Cho anh : Định vào viết tặng anh mấy dòng ngay sau bài anh , nhưng mà đấy nét như cái cục ,,,, phưn ..... may mà mình tỉnh táo như con sáo , không thì teo ,,,,
Đọc bài anh bức xuc vật , nhưng ngặt một nỗi đang gõ cái đồ án nên đành gác lại để bây giờ mới lên tâm sự cùng anh vài dòng
Không biết tại sao anh buồn bởi anh là người khá lạnh lùng và đôi khi cảm giác như bất cần đời . Đôi khi anh em cũng muốn tâm sự với nhau cho đỡ buồn nhưng cái cảm giác giữa trăng thanh gió mát ,hồ nước xanh , đố thằng nào dám mở mồm ra mà nói , tại sao , tại vì tất cả anh em , mấy thằng cốt tử từ ngày xưa đến nay , thằng nào cũng thế , thằng nào cũng giống nhau , đó là chuyện buồn muôn thủa này ... Anh buồn , anh chán , tôi buồn , tôi chán , thằng bạn vua điều thì cháy mẹ mất cái cặp , mẹ kiếp , nhìn anh em thế thành ra có dám than vãn gì , chỉ ngẩng mặt nhìn mây bay mà thỉnh thoảng ăn 1 tràng ve đái ....
Cuộc sống đôi khi như 1 bãi rác , lầy lội và tởm lợm , nhưng cũng có những đồng chí được ông trời ưu ái cho sinh ra ở những bãi rác đỉnh như bên Mỹ chẳng hạn , suốt ngày ngồi nhặt hàng đồng nát bán cũng đủ thành tỷ phú ... nói chơi vậy thôi chứ anh em thì thằng nào cũng đang vướng vào chuyện này chuyện kia , anh mất ngủ còn tôi đếch được ngủ , anh nhớ em còn tôi nhớ cái đồ án dài cả trăm trang đè vỡ đầu .... đấy , cuộc sống mà , anh không thấy rất nhiều người quan tâm đến anh , thằng Chi vì bức xúc cảnh anh chiến thắng trong tiếng thở dài mà lên kêu gọi mọi người quan tâm đến anh , rồi anh em trong hội , rồi bạn bè gần xa , rồi nhưng cô bé yêu anh vụng dại , mọi người đều quan tâm đến anh , nhưng mà nói thật , chẳng ai có thể giúp anh được lúc này đâu , tại vì thực sự thì chỉ có bản thân anh giúp anh vượt qua được ... anh không làm , ai làm được hộ anh , anh không chơi tôi chơi hộ anh còn đếch vui thú , anh không học , tôi sẽ học hộ anh , nhưng rốt cuộc chữ ngấm vào đầu tôi , đếch phải đầu anh .... chà chà , hôm nay nói hơi tục 1 chút , sorry em Uyên 1 cái
Nói đến em Uyên , thực sự anh à , tôi thấy em là 1 người thật tuyệt , biết quan tâm , biêt an ủi , biêt săn sóc , tức là con người có thể nói là hoàn thiện để trở thành 1 tri kỉ , tôi thì đang trong giai đoạn ẩn cư trên núi , chính vì thế đàn bà con gái là chốn xa vời với tôi , còn anh , anh đang sống những ngày đầu tiên trong cuộc đời thoát tục , vậy tại sao anh cứng rắn lên , nhìn nhận và cảm giác ...
Còn em Uyên à , thực sự anh không phải là người nhìn lại quá khứ , nói là người ra không tiếc nuối chuyện dĩ vãng thì hoàn toàn sai lầm , còn nói là anh tiếc những gì đã qua thì đúng và sai ..... đúng là ngay bây giờ anh vẫn đang tiếc nuối , cảm giác nhớ như in vị ngon , ngọt của quả sấu chín ngày nào nơi phố Trần Phú , rồi nhiều nhiều cái đáng nhớ , nhưng ân hận và dằn vặt vì quá khứ thì không , những gì đã qua , tại sao lại không cho qua , đó là điều anh muốn nói , anh muốn diễn đạt cho người con gái anh từng yêu nghe , nhưng tất cả cũng chỉ bởi không biết cách diễn đạt mà thôi.
13 thi xong những môn quan trọng nhất , có lẽ phải đi cày , làm mấy chú bé dạy cho nó ít chữ kiếm ít tiền , dự định đấy , thằng nào cũng vậy , mình thì dạy toán lý , D thì dạy TA , còn C thì đi làm maketing , K thì thiết kế , mỗi thằng 1 việc nhưng cái chung duy nhất của chúng tôi là xuyên việt , chính nhưng cái tưởng chừng như nhỏ nhặt thế này gắn kết chúng tôi lại với nhau , cứ từng tý 1 , từng tý 1 , thân nhau cũng hay nhưng có cái là lần nào buồn chán thì hình như cả hội cùng bị thì phải , chẳng biêt ca cẩm với ai , có chú K thì chốn đi chơi với em yêu rồi nên 4 thằng ngồi lêu hêu ngắm trăng bên hồ hôm qua ...
Thôi , hôm nay viết nhăng quậy , tại hết H , out ....