Nguyễn Minh Nguyệt
(FANTASY215)
New Member
Gửi cô bé người yêu mới của người yêu cũ của tôi,
Bé à, tôi không biết tại sao đưa tay viết cho bé. Không rõ căn nguyên nó là cái cảm giác buồn vời vợi, cái trống trái, cái xanh xanh hờn ghen, hay là cái thanh thản trong tôi nó muốn nói với em đôi lời.
Bé à, một tôi không thích em. Và tôi nói thẳng, nói thật, và nói vô cùng chân thành.
Tôi không thích em.
Lí do tôi nghĩ cũng đã nhiều, nhiều khi tôi muốn mang danh quân tử mà nói tôi không thích em vì chủ quan tôi ghét thứ tầm thường. Tôi là người được nuông chiều và sống trong sự ... không rẻ tiền, nên tôi ghét sự rẻ tiền. Thế nên tôi không thích em. Thế nên tôi không thích cái mặt tầm thường của em, thế nên tôi không thích cái cách em làm trò trước ống kính zoom 12x của ai đó, tôi không thích em vì em làm trò giả vờ ngủ rồi một tay đưa lên góc cao chụp kiểu 9x, tôi không thích em vì em thật quá tầm thường và ngu ngốc. Tôi không thích em từ mái tóc, cho đến cách ăn mặc, từ đôi bàn tay cho đến chiếc cặp tóc, tôi không thích em.
Tôi từng nghĩ đó là lí do , và thầm ngưỡng mộ cái sự sòng phẳng, cái sự chân thành, và cái sự đanh đá, đàn bà ko ngượng ngùng không giả dối của tôi. Đúng, tôi chưa bao giờ làm một người nhẹ nhàng dịu dàng, và tôi chưa bao giờ phủ nhận, tôi là một cô gái ghê gớm và không hiền nhưng tôi không giả dối. Thế nên tôi không thích em. Đởn giản vì em như thế.
Thế những có những lúc, tôi lên cơn đạo đức giả, tôi thật sự nghĩ, tôi không quan tâm em làm sao, em có thật là nông cạn quá đà không, em có thật ấu trí và kém cỏi khi đeo túi LV rởm mua ở Hàng Ngang, Hàng Đào, trong khi vai tôi vắt vưởng cái Versace. Tôi nghĩ tôi cao thượng hơn thế, vượt ra khỏi những lề lối của tính đàn bà, săm soi, đay nghiến và ghen hờn. Tôi tự nói tôi không thích em chỉ đơn giản là vì em đã không lượng sức mình mà em khiêu chiến với tôi.
Người không phạm ta, ta không phạm người, tôi luôn sống như thế. Vậy nên khi em phạm tôi, khi em thái độ với tôi, khi em nghĩ rằng em đang nắm trọn trái tim người ấy, tôi không thích em.
Cô bé ơi, tôi muốn nói với em. Đã có lúc, trái tim người ấy, nằm trong tay tôi.
Thế rồi thỉnh thoảng tôi trở nên ủy mị, và nghĩ rằng, tôi, cũng như bao cô gái khác thôi, không tránh khỏi nỗi đau khi tình yêu kết thúc, thế nên tôi nhìn em, mà đau đớn khi thấy cái yên sau không còn dành cho tôi, bờ vai không còn là của tôi, điện thoại người ấy không còn chỉ chứa hàng trăm cái tin của tôi. Tôi nhìn em tôi buồn. Tôi không thích em.
Tôi cũng không rõ nữa. Lí do gì thì lí do. Tôi chân thành mà nói lại lần nữa, tôi không thích em.
Chuyện của chúng tôi kết thúc hàng mấy năm trước rồi. Tình cảm cũng có thể nói là nguội lạnh, cái đau của tôi khi thấy đôi má áp sau lưng, cái vòng tay ôm âu yếm và những lời ngọt ngào không còn hướng về tôi nữa, không còn là của tôi nữa, có đau có buồn. Nhưng tôi nghĩ nó chỉ là dư vị hóa học của chút hóc môn, của chút hóa hữu cơ còn dư lại trong bộ não nghĩ lắm của tôi. Tôi không yêu người ấy, nhưng tôi vẫn chẳng thích nổi em.
Nhưng bé à, tôi phải cảm ơn em.
Cảm ơn em vì em thật đáng thương, cảm ơn em vì em hằn học mỗi khi tôi găp lại ngơời ấy sau bao năm xa nhau, em sợ tôi.
Cảm ơn em vì em cho tôi những tia nhìn không đẹp, để tôi mỉm cười, mà nhận ra trong hai ta ai đẹp hơn.
Cảm ơn em vì em đứng cạnh tôi thật tầm thường, để dến người ấy còn thấy ái ngại.
Cảm ơn em vì em đã cố xổ ra tiếng Anh cho người ấy thấy "em cũng bằng chị bằng em chứ!" trong khi người ấy đã quen nghe tôi nói đủ thứ tiếng trên đời.
Cảm ơn em đã đọc blog tôi, profile của tôi, tôi đoán là lâu lắm, vì em à, tôi vừa nhìn cái screen name của em đã vỗ trán thấy mình ngu ngốc vì thừa hơi click vào blog em.
Cảm ơn em vì đã yêu người ấy.
Tôi không yêu người ấy. Nhưng cái đắng chát của sự thất bại nó vẫn ám ảnh tôi. TÔi là người nghĩ nhiều, suy đoán nhiều, và tính toán nhiều. Tôi ghét khi sự tính toán của tôi thất bại, tôi ghét khi cái gì thuộc về tôi tuột qua kẽ tay mà tan biến, như người ấy, như tình cảm tốt đẹp của người ấy.
Thế nên trong tôi luôn có cái vị cay cay, cái vị đắng cua cafe đọng trên đầu lưỡi. Cái xót, cái cay của sự sụp đổ. Tôi cũng có buồn, cũng có suy nghĩ chút, để rồi thời gian khiến tôi quên hết. Từ ngày, thành tuần, thành tháng, thành năm.
Tôi đã, đang và sẽ quên.
Nhưng gặp em, tôi thấy thật thanh thản.
Em à, cảm ơn em đã yêu người ấy. Cảm ơn em đã và đang đứng vào cái vị trí tôi từng đứng, từng mong chờ, từng nhớ nhung. Vì giờ nhìn em trong vị rí đấy, tôi chả đạo đức giả mà nói "tôi hạnh phúc cho hai ngừoi"; mà thật sự tôi thấy may mắn vì tôi không đứng ơ đó, không run rẩy sợ hãi, không bất mãn, và bất an như em. Vì tôi đứng cảnh em, làm em khổ, làm người ấy ái ngại.
Tình cảm chấm dứt.
Vương vấn căt đứt.
Nở trả.
Đau trả.
Hờn trả
Nước mắt cũng trả.
Tôi không phải người thắng cuộc, nhưng chắc chắn tôi bước đi với hai con người phải nhìn theo bóng lưng tôi.
Tôi ích kỉ trước sự khổ sở của em khi bị so sánh bên tôi, tôi hờ hững trước sự lúng túng của người ấy khi đứng trước tôi.
Tôi là người tàn nhẫn. Nên tôi vui.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với em em à.
Tôi xin lỗi em.
Tôi xin lỗi em vì tôi không thích em.
Tôi xin lỗi em vì tôi không vị tha được.
Tôi xin lỗi em vì đã khiến em khổ sở chỉ vì sự xuất hiện của tôi.
Tôi xin lỗi em vì tôi đã cướp chút ngọt ngào, và ánh hào quang trong mắt người ấy khi nhìn em.
Tôi xin lỗi em vì tôi chả thể làm người phụ nũ Việt Nam anh hùng mà đau khổ bước vào hậu đài.
Tôi không bao giờ tranh chấp với ai, với em. Càng không tranh chấp thứ tôi vốn không còn hứng thú nữa.
Nhưng tôi cũng quyết ko làm trò lủi đi trong đau khổ mà tự khen mình thật cao cả. Tôi là tôi, tôi bước trên con đường tôi chọn, chẳng may con đường mòn bé nhỏ em đi có cắt với xa lộ của tôi. Bé ơi, tôi xin lỗi, bé phải chịu đau rồi.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với be, tôi thấy bé đáng thương, tôi thấy tiếc cho bé với sự chân thành nhất. Bé ơi, bé cố lên nhé! Cố mà yêu người ấy nhé, và cố đừng để tôi làm tổn thương nữa.
Vì tôi lạnh lùng nhưng tôi không mang ác ý.
Thế nên tôi đến, tôi làm bé đau, rồi tôi lại đi. Tôi không lảng tránh và nhường nhịn. Bé ơi tôi xin lỗi nhé!
Phải rồi, tôi thật nhẫn tâm.
Bé à, tôi không biết tại sao đưa tay viết cho bé. Không rõ căn nguyên nó là cái cảm giác buồn vời vợi, cái trống trái, cái xanh xanh hờn ghen, hay là cái thanh thản trong tôi nó muốn nói với em đôi lời.
Bé à, một tôi không thích em. Và tôi nói thẳng, nói thật, và nói vô cùng chân thành.
Tôi không thích em.
Lí do tôi nghĩ cũng đã nhiều, nhiều khi tôi muốn mang danh quân tử mà nói tôi không thích em vì chủ quan tôi ghét thứ tầm thường. Tôi là người được nuông chiều và sống trong sự ... không rẻ tiền, nên tôi ghét sự rẻ tiền. Thế nên tôi không thích em. Thế nên tôi không thích cái mặt tầm thường của em, thế nên tôi không thích cái cách em làm trò trước ống kính zoom 12x của ai đó, tôi không thích em vì em làm trò giả vờ ngủ rồi một tay đưa lên góc cao chụp kiểu 9x, tôi không thích em vì em thật quá tầm thường và ngu ngốc. Tôi không thích em từ mái tóc, cho đến cách ăn mặc, từ đôi bàn tay cho đến chiếc cặp tóc, tôi không thích em.
Tôi từng nghĩ đó là lí do , và thầm ngưỡng mộ cái sự sòng phẳng, cái sự chân thành, và cái sự đanh đá, đàn bà ko ngượng ngùng không giả dối của tôi. Đúng, tôi chưa bao giờ làm một người nhẹ nhàng dịu dàng, và tôi chưa bao giờ phủ nhận, tôi là một cô gái ghê gớm và không hiền nhưng tôi không giả dối. Thế nên tôi không thích em. Đởn giản vì em như thế.
Thế những có những lúc, tôi lên cơn đạo đức giả, tôi thật sự nghĩ, tôi không quan tâm em làm sao, em có thật là nông cạn quá đà không, em có thật ấu trí và kém cỏi khi đeo túi LV rởm mua ở Hàng Ngang, Hàng Đào, trong khi vai tôi vắt vưởng cái Versace. Tôi nghĩ tôi cao thượng hơn thế, vượt ra khỏi những lề lối của tính đàn bà, săm soi, đay nghiến và ghen hờn. Tôi tự nói tôi không thích em chỉ đơn giản là vì em đã không lượng sức mình mà em khiêu chiến với tôi.
Người không phạm ta, ta không phạm người, tôi luôn sống như thế. Vậy nên khi em phạm tôi, khi em thái độ với tôi, khi em nghĩ rằng em đang nắm trọn trái tim người ấy, tôi không thích em.
Cô bé ơi, tôi muốn nói với em. Đã có lúc, trái tim người ấy, nằm trong tay tôi.
Thế rồi thỉnh thoảng tôi trở nên ủy mị, và nghĩ rằng, tôi, cũng như bao cô gái khác thôi, không tránh khỏi nỗi đau khi tình yêu kết thúc, thế nên tôi nhìn em, mà đau đớn khi thấy cái yên sau không còn dành cho tôi, bờ vai không còn là của tôi, điện thoại người ấy không còn chỉ chứa hàng trăm cái tin của tôi. Tôi nhìn em tôi buồn. Tôi không thích em.
Tôi cũng không rõ nữa. Lí do gì thì lí do. Tôi chân thành mà nói lại lần nữa, tôi không thích em.
Chuyện của chúng tôi kết thúc hàng mấy năm trước rồi. Tình cảm cũng có thể nói là nguội lạnh, cái đau của tôi khi thấy đôi má áp sau lưng, cái vòng tay ôm âu yếm và những lời ngọt ngào không còn hướng về tôi nữa, không còn là của tôi nữa, có đau có buồn. Nhưng tôi nghĩ nó chỉ là dư vị hóa học của chút hóc môn, của chút hóa hữu cơ còn dư lại trong bộ não nghĩ lắm của tôi. Tôi không yêu người ấy, nhưng tôi vẫn chẳng thích nổi em.
Nhưng bé à, tôi phải cảm ơn em.
Cảm ơn em vì em thật đáng thương, cảm ơn em vì em hằn học mỗi khi tôi găp lại ngơời ấy sau bao năm xa nhau, em sợ tôi.
Cảm ơn em vì em cho tôi những tia nhìn không đẹp, để tôi mỉm cười, mà nhận ra trong hai ta ai đẹp hơn.
Cảm ơn em vì em đứng cạnh tôi thật tầm thường, để dến người ấy còn thấy ái ngại.
Cảm ơn em vì em đã cố xổ ra tiếng Anh cho người ấy thấy "em cũng bằng chị bằng em chứ!" trong khi người ấy đã quen nghe tôi nói đủ thứ tiếng trên đời.
Cảm ơn em đã đọc blog tôi, profile của tôi, tôi đoán là lâu lắm, vì em à, tôi vừa nhìn cái screen name của em đã vỗ trán thấy mình ngu ngốc vì thừa hơi click vào blog em.
Cảm ơn em vì đã yêu người ấy.
Tôi không yêu người ấy. Nhưng cái đắng chát của sự thất bại nó vẫn ám ảnh tôi. TÔi là người nghĩ nhiều, suy đoán nhiều, và tính toán nhiều. Tôi ghét khi sự tính toán của tôi thất bại, tôi ghét khi cái gì thuộc về tôi tuột qua kẽ tay mà tan biến, như người ấy, như tình cảm tốt đẹp của người ấy.
Thế nên trong tôi luôn có cái vị cay cay, cái vị đắng cua cafe đọng trên đầu lưỡi. Cái xót, cái cay của sự sụp đổ. Tôi cũng có buồn, cũng có suy nghĩ chút, để rồi thời gian khiến tôi quên hết. Từ ngày, thành tuần, thành tháng, thành năm.
Tôi đã, đang và sẽ quên.
Nhưng gặp em, tôi thấy thật thanh thản.
Em à, cảm ơn em đã yêu người ấy. Cảm ơn em đã và đang đứng vào cái vị trí tôi từng đứng, từng mong chờ, từng nhớ nhung. Vì giờ nhìn em trong vị rí đấy, tôi chả đạo đức giả mà nói "tôi hạnh phúc cho hai ngừoi"; mà thật sự tôi thấy may mắn vì tôi không đứng ơ đó, không run rẩy sợ hãi, không bất mãn, và bất an như em. Vì tôi đứng cảnh em, làm em khổ, làm người ấy ái ngại.
Tình cảm chấm dứt.
Vương vấn căt đứt.
Nở trả.
Đau trả.
Hờn trả
Nước mắt cũng trả.
Tôi không phải người thắng cuộc, nhưng chắc chắn tôi bước đi với hai con người phải nhìn theo bóng lưng tôi.
Tôi ích kỉ trước sự khổ sở của em khi bị so sánh bên tôi, tôi hờ hững trước sự lúng túng của người ấy khi đứng trước tôi.
Tôi là người tàn nhẫn. Nên tôi vui.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với em em à.
Tôi xin lỗi em.
Tôi xin lỗi em vì tôi không thích em.
Tôi xin lỗi em vì tôi không vị tha được.
Tôi xin lỗi em vì đã khiến em khổ sở chỉ vì sự xuất hiện của tôi.
Tôi xin lỗi em vì tôi đã cướp chút ngọt ngào, và ánh hào quang trong mắt người ấy khi nhìn em.
Tôi xin lỗi em vì tôi chả thể làm người phụ nũ Việt Nam anh hùng mà đau khổ bước vào hậu đài.
Tôi không bao giờ tranh chấp với ai, với em. Càng không tranh chấp thứ tôi vốn không còn hứng thú nữa.
Nhưng tôi cũng quyết ko làm trò lủi đi trong đau khổ mà tự khen mình thật cao cả. Tôi là tôi, tôi bước trên con đường tôi chọn, chẳng may con đường mòn bé nhỏ em đi có cắt với xa lộ của tôi. Bé ơi, tôi xin lỗi, bé phải chịu đau rồi.
Thế nhưng tôi vẫn muốn nói với be, tôi thấy bé đáng thương, tôi thấy tiếc cho bé với sự chân thành nhất. Bé ơi, bé cố lên nhé! Cố mà yêu người ấy nhé, và cố đừng để tôi làm tổn thương nữa.
Vì tôi lạnh lùng nhưng tôi không mang ác ý.
Thế nên tôi đến, tôi làm bé đau, rồi tôi lại đi. Tôi không lảng tránh và nhường nhịn. Bé ơi tôi xin lỗi nhé!
Phải rồi, tôi thật nhẫn tâm.