Bùi Thu Uyên
(yoursmile)
New Member
Quỳnh ơi, xem này...
Sài Gòn đang mùa mưa!
Hà Nội mùa nóng!
Một bên thì mưa
Còn bên kia thì nắng.
Bên mưa này trời đất sụt sùi. Chạy xe nhanh… nghe mưa vuốt má… buốt… còn gió thì cười rin rít, thâm hiểm và khoái trá… Cái lạnh cứ ù oà tuôn mình trên phố.
Vậy mà lòng không buồn.
Bên nắng kia, chắc hẳn rực vàng, oi nồng cả ngày để cuối chiều dịu lại bởi một trận mưa mang chất Hà Nội… dịu dàng và mềm mại …rồi thì gió sẽ lồng lộng, mơn man khắp phố phường.
Vậy mà lòng cậu buồn.
Chợt nghĩ giá mà tớ có thể đổi chỗ cho cậu. Tớ muốn cậu được hưởng chút lạnh hiếm hoi ở trong này. Ít ra cũng để có thể tự an ủi rằng mình giá buốt bởi mưa và bởi gió, chứ không phải bởi nỗi buồn quánh đặc trong tim.
Hôm nay đọc bài cậu chợt thấy chút gì cồm cộm trong lòng. Hình như là sự khó chịu, sự đèn nén, sự kìm chế. Sao cậu cứ tự dằn mình lại như thế? Sao cậu không để mình sống trọn vẹn cho mình?? Cậu gồng lên vì ai?? Chắc hẳn không phải cho những người cậu yêu. Bởi chắc chắn, nếu họ cũng yêu cậu, thì họ sẽ mong cậu được là chính mình.
Và họ yêu cậu, bởi cậu là chính cậu!
Hãy cứ khóc nếu cậu thèm được khóc. Khóc như đứa trẻ con lần đầu vấp ngã. Cứ khóc đi. Đừng giấu những giọt nước mắt vào sau nụ cười. Đừng để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, xói mòn đi trái tim yêu nồng nhiệt. Và đừng để nụ cười sống kiếp đời thay thế, đơn côi. Nụ cười không có tội, đừng bắt nụ cười thay cho nước mắt...
Hãy khóc đi, nếu cậu muốn. Bởi lẽ có vui buồn thì có khóc cười. Bởi lẽ trái tim 19 vẫn còn thơ dại lắm, đừng để niềm tin bị bào mòn khắc khoải. Bởi lẽ cuộc sống còn thênh thang lắm và tương lai đang dang rộng cánh tay để chào đón cậu. Hãy cứ sống như cách mình mong muốn. Không cần phải cố gắng để biến mình thành con bé mạnh mẽ. Với cái vỏ bọc lúc nào cũng nhộn nhạo cười vui, mà bên trong thì mệt mỏi đến cùng cực...
Khóc đi nhé. Rồi cười bằng nụ cười tươi mới nhất. Bởi cậu mới 19 và đường đời còn phía trước... You're not alone...
Có đôi khi chúng ta cảm thấy bất lực và mất đi niềm tin vào cuộc sống, đừng vội bỏ cuộc, vì có bao giờ tất tần tật thứ gì cũng tốt đẹp và êm ả. Mấy ai mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào trên đường đi, mấy ai mà chẳng đôi lần có ý định buông xuôi… Chỉ cần ta chịu sống chậm lại 1 nhịp, suy nghĩ chậm lại chỉ 1 nhịp, có lẽ ta sẽ có nhiều thời gian hơn để nghĩ về một vấn đề nào đó phát sinh, bạn sẽ sáng suốt trong việc lựa chọn cách giải quyết cho mình… phải không?
Sài Gòn đang mùa mưa!
Hà Nội mùa nóng!
Một bên thì mưa
Còn bên kia thì nắng.
Bên mưa này trời đất sụt sùi. Chạy xe nhanh… nghe mưa vuốt má… buốt… còn gió thì cười rin rít, thâm hiểm và khoái trá… Cái lạnh cứ ù oà tuôn mình trên phố.
Vậy mà lòng không buồn.
Bên nắng kia, chắc hẳn rực vàng, oi nồng cả ngày để cuối chiều dịu lại bởi một trận mưa mang chất Hà Nội… dịu dàng và mềm mại …rồi thì gió sẽ lồng lộng, mơn man khắp phố phường.
Vậy mà lòng cậu buồn.
Chợt nghĩ giá mà tớ có thể đổi chỗ cho cậu. Tớ muốn cậu được hưởng chút lạnh hiếm hoi ở trong này. Ít ra cũng để có thể tự an ủi rằng mình giá buốt bởi mưa và bởi gió, chứ không phải bởi nỗi buồn quánh đặc trong tim.
Hôm nay đọc bài cậu chợt thấy chút gì cồm cộm trong lòng. Hình như là sự khó chịu, sự đèn nén, sự kìm chế. Sao cậu cứ tự dằn mình lại như thế? Sao cậu không để mình sống trọn vẹn cho mình?? Cậu gồng lên vì ai?? Chắc hẳn không phải cho những người cậu yêu. Bởi chắc chắn, nếu họ cũng yêu cậu, thì họ sẽ mong cậu được là chính mình.
Và họ yêu cậu, bởi cậu là chính cậu!
Hãy cứ khóc nếu cậu thèm được khóc. Khóc như đứa trẻ con lần đầu vấp ngã. Cứ khóc đi. Đừng giấu những giọt nước mắt vào sau nụ cười. Đừng để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, xói mòn đi trái tim yêu nồng nhiệt. Và đừng để nụ cười sống kiếp đời thay thế, đơn côi. Nụ cười không có tội, đừng bắt nụ cười thay cho nước mắt...
Hãy khóc đi, nếu cậu muốn. Bởi lẽ có vui buồn thì có khóc cười. Bởi lẽ trái tim 19 vẫn còn thơ dại lắm, đừng để niềm tin bị bào mòn khắc khoải. Bởi lẽ cuộc sống còn thênh thang lắm và tương lai đang dang rộng cánh tay để chào đón cậu. Hãy cứ sống như cách mình mong muốn. Không cần phải cố gắng để biến mình thành con bé mạnh mẽ. Với cái vỏ bọc lúc nào cũng nhộn nhạo cười vui, mà bên trong thì mệt mỏi đến cùng cực...
Khóc đi nhé. Rồi cười bằng nụ cười tươi mới nhất. Bởi cậu mới 19 và đường đời còn phía trước... You're not alone...
Có đôi khi chúng ta cảm thấy bất lực và mất đi niềm tin vào cuộc sống, đừng vội bỏ cuộc, vì có bao giờ tất tần tật thứ gì cũng tốt đẹp và êm ả. Mấy ai mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào trên đường đi, mấy ai mà chẳng đôi lần có ý định buông xuôi… Chỉ cần ta chịu sống chậm lại 1 nhịp, suy nghĩ chậm lại chỉ 1 nhịp, có lẽ ta sẽ có nhiều thời gian hơn để nghĩ về một vấn đề nào đó phát sinh, bạn sẽ sáng suốt trong việc lựa chọn cách giải quyết cho mình… phải không?