Hôm qua vừa học bài hát You've got a friend , cộng thêm 1 số chuyện, cảm giác lẫn lộn nhiều tâm trạng...
Không biết mình thuộc về đâu .
Nghĩ lại thì mọi chuyện diễn ra trước mắt mình thật là giả dối, thậm chí đến mình cũng không biết phải nhìn nhận mọi chuyện như thế nào. Cái này chẳng trách ai đc, chắc tại mình còn quá trẻ con thôi...
Đầu tiên là trong box bóng rổ. Mọi chuyện nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực ra thì lại khác. Poz bài, có ng reply, có ng ko thèm để ý, nhưng cũng chẳng ai nói gì. Nhưng rồi mình cũng nhận ra rằng mình không thuộc về nơi đó. Mình đã cố gứng hết sức để quen đc vs mọi ng, nhưng dù có cố gắng đến đâu, mình cũng ko thể là 1 ng bạn , 1 ng em của họ đc...
Sau đó là những chuyện xảy ra trước mắt . Mọi ng tốt vs mình lắm, nói chuyện vs mình cũng thân mật lắm, nhưng để đc là 1 phần trong họ thì thật là khó. Mình không biết mình thuộc về nơi nào...
Gần đây lại là chuyện poz bài. Có ng nói mình poz bài trên các topik bóng rổ gây phản cảm và có giọng coi thường. Phản cảm ah , coi thường à ? Mình chẳng hề thấy thế. Mình đã cố gắng nói về những chuyện ko liên quan, rồi cố gắng nói chuyện bằng cách tự nhiên nhất có thể. Còn coi thường á ? Không ! Không bao h, nhất là vs tuyển Ams thì càng không ! Dù là tuyển yếu hay mạnh, dù là tốt hay xấu, thì mình cũng ko bao h có cái tư tưởng coi thường. Mà nói thằng. Trừ mấy thằng đáng coi thường ra, mình chẳng bao h coi thường ai cả. Thế mà ng ta bảo mình poz bài gây phản cảm và coi thường... Là tại ng ta đánh giá sai hay do mình poz bài gây phản cảm thật ? Nếu thế thì sẽ ko poz nữa... là đc chứ gì ! Ko phải vì ko muốn poz, mà tính cách của mình, giọng văn mình nó thế, ko sửa đc. Nhưng mình có thấy sai gì đâu... Chuyện này làm mình mỗi lần poz bài lại phải cố gắng nói từng từ xem có xúc phạm ai ko, có gây phản cảm thật ko. Xem đi xem lại rồi mới dám poz . Thế nên những chuyện vui vẻ của mọi ng bàn tán, mình có thấy cũng ko dám xen vào...
Còn ở tuyển bóng rổ, mình lại càng ko thuộc về họ. Họ khác mình nhiều qúa. Sân bóng mỗi sáng thứ tư bây h có lẽ chỉ là nơi mình đến để thoả thích niềm đam mê. Không có sự gắn kết, ko có sự thân mật... Cảm giác thật lạ lùng và lạnh lẽo...
Lớp Văn ? Mình có thuộc về nó không ? Đó là tập thể của mình, là lớp của mình. Dĩ nhiên mình thuộc về nó. Nhưng đến bây h là như thế, liệu mai sau, mình có gây phản cảm bởi cách ăn nói, bởi cách làm việc và tính cách ko ? Không biết... Có lẽ, mình chẳng thuộc về nơi nào cả...
Tâm hồn mình đã trở thành 1 thứ vô định..., không biết h này nó đang ở đâu. Có lẽ mỗi ng đều có 1 nơi, để khi đến đc chào đón, khi ra về đc tiếc nuối. Còn mình thuộc về nơi nào ? Có lẽ một nơi , nơi mà chỉ có mình vs gió... Chỉ có điều mình không hiểu ? Sao mỗi ng, dù là kẻ xấu xa nhất, thì đều có 1 nơi để đến, còn mình thì không ? Trong khi mình đã cố gắng thay đổi, khi đã cố gắng để trở nên tốt hơn, mình lại bị 1 thứ vô hình đẩy ra xa khỏi xã hội, khỏi những con ng ngày ngày mình vẫn gặp sao ? Mình cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng... Trước đây còn có người để nói chuyện, để khi khóc đc dỗ dành, là ông anh trai. Bây h thì khác. Mất rồi . Ông anh coi như đã đi về 1 nơi xa xăm... .Chỉ nhận được vài câu nhắn nhủ : " Lớp 10 rồi, tự lực cánh sinh đi, em đủ sức ! " Không " cố lên em" , không " aya aya fighting" như ngày nào , không nhắn tin mỗi lúc mình có chuyện ... Xa quá ! Anh mình đi xa quá rồi, phải cố gắng mới nhìn thấy đc... Có chăng là những lần gặp mặt thì cười chào, thì vui, thì thân thiết. Nhưng rồi không gặp nhau, thì cũng chẳng còn gì liên quan đến nhau cả... Muốn nhắn tin lắm chứ, muốn có ng an ủi lắm chứ . Nhưng anh ý bận. Mà ko bận, thì mình cũng ko dám làm phiền, mong anh ý có tí thời gian nghỉ ngơi sau những ngày mệt mỏi. Trước đây thì nhận đc cái mes : " Bao h cần thì gọi anh ngay nhé !" . Bây h thì đến nhắn tin cũng ko nhận đc reply , gọi điện ko nghe máy ... Em gái nhõng nhẽo hình như cũng bay đi nơi nào rồi, chỉ dám thỉnh thoảng vòi vĩnh lúc gặp nhau, nhưng ko còn đc nghe anh hát, ko còn đc nghe anh an ủi nữa rồi. Thi xong là anh hoàn thành nhiệm vụ, phần còn lại mặc em... Buồn lắm. Nhớ anh lắm ! nhưng chịu thôi. Nhưng gì anh làm cho em, thế là quá lớn ! Cảm ơn anh, anh trai của em !
Lúc bé, ng ta đc bố mẹ cưng chiều, ngã đc nâng lên, khóc đc dỗ dành. Lớn lên thì ng ta đc bạn bè, hay anh trai, hay ng yêu ở bên, để đc khóc cùng, vui cùng, để đc an ủi, yêu thương. Lúc lớn, khi đã có gia đình, thì ng ta có chồng, có vợ, có tổ ấm, có hạnh phúc, và có thể đc coi là hạnh phúc trọn vẹn. Còn mình, tại sao mình không có đc 1 bờ vai để ngả vào khi khóc, 1 ng để chia sẻ niềm vui, 1 ng để khi mình ngã thì nâng mình dậy, khi mình đau thì hỏi han, khi mình chảy máu thì cầm vết thường , khi mình thất vọng thì tiếp thêm sức mạnh ,... ? Có lẽ vì mình ko đc xinh như pO , ko đc cute như Sâu, không đc hoà đồng như Xu, như An... Có lẽ vì mình là cầy Trúc Đào, vì mình là người khác thường, để rồi khi đau thì chỉ có mình tự nói vs bản thân : " Đứng lên đi, big girls don't cry" , rồi khi mình khóc, cũng chỉ có :" Không đc khóc ! Big girls don't cry" , rồi khi mình thất vọng, cũng chỉ có mình : " Đứng lên ! Không đc như thế ! Không đc khóc ! Không có thời gian, phải chạy nhanh mới kịp! " . Không có khoảng lặng nữa, không có an ủi, ko có yêu thương . Trông thì cũng mạnh mẽ lắm, nhưng ai cũng cần đc yêu thương...
When you're down and troubled,
And you need a helping hand
And nothing, no nothing is going right
Close your eyes and think of me
And soon I'll be there to brighten up even your darkest night
You just call out my name
And your know wherever I am
I'll come running , oh yes I will
To see you again
Winter, spring, summer or fall
All you've got to do is call
And I"ll be there
You've got a friend ...
If the sky above you
Should turn dark and full the clouds
And that old north wind should begin to blow
Keep your head together, babe
And I'll call my name out loud
Soon I'll be knocking upon your door
You just call out my name
And your know wherever I am
I'll come running , oh yes I will
To see you again
Winter, spring, summer or fall
All you've got to do is call
And I"ll be there
Say ain't it good to know that you'vr got a friend
People can be so cold
They'll hurt you, and desert you
They will take your soul if you let them
Oh yeah, but don't you let them
You just call out my name
And your know wherever I am
I'll come running , oh yes I will
To see you again
Winter, spring, summer or fall
All you've got to do is call
And I"ll be there
You've got a friend ...
You've got a friend
Ain't it good to know you've got a friend
Ain't it good to know you've got a friend
You've got a friend...
Đây là bài You've got Friend - Carole King . Trước kia, mình sẽ hát bài hát này cho mọi ng. Nhưng bây h, mình mong có 1 người đến và hát nó cho mình nghe... Nhưng xa vời quá...