Những lá thư...

To myself:
There's nothing better than belonging to a great group of friends and nothing worse than feeling like an outcast.Friends are really important but should never become ur center.Why? Well, occasionally they're fickle.Now and then they're fake.Sometimes they talk behind ur back or develop new friendship and forget yours.They have mood swings.They move.

In addition, if you base ur indentity on having friends, being accepted, and being popular, you may find yourself compromising ur standards or changing them every weeekend to accomodate your friends.

And about ur bf, this is the easiest trap of all to fall into.The ironic thing is that the more you center ur life on someone, the more unattractive you become to that person.How's that?Well, first of all, if you center ur lìe on him, you're no longer hard to get.Second, it's iritating when you builds ur entire life around him, which leads to thóe sickening "where do we stand" talks.

You can easily tell you both have centered on each other because you are forever breaking up and getting back together.Although ur relationship has deteriorated, ur emotional lives and identities are so intertwined that you can never let go of each other.

Proactive or reactive?The choices is yours.
Reactive ppl make choices based on impulse.They are like a can of sodapop.If life shakes them a bit, the pressure builds and then they suddenly explode.
Proactive ppl make choices based on values.They think before they act.They recognize they can't control everything that happens to them, but they can control what they do about it.Unlike reactive ppl who are full of carbonation, proactive ppl are like water.Shake them up all you want, take off the lid, and nothing.No fizzing, no bubbling, no pressure.They are calm, cool, and in control.

What a powerful influence friends can have on ur attitude, reputation, and direction.The need to be accepted and be a part of a group is powerful.But too often you choose your friends based on whoever will accept us.And that's not always good.

Another thing to watch out for is when you've made a mistake or three and feel so bad about what you've done that you say to yourself "It's all over.I've blown it.Who cares what happens now?".At this point you'll often begin to self-destruct and let it all hang out.Let me just say this.It's never over.If you've made mistakes, you're normal.Everybody have.Just get ur head screwed on straight as quickly as you can and you'll be OK.

-7 habits-

The day has come when friends are not the biggest thing in my life.Several months before, I had a fabulous group of friends, and I did care for them, did whatever I could to help them or make them happy.I just thought that I was the happiest girl in the world, with friends to share the whole world.And then guess what happened? How hard it is to prognosticate what would happen in the future or else how disappointed I was to become a jerk in my so-called beloved friends' point of view.I had flabbergasted to see the way they treated me. Of course, there are just a tinge of friends that changed but also afflict a lot.They did talk behind my back, bad-mouth or make rumors around me.At first, it was hard to stand, my inherent perceptions to things were just getting worse and worse.Those friends didn't try to understand or feel any sympathy, they talked about my life, my own things without knowing that they were oblivious the walking wounded-Me.I strived to let it all out, revolved around having my high school from scratch.Still now they thought and hold a paradigms that I've changed a lot, everything ppl talk is true, or at least I don't care about them.I regret how easygoing I was to make friends with that kinds of ppl.Why couldn't you guys just for the one time see my life through my glass?They always believed that they were right, and for some reasons, what they see is what they get.They believed I was vicious and lousy, or even lewd (8-}), that belief would help them search for evidence to support their belief, even making up that evidence.They quickly judged, label, or form rigid opinions of me.They made conclusions about me without knowing me,and I can't stand it when i'm unfairly judged by someone who doesn't know a thing about me.That's often the way it is.
And on the other hand, I live for myself,not to satisfy all around me.

"You got ur passion, you got ur pride
Don't you know that only fools are satisfied
Dream on but don't imagine they all come true.."

It takes a lot time for me to realize trying to make everybody else happy was a big mistake.The time has come to be true to myself, stop chasing dreams made for sombody else.

Time for dinner, and I hope I won't waste more time complaining about somebody that hurts me a lot.Because now you're nothing to me, meaningless and an unstable foundation.

I'm proud of myself, of what I've done to my life and my true friends.I consider bad friends such a group of turnoff to me.My confidence comes from within, not from without,from the quality of heart,not from the quantity of things.

Now I feel even happier than me-a sophomore last year with a lot of uncategorized friends.I realize what to prioritize, to focus or learn how to neatly categorize complex friends.

I love U, people that had,have, will have stood here beside me, ready to give me a hug and build me up :x :x :x..
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To Full : ..
Em xin lỗi , biết là anh sẽ đọc mà ... :) .. Em chẳng thể dừng lại được nữa rồi .. Em chẳng muốn thế này đâu .. Em ko thể điều khiển được bản thân em . . Em sắp về lại là 1 con người trước đấy rồi , em lại bắt đầu sống với quá khứ ..
4 năm trước em ngập tràn trong những cái gì thì anh cũng biết .. Mệt mỏi quá ... Em ko muốn nói nhiều nữa anh ạ ..
Em sẽ chờ 1 ngày nào đấy , anh có thể đến , không phải lúc này .. Để có thể thay đổi được cuộc sống và con người của em .. Còn bây giờ thì .. Đánh nhau , đua xe + sạc pin vẫn là lẽ sống của đời em . .. :x .. Thế anh nhé ... :) .. Em muốn đi con đường của em .. Em và anh cùng sống trong 1 thế giới , nhưng mục đích của em và anh khác nhau .. Mong một ngày nào đấy .. Em và anh sẽ cùng nhìn về một phía ...
.. The last one .. :) .. Em yêu anh , Full ạ .. :) .. Nhưng mình quá khác nhau .. :) ..
 
hờ ... hết tiền rồi
hờ ... em lạnh lùng với anh
hờ ... có ng` khóc vì mình
hờ ... mất ngủ
gửi ngày hôm qua ...
đen như chuột chù :((
viết linh tinh tập n :D
 
To: 3/5 Na :x

Mày có biết ko hả ngốc :D

Lớp 8...
... Tao đã đến trước chuông vào tiết 1 hẳn 1 tiếng đồng hồ để đợi mày đến trường, đi cất xe đạp và tung tăng lên lớp:)
... Tao đã đứng ở cái cửa sổ lớp tao, nhìn mày ra về, từ luk mày còn ở sảnh đến khi mày đạp xe đến Núi Trúc:)
... Tao đã sướng âm ỉ suốt 1 tuần khi mày nói mày thik tao mà không hề nhận ra đếy là 1/4 :-<

Lớp 9...
... Tao đã đứng ở cửa lớp tao để mỗi khi mày qua lớp tao để vào lớp mày, mày lại chào tao và hỏi: " Làm trò j ở đêy thế này?" :D
... Tao đã đứng ở tít chỗ góc hành lang tầng 4 để xem mày đá bóng, mặc dù nếu tao đứng ở canteen thì mày cũng chả nhìn thấy tao:))
... Tao đã đứng đợi ở busstop, 10 chuyến xe 38 đi qua nhưng tao chẳng đi lên cái nào. Tao đợi mày đi xe đạp ngang qua busstop trong 5 giây:">

Lớp 10...
... Tao đã khóc khi biết tin mày đỗ Ams nhưng mày chọn Tổng hợp.
... Tao đã học cách viết tên mày = tiếng Trung và viết lên nháp đến hết cả ngòi chì:))
... Tao đã đến trường từ sớm hôm mày thi Olympic toán ở ams và ko thấy mày :-<

Lớp 11...
... Tao đã khen tất cả những đứa họ Ngô tên hay, cho dù sau cái họ Ngô đẹp đẽ giống mày ấy thì tên cũng bt:))
... Tao đã mơ ước lấy chồng họ Ngô và khẳng định đặt tên con trai tao là Anh Tuấn 8->
... Tao đã từng thót tim giật mình bối rối khi thấy mày lảng vảng ở chỗ văn phòng hôm NHAT. Tao đã chạy lên tầng 3, đứng bình tĩnh lại và khi chạy xuống thì mày về rồi:(

Hè lớp 11..
... Tao lại nhớ đến mày, không ngờ mày tồn tại trong tâm trí tao lâu đến thế:)). Chỉ là một buổi bắn súng fun nước lọan xạ hồi lớp 8, quen nhau. Đến bây h tao vẫn thấy mày là thằng con trai hoàn hảo nhất mà tao từng gặp:D Nhớ mày đến hơn 2 năm cơ mà:))
... Điều duy nhất tao hối tiếc cho đến bi h là tao chưa nói vs mày là tao thích mày. Đến lúc có đủ dũng khí thì mày đã xa rồi:-<
... Tạm biệt bạn thân iêu:). Đêy là lá thư cuối cùng gửi cho mày:).

Học từ ngày hôm qua, sống cho ngày hôm nay và hy vọng vào ngày mai 0:) <):)
 
Gửi NHAT ...

Cuối cùng thì cậu cũng về . Và giống như điều mà tớ đã từng ước 1 lần . Lúc cậu chuẩn bị đi, tớ mong cậu sớm về . Lúc cậu đi rồi, tớ mong cậu đừng về . Vì tớ hiểu rằng có lẽ, lúc cậu quay trở lại đây, cậu sẽ không còn như trước nữa ...
Cảm ơn đôi găng tay cậu tặng cho tớ . Thật tiếc là tớ lại không có ở nhà để nhận đôi găng tay ấy để được nhìn thấy cậu, sau hơn 2 tuần không mặt nhau . Có lẽ, người ta sẽ bảo là cậu thật lẩm cẩm khi đi tặng găng tay vào mùa hè, đôi găng tay mà cậu tặng cũng không có gì quá đặc biệt , đấy là thứ mà tớ tìm đc ở nhiều cửa hàng, trong vòng 4 tháng nữa ... Nhưng với tớ , nó lại có ý nghĩa rất lớn . Cậu có nhớ món quà đầu tiên mà tớ tặng cho cậu không ? Noel 2 năm trước, tớ chợt nhớ đến cậu sau khi đã mua quà cho 1 số đứa bạn thân , và lúc ấy, tớ chỉ còn đủ tiền mua tặng cậu 1 đôi găng tay . Và đấy là thứ duy nhất tớ tặng mà cậu dùng được . Tớ nhớ lại năm ngoái, vào 1 ngày đông lạnh lẽo, cậu đến lớp , cởi đôi găng tay ấy ra, còn quay lại hỏi " Đôi găng này là ông mua tặng tôi đúng không ? " . lần ấy tớ đã rất vui, nhưng mà có lẽ, mùa đông năm nay, cậu sẽ tự mua cho mình 1 đôi khác đẹp đẽ hơn, đắt tiền hơn để hợp với cậu .
Cậu đã thay đổi rồi, hay ít ra là như thế . Tớ nghe bạn kể lại " Bạn Gà bây h giờ thay đổi hoành tráng lắm , kiểu này hơi bị hút fan " ... Có thể điều ấy với cậu là 1 điều vui, nhưng mà với tớ thì hoàn toàn khác . Tại sao ư ? Tại vì tớ thích 1 NHAT của tớ trước đây, ngốc nghếch , lúc nào cũng làm tớ buồn , lúc nào cũng lạnh lùng , và ăn mặc rất giản dị . Còn cậu bây giờ thì sao ? Hút fan ư ? Trong số những fan đấy được bao nhiêu người thật lòng yêu cậu ? Sẵn sàng vì cậu mà làm mọi việc, mà đánh đổi cả tương lai của mình ? Có trách, thì chỉ trách vì tớ đã quá mù quáng ... Không thể nào dứt ra được , đã trót yêu cậu không phải bằng phần " con " mà bằng phần " người " ...
T à , rất có thể là tháng 8 này, tớ lai được học cùng với cậu, nhưng tớ vẫn ao ước, cậu giống như những tháng ngày trước đây, cậu đã từng sống rất giản dị và cao thượng biết chừng nào ...
Nhưng tớ cũng hiểu điều ấy là không thể, thời gian thay đổi, lòng dạ con người cũng thay đổi , và thay đổi để trở nên có nhiều người để ý đến thì cũng không phải là 1 cái tội . Suy cho cùng, con người đâu có thoát khỏi 2 chữ lợi - danh .
Kẻ ngu ngốc nhất chính là kẻ đã dành trọn tình cảm của mình cho 1 người . Có thể thích n người nhưng chỉ có duy nhất 1 người đáng để mình yêu . Và có lẽ , dù cho cậu không còn như trước nữa, dù cho cuộc sống đã làm cho cậu trở thành 1 con người khác xấu hơn bây giờ thật nhiều, thì tớ cũng muốn nói với cậu rằng, tình cảm tớ dành cho cậu sẽ mãi như những ngày đầu tiên ....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To yourself ....
Lớn rồi nhỉ ? Còn bé bỏng j nữa đâu ?
Cho đến bây h , mới thật sự thấy mình trưởng thành lên chút nào . 18 tuổi , vẫn tự hãnh diện ..mình nhớn rồi , nhưng rốt cục chẳng làm đc cái vẹo j hết ..Vẫn tự nói mình sẽ tự lập ..tự lập đi...Chỉ đến khi vào ĐH , cái cảm giác thúc giục làm một cái j đó trỗi dạy ...và bản thân đã hiểu.....
Kiếm đc những đồng tiền do mình làm thấy vui lắm ..quý lắm . Nhưng khi ngẫm và nhìn lại , thấy thương bố mẹ vô cùng . Giờ đây , mới biết thực sự có vẻ tính toán hơn trong chi tiêu ..ko còn kiểu phung phí như xưa..thix j mua đấy nữa rồi....Cũng đắn đo , nâng lên hạ xuống nhiều lắm ........1 cảm giác khác thậtt...pải chăng ta đã trưởng thành hơn....
Thương bố mẹ lắm nên khi có mơ ước đi du học..đã tự cố gắng rất nhiều. Vẫn đang gắng để lấy một học bổng toàn phần ..ko chí ít cũng 75-80% ...Vì dù sao , t cũng hiểu 1 pần của cuộc sống khó khăn này......
Áp lực công việc...áp lực học tập.....Bản thân h cần đứng vững hơn bao giờ hết . Cố gắng lên nhé ..Hãy nhìn cuộc sống này đơn giản hơn , nhìn SÁNG hơn chút , bình tĩnh + suy nghĩ kỹ hơn...Mọi thứ cũng sẽ đạt đc thôi....Hãy nhớ nhé , myself :)
 
Tớ nói thik ấy :x ... ấy chỉ cười :)
Tớ nói ấy ngố :D ... ấy vẫn cười như vậy :)
Tớ nói dỗi rồi >:p ... ấy ko cười mà chỉ uhm một tiếng :(
Tớ muốn nhìn thấy ấy cười :) ... nhưng ấy có biết ấy phũ lắm không? :(
 
@ anh:
Đây là cái trường của anh. Đây là cái nhà của anh. Đây là nơi đã chắp cánh cho anh bay đi. Sao anh lại ko tham gia vào diễn đàn trường?
Anh mà tham gia thì ít nhất em đã có thêm gấp đôi tư liệu về anh rồi.
Nghiệm ra 1 điều như là chân lý: những ai học giỏi Tin đều không thích tham gia các forum và ko thích nói nhiều về mình.
Thế thì ai hiểu đc mình cơ chứ. Chẳng lẽ điều duy nhất tồn tại trong đầu anh chỉ là đánh bại Bill Gates à?
1 cái máy tính ko có lấy 1 bài hát ( trừ 2 bài có sẵn trong máy chưa kịp del)
May mà anh còn biết chơi điện tử ko thì em lại tưởng anh là 1 cái máy tính mất.

Người ta có thể thích 1 người mình không nói chuyện đến bao lâu nhỉ?

P/S: thật là buồn cười vì em vừa ngồi tâm sự với Anh Khoa. Và anh ý chuẩn bị lâm vào hoàn cảnh như em. Vé 1 chiều là 1 đằng, lại cùng ngóng về US. Hy vọng đừng cùng 1 bang luôn. Ôi lạy chúa cứu rỗi cho những con người yêu đơn phương.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To: My papi
Lần đầu tiên trog tháng này con nói chuyện vs bố là hôm qa fải k bố.HÌ!Lần đầu tên con biết lắng nghe và con đã thấu hiểu.Hiểu mọi chuyện bố ạ.Bố rất hay quẩy con ,thỉnh thoảng lại còn hay bóng jó nữa chứ.:))Cũng đc thôi k sao.Nghe nh` con cũng fải hiểu ."Con muốn làm nh~ việc lớn thì tốt nhất con nên từ bỏ nh~ chuyện linh tinh nhỏ nhặt đi.Bố nói thế chắc con hiểu" .Con hiểu chứ ,sao lại k .vì con là con bố cơ mà.Bố lại bóng jó thêm 1 lần nữa rồi nhé.Con biết bố bảo con send cho bố blog của con,nhưg thôi bố ạ.Bố mà biết con viết nh~ j` trg này chắc chít luôn.tốt nhất là cứ mail qa mail lại vs con là đc.Con dành cả 1 hòm mail chỉ để nhận mail của bố thôi đấy.Sướng chưa ;))

Bố ạ từ trc' đến nay con là đứa luôn nhận đc sự thương hại đúng k bố.Trc' đây bh vẫn thế.Còn sau này con hi vọg sẽ là k.Thế mà có ng`luôn nghĩ là con thương hại họ :)),Chắc cũng đến luk rồi bố ah.Ng` ta k cần con nữa,con cũng k muốn tiếp tục trog sự nghi ngờ rồi luôn bị coi là thương hại ng` khác.Vì thế nên con chọn sự im lặng và chỉ cần lắng nghe.Chả biết con quyết định từ bao h.Nhưg con đã dần thay đổi rồi bố ạ.Ngày mai việc đầu tiên là thay đổi đầu tóc,cách ăn mặc thì 1 chút,tính tình có lẽ sẽ k thay đổi đc nh` nhưg con sẽ cố mặc dù nó đã ăn vào máu con.k chỉ riêng con thay đổi đâu bố ạ.Ng` ta cũng thay đổi,là do con cảm nhận thôi.Có lẽ ng` ta có ng` mới ,k cần con hoặc 1 lí do j` đó.Luk đầu khi nghe bố bảo con nên từ bỏ nh~ thứ linh tinh...con định k nghe lời bố như mọi khi :)nhưg thôi con chả cần từ bỏ thì cái linh tinh nhỏ nhặt nó đã từ bỏ con trc' rồi.Con biết từ lâu bố đã dàh riêg cho con 1 cái linh tinh nhỏ nhặt khác.Cần thiết thế k hả bố,cái j` đến rồi sẽ đến mà bố.Bố bảo cá k ăn muối cá ươn:)Bây h cá chịu ăn muối rồi bố ạ.Cá nó sẽ cố gắng học rồi sẽ đi thật xa nơi này.Có thể là Nhật đấy bố ạ,đúng theo ý bố mà cá nó cũng thik NHật lắm ;)
Nào nói đến chuyện ăn mặc.Bố bảo ngày xưa đến tận lớp 4 lớp 5 vẫn còn chịu mặc váy đấy,bh con mặc váy thì thành cái j` :)) Thành cái j` hả bố.Thì mấy hôm nữa con vs Chi đi mua vài cái váy về ngày nào cũng mặc cho bố xem ná ;) Bố luk nào chả muốn con đỡ nghịch vs cả phải nữ tính hơn 1 tí ;))
Con mà k nghịch thì đến luk bố gặp bạn ,biết buôn vs các chú í chuyện con nghịch thế nào làm sao đc.
Bố bảo sao hồi xưa lắm mồm nói nh` mà sao dạo này ít nói thế.
Thì tại con nói nh` mà hồi xưa bố toàn bị mời ra tr` gặp GVCN còn j`ảồi đến cuối tháng bố lại nhìn cái hóa đơn đt rồi lại liếc sag con :))Bh con nói ít đi bố k thik à !
Khi nghe bố sắp lịch học mới cho con,nghe thấy hơi choáng tí ti.Nhưg con vẫn quyết định nghe lời bố học hành chăm chỉ.
Con nghe lời bố rồi thì fải thưởng cho con đấy.Tối nay đưa con đi ăn đò Nhật nhá.:D Thôi chết con học đc cáh nói bóng jó của bố rồi.Thôi k quẩy nữa.Mệt mỏi.Có lẽ đây là bức thư duy nhất k đc send cho bố.Nhưg hi vọg bố sẽ hiểu là con sẽ nghe lời bố.Bố nhá.:X

Pipi
 
from Vincom to Bố

Có thật nhiều điều muốn nói với Bố .

Bố ạ , Bố là thèng con giai duy nhất ở 9D mà con vẫn jữ liên lạc , thèng con giai duy nhất vẫn hỏi thăm đến con mỗi lúc con thét gào kêu buồn , cũng là đứa con giai duy nhất con tin tưởng rằng sẽ vững vàng trên bước đg` tương lai của mình .

Con có lẽ là đứa con gái duy nhất biết rõ nhất câu chuyện tình cảm buồn cũng như hiểu rõ tình cảm thật sự của bố năm lớp 9. Con ko bao h` có thể tin đc. rằng có ng` đã có thể yêu say đắm đến vậy từ năm lớp 9. < dẫu là bố sinh năm 89 =)) > Con vẫn nhớ như in những lần nấu cháo hàng tiếng đồng hồ , bố chỉ nói về L . Rồi cố gắng cúp điện thoại chỉ vì nhớ ra con đang phải học ôn thi vào Ams =))

Tình cảm của bố tha thiết đến nỗi , sau này mỗi lần họp lớp là như 1 phản xạ , bố buzz con hỏi , sao L ko đi , rồi con lại ngồi diễn giải dài dài lý do :))

Thời gian trôi qua , bố có nhiều ng` bạn mới và 1 chuyện tình mới , và lại như 1 thói quen , con ngồi nghe chuyện của bố , nghe chuyện 2 thằng bạn thân cùng thích 1 đứa con gái , 1 đống lời khuyên tinh tế < :> > đc. đưa ra , và kết quả là đúng 1 tuần sau bố sung sướng báo tin bố có bạn gái mới . bạn này học jỏi ngoan ngoãn < con thấy bạn ý jống con :"> =)) > và con vui mừng vì điều đó :)) sung sướng vì nhờ con mà bố có bạn gái mới , sung sướng vì bố ko đau khổ giống con =))

Con chưa bao h` có đủ tin tưởng để chia sẻ cho bố chuyện tình cảm của con , còn bố thì lại chưa 1 lần ko tin tưởng con :)) con có quá đáng ko :)) tất cả những j` con có thể nói là con vô cùng yêu quý bố , thế thôi , con ko kể cho bố nghe , vì con thấy nghe những chuyện ý ko có ảnh hưởng tốt đến chn tình cảm của bố và bố cũng khó thể hiểu đc. con , con lập dị và quái gở :))


Có nhiều chuyện bố đã kể cho con nghe , và 1 lần nữa , con lại ngồi nghe bố tâm sự. Lần này con đã ko thể cho bố những lời khuyên chính xác , chỉ vì con ko thể hiểu và ko là ng` trong cuộc .

Bố nói rằng bố sắp chia tay , bố bảo 2 đứa cứ yêu nhau vấn vít thế này ko học đc. , bố bảo bố chia tay vì muốn tốt cho nó , nó muốn bố học ĐH còn bố bố thì thế nào cũng đc. , bố trượt ĐH bố còn nhiều con đường , bố ko thích học , bố có thể làm ăn buôn bán và để trg` đời nó dạy bố , nhg còn nó , nó học jỏi và có tương lai , bố sẽ ko chịu đựng nổi nếu vì bố mà nó trượt ĐH và đánh mất tương lai của nó . Bố bảo bố lo cho nó , bố có thể làm ảnh hường xấu đến tương lai của nó , bố bảo nó sẽ học jỏi và sẽ trở thành 1 SV tốt , bố hỏi con rằng đến lúc đó liệu có quá bt ko khi mà nó cứ yêu thằng ất ơ như bố .Bố bảo rằng con đg` của nó khác bố nhiều quá .

Mới ban đầu , con đã ko biết phải nói với bố ra sao , con cứ ngồi thừ ra và choáng váng , con ko biết phải nói với bố cái j`.

Tất cả những j` con có thể nói lúc này , chỉ là bố hãy cố gắng lên và đừng để mình phải hối tiếc , con biết bố yêu nó rất rất nhiều , và nó cũng vậy , con vui vì bố đã đang lo cho tg lai của hai đứa . Nó muốn bố học ĐH cũng là tốt cho bố ,năm lớp 10 bố đã từng nói vs con rằng bố muốn học CNTT , vậy thì đừng lùi bc' , hãy cố gắng lên , bố lo rằng việc đó quá sức bố , nhg mà bố đã thử đâu , ngày con thi vào Ams , đến cô giáo dạy hóa của con còn chẳng nghĩ con sẽ đỗ =)) thế mà con đã làm đc. đấy thôi :D con còn thừa điểm rười 8-> thật đáng tự hào :"> có nhiều cơ hội cho bố nếu bố cố gắng hết mình , và đừng chia tay nó nhé ;) nó yêu bố nhiều mà .
 
Gửi Mi -CNN

Vừa học đàn xong, buồn ngủ, nhg vẫn cố ngồi viêt mail cho mày.... Ko viết, chắc đêm nay tao ko ngủ được .
Ờh, mày sẽ nghĩ tao là kon dở hơi, đi viết một cái mail ntn cho một đứa bạn bt, chả thân thiết gì như mày. Nhg đúng là... tao rất... có nhiều điều .. ờh, tự dưng muốn nói.. và tao nghĩ mày là người phù hợp." tao vẫn nhớ , hôm nay mày nói vs tao nhg đứa bạn hiện h của mày chỉ có thể kể nhg chuyện vui , kòn nhg chuyện buồn.... " , " có luk mày là người nhí nhố, cũng có luk là người trầm".. uh , tao hi vọng mày có thể típ nhận và thông cảm cho nhg dòng này của tao một cách phù hợp nhất có thể.
Tao cũng chảng biết làm tn nữa.....
Đầu tiên thì tao tìm đến Free hug cũng là cần sự chia sẻ như mày nói, một sự tuyệt vọng kinh khủng. Hè này tao đã làm gì, ngoài việc ngồi ở nhà, và suy nghĩ , rồi sợ hãi, khủng hoảng... Nói thật , tao sợ tất cả mọi thứ xung quanh mình, hay đơn giản chỉ là sợ ko theo kịp kiến thức trên luv....Và, tất cả nhg thứ ấy , một mùa hè vô ích, sợ hãi và tự làm mình strees. Mày đã từng chơi vs thằng Nhật , hoàn cảnh của nó, cách suy nghĩ của một người cô lập , độc lập vs thế giới xung quanh, cũng như nỗi sợ hãi của chính họ..tao nghĩ mày hiểu.

Tao viết tnày, chả hiểu mày "hiểu "được bao nhiêu? hay ko hiểu gì?Hay nghĩ tao là kon điên thì tao cũng chịu , nhg hiện h , tao ko ổn..Cũng ko thể kể cho lũ bạn thân " như mày ko thể kể " ấy.Tao muốn nói chuyện vs mày,tâm sự vs mày nhg có được ko thì.. God biết.

Đúng là hôm nay mục đích đến Fh của tao đã bị sai lệch, nó là một cái buổi nhí nhố, lố bịch , đè nhau ra mà ôm, nhg tao đã cười rất nhìu, nhảy ếch cho mày xem nữa , cũng ko bị đè nặng strees nữa.GẶp chúng mày, để lại cho tao một vài cảm xúc "day dứt"- mà chắc chỉ có nhg đứa kì quặc như tao mới hiểu nổi chính xác nó là cái gì.
Vs mày, từ trước đến h thì tao vs mày ko thân thiết gì.Rõ ràng!Nhg hôm nay gặp mày tao rất vui,ngoài dự kiến. Mày vs thằng bạn mày- có cái gì đấy khiến tao nhìn thấy tình bạn của tao vs lũ bạn thân cấp 3 dưới một góc độ khác, ko phải là người trong cuộc.Một số điều lạ, mà có thể là tao đã bỏ sót. Tự dưng, tao muốn " tiến gần " chúng mày.. có lẽ là muốn thân hơn hay đại loại nhg từ gì như thế. Tao cũng ko biết diễn tả cảm xúc tn của chính mình một cách thật chính xác....

Uh thì.... cũng ko có gì, chỉ là một câu nói thôi , nhg đến h tao vẫn thấy nó vướng vướng trong lòng.Nhớ luv sang Đinh Liệt ko? Mày bảo tao là " mày đừng có xí xớn, tao thì vô tư nhg kon bạn kia của tao thì nó cực ghét ai xen vào giữa 3 bọn tao .." Luk ấy tao kười, một câu nói thôi mà.. nhg thật sự , tao đã nhớ. Lí do thì tao cũng ko hiểu ... theo mày nó là cái gì nhỉ?.... Một lằn ranh giữa ranh giới ...?
Kòn nhiều điều tao đã nghĩ sau khi tao về nhà.Nhg tao nghĩ nhất có thể là.. Tình cảm , cảm xúc tao dành cho chúng mày được bao lâu?Liệu có thật sự tao quí chúng mày ko ?Liệu có thật sự tao muốn " thân " ( cái từ này thì chả chính xác tí nào, bởi vì nó là ko thể, ko tưởng, nói chung là BẤT khả thi) vs chúng mày ko hay chẳng qua như một cơn "say nắng", đơn giản vì tao gặp chúng mày trong một ngày ntn . Quen biết, vui trong một vài ngày, rồi cảm giác nhạt dần...v..v...
Đối vs tao , có thể là thế tốt hơn .
Nhg nếu như tao quí mến chúng mày thật sự , ấn tượng thật sự như tao nghĩ thì.. chắc chắn tao sẽ rất buồn, ờh, đau khổ.. Như tất cả nhg gì cấp 2 của tao , mà tao cũng nói vs mày ròi nhỉ?
Ờh, tất nhiên thì tao ko thể và cũng ko có cái ý định nhảy vào giữa chúng mày, đại loại thế,có vẻ cái lằn ranh ấy nó cứng lắm=))

Tao vốn suy nghĩ mọi thứ phức tạp... "sống theo cái cuồng của một nghệ sĩ"..thấy cái gì cũng có thể suy nghĩ được . Người ta tốt vs mình một chút, mình cũng có thể yêu quí mù quáng một cách nhanh chóng..Tao kòn nhớ, có một cái entry rất dài trong một blog viết về tao tn" người bạn này, tốt vs quá nhiều người nên nhg gì nhận lại đáp lại là strees, thất vọng bởi nhg gì họ đáp lại ... ko hề như bạn đã làm cho họ"... Có thể, tao tự ôm rảch rối vào người.

ờh, lâu rồi , tao mới ngồi viết tn. hôm nay tao cũng nghe mày nói chyện , nên tao mới viết cho mày. nhg gì mày nói, tao vẫn nhớ hết.Nhg những gì tao nói, thì mày có nhớ ko nhỉ? hay cho tao là một kon điên khi ngồi viết cái mail vô tik sự này.Hi vọng ko


P.s: Sorrie vì tao bắt mày nhận cái thư dài thế này, uh .Khi nào muốn đi Ta balô hay đi Nhà thờ , Tình nguyện thì kêu tao một câu nhá, sớm gặp lại mày.:)Tao cũng ko có ai đi cùng đến mấy nơi này đâu :D.Mấy việc đi làm thêm , hay tự học tiếng của mày để lại cho tao rất rất nhìu ..cái gọi là "nhiệt huyết" =)) Nhg cái đơn giản , mà tao chưa thực hiện hết được .
 
Tao không viết những cái này vào blog vì tao chẳng muốn người khác đọc, còn mày thì....bây h tao cũng chẳng còn đủ niềm tin vào mày để nghĩ được rằng mày sẽ suy nghĩ khi đọc những cái này.
Tao cố gắng không chịu thừa nhận, nhưng thực sự bây h thì chẳng thể phủ nhận mãi được, mày đã xa tao lắm rồi. Cái thằng bạn mà tao từng rất tự hào, thằng bạn thân thiết nhất của tao. Tao với mày đã từng thế nào nhỉ, uh, gọi điện, ko hỏi han, ko chào, nói đúng 1 câu trong 3s rồi dập máy. Thế thôi, bởi 2 đứa thì làm sao nhầm giọng của nhau, thêm câu chào chỉ tổ khiến đứa kia thắc thỏm cả ngày vì lo bạn mình có vấn đề. Rồi, chỉ một cái nhìn của tao cũng đủ để mày lao xuống canteen và vác lên 2 cái bánh mì to tướng trong ánh mắt ghen tị của lũ con gái. Chỉ có tao với mày hiểu là không bao h có chữ "thik" trong mối quan hệ của 2 đứa. Tao với mày, vào quán ăn gì cũng gọi 2 bát nước chấm riêng, nhưng có thể đạp xe hàng h để nói linh tinh nhảm nhí mọi chuyện chẳng cần giấu giếm, có thể thoải mái mở cặp nhau mà nhét tạm đồ của mình khi cái balo ở quá xa. Mà tao đã nghĩ những điều đó sẽ mãi mãi còn đấy, ko, tao còn chẳng nghĩ thì phải, vì trong đầu tao chưa bao h có gợn về chuyện rồi mọi thứ sẽ khác đi. Tao chỉ nghĩ chuyện yêu yêu thik thik thì có thể có rồi hết chứ còn tao với mày thì.........
Thế mà rồi tao chợt giật mình nhận ra, từ bao h tao với mày luôn cười lấp liếm khi đứa kia dò hỏi bí mật. Mày không còn đeo cái khăn tao tặng rồi đi khoe loạn lên, không còn rủ tao tháp tùng tư vấn cho những cơn xúc động nhảm nhí của mày nữa. Tao cũng thấy ngại mỗi lần gọi điện cho mày, nói chuyện với bố mẹ mày 1 cách thoải mái, như kiểu 2 người vẫn tin rằng mày vẫn chỉ nghe mỗi tao. Và mày làm tao thất vọng ghê gớm nữa. Mày điệu, mày hèn nhát, mày không dám đối mặt với những điều mày đã gây ra. Tao không biết mày đúng hay sai nhưng dù thế nào thì mày cũng phải sống cho rõ ràng chứ. Mày tưởng rằng khi tao mắng mày, tức giận với mày thì tao sung sướng lắm hay sao. Quà sinh nhật của tao mày cũng vẫn là người tặng đầu tiên, nhưng chẳng 1 dòng, chẳng 1 câu chúc, tao chẳng biết nên vui hay buồn. Tao không muốn nói quá nhiều vì tao sợ mọi người nghĩ rằng lúc nào tao cũng cố sở hữu mày, mặc dù tao không thể phủ nhận là tao đã tiếc lắm, hụt hẫng lắm khi biết rằng h đây tao không còn là người con gái hàng đầu trong sự lựa chọn rủ rê của mày nữa.
Nhưng điều ấy không làm tao buồn, tao thất vọng. Phải đến bây h, thằng bạn của tao, cái thằng bạn mà tao ko bao h thik nhưng từng ước ao có một người yêu như thế, tao phải tìm lại mày ở đâu bây h??? Chẳng sao đâu khi mày và tao không còn như ngày xưa nữa, nhưng tao không thể chịu nổi cái cảm giác là mày đã đánh mất chính con người của mình, để rồi thành thế nào nhỉ? Hời hợt, phù phiếm và thiếu bản lĩnh cực kì.....................
Để rồi tao thấy sợ khi dần dần chẳng còn nhận ra giọng nói của mày 1 cách tự nhiên bản năng như trước nữa, thậm chí tao còn hơi ngạc nhiên khi mày gọi điện hỏi han tao mấy hôm thi cử. Tao thật sự không hiểu, vì cái gì mà tình bạn của tao với mày thành như thế. Chẳng ai hiểu cảm giác của tao để chỉ dẫn cho tao điều gì cả, còn tao thì cũng chẳng đủ tha thiết để cố kéo mày lại phía tao nữa, vì tao sợ.......1 con người khác của mày bây h, sợ lại tiếp tục phải băn khoăn về 1 hình bóng ngày xưa của mày......
Thế là tao mất mày!!!!
 
Sẽ khác !!!
Anh em...
Sẽ ko bao h như thế !
Đã là Innocent family,
ko bao h,
mất lòng tin ở nhau...
Và luôn...
Đứng bên nhau !
Sẽ không...
mất lòng tin nữa !
Và sẽ,
"stand up,
speak up "
để là
Innocent sis.
:x
WE ARE A FAMILY !!!
forever...
^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To the future ..
Chẳng biết để tựa đề như thế nào nên đành để " the future" ..Mấy hôm nay , sao ý , cứ nghe đi nghe lại bài Thuyền Giấy:).Chẳng hiểu có lầm cẩm ko nữa.Mình đã từng có quyết tâm giống hệt như Bống..cũng kháng chiến đấy . Nhưng Bống là trường kỳ , còn mình là du kích . Nhưng rồi mọi thứ thay đổi như chong chóng ý .ko còn kháng với chẳng chiến nữa. Đã lựa chọn sự ra đi..Ờ thì break..khi cảm thấy mọi thứ quá phức tạp:). Cả 2 đều là những đứa ích kỷ ..ko hơn ko kém ..Để rồi khi gặp lại , nói chuyện ....bla..bla...Mình đã ko nói đc j nhiều hơn 1 câu " ..Đã tuột khỏi tay rồi..":|..Vẫn cảm nhận đâu đấy vẫn có chút j của LOVE...mong là lần này là sự lầm tưởng...HOPE :D...Và hứa với bản thân sẽ ko quay lại nữa......:D

Tối qua , tình cơ nghe đc chuyện ..hờ hờ..thấy mình mạo hiểm thật..chí ít cũng mất 2 năm ..có ít ỏi j đâu..vị chi, học lấy đc bằng Master..mất hẳn 8 năm là ít..Chắc j mình đã xin đc full cho ĐH...Nghĩ đi nghĩ lại..cả đêm ngồi lẩm bẩm như 1 đứa dở hơi...Cũng đã đi đến quyết định cuối cùng......Buồn thật đấy...nhưng ko sao...tương lai vẫn đang vẫy gọi......Ko đi lần này có phải là mãi mãi ko đi đâu.......Hãy đợi đấy...Quyết tâm từ bây h để đi US....
Chiều nay đọc đc cmm của Thảo ở entry LEARN...thanks mày nhiều :*. T sẽ luôn như vậy..Ít ra là hôm qua , khi t chia sẻ kinh nghiệm với đứa em , bạn đã cười ..chứ ko SAD....Bạn thấy bạn đã làm đc :D..Làm đc 1 cái j đó...Và đang rất lạc quan vào tương lai :p
]Learn to forget....then ...miss much more
Learn to accept and confront with difficulties
Learn a way not to give up after failures
Learn to become callous ...then...be strong
Learn loneliness ...to feel happy together
Learn a way to love deeply
And...Learn to remember to smile :)
---------------------
t's so hard to look for sth
It's so hard to understand it
It's so hard to forget it
and...
... it's so hard to learn from it
But it's your real life u have to face
Although there is nothing more than tears...
... that's the way for u to know how to smile
Let's respect happinesses
... and give it for yourself and everybody around u
(P/S: Remember that I love u so much and I'm always beside u):x
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nếu....

Nếu như ngày Chủ nhật 31/3...

Nếu em cầm tay anh thật chặt ... Nếu em nhìn vào mắt anh, và nói "Em thích anh" :"> ... Nếu em không bỏ học ở Apollo...

Có lẽ những ngày chủ nhật của em vẫn sẽ bình yên như thế... Vẫn là những Chủ nhật đầy nắng ấm áp ... Vẫn là một tiếng rưỡi trôi qua thật nhẹ nhàng... Vẫn cười, vẫn nhìn anh, vẫn thích anh rất nhiều... :)

Và sẽ không có giọt mưa nào rơi trong lòng em... vào mỗi ngày Chủ nhật...

....

Nhưng thôi, em đã lựa chọn rồi. Tạm biệt Apollo... Cũng là tạm biệt giấc mơ đẹp nhất mà em từng có... :(

... Nhưng sao em vẫn buồn đến thế.... Khi nghe Just the girl mà nhớ đến cái cách anh nhìn em, cười với em, lúc đến "She's just the girl I'm looking for..." Khi em biết mình vẫn nhớ... Nhớ cả cái áo sơ mi anh mặc hôm đầu tiên em đến lớp... Nhớ cả cái cặp chéo có dòng chữ "The Rasmus- 9C"... Nhớ lúc anh đỏ mặt , lúc anh cười, khi em nói với anh "Em học ở Apollo chỉ vì có anh" :"> ... Và em chợt giật mình khi biết, em không hề quên, dù là một chi tiết nhỏ nào, về anh... :(

......



...Nhưng hết rồi... Lúc em buồn, lúc em khóc, lúc em nhớ anh, anh đâu có biết ???

Không muốn nhớ anh nữa, N ạ. Không muốn nghĩ về anh nữa. Không muốn thỉnh thoảng lại cầm máy, ấn số điện thoại nhà anh (nhưng ko bao h ấn được đến số cuối cùng ) Em sợ, sợ những j em nhận được vẫn chỉ là câu trả lời "Bây giờ chưa phải lúc." :(

Em hài lòng với cuộc sống của mình, với những người xung quanh em. Không cần có anh, không cần một ai đó "đặc biệt" trong lòng em (thật mà, từ hồi cai zai em thấy thoải mái lắm :D )

...Điều j đến sẽ đến... :)

...Những người yêu nhau sẽ lại tìm về với nhau ... (câu này chép :D )

......

....

17 h 30' ngày 25 tháng 7 năm 2007...

...

Em từ bỏ ... :)

(Anh mà đọc phải thì đừng bảo em tưởng bở nhá, đừng làm em đau thêm :((, thế này đã phũ lắm rồi :( )
 
@ someone never cares 'bout me:

Nếu như em đến đó lúc này, anh có nói chuyện cùng em không? Em không sợ ngại, không sợ mất thời giờ, không sợ mệt, em chỉ sợ anh sẽ để em ngồi một mình.

Thế là em đi về. Dẫu thực sự muốn ghé qua chỗ đấy, dù chỉ để nhìn anh chút xíu thôi.

Mơ một hạnh phúc ấm áp nơi con tim anh
Có quá lớn lao không anh?
Hãy nói em nghe đi anh!
Để em được sống mãi với tiếng yêu đầu chất ngất khi ta gặp nhau
Chẳng được sao anh?
Mơ một hạnh phúc mãi mãi chỉ riêng em thôi
Có quá lớn lao không anh?
Hãy nói em nghe đi anh!
Để em được thấy mãi những khi anh cười
Thấy mãi anh trong niềm vui
Và sẽ mãi luôn được gần bên anh


Lúc ở quán em tựa vào thằng bạn bên cạnh ngủ. Êm và chắc. Tại sao em không thích lại nó? Em không biết nữa. Tại sao em lại thích anh, người mà chắc chẳng bao giờ may mảy đến sự tồn tại của em ( nghĩa là chẳng bao giờ có thể quý em, chứ đừng nói là thích)?

Có lẽ đó mới là cuộc đời.

Con người ta không chấp nhận những thứ sẵn có mà muốn thử sức mình với những điều khắc nghiệt hơn...

Con bạn em bảo thấy em khổ sở quá. Nó bảo phục em quá. Cứ như yêu là quên hết. Nó nói là chắc nó sẽ cho cái thằng thích nó một cơ hội vì chắc thằng kia cũng khổ như em.

Không, em cũng không khổ lắm đâu. Biết yêu là một điều may mắn. Dù chỉ là tình yêu đơn phương.

Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Anh bên em.
Anh à, em muốn viết một cái gì đó thay cho những hành động mà em thường làm. Có thể ngày mai em đọc lại và thấy mất mát, nhưng nó sẽ là những điều thực sự nhất em dành cho anh. Cho dù anh chẳng bao h biết đến cái link này ^.^
Có thể rằng em đang có anh, cũng có thể mãi mãi là thế.
Dù sao em vẫn nghi ngờ, mãi mãi là một cái gì đó hư vô!
Có thể hôm nay anh đi bên em, vòng tay qua eo hoặc hôn em vào má, rồi em sẽ nhớ, rất nhớ nếu 'một ngày nào đó' xảy ra. Người ta bảo chia tay là một điều tất yếu của tình yêu :).
Cũng có thể 5 năm hay 10 năm nữa, anh đón em đi chơi và sẽ chào mẹ, chẳng phải chờ em như cái chỗ bọn mình hay hẹn. Hoặc là chúng ta đã có những đứa con xinh xắn, theo em đó là một cái kết, cái kết có ràng buộc :D
Em muốn có những tấm ảnh của anh và em, duy nhất một bức thôi, em sẽ mặc váy trắng và anh phải mặc vest túi cài hoa hồng. Em muốn nhìn thấy gương mặt anh lúc ấy.
Em tưởng tượng mỗi sáng sẽ được nấu những thứ anh thik, gọi anh dậy, em và anh nếm từng giọt ly cafe em-không-biết-pha. Anh đèo em đi làm, đón em về. Hạnh phúc cứ ngày ngày như thế.
Em đã nghĩ về một cuộc sống bình dị em và anh, em gối lên tay anh ngủ một cách nhẹ nhàng và ấm áp. Những điều đó thật xa vời phải không anh?
Em đã mơ một ngôi nhà nhỏ, với những đứa trẻ ngoan, giọng nói là tiếng cười. Hơi thở là hạnh phúc.
Anh là hơi thở nuôi sống em từng ngày.
Em đang nhìn thấy, một tiếng cười thôi, cười đi anh?
Tại sao anh không nói gì với em?
Anh đừng để cho hình bóng mình nhạt nhòa qá như thế chứ, anh hay mắt em đang nhạt nhoà?
Dậy đi anh, trời đã sáng lâu rồi mà, lại sắp sang ngày mới rồi này, sao anh không cười ra hạnh phúc, sao anh không giữ nó lại?
À, chẳng phải em đã nói rồi sao, mãi mãi là một điều gì đó qá mỏng manh :)
Viết cho những điều vô giá.
 
@ cho chị, thành công bị trì hoãn
Tối nay em đã định học. Nhưng mấy dòng nói chuyện với chị cứ ám ảnh mãi em.
Trượt đại học.
Nhiều lúc em nghĩ nó như mặt trăng, nghe, thấy, chứng kiến đầy rẫy nhưng không bao giờ xảy đến với mình, không bao giờ phải là người trong cuộc.
Chị trượt đại học.
Em chẳng biết nói gì. Em không yêu quý chị đủ nhiều để cùng chị ngồi khóc. Không quan tâm chị đủ để ngồi buồn rầu thở dài thất vọng. Em chỉ thấy có 1 khoảng trống, chẳng biết cho chị hay cho em.
Trượt đại học.
Có ai muốn điều đó xảy ra với mình. Em đã từng, ừ cứ cho là quá giỏi ( hoặc là em đã tự huyễn hoặc mình như thế) để coi chuyện đỗ ĐH như đi qua 1 con sống mà cái cầu đã xây sẵn. Nhưng càng đến gần, càng đến lúc gấp rút, em càng nhận ra, cái cầu ấy chỉ là 1 cái cầu khỉ, vài ba thanh tre mắc sơ sài, sẩy chân là ngã.
Chị học như thế, chăm như thế, chơi với những người giỏi như thế, có chí tiến thủ như thế và... trượt đại học.
Thế là thế nào nhỉ?
Em chả dám bảo là em mong chị đỗ. Đôi lúc, ừ, thì nhìn chị được mọi người vây đón như thế, em cũng có chút ích kỷ mà nghĩ biết đâu chị trượt, song cũng chẳng ngờ, có ngày chị trượt thật.
Chị để cái stt thông báo như người ta mới đi nghỉ mát về: "em trượt ĐH rồi mọi người ạ". Mà em biết chị đau lắm. 1 người mà đến cơn gió trở, 1 chiều nắng, 1 hạt mưa, 1 chiếc lá rời cành còn thảng thốt thì làm sao kìm lòng được với chuyện này, nhất là chuyện của mình.
Chả cần ngần ấy cái nơtron cảm xúc, người ta cũng muốn khóc.
Em biết chị buồn, em chỉ biết hỏi thế thôi. Nói những lời an ủi hơn nữa, có khi lại dối lòng. Nhưng thật, là em cũng ngỡ ngàng và đau đau đôi chút.
Nếu giờ này năm sau, em là người trượt thì sao nhỉ?
Em chẳng dám nghĩ nữa.

Ngày mai lại là 1 ngày mới rồi. 3 phút nữa thôi. Cho 1 tháng mới. Hôm nay trăng hết tròn thì rồi 1 tháng nữa trăng lại sáng vằng vặc. Có nhiều điều làm lại được. Chỉ là thành công bị trì hoãn thôi.

Nhưng chẳng ai muốn cả, cái từ chỉ ấy nặng như chì.
 
Back
Bên trên