Bùi Thu Uyên
(yoursmile)
New Member
Ngày đẹp trời...
Đầu ngày. Không vội vã với những thói quen hằng ngày, không tất bật, không ồn ào. Chỉ có nắng lên cao, vàng rỡ, chói sáng, nheo cả mắt... Hình như là lâu rồi đã bỏ thói quen dậy sớm mỗi ngày, để thả bộ những bước chân trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường. Ngày nào cũng khấp khểnh trên xe bus, nhìn người qua lại bình thản, chậm rãi. Chợt ước ao được thèm một tí ung dung của họ. Còn hôm nay, những bước chân thật chậm, không khí đầu ngày thoáng hơn, trong hơn, mát lành hơn. Chợt cười vu vơ bởi chỉ tự mình lựa chọn, rồi tự mình ước muốn thèm khát. Khờ khạo thật!
Một buổi thi như bao buổi thi khác, nhưng có vẻ đã thấy thích hơn cảm giác được ngồi trong lớp. Thích hơn khi những cậu bạn mỉm cười thân thiện, những câu hỏi thăm hơi khách sáo nhưng quan tâm. Thích hơn việc phải leo từ tầng trệt lên tầng 6 với những bậc cầu thang dài và cao. Thích hơn khi mình mỉm cười và lẩm nhẩm một mình "Hello, is it me you are looking for?...". Và thấy thích hơn chính mình khi đã có thể vui vẻ và dễ chịu hơn... Và thấy hình như trời hôm nay đẹp lắm, một màu nắng tươi mới và sáng trong...
Ngồi giữa căn phòng bề bộn đồ, co 2 chân lại với nhau rồi hát để cho cậu bạn rải đàn theo nhịp. Cười vang cả phòng, rộn rã. Hét toáng lên những bài hát không đầu không cuối, không tông nhạc, cứ ngẫu hứng rồi lại cười. Bình yên quá! Trong thoáng chốc cuộc sống trở nên thi vị muôn màu. Đẹp rực rỡ và kích thích sự khám phá. Mình vốn rất yêu, rất tin cuộc sống này, nên trong sâu thẳm mọi điều luôn tốt đẹp... Bao giờ cũng thế, ngồi cạnh nhau, rải tay lên phím đàn và hát cho nhau nghe cảm xúc luôn rõ hơn, cảm nhận sâu hơn nhịp đập của sự sống tuôn trào. Cậu bạn với giọng nói đặc chất Huế, nhắm mắt lại và vẽ nên một cầu Tràng Tiền với dòng sông Hương lững lờ trôi, vắt ngang qua lòng thành phố như một chiếc khăn mỏng trên cổ người thiếu nữ Huế dịu dàng và kín đáo... Huế mộng mơ!
Mình thật ngốc khi cứ cố dùng những nụ cười và sự trêu đùa thái quái để thay cho những nỗi buồn đầy ắp trong lòng. Mình đã từng nói với anh "đừng để nụ cười phải sống một kiếp sống thay thế", thế mà mình lại làm điều đó. Khờ khạo ghê!... Chị cũng bảo mình xốc nổi, và cứ thế, sau mỗi việc đến và đi, mình lại nghiệm ra điều đó rõ hơn. Hẳn là mình vẫn chưa lớn. Một thế giới không người lớn, chả trẻ con, dở dở ương ương làm đau đầu người khác. Cậu bạn người Huế đã mắng mình như thế. Tính tình thì cứ thay đổi như thời tiết, lúc nồng nhiệt thái quá, lúc lạnh lùng thờ ơ đến khó chịu, lúc cáu gắt giận giữ đến điên khùng... Chả thể nào có đủ sức để chạy theo kịp sự thay đổi đó... Ơ hơ, nhưng dù sao thì mình là con gái. Mà con gái thì "muôn đời ơi như mưa, như nắng, nũng nịu và dỗi hờn"...
Đọc được tin nhắn của ai đó, thấy lòng ấm lắm. Chả hiểu cái cảm giác hân hoan, vui vẻ và phơi phới này từ đâu mà có. Nhưng có lẽ, một phần từ những gì ai đó viết đấy. Isn't It Beautiful? Nhỉ?
Và hình như mình đang trở nên nữ tính... Yêu cuộc sống này quá đi thôi!
Đầu ngày. Không vội vã với những thói quen hằng ngày, không tất bật, không ồn ào. Chỉ có nắng lên cao, vàng rỡ, chói sáng, nheo cả mắt... Hình như là lâu rồi đã bỏ thói quen dậy sớm mỗi ngày, để thả bộ những bước chân trên con đường quen thuộc từ nhà đến trường. Ngày nào cũng khấp khểnh trên xe bus, nhìn người qua lại bình thản, chậm rãi. Chợt ước ao được thèm một tí ung dung của họ. Còn hôm nay, những bước chân thật chậm, không khí đầu ngày thoáng hơn, trong hơn, mát lành hơn. Chợt cười vu vơ bởi chỉ tự mình lựa chọn, rồi tự mình ước muốn thèm khát. Khờ khạo thật!
Một buổi thi như bao buổi thi khác, nhưng có vẻ đã thấy thích hơn cảm giác được ngồi trong lớp. Thích hơn khi những cậu bạn mỉm cười thân thiện, những câu hỏi thăm hơi khách sáo nhưng quan tâm. Thích hơn việc phải leo từ tầng trệt lên tầng 6 với những bậc cầu thang dài và cao. Thích hơn khi mình mỉm cười và lẩm nhẩm một mình "Hello, is it me you are looking for?...". Và thấy thích hơn chính mình khi đã có thể vui vẻ và dễ chịu hơn... Và thấy hình như trời hôm nay đẹp lắm, một màu nắng tươi mới và sáng trong...
Ngồi giữa căn phòng bề bộn đồ, co 2 chân lại với nhau rồi hát để cho cậu bạn rải đàn theo nhịp. Cười vang cả phòng, rộn rã. Hét toáng lên những bài hát không đầu không cuối, không tông nhạc, cứ ngẫu hứng rồi lại cười. Bình yên quá! Trong thoáng chốc cuộc sống trở nên thi vị muôn màu. Đẹp rực rỡ và kích thích sự khám phá. Mình vốn rất yêu, rất tin cuộc sống này, nên trong sâu thẳm mọi điều luôn tốt đẹp... Bao giờ cũng thế, ngồi cạnh nhau, rải tay lên phím đàn và hát cho nhau nghe cảm xúc luôn rõ hơn, cảm nhận sâu hơn nhịp đập của sự sống tuôn trào. Cậu bạn với giọng nói đặc chất Huế, nhắm mắt lại và vẽ nên một cầu Tràng Tiền với dòng sông Hương lững lờ trôi, vắt ngang qua lòng thành phố như một chiếc khăn mỏng trên cổ người thiếu nữ Huế dịu dàng và kín đáo... Huế mộng mơ!
Mình thật ngốc khi cứ cố dùng những nụ cười và sự trêu đùa thái quái để thay cho những nỗi buồn đầy ắp trong lòng. Mình đã từng nói với anh "đừng để nụ cười phải sống một kiếp sống thay thế", thế mà mình lại làm điều đó. Khờ khạo ghê!... Chị cũng bảo mình xốc nổi, và cứ thế, sau mỗi việc đến và đi, mình lại nghiệm ra điều đó rõ hơn. Hẳn là mình vẫn chưa lớn. Một thế giới không người lớn, chả trẻ con, dở dở ương ương làm đau đầu người khác. Cậu bạn người Huế đã mắng mình như thế. Tính tình thì cứ thay đổi như thời tiết, lúc nồng nhiệt thái quá, lúc lạnh lùng thờ ơ đến khó chịu, lúc cáu gắt giận giữ đến điên khùng... Chả thể nào có đủ sức để chạy theo kịp sự thay đổi đó... Ơ hơ, nhưng dù sao thì mình là con gái. Mà con gái thì "muôn đời ơi như mưa, như nắng, nũng nịu và dỗi hờn"...
Đọc được tin nhắn của ai đó, thấy lòng ấm lắm. Chả hiểu cái cảm giác hân hoan, vui vẻ và phơi phới này từ đâu mà có. Nhưng có lẽ, một phần từ những gì ai đó viết đấy. Isn't It Beautiful? Nhỉ?
Và hình như mình đang trở nên nữ tính... Yêu cuộc sống này quá đi thôi!