Cho... whoever
)
Vẫn ốm đều, và bị sốt lại. Đã uống thuốc, và đã hết sốt.
Đây không fải là trò trẻ con, không fải là leo lên 1 cái đu quay, thấy chóng mặt thì xuống. Đây là cái cách vẫn làm: cứ làm tới đi và không cho mình đường lùi. Những cuộc phiêu lưu mạo hiểm. Fải làm, và làm tới cùng.
Tuyệt đối không khóc, có chăng chỉ là quá mỏi mắt và chảy 1 vài giọt mà chẳng hiểu tại sao. Khóc bây giờ chỉ làm cái sự viêm mũi nó nặng hơn, làm mất thời gian mà đáng ra có thể dùng để chat với bố mẹ, để dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, copy đống sách hay học nốt mấy cái nâng cao của office. Nhưng quan trọng nhất, nước mắt chẳng giải quyết được vấn đề gì. Muốn giải quyết vấn đề gì, cách duy nhất là tìm 1 solution cho nó. Thực tế chút chứ.
Lần đầu tiên trong đời, lạnh và sốt, và chỉ có 1 mình. Hôm nọ dù đã sang đây nhưng lúc sốt vẫn có người đắp chăn cho, lấy áo và lấy thuốc cho, nắm chặt tay, lau nước mắt và an ủi. Nhưng giờ thì hết thật. Một vài cái shock. Nhưng còn có những cái đáng shock hơn. Cho nên làm quen được thì fải làm quen thôi. Vững vàng, từng bước một.
Sắp được 1 năm rồi, chắc khoảng 1 tháng nữa, tầm đó. Đã quá đủ để giờ có thể quay đầu lại, và mỉm cười, rằng rồi tất cả cũng chỉ để chứng tỏ khả năng của mình. Không cần hối hận, và cũng đã chẳng còn hối tiếc cho những gì đã hết. Ai cũng cần fải có một thời trẻ con và nông nổi, để biết, mình đã lớn thế nào. Cảm ơn cái bước đệm của 1 năm về trước, cảm ơn vì đã chỉ ra đứng 1 mình là thế nào, cái shock lớn nhất là gì và xử lí ra sao. Cảm ơn.
Thế nên những lời nói đó thật là lảm nhảm và lố bịch. Chả để làm gì. Quá kém cỏi và hèn hạ. Rồi sẽ đi đến đâu? Nhìn vào những thứ đó và tự hào với bản thân. Đã chọn và đi đúng hướng. Sương khói và quá vãng. Từng trải và bản lĩnh hơn, ngay cả trong thời gian trước đó. Đủ để nhạc James Blunt lại chảy trong tâm trí, để nhớ và khát khao, để mãn nguyện với âm thanh, với ý nghĩa, để một lần nữa lại là nó theo sát những biến đổi trong cuộc đời.
Ngày hôm nay khác ngày hôm qua. Khác rất nhiều. Nhưng nếu không bỏ cuộc, thì cách duy nhất là thích nghi và thay đổi theo cái khác đấy. Để phản xạ tự nhiên của những cái shock, những cái tưởng như bất biến sẽ không fải là nước mắt. Rồi nó sẽ là cái đối diện, cái suy nghĩ, và hành động. Trưởng thành hơn có lẽ là ở chỗ đó.
Giống như việc chưa nhìn thấy thằng nào trông khả dĩ, hay có lẽ bởi đã vứt cái thói quen đấy đi rồi. Không thấy cô đơn, không thấy cần 1 partner
) Cứ ai hỏi về boyfriend lại ráo hoảnh giơ ngón tay đeo nhẫn với cái nhẫn sáng bóng lên: I'm engaged >
Thấy thanh bình và yên ổn với điều đó. Để chắc chắn rằng những năm tháng vất vả này không lãng fí. Để get rid of khỏi những thứ lảm nhảm không đáng quan tâm.
Tất cả mới chỉ bắt đầu.
Giống như cuộc hành trình để trở về nhà. Home sweet home :x