Trần Hoàng Ngân
(jjang85)
New Member
Chị không viết được gì cả.
Ngày hôm kia, ngày hôm qua, hôm nay và cả những ngày trước đó …
Chị không hiểu nổi tại sao không nói ra được những điều mình nghĩ như lúc thằng Tâm đi.
Nói lời chia tay hay bày tỏ tình cảm với những người khác, có lẽ là xúc động. Nhưng với em, khi em đã hiểu hết những ý nghĩ của chị (hay theo một cách nào đó của em), thì mọi thứ chỉ đều là nhắc lại.
Mấy hôm nay, nghĩ đến em, chị lại khóc.
Chị chưa bao giờ làm thế nổi với ai đó trước đây.
Chị khóc vì chị lo.
Chị biết em quá rõ.
Em còn chưa trưởng thành đủ …
Chị tránh nghĩ đến cái hình ảnh gần đây nhất của em mà chị thấy, lúc khuôn mặt em lo lắng vì thủ tục, lúc em ôm chị, và khóc.
…
Chị thương em lắm …
Chị đã quen làm chị của em, nghĩ cái này cái kia cho em.
Chị vẫn nhớ những lần em trốn sau lưng chị … vài năm trước.
Và lúc nào chị cũng nhớ lời của bố “Vì con là chị …”
Chị không muốn thả em ra một mình.
Chị muốn ở cạnh em, dọn phòng cho em, nhắc em cái này cái kia, và chửi em ngu : )
Chị nhớ ngày xưa em hay khóc … dần dần cũng đỡ đi.
Đúng như bố bảo “Mặt Tân lúc khóc nhìn vừa trẻ con vừa đáng thương, trông tội lắm”
Em thích để mấy thằng Tây nó bảo em dặt dẹo à?
Đừng có khóc nữa!
Mẹ em khóc vì lo cho em.
Chị cũng thế.
…
Còn việc của em không phải là lo cho những người ở nhà.
Em chỉ có thể lo cho chính em.
Mà khi lo cho mình thì nhất định không được rơi nước mắt!
Em hay ỷ lại vào chị lắm.
Tự dưng chị lại thấy mình fải có trách nhiệm.
Nhưng mà lúc nào chỉ có riêng em, chị lại nghĩ em sẽ làm được những điều không bình thường. Em không fải là người đơn giản. Biết thế!
Mấy hôm đi với em nhiều, chị chỉ ước mãi mãi là như thế. Em đã có thể không đi …
Càng gần đến ngày hôm qua, chị càng bồn chồn, và đến tận cái lúc ngồi tô tô vẽ vẽ lên cái vali, xếp lại balo cho em, chị mới cố mà thanh thản được.
Fải cảm ơn cái ông mài kính em ạ, 40ph của ông ấy quý quá. Lúc ngồi ở vệ đường với em, chị đã khóc đấy. Chị đã không dám cho em nhìn thấy …
…
Chị muốn làm gì đấy.
Hôm nay con Ngân nó nhắn tin cho chị.
Chị ước gì, chị có thể thay em làm vài thứ …
Lúc ở sân bay, chị đã ước có thể ôm mẹ em một cái …
…
Không có em … có nhiều thứ là khó khăn với chị.
Nguyên cái chuyện ko có Nouvo mà phóng 60km/s trên đường.
Chị biết không có chị, cũng có vài thứ là khó khăn với em : D
Nhưng những người trong gia đình thì ko bỏ mặc nhau!
Một cái kết nhạt không xứng đáng với bài viết này của chị.
Tự dưng chị nhớ lại cái câu slogan ngu xuẩn hồi lớp 10
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thiên thần tầm thiên thần”
Ngày hôm kia, ngày hôm qua, hôm nay và cả những ngày trước đó …
Chị không hiểu nổi tại sao không nói ra được những điều mình nghĩ như lúc thằng Tâm đi.
Nói lời chia tay hay bày tỏ tình cảm với những người khác, có lẽ là xúc động. Nhưng với em, khi em đã hiểu hết những ý nghĩ của chị (hay theo một cách nào đó của em), thì mọi thứ chỉ đều là nhắc lại.
Mấy hôm nay, nghĩ đến em, chị lại khóc.
Chị chưa bao giờ làm thế nổi với ai đó trước đây.
Chị khóc vì chị lo.
Chị biết em quá rõ.
Em còn chưa trưởng thành đủ …
Chị tránh nghĩ đến cái hình ảnh gần đây nhất của em mà chị thấy, lúc khuôn mặt em lo lắng vì thủ tục, lúc em ôm chị, và khóc.
…
Chị thương em lắm …
Chị đã quen làm chị của em, nghĩ cái này cái kia cho em.
Chị vẫn nhớ những lần em trốn sau lưng chị … vài năm trước.
Và lúc nào chị cũng nhớ lời của bố “Vì con là chị …”
Chị không muốn thả em ra một mình.
Chị muốn ở cạnh em, dọn phòng cho em, nhắc em cái này cái kia, và chửi em ngu : )
Chị nhớ ngày xưa em hay khóc … dần dần cũng đỡ đi.
Đúng như bố bảo “Mặt Tân lúc khóc nhìn vừa trẻ con vừa đáng thương, trông tội lắm”
Em thích để mấy thằng Tây nó bảo em dặt dẹo à?
Đừng có khóc nữa!
Mẹ em khóc vì lo cho em.
Chị cũng thế.
…
Còn việc của em không phải là lo cho những người ở nhà.
Em chỉ có thể lo cho chính em.
Mà khi lo cho mình thì nhất định không được rơi nước mắt!
Em hay ỷ lại vào chị lắm.
Tự dưng chị lại thấy mình fải có trách nhiệm.
Nhưng mà lúc nào chỉ có riêng em, chị lại nghĩ em sẽ làm được những điều không bình thường. Em không fải là người đơn giản. Biết thế!
Mấy hôm đi với em nhiều, chị chỉ ước mãi mãi là như thế. Em đã có thể không đi …
Càng gần đến ngày hôm qua, chị càng bồn chồn, và đến tận cái lúc ngồi tô tô vẽ vẽ lên cái vali, xếp lại balo cho em, chị mới cố mà thanh thản được.
Fải cảm ơn cái ông mài kính em ạ, 40ph của ông ấy quý quá. Lúc ngồi ở vệ đường với em, chị đã khóc đấy. Chị đã không dám cho em nhìn thấy …
…
Chị muốn làm gì đấy.
Hôm nay con Ngân nó nhắn tin cho chị.
Chị ước gì, chị có thể thay em làm vài thứ …
Lúc ở sân bay, chị đã ước có thể ôm mẹ em một cái …
…
Không có em … có nhiều thứ là khó khăn với chị.
Nguyên cái chuyện ko có Nouvo mà phóng 60km/s trên đường.
Chị biết không có chị, cũng có vài thứ là khó khăn với em : D
Nhưng những người trong gia đình thì ko bỏ mặc nhau!
Một cái kết nhạt không xứng đáng với bài viết này của chị.
Tự dưng chị nhớ lại cái câu slogan ngu xuẩn hồi lớp 10
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thiên thần tầm thiên thần”