Những lá thư...

2 mah gal :)
t cũng k biết bh t nghĩ cái quái j` nữa , lẫn lộn và bon chen lắm :) t cũng k biết là t viết để lam j` đâu, k mong m thay đổi, k mong m đọc để nghĩ là t thế nọ thế kia :) blah blah blah..

t chơi vs m có đc gọi là thân k nhờ, cứ coi là nt. thân hơn ng` khác, hơn ng` bt tý tẹo đi. t k hiểu đc m, cũng chẳng hiểu nổi chính t nữa :) cái cảm giác ngu ngơ bh nó đau lắm, đau lắm í, nghẹt thở


bh t vs m xa cách lắm í...... khơi chn để nói k phải là chn khó, chịu khó buzZ nhau lại càng dễ, nhg t k làm đâu............... k phải để thi gan vs m, mà là t ngột ngạt vs cái khuôn sống của m........ cứng nhắc đến khó chịu..... nhg t quý m lắm :) t cũng tin chắc rằng m có quý t mà nhỉ ;)..... tình cảm phải đến từ 2 phía . m cứ cứng cỏi đi _k cần thì thôi_ nhg mà :( t chỉ sỢ, có ngày m trượt ngã thôi, t sợ lắm, trèo càng cao ngã càng đau :) ........dUn count on sth toO much or u'll get hurt :) t đag nói vs t đấy, hình như mong chờ m thay đổi là bât khả thi

nên t mệt lắm , t k biết làm tn, k biết t còn chịu đựng đc bao lâu :)
 
TO:...............
Biết nói ntn nhỉ?
m nghĩ t ntn thì t thế đey:)
dù thế nào đi chăg nữa thì t vẫn là t
k chịu đựg đc nữa thì hãy cứ coi như t chưa từg xuất hiện
m` và t đã k chỉ thân mà rất thân là đằg khác
t cũg k phủ nhận là t quí m`:D
ờ thì so vs trc t có thay đổi nh`
k tốt đep như nh` ng` nghĩ:(
phũ và vô tâm
nh` ng` thấy lo cho t
và hình như trog dey co cả m`:)
thank m` vì điều đó
nhưg t chẳg qan tâm đâu:)
đừg phí cái sưh lo lắng đey cho 1 đứa như t:)
sợ t ngã ah`?
ngã rồi đey
đau lắm đey
nhưg b h thì yên tâm nhé:)
có ngã rồi thì mới biêt cak đứg lên
t nghĩhọc cak đi 1 mình thì sẽ tốt hơn cho t:)
còn b h m` thấy t xa cak ah`
nói thẳng ra là t k thik cái cak sử xự của m`
khó chịu lắm
ai cũg có 1 cak sốg riêng
thế nên ta khó chịu vs m` thì m` cũg khó chịu vs t đey thôi:)
chẳg thể bắt t hay m` hay m` thay đổi đc:)
m` chẳg cần phải làm j` cả
bởi t vốn thế:)
đã nói là k ai ưa mà:)
t cũg chẳg nghĩ j` đâu
m` cũg chỉ muốn tốt cho t thôi ma`:)
cũg chẳ cấm đc m` nghĩ cho t:)
nhưg mà thôi
quên đi
m` sẽ đau đey!
thế nhé:)
 
Nếu đã xác đinh đc lòng mình thì nên trân trọng nó thật tốt mới đc.
Nếu ko nói thì làm sao đối phương biết đc?
Cái truyện mà tớ đang đọc nó nói thế đấy ấy ạ.

Thế là tự dưng tớ nghĩ đến ấy, thích 1 ai đó thì đâu có tội, cho dù là người đó có ko thích mình hay là đang bận thích một người khác.

Thế nên, tớ nghĩ tớ nên nói thật với ấy,nên thừa nhận lòng mình, cho dù đó có là việc tớ ko muốn đi chăng nữa. Tớ thích ấy đấy. Có sao ko? Uh, thì thích đấy, thì làm sao? Tớ ko chối nữa, uh thì thích, có thích, ko phải là ko thích.
Cái quyển truyện dở hơi ấy, nó chọc tức tớ, nó làm tớ quyết tâm, làm tớ tin rằng, chỉ cần tớ có đủ dũng cảm nói lên lòng mình thì ấy sẽ mỉm cười nhìn tớ và....Chỉ cần tớ, 1 đứa con gái cứ hay giả vờ thờ ơ,lãnh đạm, đến gần ấy và nói rằng, từ lâu rồi, nụ cười của ấy là tất cả những gì hiện lên trong giấc mơ của tớ, và trái tim tớ lúc nào cũng tràn ngập hình bóng của ấy, với vẻ mặt xấu hổ, hồi hộp, thì thế nào ấy cũng sẽ đỏ mặt ko nói gì.Tớ sẽ có 1 kết thúc hạnh phúc như trong truyện. Cái quyển truyện dở hơi ấy, ***nó, bây giờ nó làm tớ mất ấy mãi mãi.
Cái quái gì chứ, ko thích thì là ko thích chứ sao." Tớ xin lỗi ấy". Tớ mệt với ấy quá. Tình cảm là điều tự nhiên, có phải ai cũng đc người mình thích đáp lại đâu.Nếu thế thì các câu chuyện tình tay ba (như tớ, ấy và bạn ý chẳng hạn)sẽ giải quyết thế nào? Mỗi người chỉ có 1 người trong định mệnh mà thôi, chồng nhở.Nếu tớ ko phải là đối tượng đó của ấy, thì chỉ trách ông trời thôi.

Tớ ko phải tức giận chuyện ấy ko thích tớ, chuyện trái tim tớ nó bị ấy làm cho vỡ tan thành từng mảnh, và cái khăn giấy của ấy chẳng đc 1 tý tích sự nào cả, tớ cũng ko tức giận chuyện người làm trái tim mình đập đến mức ko thở đc, cũng đang thấy khó thở vì 1 cô gái khác, tớ lại càng ko tức giận chuyện 1 khoảng thời gian dài vô tận mình bên nhau, ko bằng một thoáng nhìn của cô ấy, cũng ko buồn chuyện thân nhau trong hằng năm lại biến mất trong vài buổi học thêm,tớ lại càng ko buồn khi vào blog ấy, ko thấy 1 dòng đả động đến chuyện này,ko tức vì nghĩ rằng thà ấy cứ làm như mọi khi ý, "Chúng mày ạ, lại có 1 em nữa đấy", để hi vọng mình còn là 1 cái gì đấy trong ấy,tớ ko buồn đâu tớ chỉ là,..., chỉ là có 1 cảm xúc khó gọi tên thôi.

Tớ thấy truyện mình như phim ý, ko thể tin đc là cũng có lúc mình rơi vào 1 tình huống làm mình cười như gì. Cuộc sống thật lắm điều bất ngờ, ấy nhỉ.

Bây giờ tớ cũng ko hiểu nổi mình nữa ấy ạ. Tớ ko biết nên hối hận hay thở phào.Hối hận việc mình ngu ngốc bày tỏ khi đã biết trước kết quả? Thở phào việc cuối cùng cũng đưa ra đc quyết đinh, ko phải phân vân, đấu tranh, khổ sở xem có bày tỏ hay ko?
Bây giờ thì hay rồi.
Tương lai phía trước của tớ rồi sẽ ra sao? Tớ sẽ phảo đối mặt với ấy thế nào? Ấy sẽ đối xử với tớ ra sao? Tớ ko hề hay biết, ko hề đc chuẩn bị, tớ sợ lắm.

Tớ ko hiểu mình đã hết thích ấy như lời tuyên bố "Coa chết tớ cũng ko đời nào thích người ko thích tơ". Hay vẫn ngu xuẩn ra ra vào vào trong blog ấy, chỉ để ....ra ra vào vào thôi.
Ấy ơi, tớ chán lắm.
Bây giờ thì sao đây? Mọi chuyện tiếp theo sẽ thế nào, giả vờ như ko có chuyện gì hay là chấp nhận để chúng ta sẽ xa nhau mãi mãi? Ôi, tớ loạn ngôn rồi ấy ạ, tớ điên rồi ấy ạ. Tớ ko biết cứ viết tiếp thì tớ nói ra những câu ngu xuẩn thế nào nữa ấy ạ. Nhưng tớ lại còn nhiều, nhiều vô cùng điều muốn nói với ấy, nhưng tớ ko chắc là nó sẽ nhiều hơn 3 tiếng mà tớ đã nói với ấy đâu.

Vẫn cái truyện mà tớ bị xui dại theo ý ấy ạ, nó buồn cười lắm, cái đứa nhân vật chính ý, nó cũng bị từ chối khi tỏ tình ( nhưng do đối tượng của nó cao thượng nhường cho thằng bạn thân, chứ ko phải vì trái tim đã bị cướp đi rồi như một ai đấy đâu) thôi ko dài dòng nữa, phần sau mới hay cơ ấy ạ. Nó lại bị bắt diễn 1 vở kịch trước mặt thằng kia, đại thể là cái nhân vật nó diễn bị rơi vào 1 tình huống hệt như của nó,lại là diễn trước mặt đối phương nhớ, nhưng nó lại nghĩ là đây chỉ là diễn kịch, sẽ ko làm tổn thương đến ai cả, tuy rằng trước đó nó đã rất khổ sở khi ngày ngày đối mặt với người đấy và thậm chí,nó đã ước nếu ko tỏ tình thì tốt quá, nếu thế sẽ ko pahir ngiaj ngùng thế này, biết thế nó đã chôn chặt tình cảm của mình. Nhưng ấy biết nó đã nói gì ko "Hoàng tử à, cho dù anh có đi đến 1 nơi khác, em mãi mãi là bạn của anh, sẽ mãi mãi thích anh". Nhưng truyện này kết thúc hậu lắm ấy ạ. Hoàng tử cướp công chúa trước mặt tất cả mọi người. Tớ thì chắc chắn sẽ ko có kết thúc hậu như thế rồi, và tớ cũng ko chắc tớ có thể mãi mãi...Nhưng bây giờ, tớ chưa nhìn thấy ngày kết thúc của việc tớ thích ấy, cho nên tớ cũng ko biết nó có thể thành mãi mãi ko? Nhưng tớ hi vọng là ko. Tại sao con tim lại cứ phải đau khổ về 1 người sẽ mãi chẳng bao giờ có hình bóng mình. Tớ có ngu đâu.
Nhưng đấy là tớ thôi, con tim tớ thì tớ chịu, nó có não đâu mà đòi khôn. Nếu nó mà cứ ngu xuẩn thích ấy mãi mãi thì đấy là việc của nó, ko phải là chuyện của tớ, tớ ko quan tâm đâu.
Bây giờ, tớ thì ko còn gì để nói với ấy, tớ chỉ nói hộ cho trái tim ngu xuẩn của tớ thôi là: Tớ, à quên, trái tim của tớ, nó sẽ mãi mãi thích ấy. Nhưng tớ nói nhỏ nhớ, nó còn bé và ngây thơ lắm, đây mới là lần đầu nó đổi nhịp nên nó có biết gì đâu, nó cứ tưởng mọi chuyện đẹp như trong truyện tranh, chứ tớ nghĩ sẽ chẳng mấy chốc mà nó quên ấy thôi, ấy ko phải lo lắng sẽ bị làm phiền đâu.

What's forever for?

Tớ, à mà ko, trái tim ngu ngốc ấy nó còn chưa muốn kết thúc ấy ạ, nó cứ nghĩ viết thế này là như đang đc nói chuyện với ấy, là còn có sợi dây liên hệ giữa ấy và nó (ko phải tớ), là còn có ấy thêm giây lát, là để ko phải chúng ta, chết nhầm, bọn ấy là người xa lạ. Tớ chịu nó rồi, thật ngớ ngẩn ấy nhỉ.

Nói chuyện với nhau hằng năm giời còn chẳng ăn ai, viết thêm vài dòng vớ vẩn này thì non nước gì, ấy nhỉ. Tớ chán nó lắm. Ấy thông cảm nhớ, ko có đầu óc thì nó chán thế đấy.
 
@ Zhi Hao : Sao luk nào anh cũng phải ủ rũ và trở thành 1 con ng có nhiều vấn đề như thế thế hả ? Sao bài nào của anh nó cũng phải như thế hả ? Anh đã như thế bao nhiêu năm rồi ? Anh không thấy mệt mỏi khi luk nào cũng như thế ah ? Anh có biết là nhue thế làm mọi ng khó chịu lắm ko hả ? Nói mãi rồi mà ko bao h chịu nghe. Khó chịu cực ý . Em ko muốn đánh giá tốt cho anh cũng vì thế đấy. Anh phải biết là ko chỉ anh như thế mà anh làm thế làm em và mọi ng cũng vô cùng lo lắng cho anh biết không hả? Em đã có đủ can đảm để bước ra khỏi cái thế giới u ám của em, tại sao anh ko chịu thử 1 lần như thế ? lần nào anh cũng nói là chẳng ai khuyên đc anh đâu thế này thế nọ. Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con thế hả? Chưa bao h thấy để blog 1 câu như ngày tươi đẹp, cuộc sống tươi đẹp các thứ. Luk nào cũng chỉ đã buông xuôi, đã gục ngã. Anh ko nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho ng khác chứ. Anh ko sống cho mình anh đâu, anh còn sống cho mọi ng nữa đấy biết ko hả ? Chẳng lẽ bạn bè ko có ý nghĩa gì vs anh hay sao? Bạn bè nói mà anh ko nghe ah? Chẳng thà anh kéo mọi ng đi đâu, có chuyện gì thì rồi nói hết ra, có hơn là anh suốt ngày như thế ko? Anh quá đáng lắm ý biết ko hả? Đồ đáng ghét đồ cứng đầu >"< . Bạn bè anh ngồi sừng sững đây này mà suốt ngày ủ rũ trông như dở hơi ý ! >"< . Khó chịu thật đấy . !!!! Ko nghe thì thôi đừng nhìn mặt bạn bè nữa >"<
 
Hôm nay onl muộn vì đang ở nhà cô nên có net...
Ngồi nghe Thiên đường vắng em của Đăng Khôi và rồi thấy xao xuyến ... Cứ lúc nào nghe những bài như thế thì đều có 1 cảm nhận nào đó thật đặc biệt. Thường thì là cảm giác nhớ 1 ai đấy , và mỗi luk như thế thì rất cô đơn.
12-7, đỗ Ams. Vui thì vui thật nhưng chưa có định hướng gì cho tương lai...
Mình muốn trở thành Manager. Mình muốn trở thành 1 người có trách nhiệm với mọi người, muốn học cách quan tâm đến mọi người hơn.
Mình muốn học thật giỏi để trở thành 1 ng giỏi giang và có nhiều ng kính trọng.
Mình muốn có 1 chút quyền hành bằng chính khả năng của mình.
Và mình muốn có 1 chút tự tin...
Mình đang tự khép mình lại và thiếu tự tin về khả năng giao tiếp. Mình ko thể làm ng nói chuyện vs mình cảm thấy thoải mái bởi vì thực sự những điều mình nói vô cùng nhạt nhẽo.
Xem kết nối trẻ : Mình có nên có thần tượng ???
Mình có thần tượng.
Nhưng đúng là mình cũng đã đánh mất cái tôi của mình ... 1 chút, và chưa biết bao h mới lấy lại đc.
@ Mai Trang: cảm ơn cậu vì đã luôn ở bên và an ủi mình những luk mình buồn. nhưng rõ ràng là bây h cậu cũng đang lúng túng như mình. Mình có nhiều ước mơ, nhưng mình không biết phải thực hiện nó thế nào nữa. Mình cảm thấy tương lai rộng mở, nhưng cái ngay trước mặt lại vô cùng bế tắc. Mình muốn làm manager, nhưng vì 1 thành viên trong đội mà mình cảm thấy thiếu tự tin. Mình muốn là 1 thành viên BCH nhưng lại cảm thấy ko tự tin vì mình là 1 thành viên của lớp Nga, mà ai trong BCH cũng giỏi. Mình muốn đc trở thành 1 nhà lãnh đạo giỏi nhưng mình lại ko đủ tự tin để đặt chân lên con đg lên đỉnh núi. Mình thiếu tự tin ! Chắc cậu cũng hiểu, nhưng mình cũng chẳng thể nào tự giúp mình đc. Tự tin là chìa khóa của thành công, nhưng mình lại đánh mất nó. Mình phải làm gì ?
Mình vừa bước ra khỏi thế giới tối tăm của mình. Mình cảm thấy rất thoải mái. Nhưng mình lại nhìn thấy xung quanh mình có biết bao ng như mình luk trước. Chính mình cũng cảm thấy thật khó để khám phá 1 con ng.
Mình là 1 đứa hay nghĩ và nghĩ nhiều. 1 hành động nhỏ cũng làm mình suy nghĩ. Nhưng rõ ràng như thế tức là tự ràng buộc mình vào cái suy nghĩ quanh quẩn ấy. Mệt! Hi vọng là mình đã bớt như thế .
Mình có ông anh Ngố . Viết về ông ý thì nhiều lắm và chắc là sẽ chẳng bao h viết hết nữa. Nhưng những suy nghĩ của mình về ông anh Ngố thì cứ lởn vởn quanh mình mà ko viết ra thì chẳng thể nào chịu đc >"< .
Mình thích nói về ông anh mình. Đó là 1 ng lạnh lùng nhưng ko phải là ko ấm
áp . Đúng thế . Cái cách lạnh lùng đấy đôi khi làm con em gái khó chịu nhưng ẩn sau cái lạnh lùng ấy lại là 1 con ng khác. 1 con người có track nhiệm, 1 con ng đáng kính trọng và đáng mến, có lòng tự ái rất cao và đặc biệt là rất tự tin ! Rõ ràng là mình rất hạnh phúc khi có ông anh đấy . Có nhiều khi tự hỏi ông anh có coi con em là em ko ? Rõ ràng là có . Đại loại là mình cảm thấy hơi buồn vì ông anh nhiều khi đi đâu biệt tăm biệt tik chẳng thèm nói vs con em 1 tiếng. Bởi vì mình thấy những ông anh trai khác khi chuẩn bị có thay đổi gì thì luôn nói vs em gái. mình chỉ cảm thấy buồn vì ông anh chẳng bao h như thế. Điều đó làm mình cảm thấy mình ko đc hạnh phúc bằng các cô em gái khác. nhưng chẳng biết làm thế nào cả. Mình ko thể, hoặc chưa thể là ng ông anh tin tưởng nhất, hay là 1 ng xứng đáng để ông anh nói chuyện cùng. Biết là ông anh lạnh lùng và luôn muốn tự giải quyết vấn đề của mình, nhưng chẳng lẽ lại ko thể nói vs con em gái vấn đề của mình ư ? Như thế làm em gái cảm thấy ông anh chẳng coi mình ra gì cả. Trong khi con em gái có chuyện là gọi ông anh, nhưng ông anh có chuyện thì con em chẳng biết gì , cho đến khi chứng kiến những ng khác nói vs ông anh mình : "Cười lên đi, đừng buồn nữa" , thì con em mới biết ông anh có chuyện. Những luk con em chạy ra hỏi : "Anh sao thế , có chuyện ah ? " thì ông anh lạnh lùng đáp lại vs cái vẻ mặt như con rô bốt : "Không" , rồi đi thẳng . "Không" ah ? Uh ko. Luk nào cũng không. Xong rồi để con em từ hôm đấy đến cái hôm ông anh bình thường lại chỉ dám nhìn ông anh từ đằng sau, rồi than thở, rồi đi hỏi mọi ng xem có ai biết chuyện ông anh ko... . Ông anh Ngố đáng ghét !!!
@anh Ngố : chắc là vì em chưa đủ để anh tin tưởng, hoặc là chưa đủ để anh cảm thấy vui khi nói chuyện vs em. Nhưng em đỗ Ams rồi và em tin là em sẽ làm anh thay đổi . "Dù sao anh cũng là anh Ngố! Em Ngố luôn ở bên ủng hộ những quyết định của anh" . Ah còn nữa, anh hãy biết lắng nghe những điều mọi ng xung quanh nói, kể cả những ng kém tuổi anh, như em chẳng hạn. Tất cả những gì họ nói đều là muốn tốt cho anh. Em biết anh biết điều đó, và anh cũng biết lắng nghe, nhưng em cảm thấy chính vì lòng tự ái của anh quá cao nên anh chỉ cảm thấy thế nào đấy khi bị những ng kém tuổi, thậm chí bằng tuổi phê bình. Hơn nữa, là 1 ng lãnh đạo , anh cần có tiếng nói và uy tín, ko phải chỉ nghĩ cho mọi ng thôi là đc. Ng lãnh đạo chính là 1 phần của sự thành công của tập thể . Em đã hỏi một số ng về định nghĩa và tố chất của 1 ng lãnh đạo. Em tin anh sẽ thay đổi như những gì anh đã viết trong topic này anh nhé !
Cảm giác cô đơn của mình vẫn luôn đâu đó trong gian phòng này. Bây giờ là 00h11' và mình không ngủ đc . Tuy ông anh nói rằng ng bạn mà mình mong muốn nhất định ko phải ông ý. có lẽ ông anh cần học thêm về trách nhiệm của 1 ng anh. Hoặc là mình nên sửa lại yêu cầu của 1 ông anh. hoặc là mình nên sửa lại bản thân !
Mình sẽ luôn cố gắng !!!
 
Thật buồn cười ! Mọi chuyện bỗng dưng quay ngoắt 180* mà chính mình cũng không thể tưởng tượng được ...
Cố gắng để theo đuổi 1 cái mà biết là chẳng bao h nó thuộc về mình bằng mọi cách .Rồi một vài tháng ngày hư vô, rồi mọi chuyện đổ bể . Hạnh phúc tan vỡ... Buồn có, khóc có, đau khổ cũng có. Có trải qua, có học đc những bài học quý, có biết thế nào là sai, thế nào là đúng. Xấu hổ, tủi nhục...Tất cả là do mình. Mình đã gây ra thì mình phải chịu . Người ta bảo : "Anh ý ko nhẫn tâm hay vô tâm đến mức không tha thứ cho mày đâu ". Nhưng anh ý có nhẫn tâm, có vô tâm. Lạnh nhạt, phũ phàng,... Lại nghe đc cả những điều thật đáng thất vọng và biết là mình sẽ chẳng có cơ hội nào để có thể sửa chữa đc lỗi lầm cả. Biết là anh ý sẽ chẳng bao h quên, sẽ ko bao h tha thứ cho 1 kẻ nói dối tội nghiệp đã bị sa vào cái bẫy mù quáng của 1 cái hạnh phúc không có thật. Cố gắng để quên..., hát trong nước mắt, hát thật to để át đi tiếng khóc, khóc thật nhiều để quên đi tất cả. Không dám nhìn mặt anh ý, không dám lại gần, nói gì đến nói chuyện. Nhìn từ đằng sau..., lặng lẽ..., nhắn tin chúc năm mới, chúc thi tốt... ko dám xưng tên. Nhưng chính nhờ cái sự lạnh nhạt và phũ phàng ấy, mình đã học đc 1 bài học thật vô cùng quý giá ! Hãy luôn là chính mình ! Quên đi chuyện cũ và bắt đầu 1 cuộc sống mới với suy nghĩ : "Anh ý ko có trong cuộc đời mình ! ". Nhưng vẫn chẳng thể ko lo mỗi lần anh ý mệt, ốm..., vẫn nhắn tin trước mỗi bước ngoặt trong cuộc đời anh ý . Không còn là 1 con bé cầm vợt đuổi bắt chú bướm nhỏ Hạnh Phúc nữa, mình chỉ đứng yên lặng ngắm con bướm bay lượn trên bầu trời xanh. Thay vì ý nghĩ muốn chiếm đoạt và cầm tù nó, từ trong đáy lòng, mình cầu nguyện cho con bướm kia sẽ luôn bay lượn trên bầu trời, cầu cho nó tìm đc 1 nửa còn lại cho mình. Rõ ràng tự mình đã giải thoát cho chính mình khỏi cái tham vọng, cái khát khao có đc con bướm 1 cách miễn cưỡng. Cứ nhìn con bướm bay, cười và cầu nguyện nó sẽ chẳng bao h bị bắt nữa. Cầu nguyện cho nó khiến lòng mình thanh thản . Có lẽ mình đã biến thành 1 thiên thần luôn ở bên bảo vệ cho chú bướm nhỏ . Thế rồi con bướm nhẹ nhàng đến đậu bên vai và thì thầm : " Tớ tha thứ cho những gì đã qua. Cảm ơn vì đã là thiên thần của tớ. Tớ sẽ mãi ở đây, bên thiên thần nhỏ ^^ ! " ...
Thế rồi hạnh phúc quay lại...
Chuyện gì đã qua hãy để nó trôi qua mãi mãi, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả...
Sau khi chấp nhận rằng anh ý ko có trong cuộc đời mình và luôn cố gắng hoàn thiện bản thân, 1 hôm anh ý nói chuyện vs mình...
Rồi comment blog...
Rồi những nụ cười...
Trước đây những nụ cười ấy chẳng bao h dành cho mình cả . Nhưng bây h, nó là của mình ! Thật ấm áp !
Hôm nay anh ý add lại cái nik đã bị ignore của mình , rồi vào comment blog
" Em ngoan :x ^^ Ở nhà ngoan :p " ...
Mình là em ngoan...
Thực sự xúc động !
mấy hôm trc thì : "Bao h về anh mua quà cho. Ở nhà tập bóng rổ đi nhé, bao h về anh chỉ dạy cho . " .
^^ Thật là hạnh phúc !
Bây giờ, con bướm Hạnh Phúc đã quay lại. Nhưng đó là con bướm Hạnh Phúc của tình anh em, 1 thứ tình cảm bền chặt không dễ gì thay đổi ! Bro. n Sis 4ever ! Cảm ơn vì đã quay lại, Hạnh Phúc !
Thứ sáu ngày 13 thứ 2 trong năm không hề đen đủi. Nó là ngày thật là tuyêt vời !!!
 
cậu!
tớ chả đánh số tại chả nhớ. Mà thôi kệ. Số má đâu còn nghĩa lí j`.
tớ thấy thất vọng. chắc tại đã hy vọng nhiều wa'. chả sao. nhiều lần thế rồi. đã vô cảm.
tớ đã nghĩ sẽ nhận đc 1 cái j` đó an ủi, dù là nhỏ nhất, về tinh thần, trong những chuỗi ngày bất ổn, vô định, và khủng khiếp vừa qua. nhưng cậu thấy đấy, tớ vẫn vượt wa đc, 1 lần nữa, hok cần đến bọn cậu.
đã hết cái để viết. đã chán viết.
hẹn ngày sau :)
 
Nhớ cái tuần trước quá Mc ah ...
ko, chính xác là nhớ tất cả những lần đi với Mc, những hôm mà lần đầu tiên làm những điều đặc biệt, và cả những lần thứ 2 , thứ 3 , thứ n....

Càng ngày cái thời điểm đó càng đến gần, còn khoảng 1 tháng và vài ngày nữa... 1 tháng nghe có vẻ to tát đấy, 30 ngày cơ mà :) nhưng mà... ko ... nó qua đi nhanh lắm Mc ah... ko thể nhớ hết được những j đã xảy ra, từ cái ngày 25-3 đó... 1 ngày ko đẹp mà ko xấu :)... mà thực ra, là từ trc, từ tháng 1 cơ mà nhỉ :x... P chẳng phải ng mê tín, nhưng sao bi h, P luôn có cảm tưởng là mọi việc giữa P và Mc dường như đã có bàn tay ai đó sắp xếp nhỉ :x (Who knows :p)

Bây h, mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp , cái j đến sẽ đến :x câu mà P tâm đắc nhất, và cũng là điều đang diễn ra đó... P ko đoán trc được việc j sẽ xảy ra nữa, hơn 1 tháng nữa, 1 năm nữa, 6 năm nữa... 8-| quá khó khăn để đoán trc... Dạo này P cảm thấy mình yếu đuối hơn, ko còn là super P :p mặt lạnh như tiền đằng đằng sát khí hở cái là cáu nữa... và cũng hay lo sợ vớ vẩn... lo sợ những cái rất mơ hồ... Nhưng mà nhờ Mc mà P cảm thấy an toàn và can đảm hơn được 1 chút... cảm ơn nhiều lắm, hơn những j mà P muốn...
@@@@ ư, ko , @@, nhưng chưa @@@ :):)

P và Mc sẽ tìm ra câu trả lời sớm thôi :)

Hãy cứ enjoy cái tháng sắp tới đã, rồi cái j đến sẽ đến, mình chẳng thế biết được đâu :), ko bao h ngừng hi vọng cả :):) :x
 
23h20' 13/07/2007

10 ngày 6h3' kể từ giây phút đó...


Vừa chat với ấy xong. Sau 3 ngày nhìn thấy cái nick mọi khi chỉ invi giờ sáng vàng khè, sau 3 ngày cố gắng permanently offline, nhìn cái stt cuối cùng cũng phải gọi. Tớ lại là đứa bắt chuyện trước, vẫn mãi là thế...Cuối cùng thì thực sự ấy quan tâm đến tớ được bao nhiêu?

Dám chắc ấy không bỏ qua mấy cái hành động mà bọn nó vẫn gọi là điên của tớ :) ấy không thể không đọc cái entry mà tớ viết dành cho ấy...Tại sao lại làm vậy?

"Em yêu anh ngả nghiêng bồng bềnh niềm kiêu hãnh"

Ừ, lòng kiêu hãnh của ấy cao quá, nhưng tớ cứ tưởng có tí khá khẩm hơn khi đọc được cái stt này 2 tháng trước chứ :)

Tớ nhớ, cách đây chỉ 2 tuần, tớ với ấy còn chat theo kiểu cứ ol là buzz nick đứa kia xem nó có đấy ko :) tớ vui lắm, vui mỗi khi nhận đc off là cái <ding> hay cái "Buzz!!!!!!!! này" của ấy :)

Có lẽ tất cả cũng chỉ là mơ mà thôi...Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi còn nắng vẫn cháy :) không có gì là thật cả :) ấy đi qua như một cơn gió, nhanh như mưa rào, tỏa sáng như nắng nhưng không bao giờ ở bên tớ quá lâu. Cũng như cái gió HN man mát thu, cơn mưa HN tươi trẻ xuân và cái nắng chói chang hè...Cứ như một quy luật, đến rồi đi, đến rồi đi. Tớ đứng yên ở đó, mong chờ gió, chờ mưa, chờ nắng. Tớ thả mình theo chúng, tớ để tất cả cuốn lấy mình rồi vụt mất. Có lúc tớ thấy ghét gió, ghét mưa, ghét nắng...nhưng không bao giờ tớ vùi được cái cảm xúc của mình khi gió hát, mưa rơi và nắng chiếu.

Cũng như khi nhìn thấy ấy...Tớ đau lắm ấy biết không? Tớ đau mỗi khi thấy ava của ấy xuất hiện trong friend list ở blog, tớ đau mỗi khi ol chờ mong 1 tin gì đó từ ấy, tớ đau mỗi khi cell báo có mess mà không phải cái tớ đang chờ mong, tớ đau nhất là khi đọc cái stt của ấy hôm nay. Đơn giản vì hôm nay ấy không gặp may, 1 ngày ham~ của ấy :) uh, chả liên quan đến tớ nhưng tớ không thể chịu được, tớ lại phải gọi ấy :)

4 năm

Đến cuối cùng thì tớ cũng không thoát được ra. Nhiều người bên tớ đã chán thấy 1 đứa như thế này lắm rồi. Bạn thân của tớ hỏi tớ sao phải như vậy vì 1 đứa như thế, người từng là em tớ chê tớ kém cỏi, rồi thì có người mắng mỏ, bảo tớ điên...Tớ cảm ơn tất cả, tớ biết là vậy nhưng thực sự tự tớ không thể thoát được ra, có lẽ mãi mãi...Ấy có biết hôm nay tớ vòng qua nhà ấy mấy lần không? Uh, chính là cái nhà mới đấy :) tớ vòng qua vòng lại mong gặp cái dáng quen quen tình cờ, cũng như khi xưa tớ vẫn vòng qua Nguyễn Biểu với lý do đưa bạn Bi về nhà vậy :) Bây giờ tớ nhát lắm, tớ sợ cả đi qua đường Hoàng Diệu...Cái mát lạ kì của Hoàng Diệu so với các con đường Hà Nội khác làm tớ nhớ 1 người, và tớ sợ cái cảm giác mất mát người đó :)

Tớ vẫn đang mông lung...Phải làm gì với ấy đây? Không ai hiểu được hoàn cảnh của tớ, đến chính tớ cũng không thể hiểu nổi. 10 ngày qua, có lúc tớ ghét ấy cay đắng, nhưng ấy có biết, đêm nào tớ cũng giật mình tỉnh dậy vì ngỡ cell có mess không? Tớ không dám xóa bất cứ cái mess nào, inbox cứ chật cứng cả ra...May mà cho thằng bạn mượn máy nó xóa hộ, chứ không chắc cái máy nó nổ mất :-j

Ấy làm cho tớ có cảm giác tớ vô nghĩa đối với ấy, làm cho tớ có cái ý nghĩ tất cả những gì ấy dành cho tớ chính xác chỉ là "cho nó cân bằng" vì "ấy quan tâm đến tớ nhiều hơn tớ quan tâm đến ấy, chắc thế" :))

Ấy lại làm tớ đau, đau lắm...

Những lần tớ muốn tìm đến rượu và thuốc, là tớ đau :)

Lần này tớ cũng bản lĩnh phết, thề là chưa đụng đến điếu thuốc nào đâu :-j

Viết ở đây hay thật, chả bao giờ lo ấy đọc được :)

Biết bao giờ mới có đủ tự tin để nói anh yêu em
 
:-ss chết, sao lại nhắc đến con bé thế kia :-ss con bé lỡ mồm trót dại đừng để ý suy nghĩ nhá :-j

It has ended for 1 week, and it really ended yesterday : )
My stt now: ... If you see me online that means you're not him. If you're not him, please don't call me : )
Thực sự, em cũng chẳng hiểu tại sao lại thế! Mọi thứ còn quá mới, và em cũng chưa kịp biết mình nên làm gì. Bạn em nói, chẳng thể nào bền được, vì như thế là chưa đủ. Là kỉ niệm chưa đủ, là anh hoặc em treat người kia chưa đủ, hay đơn giản là vì sẽ chẳng thể nào đủ được? Em cũng không biết nữa.
[ R u strong enuf to help me? ]
[ Rely on me and I will be strong enough to help you ]
Em là một con bé hư, hư lắm, chỉ mong dựa dẫm được vào người khác. Em quen mất rồi. Fải có người bên cạnh mắng mỏ em, hứa hẹn ngọt ngào, fải có người quan tâm hỏi han này nọ... Em đã quen như thế mất rồi, và trên đường tập bỏ thói quen ấy, anh lại làm em nhiễm lại nó.
Cuối cùng thì nó là cái gì? Em vẫn không hiểu. Chỉ biết rằng nó fải thế. Em thấy thật fi lí. Người khác thấy khó hiểu, và mâu thuẫn. Nhưng có giải quyết được gì? Em đã nói thế, và anh đã nói thế, và em đã đồng ý... Em fải làm đúng như những gì em đã hứa thôi : )
Sẽ chẳng còn những kì kèo resize nữa.
Sẽ chẳng còn những cá cược "cái ảnh hot nhất này của anh em bán đc bao nhiêu tiền nữa" : )
Sẽ chẳng còn những sáng anh kiên quyết gọi, còn em thì kiên quyết không nghe máy vì sợ thấy lại past nữa.
Sẽ chẳng còn email, e-card, chẳng còn những "để phần hôm nay anh đi chơi mang về nữa".
Chẳng còn những call lúc ~ 12h đêm.
Chẳng còn những mess "anh đang ngủ tự nhiên nhớ gà quá nên nhắn cho gà một cái. Anh đi ngủ tiếp đây" nữa.
Anh sẽ không trách em "thiếu tình cảm" nói rồi quên luôn nữa nhỉ?
Anh sẽ không mắng em online nhiều, thức khuya dậy muộn nữa.
Sẽ chẳng còn gì. Bởi vì nó là thế. Chỉ thế thôi. Đằng nào em cũng quen rồi.
Em vẫn luôn ở nhà ngoan, bởi "nếu không anh không yên tâm."
Và anh cũng thế nhé! : )
"After a while you learn the difference between holding a hand and falling in love, you been learning that kisses don't always mean something, promises can be broken just as quickly as they are made, and goodbyes are really forever.
 
Hạnh phúc chỉ là lời nói dối


Hạnh phúc chỉ là
Lời nói dối
Thôi anh

Bởi nếu không thì
làm sao
Em phải khóc

Bởi nếu hạnh phúc

hạnh phúc
Thì những lời hứa của anh phải trở thành sự thực
Sao lại là Hư vô

Hạnh phúc là lời nói dối thật mà

Bởi em đã từng tin

Anh yêu em nhiều lắm
Thế mà
Một buổi chiều đầy nắng
Anh bỏ rơi em trên bến vắng hẹn hò

Nếu anh bảo em chờ
Thì em sẽ đem cả cuộc đời đánh cược
(Nhưng mà anh cứ bước
chẳng nói lại câu nào )

Hạnh phúc không phải là lời nói dối đó sao?

Em đã từng tin hạnh phúc ở trên cao
Nên
Em với
Nghĩ rằng : Với hoài rồi sẽ tới
(Vì em sẽ lớn lên )

Thế mà chẳng bao giờ hạnh phúc chạm tay em ?!
Mặc dù em đã lớn

Hóa ra hạnh phúc chỉ là cái Người ta tưởng
Hạnh phúc chỉ là
Lời nói dối
Thôi anh !


Đã bao giờ trái tim bình yên chưa?

" Bình yên là ngay trong phong ba bão táp, trái tim vẫn thấy yên tĩnh "

Hình như chưa bao giờ trái tim em bình yên. Có phong ba bão táp, em ko sợ, nhưng em biết đó ko phải là cảm giác bình yên - như bây giờ - em đang bình thản.. bởi vì em chẳng còn gì, và cũng chẳng có gì để mất..bởi vì những gì đau đớn nhất, em sợ nhất em đều trải qua rồi...

Em chỉ bình yên được 1-2 ngày thôi, hay là em chỉ cho mình bình yên có thế ? Bởi vì chưa bao giờ.. bình yên thuộc về em...

Và em chẳng còn tin ai nữa cả :)

Đấy là sự thật..
 
to : my ABC
chỉ muốn anh em chiến thắng thôi , dù ko nói ra mồm
Chỉ là thắng thôi, chả quan tâm nhiều đến cách thắng
cứ hết sức và chắt chiu cơ hội
ABC ko yếu , chắc chắn.
Lần đầu, co cảm giác xa Cdunk ghê gớm :D
cảm giác xa xôi vkl :)) như thể , ko còn tí liên hệ nào :D
 
Hạnh phúc đối với tôi là gì ?
Đơn giản chỉ là một quả bóng và một góc sân .
Đơn giản chỉ là được lăn lộn
Đơn giản chỉ là được chạy hết mình trên sân bóng
Cùng anh em
Bất kể mưa , nắng , mệt mỏi ...
Chưa bao giơ cảm thấy chán...
Chưa bao giờ muốn về nhà như thế này
Để được cùng anh em chiến đấu
Để cùng được khóc , được cười
Để đền đáp lại niềm tin của đồng đội , sự kì vọng của anh em ...
Để chiến thắng ..
Thực sự khát khao
Thèm cái cảm giác ấy
Tất cả vì CDUNK
Tôi không quan tâm anh là ai
Anh ở đội nào
Chỉ cần anh chiến đấu hết mình vì danh dự , màu cơ sắc áo , và niềm đam mê của chính anh
Anh là một cầu thủ thực sự
Nên nhớ
Điều quan trọng nhất trong bóng rổ
Là nụ cười
Dù gì đi nữa
Đừng bao giơ để nụ cười tắt trên môi
Nhớ anh em
Cdunk
Sân bóng rổ
 
To: Fanh iêu:x

Tôi sẽ chẳng xưng chị-em như thói đời vẫn goi. Tôi cũng chẳng gọi cô là Phương Anh như bố mẹ cô vẫn gọi. Tôi gọi cô là Fanh như bạn bè cô vẫn gọi, và Shine, như tôi vẫn gọi:)

Thế nào nhỉ, đêy là bài thứ 5000 của tôi trên HAO này. Chắc là nếu ko bị del tầm mấy trăm bài spam lăng nhăng lít nhít thì tôi 5k từ lâu oài:-j. nhưng cũng may hum nay mới lên 5k, vì hum nay tôi mới cảm nhận đc rõ hơn cái đáng iêu của cuộc sống^^:x

Hum nay đi chơi vs cô, iêu lắm, vui lắm. Đôi khi tôi chẳng tưởng tượng là sự chia sẻ nó lại bình dị và giản đơn đến thế. đi cạnh nhau, nói ba lăng nhăng vớ vẩn, nói về những điều chẳng bao h tối nói cho ai ngoài cô, nói về anh...., anh...., anh...., bạn....., bạn...., bạn...., em...., em...., em..... Hehe, dấu ... cô tự điền nhé, tôi viết ra thế chứ cũng chả biết điền đâu^^. Tôi ấm áp khi ở bên cô, nói vs cô về những cảm xúc của tôi, có những thứ điên điên, dở hơi, có những thứ bấn loạn chết đi đc:">, có những thứ lại dịu dàng và chỉ thoáng qua.... Tôi thik nghe cô nói về chuyện của cô, về những luk cô hâm hâm làm tôi lo fát sốt, về những nỗi buồn cô fải trải qua khi thik...., về những nỗi lo lắng cho kì thi ĐH... Tôi yêu cô, Fanh ạ:x

Tôi chẳng biết tôi nói iêu cô bao nhiêu lần rồi, trong những lần ấy có lần nào là tôi nói, tôi type do quen miệng quen tay hay ko nữa. Nhưng lần này tôi nói thật, nói= cả trái tim tôi đếy. Tôi yêu cô, chẳng vì lý do cụ thể nào cả:|. Tôi iêu cô và thik ở bên cô:x

Chẳng ai hiểu tôi rõ như thế, cũng chẳng ai hơn tuổi tôi có đủ kiên nhẫn ngồi lắng nghe tôi nói, đủ sâu sắc để hiểu những j tôi ko nói, đủ nhí nhố để hùa vào những trò thô thiển của tôi:">. Cô thật đặc biệt, đặc biệt vs tôi, theo 1 cak nào đó. Tôi từng sợ là nhỡ tôi iêu cô nhiều quá , tôi bị đồng tính thì sao=)). Nhưng bi h tôi iên tâm oài, vì tim tôi đang loạn nhịp bởi 1 người khác ko fải là cô:))

Hôm nay vui nhỉ^^. Nắng đẹp và trời xanh... Nắng đẹp và ấm áp, khiến cho người ta vui, người ta say cái màu nắng lung lình ấy. Gió mát....gió mơn man trên tóc tôi, lướt qua mặt tôi, gió cuốn mây đen về nơi xa.... Gió và nắng...khiến tôi và cô lại nhớ cái nụ cười của ngày hum ấy :">. Cái nụ cười thơm mùi nắng và thoảng như 1 làn gió... Tôi lại bấn cô ạ. Bấn cái cảm jác dịu ngọt ấy... chắc là chẳng bao h tôi có thể gặp lại đc nụ cười ấy nữa. Có thể là sẽ gặp lại chủ nhân của nụ cười, nhưng cảm jác của nụ cười đầu tiên ấy thì sẽ chẳng bao h có nữa....Nắng thơm, gió thơm và nụ cười thơm chỉ xuất hiện 1 lần thôi....và nếu ko giữ...nó sẽ tan biến...:-s

Tôi phiêu quá:">. Thông cảm cho tôi nhớ, bài thứ 5k, có tí đặc biệt^^

Tôi tin là cô sẽ đỗ ĐH, đừng có lo lắng lih tih:-w. Và cả chuyện tình cảm nữa...Cứ để thời gian trôi qua, những suy nghĩ và tỉnh cảm nó sẽ tự đến. Đừng ép mình fải sống thế này thế kia... Đừng có vôi vàng phun ra hết như thế=)).... Tập nhớ những j đáng nhớ và quên những j làm mình fiền muộn... Học cách iêu những thứ bình dị như tôi ý :D

"Gió cuốn bay đi ngày không có mưa, một ngày ấm áp không mưa để nắng thơm..."

Mỗi lần nghe bài này tôi lại gợn lên 1 cảm xúc khó tả cô ạ^^. Everything will be alrite...:*

>:D< ôm cô ^^. Yêu cô nhiều lắm:x:*
 
Gửi cái đứa poz bài trên bài này:

Mày à, lâu ròi tao ko gặp mày, nhưng k vì thế mà tao quên là tao vs mày từng là bạn thân. Tao chẳng biết nói j bây h, vì những j tao muốn nói và chuẩn bị nói ra tao sẽ nói khi mày onl. Còn ở đêy, tao chỉ muốn nói rằng mày mạnh mẽ lên nhé. Cuộc đời có những khó khăn, thử thách phải chấp nhận và vượt qua, có thể có nước mắt, nỗi đau, nhưng sau cơn mưa trời lại sáng mày ạ:). Cố lên mày nhé:*

Tao thực sự chẳng làm đc j để júp đc mày, júp đc gia đình mày. Tao chỉ có thể ngồi lảm nhảm thế này thôi. Nhưng mày ơi, tao thương mày nhiều lắm, nhiều hơn những j tao có thể nói bây h:(:)(:)(:)(( Tao muốn ôm mày lắm Lìn thân yêu ạ :(:)(:)((

Mày ơi, đứng vững nhé, tao luôn ở đêy, bên cạnh mày:), và mày cũng thế, sẽ luôn bên cạnh mẹ mày, đúng ko:)

Tao yêu mày:x

Shit bất lực:)
 
To : [....]
ko biết' điền gì vào chữ to cả , vì đơn giản chẳng biết gửi cái này cjho ai :) , Chỉ muốn viết ra nh~ dòng cảm xúc của mình vào lúc này , viết ra nỗi nhớ của mình cho nhẹ bớt lòng .Cũng có thể coi la gửi cho nh~ năm tháng đẹp đẽ vừa qua :) một thời để nhớ , một thời để thương ... Sẽ chẳng còn nh~ buổi sáng tớ đến trường thật sớm để chờ cậu , chỉ đơn giản là thấy cậu xong đó rồi bỏ chạy :) rồi nh~ h ra chơi to loăng quăng tung tăng đi khắp trường chỉ để tìm xem cậu đang ở đâu , chỉ là để ngồi ăn mỳ gần cậu hay để ngắm cậu chơi br ngoài sân :) hay nh~ hôm chào cờ đầu tuần , cứ cố gắng kiễng chân lên tìm xem cái bóng dáng quen thuộc :) nh~ lần chạy đi sang các lớp khác van xin nài nỉ để đcj đi xin sỹ số lớp , để đc có lý do chính đáng chạy lên lớp cậu và thấy cậu ngồi học , thấy cậu đeo kính nữa . cậu đeo kính trông ngu si và đáng yêu lắm ý :(( , rồi chạy về lớp và xin cô chuyển lên bàn đầu ngồi vì đó là chỗ ngồi của cậu :) , còn đc cô khen là hôm nay ngoan ngoãn thế :) xa rồi , xa thật rồi ... tớ buồn ...Tớ nuối tiếc ... cảm thấy hụt hẫng ... trống trải ...nhớ... tất cả là nh~ kỉ niệm đẹp ... đó là hôm cậu trả tiền xôi cho tớ :) đó là lúc tớ gặp cậu đi ngang qua , vui sướng nhưng ko dám nhìn lên và chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy ... là lúc tớ hay giả vờ cố tình đi qua cậu , là lúc cầu cũng đi học muộn như tớ và fai đứng hết ngoài cổng trường , là lúc tớ đến trường nhưng vẫn chưa thấy xe cậu đâu , ngồi trong lớp cứ ko yên , xin thầy đi ra ngoài suốt để chờ cậu . Là` lúc thấy sân trường trắng xóa vì hàng nghìn cánh chong chóng của các anh chị , lúc thấy saan trường tràn ngập tà áo dài , lúc made in 12 kết thúc bằng câu hát '' chia tay nhé , rồi ngày vui ta gặp nhau '' , vì đó là lúc tớ biết thế là cậu đã xa thật rồi , sẽ ko còn nh~ ngay` tháng như thế nữa ... tất cả mọi thứ đã thành hoài niệm ... đi mãi ... :)
...tớ yêu ams vì trong ams cũng có cả cậu ...
...'' Ngày vui đã xa dần đã xa rồi đó ''...
 
Chỉnh sửa lần cuối:
viết cho ai nhỉ :)
thấy cái cs của mình /:) nÓ rẻ rúng 1 cách đáng sợ. Thấy cả bản thân mình là 1 điều j` đÓ vô nghĩa, sống k có mục đích, sống cho qua ngày, sống k cho bản thân.

đừng cho là mình hơn ai, đừng nghĩ là mình bằng ai.
nh điều hiện h mình có, nó phù phiếm lắm >"< unreal lắm >"<

m là 1 con đểu, m ra vẻ quan tâm, m tận tình hỏi han ah =))
ừ phù phiếm lắm.
qua cầu rút ván.

t thế đấy ,có làm saO.
có làm sao
cÓ làm sao k thế :)|
m k sống cho m, m chạy theo nh~ cái k thuộc về m, t k biết m đã nhận ra chưa :| nhg t nhìn thấy 1 cách vô cùng rõ ràng. Hà ạ.

này thì bình tâm |-)
vẫn thấy nhói nhói.
 
To ABC: ABC cố lên . Tuy ko là cái gì và cũng có nhiều ng không biết em là con nào nhưng ABC cố lên nhé . Ko vấp ngã là 1 điều rất tốt nhưng vấp ngã để rồi biết đứng dậy và đi tiếp còn tốt hơn. Dạo này em ko có thời gian ngồi xem ABC đấu hay tập. Đúng là em chẳng biết viết cái gì cả. Em chẳng chơi vs ABC, chỉ quen vài ng thôi nhưng em luôn tin tưởng ABC là 1 đội vô cùng giỏi. Luôn là như thế từ trc đến nay. Vì thế, ABC cố lên. Nếu có chẳng may vấp ngã thì cũng luôn đứng dậy và đi tiếp nhé. ABC luôn thế mà. Trong mắt ko chỉ AMSer mà còn trong mắt tất cả các đội khác, ABC luôn khét tiếng !Cổ vũ thừa quá. ABC luôn luôn là no.1 rồi ! ABC ABC !!! Hãy luôn là ABC trong mắt mọi ng ABC nhé! Aya aya fighting!!!
 
To Dô và Phương:

1. Thật sự tao không ngờ là vẫn có người đọc cái blog đấy của tao. Theo như mày nói thì là vô tình, nhưng cũng không hoàn toàn như thế :p
Ít người biết lắm. Mày là đứa đầu tiên tao nghĩ là hiểu tình cảnh của tao. Tình cảm của tao.
Và k0 phải là tao k0 biết tình huống đang tệ thế nào. Cực kỳ hiểu. :)

Thanks for caring. And sharing


2. Hey boy.... it's not like I'm ignoring you. In fact, I'm TRYING to.

Sorry it's been a week since we last saw each other.

Yesterday I had been trying to contact you, but in vain. At 'round 2 am you woke my whole family the hell up.

Fortunately I could inform you abt the contest today at last.
Ugrrr... part of the reason why I didn't turn up today, well, I did have an awful headache. Partially because of that.

The main thing is, I'm, like, afraid, uhm.... no, SCARED to see you.

If I'd rung you up, called you over my house, and you'd picked me up this morning, then...... well, the whole thing didn't happen anyway.
So, just like you and I always say, skip it :D

Trang (the girl above) told me details about the contest this morning. I kind of catch up with the update. You brought Shenai along. And the girl asked me whether he
*that's supposed to be you* knew that I wouldn't come or not?

The thing is, you knew it, and even if you hadn't, yet still brought Shenai with, I would not mind.

Doesn't matter to me whatsoever.

'Cause, I told Tran
g (above, again) we are friends. In a BIZZARE way, maybe. However we ARE.

You told me you considered me a little more than a friend.

I pretended not to hear that. Until a couple of moment later I called you back and say: " Actually I was , *a bit of*, jealous when you say Shenai's been with you, like, 2 days in a row. At your place. You know"

As I still remmber, you remained silent for a while. And afterward, since that talk, I can obviously see, we have been, you know, different.

Since that talk, I try to ignore you as much as possible, nevertheless still write daily blogs abt you, and pray nobody would read it. (pity me, Trang already did :p)

Since that talk, you haven't been trying to phone me in the middle of the night like before, haven't called me over your place, or to hang out. Anymore.

We've been acting WEIRD.

Should YOU've told me that?

Should I've told you so?

I do not regret though.

You may still get a hint of my feelings, through my reaction.

I get into silence sometimes. You told me straight in the face:" You can't hide it from me"
Yes, I couldn't, but at that very moment you didn't know what that meant. Now you do.


Trang said you were sort of impressive this morning. You always are. A bit arrogant, yet applealing.
You told everybody you were gay :)) said Shenai weren't your gf, acted like you were into the project manager. ;))

You lunatic =; love you from that

Why do you back off while got into the next round anyhow? :eek: Dying to know why.

Thought I'd call you tonight.
Now, I think I won't. :)

1. Mày ah, tao hi vọng sẽ dần dần tránh xa nó được. Phải dần dần thôi. Nhưng chắc là sẽ được. :-<

Tao biết, nếu tao dính lấy nó, tao sẽ thiệt.
Và tao cũng khá tính toán, mà kể cả không tính toán cũng nhìn rõ vấn đề, vì tao đâu có ngu.


Chỉ là, tao cần 1 động lực :-j chứ bây giờ vẫn zẩm lắm.... lúc mày nói là k0 ngờ tao lại có lúc "dịu dàng" thế, tự dưng vào blog 1 đứa k0 biết là ai, xong phát hiện ra stt với blast trùng nhau mới biết là blog tao :)) uh... giấu đi rồi đấy, thế mà có người vẫn phát hiện ra :-w

Có nên call nó tối nay k0? :-??
Lúc đầu định gọi nó đi chơi snhật muộn cùng (ngày mai í) nhưng giờ thì .... :)







 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên