cái gì có bắt đầu thì cũng sẽ có kết thúc à?
Nhớ một ngày đã xa
Khi mọi thứ mới bắt đầu
Đã dè dặt và tự cảnh báo ta về niềm tin sẽ mất...
Đã mất đi một thứ quá quan trọng không bao giờ lấy lại được nữa, vẫn mà vẫn khinh rẻ sự bội bạc của thế gian này, vẫn cố gắng tin vào những gì không thể xảy ra, vẫn hy vọng vào cuộc sống đầy rẫy thất vọng.
Và trong những ngày đầy cô đơn ấy, ta tưởng chừng như, mà không, đúng là ta đã tìm thấy một tâm hồn, một người bạn. Ta đã tin như điên cuồng, ngây thơ mà cho rằng mình đã thấu hiểu, ngây thơ mà hy vọng vào những gì đi ngược lại quy luật của tự nhiên, ngây thơ mà cho rằng rằng ta có thể bình thản trước sóng gió cuộc đời, ngây thơ mà cho rằng ta sẽ có người ở bên cho tới khi tự mình đứng vững.
Và cay đắng thay một ngày nhận ra điều mà ta và bạn đều đã biết, đã dự liệu và đã tự tin. Một ngày nhận ra bình thản không thể thay thế cho nước mắt và đắng cay, niềm vui không đủ để trả nợ cho nỗi buồn, không thể níu giữ được những người không muốn ở lại.
Ta đang để tuột khỏi tay một thứ mà ta biết nếu mất đi không bao giờ có thể lấy lại được, như thứ trước kia ta đã mất, như trước kia có người đã nói mất đi rồi sẽ có cái khác tốt hơn, uh, ta mất đi rồi sẽ có cái khác tốt hơn, nhưng ta ko cần cái tốt hơn đó...ta ko cần. Ta vẫn cố tin vì người đã dạy ta tin, vì ta không có quyền và không được phép bội phản niềm tin đó, vì nếu không ta sẽ chỉ là một kẻ hèn hạ không xứng đáng với những gì mình nói ra, và hơn hết vì ta vẫn muốn tin...vì ta tin ta hiểu người và người cũng hiểu ta.
Cảm xúc sẽ nhạt phai, đam mê sẽ không còn, chẳng có gì mãi mãi, nhưng ta muốn một kết thúc khác, ta không muốn tiếp tục chuỗi xót xa này, không nên để vết thương này chồng lên vết thương khác.
Vì thế nên ta vẫn tin, dù là trong nước mắt.