30/05
Sáng.
Nắng hắt thứ màu vàng rực rỡ lên khắp mọi nơi, soi vào góc cửa hông thành một vệt dài. Ngửa mặt lên nhìn trời, khoảng trời trong vắt, xanh ngút mắt. Hít một hơi thật sâu, nghe xen lẫn trong không gian buổi sớm mai mùi quen thuộc. 8 tháng, đủ để nơi này trở thành một chỗ khá thân quen. Vô tình nhìn qua ô cửa sổ nhà bên cạnh, cửa đóng khép. Con hẻm chênh chếch dài. Chợt thấy day day nơi sống mũi. Nhớ khuôn mặt có chiếc mũi cao nhìn hay hay, đôi kính cận, mái tóc tua tủa, nụ cười tươi mới mỗi lần thò đầu ra nơi ô cửa sổ chào mình. Những tin nhắn ngắn ngủn, viết ngoằn ngoèo, to cộ lên giấy và dán nơi song cửa... Đã qua rồi. Không còn nữa. Cũng phải thôi, người ta sống vì tương lai mà...
Phòng trên lại mở Tình Khúc Vàng, nghe nhiều đến phát chán. Cái băng cassette bị tua đi mở lại đến mức sắp nhão cả tiếng... Hét ầm lên "Good morning", rồi lẩm nhẩm "you've got away with me..." lao vào phòng tắm...
Trưa.
Nắng gay gắt, dội xuống đường cái nóng hầm hập và oi bức. Thèm một cơn mưa trút xuống, mình sẽ dầm mưa. Như thế sẽ ốm nặng hơn, nhưng không sao. Dù sao nằm bẹp ở trong phòng với không khí dịu mát vẫn hơn là chạy long nhong với thời tiết đổ lửa như thế này.
Thái vụt xe qua, ngoái đầu, dừng lại, cười "Quá giang không?". Lắc đầu. Vẫn thích hơn cái cảm giác thả bộ mặc dù rất muốn vù ngay về nhà để trốn cái nắng đen cháy da sém tóc này... Tự dưng thấy mình như một con vịt bầu xấu xí, lọt vào cái trường toàn con nhà giàu này. Giống như trong bộ truyện tranh nào đó mình đã đọc. "Con nhà giàu" thì phải?! Và tự hỏi mình có giống con nhỏ nhân vật chính trong truyện hay không? Chắc giống ở mức độ nghèo rớt mồng tơi, xấu xí và cộc cằn. Còn lại thì khác hẳn. Chả có chàng hoàng tử nào hết. Và cũng chả có thằng công tử nào bảo sẽ chờ đợi mình suốt 3 - 4 năm cả. Thực tế luôn là thế. Trần trụi và dửng dưng...
Mà hình như mình chẳng thân với ai, chẳng chơi với ai. Ếch mất. Khang đi du học. Hết. Nghĩ đến cảnh học suốt 2 năm nữa mà vẫn cứ một mình thấy chán hẳn. Mà bảo mình bắt bạn với bất cứ ai trong số con nhà giàu lượn xe vi vu, áo quần lượt là, trang sức đầy mình, đi vũ trường mỗi tối, ra vẻ tiểu thư và công tử đó thì lại càng nản hơn.
Chiều.
Không khí cứ nóng sực cả lên. Tạm thời thoát khỏi cái cảnh ngồi lì online, mệt mỏi mỗi khi check mail công việc, chạy ào ào với những con số và đau đầu vì tính toán. Nhưng đột ngột thảnh thơi lại đâm ra không quen. Thấy thời gian cứ dôi ra, thừa thãi... Dọn dẹp lại phòng. Căn phòng bé xíu, nhét thêm bất cứ thứ gì nữa cũng đủ làm cho mình chết ngộp. Mấy quyển giáo trình, những con số, toàn tiếng Anh nhập nhằng. Thi với cử mà cũng chả siêng lên nổi.
Mầy bức thư pháp nhẫn nại nằm im trên tường. Mấy câu thơ tự hoạ, mấy poster Rock, Anime, cả bức hoạ Jo tặng..., loạn cả lên. Thấy mình hờ hững và thờ ơ đến mức phát chán.
Nhỏ bạn thân ghé qua, lăn đùng ra "mày lười liên lạc vậy? Còn tao bận quá, không qua mày được...". Uhm. Thì nó bận rộn, công việc, kiếm tiền và móc hầu bao lũ đàn ông lắm tiền thừa bạc. Nhưng nó quên đi mất điều quan trọng, chuyện học hành và tương lai. Nghe nó nói về ông GĐ người Nhật này, rồi ông PGĐ người Hoa nọ... Những nơi ăn chơi, vũ trường, quán bar, nhà hàng... với số tiền chi ra mỗi lần không ít hơn vài vé. "Mày dễ chịu hơn một tí đi. Qua chỗ tao làm. Không cần lao động cực khổ, mỗi tháng cũng sống đầy đủ hơn so với cái mớ mail tổng hợp số liệu của mày...". Rồi như chán lải nhải, nó ngủ. Bình thản.
Làm ở quán trà Nhật. Ngày 5 tiếng, từ 19h --> 24h. Chào khách, bưng trà và ngồi tiếp chuyện. Lương tháng không dưới 100$. Quá nhàn nhã, quá thoải mái. Nhưng mình không chịu nổi những ánh nhìn săm soi của các lão giàu có, cái thứ tiếng Việt lơ lớ xen lẫn đủ thứ tiếng nước ngoài, những bộ áo dài mỏng tang, hở hang trong bóng đèn mờ mờ... Mình sống không nổi trong cái không khí đó, mặc dù Trà Đạo là một trong những sở thích hiếm hoi của mình.
Tối.
Chiếc bàn quỳ, quán Trà Đạo quen thuộc, nghe tiếng thở dài kìm lại trong lồng ngực. "Em về sao không liên lạc với anh? Em gầy và đen đi đấy!..." Liên lạc để làm gì? Khi mà 2 ngày rồi, anh cùng với cô đồng nghiệp - người mà anh yêu, cùng với những người làm cùng phòng đi Đà Lạt nghỉ mát, trong khi mình một mình với đêm đếm tiếng thở dài? Trách móc? Có gì để trách móc nhỉ? Giận hờn cũng không. Buồn? Có, đến mênh mang...
Vị trà đắng ngắt trôi tuột qua cổ họng. Vị ngòn ngọt lưu lại đâu đó trong tâm cảm. Mơ hồ. Bản hoà tấu Within' you'll remain dịu dàng lướt qua kẽ tay. Thứ âm thanh mảnh mai tan loãng vào không gian. Lặng lẽ.
Chiếc bàn quỳ bên cạnh, những khuôn mặt trẻ con nhộn nhạo, vui tươi. Trêu đùa nhau hơi to tiếng... Thảng thốt nhận ra hình như mình không có bạn thân. Những lần chuyển trường, những khuôn mặt chưa kịp đủ thân thuộc. Rồi 3 năm cấp III cũng trôi tuột đi, nhanh như gió. Chưa kịp thân ai theo đúng nghĩa. Bạn thân chỉ ở một vế. Mình thấu hiểu, lắng nghe, còn tụi bạn cứ cợt đùa, vô tư. Có lẽ tại mình già trước tuổi. Hay với mình, những tình bạn ấy quá hời hợt với những nụ cười vô tư không kịp đọng lại chút gì sâu sắc? Có những khuôn mặt ngờ ngợ, chạy đến cười hồ hởi, chào hỏi, rồi chia tay, mà mình vẫn chưa kịp nhớ ra đó là ai? Quen lúc nào? Có lẽ người ta nhớ đến mình, nhiều hơn là mình nhớ họ. Ngớ ngẩn!... Có lẽ cuộc sống cuốn mình đi quá xa cái quĩ đạo cần thiết chăng? Thế nhưng tại sao mình lại thân với nhỏ bạn kia? Cũng 6 năm rồi. Tại mình muốn tốt cho nó bởi những lời khuyên nhủ? Hay vì giản đơn mình nghĩ mình có thể chịu đựng được nó? Hay vì gì khác? Thậm chí cả tình bạn này cũng chỉ có một chiều... Còn những người hiểu mình rồi cũng rời xa mình. Như Linh, như Khang. Và thậm chí ra đi mãi mãi. Như Long, như Ếch...
Vậy mà tối qua, đi offline với tụi bạn trên Net, mình vẫn là trung tâm, vẫn cười nói thản nhiên, thân thiện. Hoá ra mình cũng chỉ là một đứa vô tâm, rỗng tuếch và giả dối mà thôi. Mình thấy ghê sợ mình. Lúc đang vui vẻ cười nói, trong lòng chỉ muốn một mình ngồi ở một quán cafe nào đấy, tránh tầm nhìn và sự chú ý của người khác. Sống với chính mình... Thân thiện và dễ gần, mình là thế đấy trong mắt người khác. Một cái vỏ bọc hoàn hảo. Sống vô tâm làm con người ta dễ sống và dễ được thân thiện hơn thì phải...???
Chia tay. Móc mấy tấm thẻ giảm giá ở mấy shop đồ đắt tiền, mà lúc chiều nhỏ bạn quăng cho, đưa cho anh. Anh muốn phân phát cho ai thì tuỳ, những người có khả năng và thích mua sắm. Còn nếu để mình giữ, chắc đến tận vài năm sau, tất cả mốc xì hết rồi cũng nên. Cành hoa hồng ánh trăng gục đầu nơi thân xe. Cành hoa duy nhất cho ngày SN của anh... "Goodnight", và thản nhiên vào nhà. Chợt nhận ra đôi lúc mình thờ ơ và lạnh lùng đến đáng sợ...
Em viết bài thơ tình duy nhất cho em
Em đa tình, yêu nhiều, đau khổ lắm
Đường chân trời dài, xa và không bụi bặm
Có khi chỉ thấy mỗi mình em
Những vần thơ ngày cũ xa lắc... "hình như đó chẳng phải là Tình Yêu"...
Khuya.
Trời xám trắng. Trăng trốn sau những đám mây, mờ mịt. Có lẽ trời sẽ mưa...
Ngồi ở góc cửa hông. Chợt thèm nghe "Bình yên" đến lạ lùng. Tiếc là cậu trai nhà cạnh đã đi rồi. Chẳng còn ai để trò chuyện vẩn vơ giữa khuya mỗi đêm mất ngủ. Chẳng còn ai bật những bài nhạc yêu thích, cùng ngồi nghe, để khi có thốt lên câu "buồn quá" hay "hay quá" thì có tiếng "ừ" đồng tình đáp trả...
Người ta bảo Tình Yêu là sự ám ảnh. Và điều đó có lẽ đúng. À không, phải chắc chắn đúng. Mình bị ám ảnh bởi một hình dáng cao, gầy mảnh khảnh. Bởi đôi mắt thăm thẳm buồn. Bởi nụ cười phảng phất. Bởi mùi hương hoa phong lan vương trên tóc. Bởi những khoảng không gian rất dịu dàng. Bởi những góc riêng có hình bóng ấy. Và thậm chí bị ám ảnh bởi những ngón tay dài mảnh mai. Bởi vị cafe đen nóng không đường trong đêm tối rất đặc biệt. Bởi tiếng đàn buồn réo rắt. Và bởi cả nỗi nhớ đôi lúc cồn cào, nôn nao và day dứt đến phát khóc lên được... Ở đâu, khi nào, bất cứ lúc nào cũng bị hình dáng ấy ám ảnh, dày vò nên quá khó khăn để có thể quên được.
Còn sự ám ảnh của mình với Jo chỉ là con bé yếu mềm đầy mộng ước. Thánh thiện, sáng trong và nguyên sơ. Và... không còn gì hơn nữa. Nên khi mình khác đi. Không còn khóc lóc, không còn tìm đến bên Jo để lặng yên nghe gió vỗ về. Mạnh mẽ và cứng cỏi. Thì Tình Yêu ấy cũng mất đi ngay lúc ấy.
Còn mình? Phải mất 2 năm mới nhận ra điều đó. Ngốc nghếch!
Như lúc chiều, cười, nói với nhỏ bạn "Mày còn nhớ tao từng bảo sau này người yêu tao phải cao từ m75 trở lên không? Hơi gầy gầy, hơi phong trần...". Nó hơi nhăn mặt, rồi tỉnh bơ phán "Mày bị ám ảnh thôi!". Uhm, ám ảnh. Thật không? Khi mà người con trai mình mến bây giờ, trong trí tưởng tượng, chỉ là một cậu trai cao khoảng m7, mặt hơi tròn, nhìn đáng yêu hơn là manly?... Nó bảo "Mày lãng mạn quá! Thực tế đi!..." Hốt hoảng nhìn nó. Giống hệt như người ấy đã nhận xét "em lãng mạn thật!". Nhưng thực tế đâu có nghĩa là thực dụng và phải chạy theo chủ nghĩa của đồng tiền? Phải không?
Có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều quá. Mà như thế thì mau già. Mình vốn đã bị nhận xét là già trước tuổi rồi. Cả vẻ bề ngoài lẫn suy nghĩ. Nên thôi. Nhìn chữ Tâm, chữ Nhẫn treo trên tường, chậu xương rồng be bé mình nuôi, thấy lòng dịu lại. Nghĩ đến ngày mai. Có lẽ sẽ có nhiều điều mới mẻ kèm theo sự thú vị sẽ đến. Mình sẽ mua một cành hồng ánh trăng cắm vào chiếc lọ thuỷ tinh trong veo đã bị bỏ chỏng chơ từ lâu. Vác thêm về nhà vài tấm poster nữa. Của nhóm nhạc mình dị ứng, như Met chẳng hạn. Hoặc có khi là những bức hoạ ngộ nghĩnh được rải bán đầy trên đường phố... Về treo hết lên, xóa hết những khoảng trống trên tường. Căn phòng sẽ có thêm sức sống mới. Mặc dù vẫn tạp nham, lộn xộn. Và sẽ cố gắng sắp xếp, để có thể nuôi một con rùa theo sở thích...
Còn giờ thì mình nên đi ngủ. Phải để cho đầu óc thoải mái. Lang thang suốt. Vào kì thi rồi. Gắng hết sức, dốc hết năng lực thôi.
Hôlê!!!