Re: Những lá thư ...
1.
Khi cách nhau hàng vạn dặm không gian
Anh mới hiểu khoảng cách không đáng sợ
Anh thấy em bên mình, như nghe từng nhịp thở
Anh là cửa sổ con tàu nơi xứ lạ em đi
Là quê hương ngóng đợi em về
Tổ quốc là gì, nếu nơi đó không có người mình yêu dấu?
Tình yêu là gì, nếu không vì nó ta yêu thêm Tổ quốc?
Chúng ta yêu nhau, chúng ta chiến thắng
Cái đáng sợ nhất trên đời này: những khoảng cách
Những khoảng cách giữa thực tại và ước mơ
Giữa những điều ta mong với những gì ta có được
2.
Em ở đâu? Một thành phố xa xôi
Em đi trong những bảo tàng rộng lớn
Từ pho tượng cổ xưa đến bức tranh mới nhất
Những ưu tư kế tiếp của loài người
Anh và con ở đây
Tháng sáu trời thật nóng
Vẫn nỗi lo thiếu ăn
Vẫn nỗi lo lũ lụt
Lửa đạn còn cháy bỏng
Những làng biên giới xa
Những con tàu Trung Hoa
Chập chờn ngoài biển
Hàng trăm năm, hàng ngàn năm trước đây
Những tàu này đã đến
Lịch sử thường lặp lại những tai ương
Thành phố xôn xao. Chỉ có trẻ con
Như thằng Mí con mình là không để ý
Anh ngồi đọc thư em
Nó ngồi ở trên sàn
Cái hộp bút nó xếp thành tàu hỏa
Tờ lịch nhỏ nó gọi là tấm vé
Cầm trên tay vui sướng đợi lên đường
Anh viết thâu đêm, đánh vật với từng trang
Rồi thao thức không sao ngủ được
Kim đồng hồ tích tắc, tích tắc
Hai tiếng động nhỏ bé kia
Hơn mọi ầm ào gầm thét
Là tiếng động khủng khiếp nhất đối với con người
Đó là thời gian
Nó báo hiệu mỗi giây phút qua đi không trở lại
Nhắc nhở cái gì đang đợi ta ở cuối
Nhưng anh, anh chẳng sợ nó đâu
Thời gian - đó là chiều dài những ngày ta sống bên nhau
Thời gian - đó là chiều dày những trang ta viết
Bây giờ anh mới hiểu hết câu nói trong kịch Shakespeares:
Tồn tại hay không tồn tại
Không có nghĩa là sống hay không sống
Mà là hành động hay không hành động
Nhận thức hay không nhận thức, tác động vào cuộc đời hay quay lưng lại nó?
Anh không băn khoăn mình có tài hay kém tài, thành công hay thất bại
Chỉ day dứt một điều: làm sao với những sự vật bình thường
Những ngày tháng bình thường
Như chiếc hộp con, như tờ lịch trên tường
Ta biến thành con tàu, thành tấm vé
Những ban mai lên đường.
- Thư viết cho H những ngày xa...-
Đầu đề của bài thơ này là “ Viết cho Quỳnh những ngày xa” của Lưu Quang Vũ.Bài thơ này viết cũng phải cách đây hơn 30 năm, từ những ngày Xuân Quỳnh đi học ở Liên Xô, lớp bồi dưỡng nhà văn trẻ.
Nhưng biết em thích thơ LQV, nên anh thay đổi đầu đề.Bởi có lẽ, anh nghĩ là những gì LQV viết không phải chỉ riêng cho LQV, riêng cho nỗi nhớ Xuân Quỳnh, mà còn rộng hơn, viết cho cả anh, và cả em nữa đấy.Bởi ít nhất anh thấy mình cũng như thế, cũng có những cảm xúc như thế.
Đáng nhẽ những dòng riêng tư này, anh muốn viết lên blog, như những lần anh vẫn thường trải lòng mình như vậy.Nhưng anh muốn vào đây viết, từ những lá thư, có thể không bao gửi, cũng có thể em sẽ không thấy bức thư này.Nhưng điều đó không quan trọng nữa, anh viết, chỉ như một nhu cầu, anh muốn viết, viết hết những gì làm anh trăn trở và suy nghĩ.
Khoảng cách – đã bao giờ em nghĩ đến nó chưa? Anh lúc trước khi em nói quyết định sẽ đi du học, khiến anh buồn mất gần 1 tháng, em còn nhớ hay không? Những lần giận dỗi bâng quơ, mà tất cả đều xuất phát từ việc em muốn đi du học, và cũng trong một những lần giận nhau như vậy.Em quyết định đi, đi đến nơi cách đất nước mình hàng vạn dặm, cách nhau đúng mười ba tiếng đồng hồ.Là khi anh bắt đầu ngày mới, là lúc em đang ngủ rất say.Là khi anh đến trường – em đã đi về rồi. Là khi những nỗi buồn, hay niềm vui, của anh, em cũng không thể ở cạnh.Là khi, gió mùa về, khi cốm làng vòng luồn vào trong gió, khi em đi- mùa hạ nắng vẫn rộn ràng lắm - thế mà đã biết bao lần mùa thu thay lá, ngọn gió đông về…Rơi bao nước mắt, người mong không về….Em có hiểu không?
khoảng cách khiến anh cảm thấy mệt mỏi, yếu đuối và chán nản. Nhiều lúc vẫn đi trên những con phố anh và em ngày nào chẳng đi, lúc nào cũng đi mỗi khi em tan học về.Vậy mà bây giờ cũng chỉ có một mình anh đi thôi.Nhiều lúc nhìn lại phía sau, đã từng có lúc em nói :” xe SH của anh, chỉ có một mình em đi thôi nhé, không được ai đi đâu “….Vậy mà, bây giờ cũng vẫn chỉ một mình anh…
Anh mệt mỏi lắm, H à. Đã thực sự, nhiều lần anh muốn kết thúc tất cả , đã thực sự muốn chấm dứt.Muốn kết thúc tất cả những chuỗi ngày đợi chờ, đợi chờ , đợi chờ , hi vọng, hi vọng, hi vọng, thất vọng, thất vọng, thât vọng. Đã nhiều lần, nhiều lúc anh đã “ tạm quên “được em. Đã tạm quên đi được cai tính hay “ăn vạ “, mỗi lần đi học về không thấy đến đón là lại đi bộ đến nhà anh, lăn ra..rồi khóc như trẻ con ( em vẫn là trẻ con mà ), rồi chỉ cần anh ôm một cái thôi, là em hết mọi giận dỗi.Nhớ lần ở Nha Trang, em đã ghen nhiều đến thế nào khi anh chỉ tình cờ vào lại blog của ex.
Đã có những lúc anh đi qua phố TS mà lòng chẳng còn một tẹo gì cảm xúc cả.
Đã có những lúc anh thấy ghét tất cả những gì thuộc về em : Chiếc điện thoại em để lại tặng anh, những bức thiệp, đĩa bức thư tình thứ 3 của Tấn Minh, những bức ảnh hai đứa chụp chung những ngày tháng 6 xuyên Việt, cái gối ôm rât già, bức thiệp tiếng Nga mà anh cũng chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản em thấy đẹp và em đem mang tặng, món quà em ship về Việt Nam,cánh hạc em gấp mà vẫn còn nhiều nước mắt…..
Đã có những lúc , anh thấy em thật nhạt nhẽo, thấy vô vị, và lúc nào cũng yếu đuối.chẳng thể tự làm một việc gì cả. ngay cả những ngày anh ốm, muốn ngồi sau lưng em, em đèo , em cũng không làm được…Em loạng choạng, lúc nào cũng ngã xe. Để rồi anh tức qúa, lại phải đèo vậy….
Nhưng ,
Khi viết đến đây, khi đã có” những lúc “ quên em như thế. Anh biết đấy chỉ là anh tự dối lòng mình mà thôi.Chẳng có người nào quên được, mà lại kể ra rất chi tiết những kỉ niệm của 13 tháng trước vanh vách từng chữ, từng kỉ niệm một như thế cả.
Anh không quen nói ngược với những gì mình nghĩ, không như em.Nhưng đã 2 tháng rồi, từ ngày 8/12 anh đã quen nói ngược hết những gì mình nghĩ.Anh phủ nhận tất cả.Anh từ bỏ tất cả.
Chỉ là nói dối.
Anh cứ cười cứ nói đấy, vui vẻ suốt cả ngày đấy, nhưng tối khi về, thấy những kỉ niệm, những đồ vật, những gì là tình yêu của hai đứa vẫn đầy ắp từng cm nhà của anh. Ơ? Đâu cũng thây những kỉ niệm của em…
ở góc kia là chiếc điện thoại, là cái gối ôm em tặng,
ở góc khác lại là cái rèm cửa, nhớ có ngày mưa em đến
đi qua cửa hàng KFC, lại nhớ đến có ngày anh ốm, anh vẫn cố đến nhà em , để được em mua gà rán về sẵn chờ anh đến…
….
Tất cả chỉ nói lên, một điều, anh chưa bao giờ, và không bao giờ có thể ngừng yêu em.
Đấy là sự thật suy nhất.
Có thể em không tin nữa,
Sau rất nhiều chuyện xảy ra, em tránh mặt anh, không liên lạc, cắt đứt hoàn toàn. Nhưng có những thứ ở trên đời này, không phải em cứ cố tình tránh đi, cố tình cắt đi, cố tình giấu đi là nó sẽ mất đi đâu. Mà ngược lại, càng che giấu cảm xúc, thì nó lại càng vun vén, lại càng vun đắp ngày càng dày lên. Đó là tình yêu – là nỗi nhớ.
Em hiểu không ?
Anh thất vọng nhiều,
Và mệt mỏi nhiều
Vì em đã mất lòng tin ở anh. Người ta nói khi yêu mà mất lòng tin là mất tất cả.
Nhưng anh không bỏ cuộc đâu. Nếu em mất lòng tin, thì mình lại gom góp lại lòng tin, như người tích cóp ki bo, tằn tiện, thì cũng có ngày được như cũ mà.
Anh chỉ muốn nói là, anh và ex, chỉ là bạn.Những người bạn thân, và thực sự hiểu nhau, và chẳng có gì ngoài tình bạn cả. Anh đã nói rất nhiều lần là, nếu đã là bạn rồi, thì người ta không thể yêu nhau được đâu.Em phải tin chứ?
Có thể em ở xa , chỉ cần những chuyện nhỏ nhặt, cũng làm em bộn bề suy nghĩ.Và cũng là ở xa, nên người ta dễ đánh mất đi từ những thứ nhỏ nhặt nhất, rồi dần dần thành những thứ lớn nhất, mà nếu , ở gần nhau, người ta sẽ không bao giờ mất.Người ta sẽ nhận ra rằng, việc đó chẳng đáng để mà giận nhau nhiều đến thế.
Cũng có thể là ở xa, mà người ta thèm một cái ôm đến cháy lòng, như một thứ gì đó xa xỉ lắm. Và người ta cũng thèm lắm, những dòng chat nói rằng em yêu anh, hay anh mặc thêm áo ấm nhé, hoặc những dòng offline viết vội “ em phải đi thi! cổ vũ em đi “, hoặc là chỉ nghe xa loáng tháng, nhưng lại khiến người ta ngơ ngẩn cả một ngày :” Tự dưng hôm nay, em nhớ trề lắm “….người ta cũng nhớ lắm, thương lắm, cái giọng nói ấy, lúc nào cũng phải tằn tiện từng xu lẻ một, để ra China town mua thẻ điện thoại, gọi về, cho anh đỡ phải gọi sang nhiều, tốn tiền.Trong khi chẳng dám bỏ 1$ mua sữa uống, hoặc ăn thêm bánh mỳ ở cantine, để bị đói, không học được, để mấy thằng Mĩ đen phải share bớt một phần ăn….
mua cho em cái thiếp Hallmark để Tết lì xì cho em, mà cũng không dám nói, cứ len lén để gửi,chắc em không nhận được.Mà thay vào đó đã có người khác lì xì em rồi, và em cũng đã cảm động đến thế cơ mà....Cũng chả biết địa chỉ ở đâu, host mới của em, em có cho anh biết đâu.Cắt đứt hoàn toàn mà.Đành lấy địa chỉ trường, nhưng không biết mã Code, nên cứ loay hoay...mãi mới gửi được, nhưng không biết có đúng mã code của nơi em ở không, tự đoán lấy, người ta báo 28/1 (USA time) là đến rồi...Mà bây giờ chắc đến ngày 29,em không nhận được...Chắc lại nhầm địa chỉ rồi....Em có biết không ?
Thương…..
Em ở Việt Nam, thì chả thiếu cái gì, lúc nào cũng có mẹ chăm lo, không thì có anh,thế mà giờ đây lại thế….
Càng lúc càng thấy tuyệt vọng, cảm giác chờ đợi , chờ đợi, chờ đợi nó làm người ta kiệt quệ, và yếu đuối lắm, em có hiểu không…? Em có hiểu anh đã viết cho em bao bức mails rồi không? Đã gửi bao offline rồi không ? đã làm biết bao điều không? đến cả tết, giao thừa vẫn nín thở nghĩ rằng 0h00 em sẽ hết giận và sẽ gọi về…nhưng rồi e không gọi về…đi về, thấy em đang online…nhưng gọi mãi, gọi mãi, vẫn không thấy em trả lời…
Có phải vì khoảng cách không ?
Mà anh gọi mãi, gọi mãi, gọi mãi, gọi không được hét lên, hét to hết cỡ lên, mà em vẫn xa vời là xa, là em vẫn không nghe thấy gì ?