Trần Hương Giang
(Zzang Tran)
New Member
cái này chị sang topic vấn đề ranh giới trên biển Đông xem ạ
Follow along with the video below to see how to install our site as a web app on your home screen.
Note: This feature may not be available in some browsers.
hoàn toàn giao phó trách nhiệm cho một nhóm người
Dân mình dân trí còn thấp, thế nên bao nhiêu ng cứ lo là cho biểu tình thì dễ dẫn đến bạo động, mà thành bạo động thì phải đàn áp. Lúc đấy hậu quả thế nào thì ai cũng hiểu. Thế nên k cho biểu tình cũng k phải là k có cái lý của nó.
NguồnFollow the leader
Nếu như lần này phải choảng nhau? Anh nghĩ là anh sẽ tình nguyện. Có nhiều lý do, nhưng có thể nói lý do đầu tiên là anh thấy đây là việc phải làm. Có nhiều người sẽ chửi anh ngu vì anh không biết suy xét trước sau, cầm súng để bảo vệ quyền lợi kinh tế của người khác.
Ừ, anh ngu nhưng anh là người Việt và anh hiểu rằng kẻ thù lớn nhất của đại gia đình anh là thằng hàng xóm tham lam đang tìm cách hợp thức hóa cái mảnh đất nó lấn chiếm ở đầu ngõ nhà anh. Tuy nhiên, theo truyền thống của người Việt, anh là con trong gia đình, anh phải hỏi ý kiến ông già anh cái đã. Ông già anh cho oánh thì anh oánh, ông già anh nói từ từ thì anh từ từ thương lượng rồi xui con em gái anh làm lẽ đồng chí trưởng công an quận rồi nhân thể nói người điều giúp mấy thanh niên có số có má đến chống mã tấu nhìn chòng chọc vào nhà thằng hàng xóm.
Tiếc là anh không có em gái và đồng chí trưởng công an quận nhà anh lại chơi nước đôi, gì thì thằng hàng xóm nhà anh nó cũng là doanh nghiệp trẻ, có quan hệ kinh tế với các quan trên. Ngồi thì nó ngồi trên ghế thường trực ủy ban nhân dân, có oánh nó thì chắc là anh oánh được thôi, nhưng óanh nó xong thì nhà anh sụp là cái chắc. Ông già anh thì tuổi tác lớn rồi, bảo cụ nhát không dám oánh nhau cũng phải, bảo cụ đang thận trọng tính toán cũng chẳng sai. Thực tế, để dựng nghiệp nhà lúc cụ còn trẻ gian khó vô cùng. Hiện tại, sổ đỏ thì mới được cấp nhưng cái phần tranh chấp vẫn phải để riêng ra từ từ đàm phán. Nay tự nhiên thằng hàng xóm nó khốn nạn tuyên bố lăng nhăng rồi xưng xưng đi đòi làm giấy hồng nên anh tuổi trẻ chịu thế chó nào được. Anh cáu anh đòi oánh, con anh nó cũng đòi oánh, không chân tay được thì võ mồm. Còn ông già anh chỉ ra nói đúng một câu, chỗ đấy của nhà anh chúng mày đừng có láo.
Anh thì muốn làm hơn thế, nhưng anh cũng thực sự lúng túng không biết hơn thế là hơn tới đâu. Nếu đàng hoàng dàn quân hai nhà oánh nhau, anh thua là cái chắc. Còn cắn trộm? Anh cắn thế nào cho nó đau bây giờ? Cắn nó xong thì nó phải chừa, đừng có quấy, nhưng mông nó to thì to đấy, mồm anh lại bé, răng chẳng nhọn. Rồi thì vết thương ở mông không đủ chảy máu để nó chết. Đánh nhau ấy mà, là phải oánh chết, đánh để nó bị thương thế nào nó cũng hồi sức nó choảng cho một phát, rồi sống cũng thành tật.
Sống ở trong xóm, nói chung thì nhà anh cũng được tiếng là gấu vườn nên xung quanh cũng nể, nhưng chúng nó bằng mặt chứ không bằng lòng. Ví như có cái mẩu đất con con ở phía Nam nhà anh, thằng hàng xóm ở phía tây nam nó bảo là của nó. Cần trưng gốc tích thì nó xòe ra ngay, mà cần gì, gia phả nhà anh cũng ghi rõ rồi, miếng đất ấy là mấy đời trước nhà anh hùng dũng đuổi tổ tiên nhà nó đi mà đưa con cháu vào dựng nghiệp. Nay nó đòi, anh đố nó đấy, mồm nó to, thỉnh thoảng nó cũng gây hấn này nọ nhưng rồi chuyện đâu vào đấy, nhà nó neo người đòi đánh nhau á, sức mấy.
Nhưng bây giờ anh cũng lo, thằng hàng xóm phía bắc con cái nó đông, chưa tính chúng nó còn biết võ tàu. Con nhà anh đã ít lại còn yếu, so về mọi mặt thì biết chắc là không động thủ được, nhưng chỉ động khẩu thì anh có khác gì thằng hàng xóm ở mé tây nam.
Mấy ngày nay anh suy nghĩ kinh lắm, có nhiều cách, nhưng có lẽ việc đầu tiên anh không sang nhà nó ăn dim sum nữa. Có chén, anh nhảy lên chơi sushi cho nó healthy. Có điều, thằng chó hàng xóm nhà anh nó có chuẩn bị cả. Trước khi nó đòi làm giấy hồng, nó cũng bắt đầu uống Cocacola với sushi rồi.
Con mẹ nó, nhưng nếu phải oánh nhau anh vẫn sẽ oánh. Còn những thằng chó nào chỉ giỏi hô mà không làm, bọn đấy khả năng lúc lâm nguy sẽ là lũ đâm dao sau lưng chiến sĩ. Anh chém chết mẹ nó đã rồi mới ra tiền quân giết địch.
PS: Anh sinh sau đẻ muộn nên chưa một ngày mặc áo lính hay cầm súng. Trong gia đình anh mới có ông nội anh là úynh nhau cả 2 lần rầm rộ. Ông già anh hồi 79 mặc áo lính được đúng 24hrs và còn chưa được phát súng thì đã giải tán về làm việc tiếp.
NguồnChiến Tranh!
Đêm qua, có ít nhất hai tờ báo, trong đó có tờ Tuổi Trẻ, phải lột những bài viết về vụ Trung Quốc hợp thức hóa việc thôn tính Hoàng Sa. Sáng, có nhà báo trẻ ví sự kiện này với vụ bé Bảo Trân bị cô giáo lấy băng keo dán miệng. Khóc. Vẫn biết là người Trung Quốc sẽ “chơi” như vậy mà không kìm được nhục. Mấy tháng trước, Đại sứ cũng đã bị dựng dậy lúc nửa đêm để nghe Bộ Ngoại giao họ “mắng” khi báo chí ta, nói với nhân dân ta, rằng ở Mỹ, ở Châu Âu, người ta phát hiện ra những chất có hại cho sức khỏe trong thực phẩm và đồ chơi Trung Quốc.
Trong entry “Có Lẽ Cụ Chủ Tịch Không Biết” tôi đã phân tích tính “lợi bất cập hại” khi “nhà nước hóa tiếng nói của nhân dân”. Họ biết là hàng tuần chúng ta có giao ban, có định hướng, có xử lý báo chí.
Mấy ngày nay tôi có trao đổi email với một người bạn Trung Quốc, một nữ nhà báo. Cô ấy học với tôi ở Maryland. Hồi đó, biết tôi đã từng là một sỹ quan quân đội, cô ấy hỏi: “San, anh đã từng giết thằng Mỹ nào chưa?” Tôi nói, không phải đùa: “Sorry Jin, khi tôi đi lính, không còn Mỹ, chỉ còn Trung Quốc”.
Tôi xung phong vào bộ đội sau ngày 17-2- 1979, khi “Tiếng súng đã vang trên bầu trời Biên giới”. Năm ấy tôi 17 tuổi và đang học lớp 10. Tôi nhớ như in máu đã chảy trong tôi như thế nào và ngay giờ đây máu vẫn chảy như thế mỗi khi nghe “Tiếng súng …”. Tôi biết, tôi sẽ trở lại quân ngũ nếu chiến tranh lại xảy ra như 29 năm trước. Tôi cũng không thể ngăn cản con trai tôi, nếu khi cháu lớn, người Trung Quốc lại xâm chiếm đất nước tôi.
Nhưng, tôi đã biết Chiến Tranh sau những năm tháng ở Biên giới phía Bắc, những năm tháng ở Campuchia.
Ông Nguyễn Trung, nguyên đại sứ Việt Nam tại Thái Lan kể, có một nhà lãnh đạo ta khi tiếp kiến Quốc Vương Thái nói rằng: “Chúng tôi tự hào vì đã đánh thắng ba đế quốc to”. Đức Vua điềm đạm nói: “Chúng tôi thì lại tự hào vì không phải đánh nhau với đế quốc to nào cả”. Chắc nhiều bạn nghiên cứu lịch sử Thái cận đại và hiện đại sẽ thấy họ đã khôn ngoan như thế nào để tránh chiến tranh trong những tình huống tưởng như không thể nào tránh được. “Suy cho cùng trong mỗi cuộc chiến tranh, bên nào thắng thì nhân dân cũng bại”, thơ Nguyễn Duy.
Tôi vừa đọc xong cuốn sách mới nhất của Đề đốc Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa Hồ Văn Kỳ Thoại. Ông Thoại là cháu nội của nhà văn Hồ Biểu Chánh, là vị tướng đã ra lệnh nổ súng trong cuộc “tử chiến” Hoàng Sa hồi năm 1974. “Lịch sử sẽ đánh giá quyết định đó”. Năm 2005, khi ở Mỹ, tôi đã giúp một quan chức cao cấp của Bộ Ngoại giao lập danh sách những liệt sỹ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa hy sinh trong trận chiến này. Tôi không biết Bộ Ngoại giao đã làm gì với danh sách mà tôi đã từng cung cấp, nhưng ngay từ khi ấy, tôi đã đề nghị quan chức này, hãy thuyết phục để Nhà nước khắc bia lưu danh những người anh hùng đó.
Theo những gì mà những người lính Hải quân Sài Gòn kể thì khi đó họ đã phải chiến đấu hết sức đơn độc. Trung Quốc đã lựa chọn một thời điểm mà người Mỹ không thể can thiệp, cho dù Hạm Đội 7 vẫn ở ngoài Biển Đông.
Tôi không bao giờ xét lại quyết định của mình năm tôi 17 tuổi. Năm đó, tại Sài Gòn này, có những người lính đang bị hắt hủi, đang bị coi là “Ngụy” vẫn sẵn sàng, nếu được chính quyền chấp nhận, sẽ tòng quân. Nhưng những gì dẫn đến “cuộc chiến tranh 17-2” thì, cho tới ngày nay, tôi vẫn tiếc.
Sau khi Jimy Carter trở thành Tổng thống, người Mỹ đã định “bình thường hóa” quan hệ với Việt Nam.
Năm 1977, Việt Nam khó có thể lấy được chiếc ghế mà Sài Gòn đã ngồi ở Liên Hợp Quốc nếu như không có sự ủng hộ của người Mỹ. Khi ấy, ASEAN cũng đã chìa bàn tay ra nhưng chúng ta đã thật kiêu ngạo để không nắm lấy. Nếu khi đó, chúng ta đã là thành viên ASEAN, đã có quan hệ ngoại giao với Mỹ, chắc chắn, chúng ta sẽ xử lý xung đột ở Campuchia theo cách khác và người Trung Quốc không thể nào dám để cho cuộc chiến Biên giới xảy ra.
Cũng có những sự lật lọng cay đắng khiến cho các nhà lãnh đạo lúc đó không thể không “cảnh giác cao độ” với Bắc Kinh. Ngay trong ngày 1-5-1975, Khmer Đỏ, kẻ mà 14 ngày trước đó, nếu không có sự giúp đỡ của Việt Nam sẽ không thể nào nắm quyền ở Phnompenh, đã giết những người dân Việt Nam sống ở vùng Tây Nam Biên giới. Cuộc chiến tranh Tây Nam sau đó do chế độ Pol Pot, với sự cố vấn của người Trung Quốc tiến hành, đã làm cho mối quan hệ Việt –Trung trở nên nghiêm trọng.
Cùng lúc ấy, bên trong, chính sách “cải tạo tư sản” đã đưa hàng trăm nghìn người Hoa ra khỏi thành phố. Tiếp đó là “nạn kiều”. Cựu Thủ tướng Võ Văn Kiệt kể, năm 1978 ông ra Quảng Ninh và thấy nhiều vùng ở đây vắng ngắt. Hàng vạn người Hoa đã sinh sống nhiều đời ở Việt Nam, chỉ biết tiếng Việt Nam, đã phải ngơ ngác, ngậm ngùi “trở về” Trung Quốc.
Năm 1977, người Mỹ chủ động đàm phán với Việt Nam nhưng chỉ vì khoản “bồi thường chiến tranh” mà chính quyền đã bỏ lỡ mất cơ hội. Sang năm 1978, Trung Quốc phát tín hiệu rồi “hù” Mỹ: “Việt Nam là Cuba ở phương Đông”. Người Mỹ bỏ cuộc ở Việt Nam, bắt tay với người Trung Quốc.
Đúng lúc ấy, 3-11-1978, Việt Nam lựa chọn đường lối ngoại giao “nhất biên đảo”, ký Hiệp định, dựa hẳn vào Liên Xô. Ngày 7-1-1979, Việt Nam đưa quân vào Campuchia. Cuộc chiến tranh mà giờ đây Thế giới biết là đã cứu được biết bao người dân Campuchia, khi đó bị coi là “xâm lược”. Ngày 28-1-1979, Đặng Tiểu Bình đến Washington gặp Jimy Carter, thuyết phục Carter nhìn nhận sự “bất an” của Thế giới khi Việt Nam bắt tay với Liên Xô. Trong chuyến đi đó, người Mỹ đã đọc được thông điệp về một cuộc chiến mà Đặng sẽ gây ra cho người Việt.
Người Mỹ đã để cho Đặng “dạy cho Việt Nam một bài học” và thật đắng cay, khi chiến tranh Biên giới nổ ra, “đồng minh duy nhất” của chúng ta là Liên Xô đã “án binh bất động”, cho dù, ở Biên giới Trung Quốc khi ấy, Liên Xô có tới 54 sư đoàn.
Tôi sẽ viết về cuộc chiến tranh này trong một entry khác. Nhưng tôi muốn nói với các bạn rằng, số phận đã bắt tôi phải chứng kiến thêm một điều cay đắng nữa. Năm 1984, khi đã tốt nghiệp sỹ quan và một chương trình đào tạo chuyên gia quân sự, tôi được điều tới Campuchia. Nơi mà hàng chục nghìn đồng đội tôi đã chết. Nơi mà bạn tôi, đại úy Long, chỉ trong một năm phải đánh tới 68 trận, và trong những ngày anh mất tích, mẹ anh phải chạy đôn chạy đáo dò hỏi tin con thì được trả lời rằng, ngày ấy, tháng ấy, trên chiến trường ấy, có 3 đại úy tên Long chết!
Thế rồi năm 1991, khi đã là nhà báo, tôi được cử trở lại Phnompenh để đưa tin về cuộc trở về của Quốc vương Sihanuk. Khi còn là một chuyên gia quân sự, tôi biết, ông Hunsen đã nhiều lần nói với đại sứ Việt Nam Ngô Điền: “Đây là người thầy vĩ đại của tôi”. Trong những ngày của tháng 11 năm 1991, tôi chứng kiến ông Ngô Điền gần như đã bị Hunsen “trục xuất” khỏi Phnompenh, trước khi Hunsen lên đường sang Bắc Kinh ruớc Sihanuk. Sau bao nhiêu năm làm đại sứ, làm người thầy dạy từng chút cho Hunsen, ông Ngô Điền phải “về” không có một quan chức Campuchia nào đưa tiễn. Nhân viên sứ quán và những người Khmer Crom nấu ăn cho sứ quán, sáng hôm ấy, đã phải vận sarông ra đưa tiễn ông để tôi chụp mấy tấm hình.
Không nên trách Hunsen, ông ấy phải vì quyền lợi của người dân ông ấy. Chỉ thấy xót xa, khi chúng ta thì đổ máu còn người Trung Quốc thì luôn có mặt đúng lúc. Họ đã hậu thuẫn cho chế độ Pol Pot, rồi hôm ấy, cả Hunsen và Sihanuk, nạn nhân của Pol Pot, lại từ nhà họ trở về giữa tiếng reo hò của “nhân dân”.
Cũng năm đó, Liên Xô sụp đổ, Trung Quốc thì vẫn được coi là kẻ thù. Chúng ta lần đầu tiên có được độc lập thực sự khi không nằm ở trong một “phe” nào cả. Tại thời điểm ấy, nếu lựa chọn thứ tự ưu tiên đúng, “bình thường hóa” quan hệ với Mỹ trước, “tư thế” trong đàm phán giữa chúng ta và Trung Quốc sẽ khác.
Cho dù có bị đô hộ hàng nghìn năm rồi thì chúng ta vẫn phải “quét sạch bóng quân xâm lược”. Nhưng, tránh khỏi phải bị xâm lăng vẫn là điều tốt nhất. Lịch sử ông cha ta đã làm điều đó. Nhưng cũng phải thấy, ông cha ta ngày xưa đối xử với người Trung Quốc không khó như bây giờ. Tôi vừa đọc một cuốn sách do nhà xuất bản của Đại học Tứ Xuyên xuất bản. Họ chửi rất thậm tệ chúng ta. Báo chí họ, trừ tờ Nhân Dân, vẫn chửi Việt Nam ngay cả khi các nhà lãnh đạo Việt Nam đang ở “thăm Trung Quốc”. Nhưng khi dân ta, báo chí ta lên tiếng họ lại nhắc nhở dựa trên “tình anh em, đồng chí”. Im!
Huy Đức
Ngầm thì có thể là với tây thôi, chứ với ta thì rất là rõ ràng chứ nhỉ. Biểu tình phải được cho phép (Luật ghi rõ) mà nước ta mấy khi có biểu tình? Biểu tình mà công an không dẹp tức là đã có người xin phép và được cho phép rồi mà ở nơi rất ít có biểu tình mà được biểu tình thì là một sự ủng hộ rõ ràng :dBiểu tình chẳng qua là một cách biểu đạt tiếng nói, thái độ. Hơn thế, nó còn là một động thái chính trị. Phải nói vụ này trên đã có chỉ đạo cho phép biểu tình, như có một sự cho phép ngầm của chính quyền vậy (giăng thêm cơ động để tránh bạo động thôi).
Dân mình dân trí còn thấp, thế nên bao nhiêu ng cứ lo là cho biểu tình thì dễ dẫn đến bạo động, mà thành bạo động thì phải đàn áp. Lúc đấy hậu quả thế nào thì ai cũng hiểu. Thế nên k cho biểu tình cũng k phải là k có cái lý của nó.
Thế sao anh k nghĩ theo hướng này : Chính phủ cũng chẳng muốn bưng bít thông tin để rồi bị dân phản đối làm gì. Nên nếu thực sự là thông tin bị bưng bít thì cũng là có lý do riêng. Việt Nam mình thì đến mãi mãi cũng sẽ chỉ là nước nhỏ đứng cạnh nước to thôi, việc lần này muốn đòi lại chủ quyền cũng cần phải suy nghĩ và hành động rất thận trọng, nếu không sau này TQ trở thành kẻ thù k đội trời chung với VN thì hậu quả còn khủng khiếp hơn nhiều. Chưa kể là TQ nó mới chỉ ra thông báo xác nhận chủ quyền thế thôi, đại diện chính quyền VN ta thì cũng đã có lời cực lực phản đối rồi, và vẫn chưa thấy có dấu hiệu nào là TQ đang chuẩn bị có những hành động quá đáng nào khác ( VD dùng quân sự ) để chiếm Trường Sa, thì liệu có thực sự cần thiết phải làm ầm ĩ, manh động quá sớm k ????