Nhật ký

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Thôi đoán trước kết quả rồi thua cũng chả sao
Lớp Lý 2 -Tin đánh thế là tốt rồi ,hay quá còn gì
Hiệp 4 làm bọn EG lúng túng ,sợ chết khiếp còn gì !!!
 
hôm nay tớ cũng xem ly2tin,bạn Tuấn Anh có phải là bạn hôm nay ngồi giữa LC và Hải ko nhỉ
ôi chán quá,cả tuần nay chẳng có cái mail nào gửi cho mình cả,cũng chẳng thấy có cái offline nào cả
khốn khổ,lên net ở nhà cứ như ăn trộm.Thằng em khốn nạn,mình vừa vào chưa đuợc 1 phút thì nó mở cửa vào,rút ngay cái modem ra rồi hét ấm lên:mẹ ơi chị lại chat
gặp một ngưòi mà muốn gặp lắm nhưng mà chẳng dám gọi vì ở nhà
sao mà chán đời thế này
hmm,bảo tặng quà cho mìnhmà chẳng thèm tặng,chẳng nhẽ lại đòi
hôm nay xem ảnh hồi lớp 9 ở máy một đứa bâyh nó mới rửa,buồn cười quá,nhìn đứa nào cũng như sái nghiện :))
thứ 7 này dạ hội,có nên rủ đi ko nhỉ
có lẽ là ko
 
hic...ko hiểu nổi...cả ngày nay đầu quay quay dẫn tới cái gì cũng quay theo.
Đầu tiên là cái băng rôn...hì hụi cả tuàn mới làm được 1 cái..cuối cùng đến khi cầm về thì mất 1 cách ngon lành..ko còn gì để nói...cả lũ thản nhiên trong khi mình kotin được đó là sự thật..ức wa...tiếc wa...nhg cũng ko bit làm thế nào...:(( thực sự chỉ muốn..:( thôi...
Sau đó đi về nhà...trời thì lạnh..khổ thân thằng bạn mình phải nhường áo cho mình....nghĩ mà thương thế là lại cùng chịu lạnh với nó 1 đoạn..khổ thân thằng bé...người iu nó mà bít nó sẽ thịt mình mất....càng nghĩ càng thấy nhớ......mấy ngày này 2 năm trước vui là thế mà bi h thì....lại bật TB lên nghe...nhớ wa.....

Và tối nay....lại to mồm với 1 nguời mà ko thể to mồm được...ức chế ...ko thể giải tỏa...lên mạng ...và lại 1 lần nữa may mắn...thanks anh nhiu lắm....đúng là 1 người bit lắng nghe:D thanks again...trong khi em lại chẳng làm gì cho anh được ,chỉ bít nói 1 câu thôi: CỐ LÊN :D( vỗ vai + gật đầu 1 cái):p
Chỉ vì chuyện này mà lại có lỗi với con bạn mình:( mai làm thế nào để xin lỗi nó đây:(
thôi,dù thế nào thì cũng chỉ còn 9 ngày nữa...cố lên!
 
đúng là thằng Tuấn Anh đấy!

Tớ vẫn còn cú trận đó!
còn 1 phút , tỉ số chỉ còn cách biệt 1 điểm , vậy mà để thằng Lỳ bắn 1 quả 3 điểm vào những giây cuối!
Giá mà trước đó khỉ ném phạt ko dẫm vạch thì tỉ số đã hòa rồi ko! khi đó tình thế đã khác!
 
Càng ngày càng tệ... :)|
Đúng lúc chúng nó nhảy lên FX phóng
Mình lại bình thản lăn ra đất mà bò... :-s
Vẫn biết không nên buồn
Thế mà đầu óc vẫn rối hết cả lên...
GRỪ..........................................
Đầu mình và cái keyboard này cái nào cứng hơn nhỉ :)|
Để thử xem :| :)
 
hihi xin lỗi em gái, quà của em anh đâu có we^n. Ngày kia nộp hồ sơ rùi mấy hôm nay quay loạn lên để làm cho xong.Mệt.Mỏi.
 
Sao mọi người đều nói đến những ngày ko vui thế, ko ai kể về một ngày tươi đẹp trong cuộc đời nhỉ. Thôi thế thì tớ cũng kể về ngày hôm qua với một đêm buồn ko ngủ được .
Đơn giản chỉ từ 1 cái ổ điện bị hở. KHi mọi nguời đang cần mở máy xem đĩa đám cưới chị mà lại ko có cái ổ nào. Đi tìm lục ra được cái ổ đó, lôi nó ra dùng tạm vậy. MÌnh cũng sợ nguy hiểm nên có nhét nó vào chỗ sâu sâu rồi. Một lúc sau khi dùng máy xong, xuống nhà xem TAM MAO với mọi người. Bỗng chợt chị tớ hét lên " sao đứa nào lại dùng cái ổ điện ngu thế này ", rồi xuống hỏi tội suy ra mình. THê là cả nhà lôi mình lên trên phòng. Thà rằng mắng vì chuyện đó, tớ chịu nhưng từ đó cả nhà hơn chục người, cả anh rể chị ruột cứ vây vào "thằng bé" để kể tội trong đó có nhiều lỗi đâu phải tại mình mà ko thể làm gì được, đành phải nhận lỗi . BỊ mắng hơn 12h mới xong, tủi thân quá muốn chảy nước mắt. Tại sao mình luôn cố gắng sửa đổi mà lại luôn mắc vào những chuyện nhỏ nhặt để rồi làm mọi người nghĩ khác về mình. Sao mình lại có thể có 1 ngày tồi tệ như hôm qua nhỉ. Nhưng ko sao, qua hôm qua rồi là hôm nay sẽ lại tươi đẹp tiếp. Nhưng chẳng biết tươi đẹp lâu hay ko khi sắp tới gia đình đi họp phu huynh. BIết đâu lại có 1 tối như hôm nay nữa.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ghét mọi người quá , ghét 0205 quá :(( :(( :((
hôm qua, đang rất vui, hí hửng lên mạng định tiếp tục share với mọi người về những niềm vui của mình trong "ngày về" ... Thế mà....
vào Nhật kí: chị gái, anh HMinh, chị NGa, anh trai, anh Việt... từng người một , buồn! thế là cả ngày mình mất vui, chẳng biết phải làm sao, mang một bộ mặt hình sự đăm đăm đến lớp, suy nghĩ về mọi người và cố moi móc xem có chuyện gì mà mọi người lại buồn và chán đời đến mức như thế, ĐH vừa qua, thế mà vui chưa lâu đã trở lại với không khí buồn như trước đh, thật thất vọng
qua đây chỉ muốn nói với mọi người là hãy vui lên vì luôn luôn có 0205 ở xung quanh mỗi người :)
:*:*:*:*:*:*
xin lỗi vì những gì hơi quá đáng em nói ở trên :(
 
Nhật kí là nơi để mọi người bày tỏ tâm sự trong một ngày!
cho nên phải có chuyện vui chuyện bùn chứ!
 
Hì... xin lỗi em gái nhé...
Chỉ tại nhiều thứ nó không tốt như mình nghĩ... :)
Lúc buồn thì ngoài mặt không muốn lộ ra...
Khiến mọi người phải quan tâm lo lắng cho mình...
Thành ra mấy cái tâm sự phải vào đây để...

Giờ thì lại vui rồi, đời lại đẹp... hehe...

Thx em gái vì đã lắng nghe mấy chuyện của anh nhé :D
 

mình cũng chả muốn buồn đâu
có điều mình là kẻ tham lam
nên mọi thứ đều chẳng như mình nghĩ
có lẽ suốt đời mình cũng ko đạt được
luôn tự bảo đừng quan tâm làm gì
nhưng biết làm thế nào được....


trời ạ
đâu có liên quan gì đến mình
mình có là gì đâu
có quyền gì đâu
quan tâm làm gì
tức giận làm gì
:((


...
damn me:((
sux sux sux:(
 
..bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi..



uh bạn hiền ạ, đã nói và đã tự hiểu lắm rồi, tự thấm lắm rồi, rằng ta chỉ có riêng ta mà thôi... nhưng con người vốn tầm thường, ko tự vượt qua được những bi kịch mà mình tự đặt ra, ko tự vượt qua được nỗi cô đơn lúc nào cũng thường trực quanh mình...con người ta, càng một mình thì càng khát khao chia sẻ:lol:.. những tưởng rằng đã làm được, vẫn tự trách mình vì sự ngu ngốc không cần thiết, nhưng có lẽ tớ sẽ ko bao giờ làm được, ko bao giờ cả, tớ ko biết cách và ko muốn tha thứ cho bản thân mình... đòi hỏi, đòi hỏi là điều duy nhất mình làm được..một cách hoàn hảo, một kẻ chỉ luôn làm khổ người khác:lol: có quyền gì cơ chứ????:lol::lol:


Những gì đã hàn gắn lại, sắp vỡ ra rồi:lol::lol::lol::lol:




:)):)):)):)):)):)):)):)):))
ta tự khinh bỉ mình lắm lắm:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
thế đấy,thật tình cờ và thật bất ngờ,hôm nay lại vừa đau bụng vừa đau họng..ko hiểu thể loại..mà sao dạo này lắm bệnh thế.:-/
Công việc thì vẫn linh tinh,lung tung và lộn xộn,cố lắm rồi nhưng àm 1 mình mình cố thì làm được gì nhỉ? Lại thấy mệt.Mai là ngày kỉ niệm,thế mà lại chẳng thể hứa hẹn gì với nó.Bi h cứ thấy nó là thấy có lỗi wa.
Thôi,cứ cố vậy,đã đi gần hết con đường rồi mà.Chỉ còn 8 ngày nữa thôi.....
 
Có nhứng lúc tự dưng buồn vì những việc vớ vẩn
và trút giận lên đầu bạn bè , cho tao xin lỗi , nếu có ai đó đọc được những dòng này ...
Không hiểu sao hôm nay mình hay cáu thế , cho đến lúc gặp ( hay đúng hơn là nhìn thấy người ấy :) )
Con người tham lam thật , gặp rồi nhưng lại muốn nói chuyện , nhiều , nhiều hơn nữa .
BIết làm sao đây , bố mẹ cấm không ra hàng net .
Sắp tới lại khó xin đi chơi đây ...
Tại sao thế
Tai sao thế
Tại sao thế .. . . ..
Không thể không nghĩ đến người ấy , tại sao ....
 
Mình không muốn , thật tình không muốn , là bạn chẳng tốt hơn sao :-/
Tốt hơn nhiều chứ , tại sao cứ phải thế
Nhưng tình cảm phức tạp lắm ,
gặp người ấy thì như vậy nhưng lúc chỉ còn mình mình , lại thế , lại buồn ...
Mình không muốn thế ...
Bạn bè chẳng tốt hơn sao ... :-/ :-/
Chẳng tốt hơn sao . . .
 
Vui quá... tháng này thiệt nhìu niềm vui... trưa nay đc bố cho nguyên 2 tờ ko rách $-), chưa bao h đc nhìu như vậy nhỉ??? tự nhiên xiền vào như H[SUB]2[/SUB]O, vui quá là vui :x
 
Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ - Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.
Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.



Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như môt bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ lại những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi người từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua.Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.


-Trịnh Công Sơn-





lâu lắm rồi
đã lâu lắm rồi mới lại rơi vào hố sâu này
chẳng vì một cái gì cả
vẫn tự nhủ
tự nhủ
nhưng có lẽ ko được rồi:)
xin lỗi
...


ta có riêng ta
riêng ta mà thôi..

[chỉ có ta trong một đời]​

Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó
tôi chìm
dưới mênh mông ...

Đời đã cho tôi ngậm ngùi
Đời sẽ cho thêm ngọt bùi
Đời sống
chan hoà
trong tôi

...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ko những đau bụng,tịt mũi mà ho như 1 con gà...bó tay:!
 
7/1/04
trời ơi sao con gái khó tính thế!......
nài nỉ mãi mà cũng ko đồng ý đi dạ hội cùng mình....
lại còn bảo để chờ suy nghĩ nữa chứ.....
Đúng là con gái!!!!!!!!
 
uh bạn hiền ạ, đã nói và đã tự hiểu lắm rồi, tự thấm lắm rồi, rằng ta chỉ có riêng ta mà thôi... nhưng con người vốn tầm thường, ko tự vượt qua được những bi kịch mà mình tự đặt ra, ko tự vượt qua được nỗi cô đơn lúc nào cũng thường trực quanh mình...con người ta, càng một mình thì càng khát khao chia sẻ.. những tưởng rằng đã làm được, vẫn tự trách mình vì sự ngu ngốc không cần thiết, nhưng có lẽ tớ sẽ ko bao giờ làm được, ko bao giờ cả, tớ ko biết cách và ko muốn tha thứ cho bản thân mình... đòi hỏi, đòi hỏi là điều duy nhất mình làm được..một cách hoàn hảo, một kẻ chỉ luôn làm khổ người khác có quyền gì cơ chứ????
Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.
Đời đã cho tôi ngậm ngùi
Đời sẽ cho thêm ngọt bùi
Đời sống
chan hoà
trong tôi

-TCS-
Tớ tin là tớ có một người để tớ học tập , để tớ lấy đó mà thay đổi ... Người đó cũng không hoàn hảo , không giỏi giang , nhưng đó quả là một người rất đặc biệt đối với riêng tớ . Người đó sống " trung dung " , một việc đều ở mức cân bằng , không yêu , không ghét , không buồn , không vui ... Người đó có một vẻ đẹp thanh khiết , không hỉ nộ ái ố ... Nhưng tớ tin , trong đáy lòng người đó vẫn có tất cả các cảm xúc đời thường ... yêu ghét , buồn vui , hạnh phúc , đau khổ ... và người đó chỉ không bao giờ biểu lộ ra , buồn một nỗi buồn chỉ trong tim mà thôi , vui một niềm vui chỉ ở ánh mắt mà thôi ... tớ không còn muốn tranh đua với mọi người , không còn quyết tâm xây dựng gì nữa ... 87 excite đã qua thời đó rồi , mặc dù tớ vẫn yêu nó nhiều lắm ... tớ không còn lo lắng chuyện học hành nữa , tớ chỉ làm những việc mình thích . Mãi vẫn là một thằng khờ khạo , làm những việc mà có người khinh rẻ ... :) ... smilin' in tears ... ấy có thấy avatar của tớ không , hì , ấy có nhìn ra trong nụ cười đó có những cảm xúc gì không ? Có lẽ tớ sẽ mãi mãi cố gắng mỉm cười ... cho dù , nụ cười đó có xây đắp bằng sự đau khổ ... ...
Ấy mạnh mẽ hơn tớ , ấy dũng cảm hơn tớ mà . Tớ đã kết thúc mọi việc , đã không muốn đấu tranh . Và trách nhiệm trên vai tớ , may mắn rằng , đã có kẻ tước đi tất cả . Tớ đang tự do , tớ thích ngắm nhìn bầu trời , thích được bay xa , bay rộng hơn nữa ... ấy cũng như tớ phải không , và thật tiếc , hì , ấy không được tự do như tớ ... ấy còn nhiều trách nhiệm trên vai mà . Khổng Tử đã nói " người quân tử sợ nhất lúc ở một mình " . Tớ muốn ấy hiểu rằng , ấy đang và sẽ phải gánh vác nhiều lắm , với gia đình , với bản thân , với bạn bè , với HAO ... Ấy không tự mình mạnh mẽ lên được thì ai có thể giúp ấy đây . Ấy hãy mỉm cười lên , hì , người Thái có một phong trào 1 triệu nụ cười đó ... Cuộc sống đang lấy và sẽ cho ta ... đó là cuộc sống ...
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên