To nowhere...
Còn đúng một tuần nữa thôi... Giờ này tuần sau là đang ở trong phòng thi làm bài rồi... Chỉ còn một tuần ngắn ngủi cho tất cả mọi thứ...
Vậy mà hiện tại, lòng đang nặng trĩu. Muốn trút bớt đi cho nhẹ người, nhưng biết trút ở đâu đây, khi tất cả những chuyện vớ vẩn đó đều là những chuyện riêng, rất riêng của bản thân, không dễ gì chia sẻ. Giờ đây, phát sợ cái icon của YM, không còn muốn online, không còn muốn nhìn cái list trên YM nữa... Blog cũng bỏ bê... Cũng chả thèm sờ đến Boom nữa, xếp xó để đấy... Đã từng có thời vui vẻ khi nhìn cái list trên YM, hồi hộp ấn vào Bookmark để mở Blog... Nhưng giờ thì... Không hiểu Đại học sẽ thế nào, nhưng kỳ thi Đại học này cướp mất của mình nhiều thứ quá... Thực sự là rất ghét những buổi tối như thế này... Không còn nữa những điều thân thuộc... Nhìn quanh, bạn bè ai cũng trở thành những con trâu con bò, cày nát quyển sách giáo khoa lẫn sách bài tập, học cả những cái quá nhỏ nhặt... Không đi theo cái dòng chảy bất tận ấy... Nếu được điểm 10 Đại học mà phải học QUÁ NHIỀU những thứ linh tinh ấy, thì mình sẽ hy sinh điểm 10 ấy để làm những việc tốt hơn... Không phủ nhận là mình vẫn học, tối nào cũng học... Nhưng mình sẽ chả bao giờ tự làm khổ mình như thế cả. Nhìn quanh, bạn bè thi đua nhau học, bắt ép nhau học... Rồi nhìn lại mình... Có phải mình quá ích kỷ khi muốn mọi thứ vẫn sẽ diễn ra như trước đây? Chẳng còn nữa niềm vui khi một cái nick sáng lên... Chẳng còn nữa niềm vui khi đọc comment... Trống rỗng... Giờ thì list YM gần như lúc nào cũng trắng trơn, không offline để học thì cũng invi để không bị làm phiền... Vì ước mơ và tình cảm, con người có thể từ bỏ những thói quen... Và có lẽ, cũng chẳng ai buồn khi đánh mất những thói quen ấy. Nhớ hay quên không phải là vấn đề, vấn đề là có ai giữ lại cho bạn những điều bị quên lãng hay không? Tình cờ nghe được ở Tivi hai câu hát: “Mặc cho ai dệt thêu ước mơ... Giọt nước mắt nay hoá thành mưa...” Tự dưng lại thích... Mặc cho ai chạy theo những ước mơ... Vẫn chỉ có một mình trống vắng chờ mưa tới... Những gì thân quen nhất giờ cũng chẳng còn... Phát chán đến mức không còn sign in YM nhiều nữa, chỉ sign in những lúc cần thiết... Sợ cái icon :-"...
Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi... Xung quanh, ai cũng thay đổi... Cảm thấy càng ngày mình càng vô dụng và kém cỏi. Một ngày tháng ba mưa phùn. Khi nghe thấy tin đó, khi cảm nhận niềm vui của một người khi người đó có được thứ đã mong ước từ lâu. Không có biểu hiện gì. Nhưng nghe trong lòng đau đớn. Vì biết mình đã thất bại một lần... Rồi một ngày tháng tư đầy nắng... Mình vui khi một người khác thoát khỏi rắc rối, mà đâu có biết được đó sẽ là khởi đầu của thất bại thứ hai... Cũng từ ngày đó, dần dần, lần lượt mất đi những gì thân quen nhất...
Đã từng hy vọng, đã từng chờ đợi... sau khi thi tốt nghiệp xong, nhất là sau khi thi Sử... rồi mọi thứ sẽ quay trở lại... Nhưng đâu vẫn hoàn đấy... Trước mặt vẫn là kỳ thi Đại học, với Toán Lý và Hoá... Đã học cả năm rồi nhưng ai ai cũng muốn tranh thủ những ngày cuối cùng... Học, học, lúc nào cũng học!!! Lúc nào trong đầu, bên tai, trước mắt cũng chỉ một chữ: HỌC! Nhiều người giờ cũng chỉ trung thành với từ đó... Còn mình thì đã phát mệt với cái từ ấy rồi. Học chăm học ngoan ư? Nực cười!!! Một tuần nữa thôi, mà tất cả sự tự tin đã đội nón ra đi sau buổi tối 20/5 ấy... Khi toàn bộ quan niệm từ trước đến nay sụp đổ trong nháy mắt... Khi hiểu rằng mình không thể được chọn, đơn giản vì chỉ là kẻ đến sau. Nhưng còn đau đớn hơn khi hiểu ra thêm rằng, dù có là người đến trước, cũng không thể được chọn. Và kể cả có được một cơ hội khác, mình biết, mình cũng sẽ không được chọn. Thấu hiểu hơn bao giờ hết cái cảm giác: “Cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu...” Tất cả tự tin đều đã tan biến sau buổi tối ấy... Để hôm sau là một ngày kìm nén và vỡ oà của cảm xúc... Không còn tin vào những khả năng mà mình có được... Cũng từ sau hôm ấy, chưa một lần mở lại đàn ra đánh!
Cái cảm giác ích kỷ ấy cứ xâm chiếm bản thân. Tích tụ, dồn vào... và ứ đầy. Vẫn biết rằng không thể - không nên - và không được phép bắt mọi người phải theo ý thích nhất thời của mình như thế. Nhưng nghe trong lòng văng vẳng câu nói: “Điều đó chứng tỏ lời nói của mày là vô dụng, không có trọng lượng!” Cũng đúng, giả sử nếu mình nói điều tương tự thế, liệu sẽ có người nghe? Biết là không. Cái biểu tượng :-" là một sự thừa nhận, và cũng là giọt nước làm tràn ly. Nhiều lúc vẫn trả lời bằng
), bằng =)) hoặc
) nhưng lòng đau đớn đến thế nào khi cái tay type ra được những icon như thế. Không còn thiết vào YM, không còn muốn Boom, giờ chỉ ước gì mọi thứ đã không thay đổi nhanh đến thế... Dù đó là chút ích kỷ bản thân, nhưng sự thật là đã mất quá nhiều. Có lẽ, sau khi thi Đại học, tất cả sẽ trở lại... Nhưng từ giờ đến lúc đó... Hãy còn xa lắm... Và tất cả sẽ chỉ trở lại khi tất cả đều phải làm bài tốt. Khó khăn!
Giờ đây, không còn có thể trút ra mọi thứ ở Blog nữa. Chả lẽ lại để Private? Còn nếu để Friends, chả nhẽ phải viết những gì mọi người muốn đọc, muốn nghe? Lần đầu tiên phải xoá đi một entry, chỉ vì bị thắc mắc nhiều quá... Chỉ vì ai cũng muốn mình kể hết ra, dù không hề muốn... Không biết phải trả lời thế nào trước hàng đống câu hỏi như thế.
Có lẽ, cây không giữ nổi lá... vì trái tim cây quá nặng nề...
Nốt tuần này thôi, các lớp học thêm sẽ chấm dứt... Chỉ còn đúng 3 buổi. Rồi những con đường, những lớp học, những con ngõ sẽ trở thành những mảnh vụn của hồi ức. Đêm qua cũng gần như là một đêm không ngủ. Từ hôm thứ 7 đến giờ, cũng 4-5 ngày rồi. Chưa lúc nào lại bực mình lâu đến như thế. Tự hứa là cùng lắm hết ngày hôm nay, sẽ phải trở về bình thường, phải quay về với thực tại. Không thể vác bộ mặt nặng như chì đến những buổi học thêm cuối cùng được... Nếu thế, mình sẽ không thể tự tha thứ cho mình và sau này sẽ ân hận... Viết tất cả ra, cho lòng nhẹ nhõm hơn... Quay trở về thực tại đi nào... Dù nụ cười sẽ không trở lại...
Chỉ là...
Lá trút rơi nhiều, đâu phải bởi mùa thu...