs mình nthế nữa:|. Mình thấy tội lỗi lắm:).

Bạn số 4: Thân lắm cơ mà, đi vs nhau nh` lắm cơ mà :D Có ng` từg hỏi sao bạn k thik mình hay mình k thik bạn cơ mà:)). Thích nhau làm sao đc nhỉ, kiểu hiểu rõ nhau quá rồi còn j`. Thế mà mình k ngờ đc cái cách sống và xử sự của bạn. Thất vọng nặng nề í:). Mình thì mình cũng k tin tưởg bạn ngay từ đầu rồi:). Nhưg mà cũg khó tưởg tượg fết:).
Thôi, bh thì mình kệ bạn đấy:). Lúc nào bạn cần thì mình vẫn sẽ ngồi cạnh nge bạn kêu ca, nhưg bạn có làm j` mình, có qtâm, có chửi, có k coi ra j` thì mình cũng mặc kệ :). K ảnh hưởg j` đến nhau nữa nhé :). Mình cũg rất cảm ơn nh~ j` bạn làm cho mình:).


Thôi, chúng mình bơ nhau từ đây:-h. Các bạn đừg ngĩ mình cần các bạn, mình theo các bạn. K có các bạn thì mình vẫn sống, vẫn học tập và làm việc bt cơ mà:)) Các bạn cứ đi theo cách của các bạn, nhưg rồi có lúc các bạn sẽ phải quay đầu lại :). Tất cả nh~ suy ngĩ, cảm giác của mình về các bạn sẽ k tđổi, có đổi chăg thì chỉ là ở cái cách xử sự của mình v
s các bạn thôi.:)


Mình viết ở đây là kiểu public rồi còn j`:). Thế nên mình chả ngại các bạn ý kiến hay bàn tán j`. Nhưg mà đừg có kiểu hơi tí lôi nhau ra làm trò cười thôi :)). Thế nhé:D
Thêm 1 câu nữa là mình đag hoàn toàn bt. Nói thế để bạn nào có lòng tốt thì k fải lo lắng cho mình:), còn bạn nào k tốt thì đừg ngĩ mình bấn loạn này nọ:).
 
Re: Những lá thư ...

Gửi anh!
Sms cho em từ Singapore xa xôi ấy, anh có thấy Tết ấm hơn chăng?
Anh: Chán quá :(( Có người bị bỏ rơi.
Em: Bỏ rơi gì anh?
Anh: Còn làm sao. Bị bỏ rơi chứ j` nữa. Em đang làm gì thế?
Em: Nghỉ Tết.
Anh: Em giận gì anh mà nhắn mỗi 2 chứ :( Em muốn mắng anh tn cũng đc. Anh nhớ em nên mới nt mà.

Anh làm em cảm thấy nực cười. Em có quyền giận anh? Anh đã từng nói: Nếu mình không quan trọng với 1 ai đó, đừng tự cho mình cái quyền giận họ. Vậy mà em cứ quên. Em đã sai lầm quá nhiều trong cuộc sống cũng chỉ vì lỗi đó. Mãi không sửa nổi.
Ừ. Lần này em hết sai rồi. Anh cứ chờ 1 ngày em sẽ nt trả lời cho anh nhé.
Vứt máy sang 1 bên. Kệ anh. Anh cứ chờ đi.
Anh: Em lại đang đi chơi à? Thích nhở! Tội nghiệp a r`... Hix em đi chơi vui nhé, khi nào nghĩ đến anh thì nt lại cho a. Nhưng chắc chn. đó k xảy ra đâu.
Em: Em đang ở nhà. Em cóng tay nên ngại nt thôi.
Anh: Bh` anh k gọi cho em đc, chịu khó nt đi. Thế em định nt cho a lúc nào Trc' hay sau khi anh nt cho em? Chắc k phải trước đâu nhở?
Em: Không lúc nào cả.

Em không định nt trả lời anh đâu. Vì anh cũng như cánh chim trời bay vụt qua mắt em rồi biến mất. Đó có phải là cảm giác mình rất cần 1 ai đó nhx k tài nào níu giữ họ lại phải k anh? Em sợ mất nhx ng` em yêu thương. Nhx còn sợ hãi hơn khi sống giả dối khi đã mất họ r`.
Anh: Trả lời hay nhỉ. Đúng là lợn con của a. Thế ngoài ấy lạnh lắm hả em? Tết đi chơi vui k em?
Em: K vui.
Anh: Sao lại k vui? Em lúc nào cũg k vui thì phải.

Anh lại giở bài cũ. Đoán em. Lần này anh không đoán nổi em đâu. Vì anh đã dạy em nhiều thứ. Hậu sinh khả úy phải không anh?
Kệ anh. Anh chờ em nt trả lời nhé.
Vứt máy đấy. Em chào anh.
P/s: Lòng yêu đời đã 1 lần ghé đến thì sẽ mãi mãi ở lại. Không phải lúc nào em cũng đau buồn đâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

[FONT=Courier New,Courier,mono]Anh nói anh yêu tôi .. Có thể đối với tôi nó là 1 cái gì đấy quá xa với .. [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]Tôi đắm chìm trong những cuộc vui trước đây , đắm chìm trong những cái gọi là hạnh phúc của tình yêu .. đắm chìm trong những cuộc chơi đêm khuya .. đắm chìm trong làn khói thuốc ... Tất cả mọi thứ ... đã đi qua cuộc đời tôi như thế .. [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]Tôi có những tình yêu thật lòng ko ? Có chứ , tất nhiên là có ... Bởi dẫu sao tôi cũng là con gái ... [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]Tôi chơi vừa đủ để không lấn sâu vào nghiện ngập , cave đĩ điếm ... Tôi xinh vừa đủ để không phải trách móc bản thân rằng tôi không đủ nhan sắc để tìm cho mình 1 vòng tay bên tôi ... [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]Sau những gì tôi đã đi qua .. giờ đây .. lại 1 người nói yêu tôi ... Uh .. sau ngần ấy ngày tháng ăn chơi , tôi cũng thèm 1 tình yêu thật sự .. thèm 1 người chờ tôi trở về sau những ngày mệt mỏi .. [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]Này , tôi không giống những người đàn bà khác đâu anh .. tôi không đi bên cạnh anh như 1 cô thư ký nhỏ bé đi bên cạnh 1 ông giám đốc ... Tôi không phải là công chúa để đi bên cạnh 1 hoàng tử ... Có lẽ tôi quá lớn để thành công chúa nhưng chưa đủ chững chặc để trở thành 1 cô thư ký ... " Ăn tiền của Đại gia cũng đâu có dễ " phải không anh ? ... [/FONT]

[FONT=Courier New,Courier,mono]Tôi cũng muốn yêu .. nhưng biết đâu .. cuộc đời tôi thì quá tối mà anh thì lại quá sáng .. Anh sẽ là 1 điểm nhấn trong cuộc đời tôi hay chỉ là 1 thoáng chốc huy hoàng ... ?? .. [/FONT]
[FONT=Courier New,Courier,mono]Anh nói anh yêu tôi những biết đâu ngày mai anh sẽ hết .. [/FONT]

[FONT=Courier New,Courier,mono]Thôi thì cứ cho là như thế .. Anh nói thì anh sẽ phải làm được ... Tôi tự do anh ạ .. Và tôi cũng tôn trọng cái tự do của anh ... Vì tôi là như thế ... Tôi ko bận rộn , tôi thừa thời gian rảnh rỗi nhưng tôi lại sợ yêu ... Cái gì mà càng sợ thì tôi lại càng muốn có được ... Thế đấy ... [/FONT]

[FONT=Courier New,Courier,mono]Cứ chứng minh tình yêu của anh đi ... Biết đâu đến 1 ngày tôi sẽ lại yêu anh ...

Nguồn : http://blog.360.yahoo.com/blog-NSQjrUMybqj.Bq6HYiPTrvsSKFVA?p=1749#comments
[/FONT]
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

So every time you hold me
Hold me like this is the last time
Every time you kiss me
Kiss me like you'll never see me again
Every time you touch me
Touch me like this is the last time
Promise that you'll love me
Love me like you'll never see me again...."

này em, đã bảo là sẽ không khóc mà?

must face it, i miss you and your arms and the "us" that used to be ...
damn!
 
Re: Những lá thư ...

1.

Khi cách nhau hàng vạn dặm không gian
Anh mới hiểu khoảng cách không đáng sợ
Anh thấy em bên mình, như nghe từng nhịp thở
Anh là cửa sổ con tàu nơi xứ lạ em đi
Là quê hương ngóng đợi em về
Tổ quốc là gì, nếu nơi đó không có người mình yêu dấu?
Tình yêu là gì, nếu không vì nó ta yêu thêm Tổ quốc?
Chúng ta yêu nhau, chúng ta chiến thắng
Cái đáng sợ nhất trên đời này: những khoảng cách
Những khoảng cách giữa thực tại và ước mơ
Giữa những điều ta mong với những gì ta có được


2.

Em ở đâu? Một thành phố xa xôi
Em đi trong những bảo tàng rộng lớn
Từ pho tượng cổ xưa đến bức tranh mới nhất
Những ưu tư kế tiếp của loài người
Anh và con ở đây
Tháng sáu trời thật nóng
Vẫn nỗi lo thiếu ăn
Vẫn nỗi lo lũ lụt
Lửa đạn còn cháy bỏng
Những làng biên giới xa
Những con tàu Trung Hoa
Chập chờn ngoài biển
Hàng trăm năm, hàng ngàn năm trước đây
Những tàu này đã đến
Lịch sử thường lặp lại những tai ương
Thành phố xôn xao. Chỉ có trẻ con
Như thằng Mí con mình là không để ý
Anh ngồi đọc thư em
Nó ngồi ở trên sàn
Cái hộp bút nó xếp thành tàu hỏa
Tờ lịch nhỏ nó gọi là tấm vé
Cầm trên tay vui sướng đợi lên đường


Anh viết thâu đêm, đánh vật với từng trang
Rồi thao thức không sao ngủ được
Kim đồng hồ tích tắc, tích tắc
Hai tiếng động nhỏ bé kia
Hơn mọi ầm ào gầm thét
Là tiếng động khủng khiếp nhất đối với con người
Đó là thời gian
Nó báo hiệu mỗi giây phút qua đi không trở lại
Nhắc nhở cái gì đang đợi ta ở cuối
Nhưng anh, anh chẳng sợ nó đâu
Thời gian - đó là chiều dài những ngày ta sống bên nhau
Thời gian - đó là chiều dày những trang ta viết
Bây giờ anh mới hiểu hết câu nói trong kịch Shakespeares:
Tồn tại hay không tồn tại
Không có nghĩa là sống hay không sống
Mà là hành động hay không hành động
Nhận thức hay không nhận thức, tác động vào cuộc đời hay quay lưng lại nó?

Anh không băn khoăn mình có tài hay kém tài, thành công hay thất bại
Chỉ day dứt một điều: làm sao với những sự vật bình thường
Những ngày tháng bình thường
Như chiếc hộp con, như tờ lịch trên tường
Ta biến thành con tàu, thành tấm vé
Những ban mai lên đường.


- Thư viết cho H những ngày xa...-

Đầu đề của bài thơ này là “ Viết cho Quỳnh những ngày xa” của Lưu Quang Vũ.Bài thơ này viết cũng phải cách đây hơn 30 năm, từ những ngày Xuân Quỳnh đi học ở Liên Xô, lớp bồi dưỡng nhà văn trẻ.

Nhưng biết em thích thơ LQV, nên anh thay đổi đầu đề.Bởi có lẽ, anh nghĩ là những gì LQV viết không phải chỉ riêng cho LQV, riêng cho nỗi nhớ Xuân Quỳnh, mà còn rộng hơn, viết cho cả anh, và cả em nữa đấy.Bởi ít nhất anh thấy mình cũng như thế, cũng có những cảm xúc như thế.

Đáng nhẽ những dòng riêng tư này, anh muốn viết lên blog, như những lần anh vẫn thường trải lòng mình như vậy.Nhưng anh muốn vào đây viết, từ những lá thư, có thể không bao gửi, cũng có thể em sẽ không thấy bức thư này.Nhưng điều đó không quan trọng nữa, anh viết, chỉ như một nhu cầu, anh muốn viết, viết hết những gì làm anh trăn trở và suy nghĩ.

Khoảng cách – đã bao giờ em nghĩ đến nó chưa? Anh lúc trước khi em nói quyết định sẽ đi du học, khiến anh buồn mất gần 1 tháng, em còn nhớ hay không? Những lần giận dỗi bâng quơ, mà tất cả đều xuất phát từ việc em muốn đi du học, và cũng trong một những lần giận nhau như vậy.Em quyết định đi, đi đến nơi cách đất nước mình hàng vạn dặm, cách nhau đúng mười ba tiếng đồng hồ.Là khi anh bắt đầu ngày mới, là lúc em đang ngủ rất say.Là khi anh đến trường – em đã đi về rồi. Là khi những nỗi buồn, hay niềm vui, của anh, em cũng không thể ở cạnh.Là khi, gió mùa về, khi cốm làng vòng luồn vào trong gió, khi em đi- mùa hạ nắng vẫn rộn ràng lắm - thế mà đã biết bao lần mùa thu thay lá, ngọn gió đông về…Rơi bao nước mắt, người mong không về….Em có hiểu không?

khoảng cách khiến anh cảm thấy mệt mỏi, yếu đuối và chán nản. Nhiều lúc vẫn đi trên những con phố anh và em ngày nào chẳng đi, lúc nào cũng đi mỗi khi em tan học về.Vậy mà bây giờ cũng chỉ có một mình anh đi thôi.Nhiều lúc nhìn lại phía sau, đã từng có lúc em nói :” xe SH của anh, chỉ có một mình em đi thôi nhé, không được ai đi đâu “….Vậy mà, bây giờ cũng vẫn chỉ một mình anh…

Anh mệt mỏi lắm, H à. Đã thực sự, nhiều lần anh muốn kết thúc tất cả , đã thực sự muốn chấm dứt.Muốn kết thúc tất cả những chuỗi ngày đợi chờ, đợi chờ , đợi chờ , hi vọng, hi vọng, hi vọng, thất vọng, thất vọng, thât vọng. Đã nhiều lần, nhiều lúc anh đã “ tạm quên “được em. Đã tạm quên đi được cai tính hay “ăn vạ “, mỗi lần đi học về không thấy đến đón là lại đi bộ đến nhà anh, lăn ra..rồi khóc như trẻ con ( em vẫn là trẻ con mà ), rồi chỉ cần anh ôm một cái thôi, là em hết mọi giận dỗi.Nhớ lần ở Nha Trang, em đã ghen nhiều đến thế nào khi anh chỉ tình cờ vào lại blog của ex.

Đã có những lúc anh đi qua phố TS mà lòng chẳng còn một tẹo gì cảm xúc cả.

Đã có những lúc anh thấy ghét tất cả những gì thuộc về em : Chiếc điện thoại em để lại tặng anh, những bức thiệp, đĩa bức thư tình thứ 3 của Tấn Minh, những bức ảnh hai đứa chụp chung những ngày tháng 6 xuyên Việt, cái gối ôm rât già, bức thiệp tiếng Nga mà anh cũng chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản em thấy đẹp và em đem mang tặng, món quà em ship về Việt Nam,cánh hạc em gấp mà vẫn còn nhiều nước mắt…..

Đã có những lúc , anh thấy em thật nhạt nhẽo, thấy vô vị, và lúc nào cũng yếu đuối.chẳng thể tự làm một việc gì cả. ngay cả những ngày anh ốm, muốn ngồi sau lưng em, em đèo , em cũng không làm được…Em loạng choạng, lúc nào cũng ngã xe. Để rồi anh tức qúa, lại phải đèo vậy….

Nhưng ,

Khi viết đến đây, khi đã có” những lúc “ quên em như thế. Anh biết đấy chỉ là anh tự dối lòng mình mà thôi.Chẳng có người nào quên được, mà lại kể ra rất chi tiết những kỉ niệm của 13 tháng trước vanh vách từng chữ, từng kỉ niệm một như thế cả.

Anh không quen nói ngược với những gì mình nghĩ, không như em.Nhưng đã 2 tháng rồi, từ ngày 8/12 anh đã quen nói ngược hết những gì mình nghĩ.Anh phủ nhận tất cả.Anh từ bỏ tất cả.

Chỉ là nói dối.

Anh cứ cười cứ nói đấy, vui vẻ suốt cả ngày đấy, nhưng tối khi về, thấy những kỉ niệm, những đồ vật, những gì là tình yêu của hai đứa vẫn đầy ắp từng cm nhà của anh. Ơ? Đâu cũng thây những kỉ niệm của em…

ở góc kia là chiếc điện thoại, là cái gối ôm em tặng,

ở góc khác lại là cái rèm cửa, nhớ có ngày mưa em đến

đi qua cửa hàng KFC, lại nhớ đến có ngày anh ốm, anh vẫn cố đến nhà em , để được em mua gà rán về sẵn chờ anh đến…

….

Tất cả chỉ nói lên, một điều, anh chưa bao giờ, và không bao giờ có thể ngừng yêu em.

Đấy là sự thật suy nhất.

Có thể em không tin nữa,

Sau rất nhiều chuyện xảy ra, em tránh mặt anh, không liên lạc, cắt đứt hoàn toàn. Nhưng có những thứ ở trên đời này, không phải em cứ cố tình tránh đi, cố tình cắt đi, cố tình giấu đi là nó sẽ mất đi đâu. Mà ngược lại, càng che giấu cảm xúc, thì nó lại càng vun vén, lại càng vun đắp ngày càng dày lên. Đó là tình yêu – là nỗi nhớ.

Em hiểu không ?

Anh thất vọng nhiều,
Và mệt mỏi nhiều

Vì em đã mất lòng tin ở anh. Người ta nói khi yêu mà mất lòng tin là mất tất cả.

Nhưng anh không bỏ cuộc đâu. Nếu em mất lòng tin, thì mình lại gom góp lại lòng tin, như người tích cóp ki bo, tằn tiện, thì cũng có ngày được như cũ mà.

Anh chỉ muốn nói là, anh và ex, chỉ là bạn.Những người bạn thân, và thực sự hiểu nhau, và chẳng có gì ngoài tình bạn cả. Anh đã nói rất nhiều lần là, nếu đã là bạn rồi, thì người ta không thể yêu nhau được đâu.Em phải tin chứ?

Có thể em ở xa , chỉ cần những chuyện nhỏ nhặt, cũng làm em bộn bề suy nghĩ.Và cũng là ở xa, nên người ta dễ đánh mất đi từ những thứ nhỏ nhặt nhất, rồi dần dần thành những thứ lớn nhất, mà nếu , ở gần nhau, người ta sẽ không bao giờ mất.Người ta sẽ nhận ra rằng, việc đó chẳng đáng để mà giận nhau nhiều đến thế.

Cũng có thể là ở xa, mà người ta thèm một cái ôm đến cháy lòng, như một thứ gì đó xa xỉ lắm. Và người ta cũng thèm lắm, những dòng chat nói rằng em yêu anh, hay anh mặc thêm áo ấm nhé, hoặc những dòng offline viết vội “ em phải đi thi! cổ vũ em đi “, hoặc là chỉ nghe xa loáng tháng, nhưng lại khiến người ta ngơ ngẩn cả một ngày :” Tự dưng hôm nay, em nhớ trề lắm “….người ta cũng nhớ lắm, thương lắm, cái giọng nói ấy, lúc nào cũng phải tằn tiện từng xu lẻ một, để ra China town mua thẻ điện thoại, gọi về, cho anh đỡ phải gọi sang nhiều, tốn tiền.Trong khi chẳng dám bỏ 1$ mua sữa uống, hoặc ăn thêm bánh mỳ ở cantine, để bị đói, không học được, để mấy thằng Mĩ đen phải share bớt một phần ăn….

mua cho em cái thiếp Hallmark để Tết lì xì cho em, mà cũng không dám nói, cứ len lén để gửi,chắc em không nhận được.Mà thay vào đó đã có người khác lì xì em rồi, và em cũng đã cảm động đến thế cơ mà....Cũng chả biết địa chỉ ở đâu, host mới của em, em có cho anh biết đâu.Cắt đứt hoàn toàn mà.Đành lấy địa chỉ trường, nhưng không biết mã Code, nên cứ loay hoay...mãi mới gửi được, nhưng không biết có đúng mã code của nơi em ở không, tự đoán lấy, người ta báo 28/1 (USA time) là đến rồi...Mà bây giờ chắc đến ngày 29,em không nhận được...Chắc lại nhầm địa chỉ rồi....Em có biết không ?

Thương…..
Em ở Việt Nam, thì chả thiếu cái gì, lúc nào cũng có mẹ chăm lo, không thì có anh,thế mà giờ đây lại thế….

Càng lúc càng thấy tuyệt vọng, cảm giác chờ đợi , chờ đợi, chờ đợi nó làm người ta kiệt quệ, và yếu đuối lắm, em có hiểu không…? Em có hiểu anh đã viết cho em bao bức mails rồi không? Đã gửi bao offline rồi không ? đã làm biết bao điều không? đến cả tết, giao thừa vẫn nín thở nghĩ rằng 0h00 em sẽ hết giận và sẽ gọi về…nhưng rồi e không gọi về…đi về, thấy em đang online…nhưng gọi mãi, gọi mãi, vẫn không thấy em trả lời…

Có phải vì khoảng cách không ?

Mà anh gọi mãi, gọi mãi, gọi mãi, gọi không được hét lên, hét to hết cỡ lên, mà em vẫn xa vời là xa, là em vẫn không nghe thấy gì ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

@ Diệu: (@ Diệu cho đúg tên topic thôi):">
1. Này nhé, mấy cái này mình k cho là xích mích nhé :-j mình mà đã xác định là xích mích thì mình đã chả tử tế tnày đâu nhé:-j. Mà cái này thì cũg chả bắt nguồn từ ai đâu nhé, đừg đổ lỗi j` cho ai:-j. Ý mình cả mà :) CÒn bảo bạn í k tốt và nhảm nhí thì mình xl, mình đã nói là mình vẫn còn bênh lắm mà=))=))=))

2. Nói thật là tính mình k kiểu chơi đc thì chơi, k chơi đc thì thôi :| Mình thì mình muốn cải tạo chứ mình k muốn chấp nhận:-j Nói nge mình cũg bố đời mẹ thiên hạ fết nhỉ=))=))Bạn nào chơi vs mình thì biết, hiểu mình thì biết chứ mình cũg chả muốn giải thích j` nữa đâu :">. Yên tâm là đến lớp mình vẫn tay bắt mặt mừg, tươi cười hớn hở lắm:)) mình vẫn tốt bụng vs các bạn lắm:)) Àh, thứ 2 mình mag bánh cho các bạn nhé:)



@ bạn số 4: Mình bảo là bạn cả mình chả ah? j` nữa nhưg mà chả hiểu sao mình vẫn @ bạn số 4 í=)) Nói chug mình ngĩ là bạn hiểu mình mà, nên là mình cũg chả nói hay giả thích thêm j` đâu:">


Mình thấy là mình nói nh~ cái rất là bt, tự dưg lại thành rất to chn lằng nhà lằng nhằng:| K phải mình thanh minh đâu nhé:) Nhưg mà mình k có ý j` đâu. Mình chỉ hi vọng là nếu là bạn thì hãy để ý đến suy ngĩ của bạn mình 1 tí:). Thế thôi nhé, mình cũg hi vọng là đừg bạn nào bàn tán về nh~ là thư của mình nữa:) rồi lại suy diễn ra nh` câu chn:)
 
Re: Những lá thư ...

To em gái:

Chị viết thế này thôi nhưng chị biết là em sẽ chẳng bao giờ đọc. Em chỉ nói được tiếng việt, hiểu được tiếng việt chứ đâu có đọc được tiếng việt. Em đi từ khi lên 5 và số lần em về cũng chỉ khoảng 5. Em hơn chị 1 tuổi thế nhưng em luôn là đứa em rất tuyệt của chị:). Cái gì em cũng hỏi ý kiến chị, mọi chuyện khó khăn mà đến mẹ em cũng ko nói được thì chị đều biết:x. Chị đưa cho em những lời khuyên và dẫu chị ko có nhiều kinh nghiệm hơn em thì chị vẫn luôn cố gắng tỏ ra là 1 người chị, mội người chị tốt, một chỗ dựa vững chắc:D. Cho dù mỗi lần đưa ra lời khuyên thì chị hay nhận đc câu trả lời " cổ quá chị ạh:-j chị suy nghĩ phương Đông quá". Ừ chị biết thế. Nhưng em vẫn hỏi ý kiến chị đó thôi:x

Vậy mà dạo này chị ít nhận đc điện thoại em, thậm chí là đã 5 tháng nay chị ko nhận đc. Ít chat vs em. Ít mail. 2 chị em mình cứ như cắt đứt liên lạc ý nhỉ:) Và chị cũng nghĩ 1 phần do chị. Dạo này chị ko quan tâm đến em thì phải. Chị vùi đầu vào nhiều thứ khác của riêng chị. Nhưng chị cũng tự nhủ em lớn rồi. Dù sao thì em cũng là 1 cô bé 17 tuổi. Em có thể tự lo cho em phần nào. Chắc em ko cần tới chị nhiều tới thế. Chị tin tưởng ở em vì em là em gái chị mà:x

Hôm vừa rồi bố mẹ em về. Chị bất ngờ lắm. Chị ko nghĩ em thay đổi nhiều tới thế. Có lẽ em lớn rồi nhưng... dù gì chị cũng shock. Từ trước tới giờ chị vẫn tự hào về em. Tự hào chị có 1 cô em gái xinh như tiên ( ko ngoa một chút nào), cao ráo, dễ thương và sống rất tình cảm. Vậy mà mùng 3 Tết, gặp mẹ em chị thực sự buồn khi nghe mẹ kể về em, về em của hiện tại. Em càng lớn càng xinh, tóc em dài nhuộm màu hạt dẻ, đôi mắt em sáng long lanh, cười rất duyên... có điều em hơn chị 1 tuổi mà giờ em bị đúp, học lại bằng lớp vs chị. Chị thực sự thất vọng em ạh:). Chị ko hiểu nổi em học hành kiểu gì nữa nhưng chị nghĩ nhiệm vụ của chị ko phải là thất vọng mà giúp em cố gắng;)

Thế mà em đâu có dừng lại ở đó:(
em gái chị đã lớn. Uh chị công nhận. Em yêu đương. Chẳng ai cấm em. Nhưng có nhất thiết phải thế ko em:(:(:(:(:(
Em đánh đổi quá nhiều. Tại sao em phải thế?????????????
Uh có thể em lại nói chị cổ, lại nói chị quá phương Đông nhưng em dẫu sao cũng là người Việt, em vẫn mang trong mình dòng máu Việt... sao em có thể:(

Chị thực sự rất thất vọng. Em đã ko còn là em của ngày xưa, không phải là đứa em chị thầm yêu mến và tự hào.... Chị sợ sự lớn lên của em... Nỗi sợ của chị đã đến và ko biết nó còn thế nào khi gặp lại em...

Mùng 7 này em về
Mọi khi em về chị háo hức lắm

Lần này chị chẳng biết phải thế nào nữa.
Đã có cả 1 tá kế hoạch đi chơi của 2 chị em.
Chị đã hứa sẽ dẫn em tới gặp các bạn chị, đưa em đi thăm thú khắn Hà Nội, dẫn em mua sắm, ăn uống... nhưng liệu 2 chị em có còn được như xưa nữa ko em??????????
Chị cảm thấy có cái gì xa lạ...
Bỗng dưng chị ko còn muốn gặp em nữa...
Chị sợ phải đối mặt
Chị cũng ko hiểu tại sao...
Mọi thứ quá phức tạp vs chị. Chị nên làm 1 người chị đúng nghĩa nhưng việc đó với chị lúc này dường như quá khó khăn...


Chị sẽ bình tĩnh, sẽ tìm ra cách giải quyết... nhất định là thế;)
Chị sẽ cố làm 1 người chị tốt và em hãy là người em tốt em nhé:x


2 ngày nữa em về....
 
Re: Những lá thư ...

Dai de lai ri shuang bin chui jian luan
Hui tou kan bu jian lai shi ban....

Đợi đến ngày mái tóc pha sương buông xõa xuống bờ vai
Quay đầu lại không còn thấy bạn chung tình năm cũ...
 
Re: Những lá thư ...

To : Silly
Tự nhiên hôm nay thế nào lại lục thấy 1 đống ảnh r clip 1 năm về trc =(
ôi sao mà buồn đến vậy =(
xem clip mà thấy nhiều ng khóc ..
.

nước mắt lại lăn trên má =( nhớ lắm nhớ lắm =(
biết bao là kỉ niêm =( đong đầy nhứ thế =(
chỉ là nhớ cái cách nói của silly ' I like ur special voice '
.
.
Vậy thôi =) nhớ lắm những kỉ niệm =)
.
.
Miss all u guys : x
 
Re: Những lá thư ...

[Sò]
Hn bà bay rồi. Cũng chả biết nói j` mà cũng chả muốn nhắc lại chuyện năm cũ.
Tôi xl vì hôm đấy ko đi chơi đc với bà.
Tôi xl vì trước khi bà đi cũng ko một lời tạm biệt. Thật ra thì tôi nhớ ra mùng 5 bà sẽ bay từ sáng cơ nhưng chả biết vì sao tôi lại chả tạm biệt hay chúc chiếc j` cả. Kiểu thấy cứ kho khó. Cũng chả biết.
Thôi thì viết ở đây cũng chả biết bao h bà sẽ đọc được và có thể là chẳng bao h.
Thôi tôi chỉ tặng bà một câu mà bh tôi thích nhất nhé:" Cầu tim em ngọn lửa cháy lên vững vàng đôi chân bước trên đường"
Yêu và nhớ bà.
 
Re: Những lá thư ...

Thư gửi 2 người đàn bà ! ...
1 . Vợ :


Vợ yêu .. đã lâu lắm rồi anh vẫn gọi em như thế ... Kể cả khi anh đi ben cạnh " con điếm bé nhỏ " của anh .. hay anh đi bên cạnh những thằng bạn của anh ... Em là người đã ở bên cạnh hơn 7 năm nay .. Vui buồn có , đau khổ có nhưng anh và em đều vượt qua được ... Đơn giản vợ chồng còn là trách nhiệm . Em chăm sóc cho anh từ giấc ngủ , bữa ăn sáng đến quần áo của anh ... Lẽ thường , đàn ông bọn anh không cưỡng lại được bất cứ 1 vẻ đẹp nào mà nhất là nó lại quyến rũ anh ngày từ đầu ... Và đấy là cách anh gặp " người tình bé nhỏ " ... Gọi là người tình thôi ... Em sẽ thắc mắc sao lúc đầu anh gọi " cô ấy " là " con điếm " phải không ? ... Thực chất , điếm cũng là 1 nghề thôi em nhỉ ... Có cung thì có cầu , con điếm sử dụng bản thân để kiếm tiến , sử dụng những gì thuộc về nó .. Không ăn cắp , không lợi dụng .... Thế nên cũng không đáng để người ta khinh .. Anh thường gọi nó là " người tình bé nhỏ " khi anh đi với nó và sẽ là " con điếm " khi anh đi cùng em hay bạn bè anh ... Em biết không , đôi khi vợ cũng cần có lúc để trở thành điếm , anh nói thế không phải bảo em trở thành điếm của tất cả những người đàn ông khác .. Em đĩ , đĩ với người em yêu ... Không ai dám nói gì em cả ... nhưng đừng đĩ với bất kỳ thằng nào khác ngoài anh ... Đàn ông bọn anh thường ham của lạ ... và nhất là tình dục .. Bọn anh muốn những cảm xúc mới .. Em thì quá hoàn hảo , em trang trọng , cao sang hơn tất cả các người đàn bà khác . Không giống 1 con điếm , gợi cảm và dâm dục ... Đừng tự ái em nhé .. Đấy là đặc tính của tất cả các con điếm trong cuộc sống này ... Và anh cũng bị quyến rũ bởi nó .. Vợ yêu , đừng nghĩ anh chê trách em hay biện hộ lý do vì anh đã từng đi cả 1 con điếm ... Đó là cảm xúc của anh .. Anh tôn trọng em vậy nên anh nói cho em hiểu .. Đàn ông bọn anh là như thế ... Và đàn bà bọn em cũng thế thôi ... Anh biết em cũng ngoại tình .. đừng dấu , đừng che đậy ... Em là 1 người quá tuyệt hảo , quá gia giáo , em không biết cách nói dối khi anh nhìn vào mặt em ... Anh và em vẫn yêu nhau ... Mình là 1 gia đình ... Em sống cuộc sống tự do của em ... Và anh cũng thế ... Ngoại tình , cũng là 1 phần của hôn nhân .... Anh cũng đang bỏ ngoại tình đây .. Em cũng dần bỏ đi nhé ... Yêu vợ yêu của anh ...

2. Người tình , " con điếm bé nhỏ " của anh ! '

" Em à , tối nay vợ anh đi massage .. Mình hẹn nhau chỗ cũ em nhé " ... Đây là tin nhắn anh thường xuyên gửi cho em phải không em ? ... Em cũng biết anh có vợ ngay từ hôm đầu tiên .. Cũng phải thôi , nền điện thoại của anh luôn là hình vợ anh ... Anh cũng chẳng dấu em , anh là 2 thằng đàn ông đàng hoàng ... ăn bánh trả tiền và anh cũng không muốn dây dưa nhiều đến mấy con đĩ qua 1 đêm .. Nhưng với em thì khác ... cách em nói yêu anh cũng như cách em làm tình .. Quá hoàn hảo với anh , quá khác với những gì vợ anh làm ... Mặc dù anh biết em đã hoàn hảo như vậy với hàng chục thằng đàn ông có tiền ... Em à , trong cuộc chơi này em cho rằng em thắng vợ anh .. Cũng đúng vì nếu anh yêu vợ anh hơn tất cả , anh đã không đi với em , không ngủ với em .... Uh em thắng , em nói em nhường lại anh cho chị ấy ... Anh không phải món hàng để em với vợ anh nhường nhịn tranh giành nhau ... Đàn ông bọn anh lòng tự trọng cao và nhất là với anh ... Gái để chơi , vợ để dùng .. Gái có thể có nhiều nhưng vợ thì chỉ có một ... Em thiệt rồi em ạ ... Anh biết em sẽ nói anh bội tình , anh lừa đảo khi anh nói anh yêu em ... Uh em , đàn ông đâu có thằng nào không 1 lần trong đời nói dối ... Anh và em chấm dứt ở đây thôi .. Anh sẽ vẫn quan hệ với em nếu như em không ảo tưởng muốn làm vợ anh ... Là 1 con đĩ nên chấp nhận số phận của mình em ạ ... Chào em , bây giờ là 5h rồi .. Anh đi đón vợ anh ở chỗ làm đây ... Anh chắc chắn 1 ngày nào đó em sẽ gặp lại anh ... Đi cùng 1 con đĩ khác ... 1 con đĩ biết chấp nhận số phận làm đĩ của mình ... Đàn ông không thể ngừng ngoại tình được đâu em ...

2 người đàn bà trong đời anh ... Người tình có thể thay liên tục nhưng vợ thì chỉ có 1 .. Đàn ông là như thế em ạ ... Và anh cũng chỉ là 1 thằng đàn ông như bao thằng khác trong cuộc sống này thôi ..

Đến cuối cùn thì vợ vẫn là vợ ... đĩ vẫn là đĩ ... và đàn ông mãi chỉ là đàn ông ...
Nguồn : http://blog.360.yahoo.com/blog-NSQjrUMybqj.Bq6HYiPTrvsSKFVA?p=1755#comments
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

Valentine Roses
A touching story.......

[wal542542.jpg

Red roses were her favorites, her name was also Rose.
And every year her husband sent them, tied with pretty bows.
The year he died, the roses were delivered to her door.
The card said, "Be my Valentine," like all the years before.
Each year he sent her roses, and the note would always say,
"I love you even more this year, than last year on this day."
"My love for you will always grow, with every passing year."
She knew this was the last time that the roses would appear.
She thought, he ordered roses in advance before this day.
Her loving husband did not know, that he would pass away.
He always liked to do things early, way before the time.
Then, if he got too busy, everything would work out fine.
She trimmed the stems, and placed them in a very special vase.
Then, sat the vase beside the portrait of his smiling face.
She would sit for hours, in her husband's favorite chair.
While staring at his picture, and the roses sitting there.
A year went by, and it was hard to live without her mate.
With loneliness and solitude, that had become her fate.
Then, the very hour, as on Valentines before,
The doorbell rang, and there were roses, sitting by her door
She brought the roses in, and then just looked at them in shock.
Then, went to get the telephone, to call the florist shop.
The owner answered, and she asked him, if he would explain,
Why would someone do this to her, causing her such pain?
"I know your husband passed away, more than a year ago,"
The owner said, "I knew you'd call, and you would want to know."
"The flowers you received today, were paid for in advance."
"Your husband always planned ahead, he left nothing to chance."
"There is a standing order, that I have on file down here,
And he has paid, well in advance, you'll get them every year.
There also is another thing, that I think you should know,
He wrote a special little card...he did this years ago."
"Then, should ever, I find out that he's no longer here,
That's the card...that should be sent, to you the following year."
She thanked him and hung up the phone, her tears now flowing hard.
Her fingers shaking, as she slowly reached to get the card.
Inside the card, she saw that he had written her a note.
Then, as she stared in total silence, this is what he wrote...
"Hello my love, I know it's been a year since I've been gone,
I hope it hasn't been too hard for you to overcome."
"I know it must be lonely, and the pain is very real.
For if it was the other way, I know how I would feel.
The love we shared made everything so beautiful in life.
I loved you more than words can say, you were the perfect wife."
"You were my friend and lover, you fulfilled my every need.
I know it's only been a year, but please try not to grieve.
I want you to be happy, even when you shed your tears.
That is why the roses will be sent to you for years."
"When you get these roses, think of all the happiness,
That we had together, and how both of us were blessed.
I have always loved you and I know I always will.
But, my love, you must go on, you have some living still."
"Please...try to find happiness, while living out your days.
I know it is not easy, but I hope you find some ways.
The roses will come every year, and they will only stop,
When your door's not answered, when the florist stops to knock."
"He will come five times that day, in case you have gone out.
But after his last visit, he will know without a doubt,
To take the roses to the place, where I've instructed him,
And place the roses where we are, together once again."


buồn, anh à ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

To ...
Cảm giác này àh :)), đâu phải lần đầu tiên, nhưg chắc tại h đag mệt nữa nên là nó cứ bị đi xuống đến tận cùng của cái buồn í cậu ạ:). Sao mình thấy mệt mỏi thế? Có lẽ vì mình chẳng giải tỏa đc cái j ra cả, cứ bị chôn vào trong đầu í, mình muốn đầu mình vỡ tung ra để mình ko phải nghĩ ngợi j í. Hồi trc những lúc thế này mình hay nói ra hết vs cậu và mình sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, h thì ko thể nữa rồi... Cậu gần mà nó cứ xa xa tn í, mình cũng ko biết nữa. Từ đêm mồng 5, vẫn cái bài Ai Mei, tiếng Trung mình chẳng hiểu j cả, nhưg nghe bài này là mình khóc, khóc nức nở mà đau nhói í. Và mình đag nghe bài đấy. Playlist vẫn chỉ có 1 bài và lòng mình thì vẫn thế. Mình nhiều khi muốn tự hỏi mình muốn j, mình muốn mọi thứ ntn, ntn thì mới vừa í mình ... Mình cứ chua xót tự hỏi và chẳng thể tìm đc câu trả lời. Nhiều lúc mình chỉ mong cái hôm mồng 5 í tại sao nó ko ở yên lại đi, tại sao mình lại tỉnh, nếu có tỉnh, tại sao ko xóa mọi trí nhớ của mình như cái hôm mồng 5 í. Mình muốn thế lắm đấy, muốn nó nhẹ nhàng như thế lắm đấy. Mình yếu đuối mà, cậu cũng biết đúng ko, nhưg sao mình cảm giác cậu cứ giả vờ như ko biết vậy? H thì lại phải kìm nén lại, cố chịu đựng, cố quên đi, để mình đc sống tiếp, lại níu giữ cuộc sống. Mình muốn hét thật to, cho dù máu có chảy ra, đầu mình có làm sao đi chăng nữa, nhưg chí ít mình còn đc bộc lộ, ko như bi h, ngồi trong căn phòng tối, chỉ có "Ai Mei" và nước mắt, làm sao mình chịu đc bh, làm sao mình vượt qua đc bh? Mình muốn rời bỏ tất cả, chứ ko phải mình cậu đâu. Dường như là mình đã phải tự chịu đựng mọi thứ rồi, và mình đag phải dần dần sống tự lập, 1 mình ... Thôi thì ... cứ để nước mắt rơi, dù j thì nó cũng sẽ cứu vãn cuộc đời mình đc mấy giây, thay vì cứ bị nghĩ và dồn nén ...
 
Re: Những lá thư ...

2 năm
chẳng là gì với gần trăm năm của một đời người ...
2 năm
chưa là gì với hơn chục năm đời học sinh ...
nhưng cũng 2 năm
lại là một điều lớn lao đối với khoảng thời gian ngắn ngủi được làm Amser của mình ...
2 năm rồi
2 năm của tình bạn
2 năm của chia sẻ và thấu hiểu
2 năm đồng cảm và 2 năm của niềm vui

cảm ơn ai đó đã luôn ở bên mình trong 2 năm đó
cảm ơn ai đó đã luôn tin tưởng mình trong mọi trường hợp
cảm ơn ai đó đã luôn vực mình dậy trong những ngày ảm đạm nhất
cảm ơn ai đó đã luôn tâm sự với mình mọi điều - chia sẻ với mình tất cả
cảm ơn ai đó đã luôn thẳng thắn trong mọi chuyện - dạy cho mình cách sống thật với bản thân ...
cảm ơn ai đó đã là bạn - là bạn thân ...

mong năm nay bạn sẽ luôn vui vẻ
mong năm nay bạn sẽ vượt qua thử thách lớn nhất của đời học sinh
mong năm nay bạn sẽ vẫn là người bạn thân mà mình tin tưởng nhất trên đời ...
mong ngày 3-2 sẽ luôn là ngày đặc biệt đối với bạn như nó đã đặc biệt đối với mình :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Những lá thư ...

ngồi đọc lại 1 số thứ .
.
.
.
quá sức tưởng tưởng.
.
chưa bh nghĩ là đến mức nhiều như vậy =(
.
.
và quả thật tàn nhẫn quá =(

.
.

vâng..
'Đáng sợ nhất là lòng người '
 
Back
Bên trên