Trần Hoàng Ngân
(jjang85)
New Member
Tao ngồi trước bàn phím 1 lúc lâu, ngồi mãi, ko biết phải bắt đầu viết cho mày thế nào?
Và cuối cùng quyết định bằng cách này, bằng cách nói là tao ko hề biết bắt đầu.
Tao nhớ tao và mày bắt đầu chơi với nhau như thế nào, nhưng không bao giờ hiểu được tại sao, tao và mày, lại không chơi với nhau nữa.
Tao chỉ biết khi viết những dòng cuối cùng ấy cho mày, tao đã nghĩ rằng, cần phải chấm dứt. Chấm dứt để tao và mày không bao giờ còn phải suy nghĩ, phải khổ sở khi không biết làm thế nào để chúng ta “biết cách yêu thương” lẫn nhau.
Trong di động của tao vẫn còn số của mày, và nó vẫn là số đầu tiên trong list. Không bao giờ và chưa có số của ai chen ngang được. Ai bảo tao bắt đầu tên mày bằng số 23?
Sắp sinh nhật Tony mày ạ, tao vào blog của H.O.T’s fan, cái blog chết tiệt tao lập 1 năm trước đây và không bao giờ ngó ngàng đến ấy. Rồi tự dưng nhìn thấy comment của mày, tao muốn vào blog chung của 2 đứa.
Ôi cái pass! Cảm ơn mày đã để nguyên, đã không đổi nó đi, và vẫn viết.
Những việc mày làm luôn cho tao cái cảm giác, tao là 1 con cực kỳ khốn nạn, 1 con cực kỳ đáng vứt đi.
Tao ích kỷ, khi gặp chuyện gì cũng nhớ đến mày. Khi mỗi lần quanh tao không còn ai, tao sẽ ngồi dằn vặt, và tưởng tượng: “Có nó ở đây thì sao nhỉ?”.
Tại sao mày lại viết những dòng như thế? Tại sao tao và mày không tiếp tục cố gắng? Và tại sao cái tình bạn của chúng ta lúc nào cũng cần phải cố gắng? Tại sao nó không phải là một tình bạn bình thường. Tao cứ nghĩ rằng yêu quý nhau thực sự sẽ dễ dàng được ở bên cạnh nhau. Nhưng hình như tao nhầm.
Giá mà mày biết cảm xúc của tao lúc này. Tao xin mày đấy.
Mày có biết tại sao tao trả lời rằng, tao ko còn muốn tiếp tục làm bạn nữa?
Tại sao àh?
Mày đã nói rằng, mày vẫn muốn tao là số 1, thế mà mày làm như thế.
Tao thực sự sợ cái vị trí số 2 của mày.
Cái vị trí số 2 của mày làm tao ko còn tin vào tình bạn của chúng ta nữa?
Tao đã nghĩ những gì? Chẳng nhẽ mày ko biết? Hay chẳng nhẽ mày chỉ nói dối tao?
Tao đã nghĩ rằng, 1 đứa như mày, 1 đứa hiểu tao như thế, mà lại làm như thế, lại xếp tao sau cả “vị trí số 2”. Tao thấy sợ, và tao thất vọng.
Giá mà mày cứ làm như thế, giá mà mày cứ khiến tao nghĩ rằng, tao cần phải thất vọng về bạn mình, có lẽ tao đã dễ thở hơn.
Mày viết trên blog rằng, mày thực sự ko tin nổi khi tao chơi lại với J. Tạm gọi là J nhé. Mày cũng đã nói rằng, tao đã khổ sở như thế nào, đã mất bao nhiêu thời gian để bây giờ quay lại add blog của nhau. Tao đã nghĩ rằng, mày sẽ thấy bình thường khi nhìn những chuyện đó. Vì chính mày là đứa vì J, mà làm thế với tao cơ mà?
Mày đang nghĩ gì? Hả con kia?
Có biết bao nhiêu lần tao nghĩ, tao cư xử quyết liệt như thế với mày, và quay lại chơi với J, có phải là điều khốn nạn không?
Nhưng chính mày, biết nghĩ cho tao thế, biết thương tao thế, mà mày lại làm thế với tao?
Tại sao mày quay lưng lại với tao? Còn bây giờ lại viết nhứng điều như thế?
Tại sao tao và mày cứ cố tình hiểu lầm nhau, tại sao không tin tưởng nhau, mặc dù cả 2 đứa cùng biết rằng, đứa kia dành cho mình nhiều tình cảm lắm?
Tại sao mỗi lúc nói chuyện với mày, tao nhất quyết là tao đúng, còn những lúc không có mày bên cạnh, tao chỉ muốn tao chưa nói gì, tao chưa làm gì.
Tao nhớ mày.
Đã bao nhiêu lần tao muốn nói như thế. Mày có biết không?
Cái cảm giác mất đi 1 chỗ dựa, mà mình vẫn cho là 1 trong những chỗ dựa bền vững nhất. Tao đã trách mày, tại sao mày không hề quan tâm đến những lúc tao thế này thế kia. Nhưng thật ra, tao lại luôn nghĩ rằng, chỉ cần tao nghĩ tao còn mày là bạn, thì tao sẽ tin tưởng đấy là 1 tình bạn mãi mãi. Tao luôn cương lên, luôn cố chấp và bướng bỉnh. Mặc dù tao biết là tao cũng có lỗi sai.
Từ trước đến giờ tao luôn ỷ lại vào mày. Tao làm đủ mọi việc ko tốt, nhưng tao vẫn cho rằng tao có quyền được có mày làm bạn. Khi tao quyết định ko còn làm bạn với mày nữa, tao đã biết rằng, từ bây giờ, tao sẽ ko còn 1 ai có mặt bên cạnh tao ngay lập tức nếu tao gọi. Giả dụ như SN năm sau của tao cũng như thế, liệu ai sẽ ở bên tao?
Tao giận mày, cả vì cái chuyện mày quyết định đi. Tao ko hiểu và cũng không hề muốn hiểu. Tao thực sự chưa bao h muốn mày đi, tại vì tao luôn tin rằng, cái đất nước khốn kiếp ấy, sẽ làm hại mày. Có lẽ tao đã làm được hơn thế, nhưng đã chẳng làm gì cả.
Đến bây giờ thì quá muộn, rồi mày sẽ lại đi, sẽ hoàn toàn xa tao.
1 cuộc sống không có mày. Và cũng vì thế, tao có đủ mạnh mẽ hơn để quyết định rằng, sau cái ngày tao thi đỗ đại học, cuộc sống của tao sẽ lại mới hoàn tòan. Bởi vì tao biết, tao ko bao giờ giữ được những thứ cực kỳ thân thiết với mình. Cho nên, để mọi thứ ở mức bình thường thôi, sẽ ko yêu thương, ko gắn bó.
Có nhiều lúc ngẫm lại, ko biết có những ai yêu quý tao bằng mày, kể cả những thằng mà tao đã sống chết?
29/4 năm nay của tao ko có ai cả. SN Hyuk, cũng chỉ còn 1 mình T nhớ chúc mừng.
Những ngày như thế thật khó khăn.
Có lẽ bây giờ hiểu ra là quá muộn. Tao ko hiểu mình sẽ phải làm gì? Và những chuyện như thế này sẽ tiếp tục đến bao giờ. Đến lúc nào, tao mới hết sai lầm?
Tao yêu mày!
*Vừa ko muốn, vừa muốn mày đọc những dòng này. Nhưng biết chắc, sẽ chẳng bao giờ mày đọc được*
Và cuối cùng quyết định bằng cách này, bằng cách nói là tao ko hề biết bắt đầu.
Tao nhớ tao và mày bắt đầu chơi với nhau như thế nào, nhưng không bao giờ hiểu được tại sao, tao và mày, lại không chơi với nhau nữa.
Tao chỉ biết khi viết những dòng cuối cùng ấy cho mày, tao đã nghĩ rằng, cần phải chấm dứt. Chấm dứt để tao và mày không bao giờ còn phải suy nghĩ, phải khổ sở khi không biết làm thế nào để chúng ta “biết cách yêu thương” lẫn nhau.
Trong di động của tao vẫn còn số của mày, và nó vẫn là số đầu tiên trong list. Không bao giờ và chưa có số của ai chen ngang được. Ai bảo tao bắt đầu tên mày bằng số 23?
Sắp sinh nhật Tony mày ạ, tao vào blog của H.O.T’s fan, cái blog chết tiệt tao lập 1 năm trước đây và không bao giờ ngó ngàng đến ấy. Rồi tự dưng nhìn thấy comment của mày, tao muốn vào blog chung của 2 đứa.
Ôi cái pass! Cảm ơn mày đã để nguyên, đã không đổi nó đi, và vẫn viết.
Những việc mày làm luôn cho tao cái cảm giác, tao là 1 con cực kỳ khốn nạn, 1 con cực kỳ đáng vứt đi.
Tao ích kỷ, khi gặp chuyện gì cũng nhớ đến mày. Khi mỗi lần quanh tao không còn ai, tao sẽ ngồi dằn vặt, và tưởng tượng: “Có nó ở đây thì sao nhỉ?”.
Tại sao mày lại viết những dòng như thế? Tại sao tao và mày không tiếp tục cố gắng? Và tại sao cái tình bạn của chúng ta lúc nào cũng cần phải cố gắng? Tại sao nó không phải là một tình bạn bình thường. Tao cứ nghĩ rằng yêu quý nhau thực sự sẽ dễ dàng được ở bên cạnh nhau. Nhưng hình như tao nhầm.
Giá mà mày biết cảm xúc của tao lúc này. Tao xin mày đấy.
Mày có biết tại sao tao trả lời rằng, tao ko còn muốn tiếp tục làm bạn nữa?
Tại sao àh?
Mày đã nói rằng, mày vẫn muốn tao là số 1, thế mà mày làm như thế.
Tao thực sự sợ cái vị trí số 2 của mày.
Cái vị trí số 2 của mày làm tao ko còn tin vào tình bạn của chúng ta nữa?
Tao đã nghĩ những gì? Chẳng nhẽ mày ko biết? Hay chẳng nhẽ mày chỉ nói dối tao?
Tao đã nghĩ rằng, 1 đứa như mày, 1 đứa hiểu tao như thế, mà lại làm như thế, lại xếp tao sau cả “vị trí số 2”. Tao thấy sợ, và tao thất vọng.
Giá mà mày cứ làm như thế, giá mà mày cứ khiến tao nghĩ rằng, tao cần phải thất vọng về bạn mình, có lẽ tao đã dễ thở hơn.
Mày viết trên blog rằng, mày thực sự ko tin nổi khi tao chơi lại với J. Tạm gọi là J nhé. Mày cũng đã nói rằng, tao đã khổ sở như thế nào, đã mất bao nhiêu thời gian để bây giờ quay lại add blog của nhau. Tao đã nghĩ rằng, mày sẽ thấy bình thường khi nhìn những chuyện đó. Vì chính mày là đứa vì J, mà làm thế với tao cơ mà?
Mày đang nghĩ gì? Hả con kia?
Có biết bao nhiêu lần tao nghĩ, tao cư xử quyết liệt như thế với mày, và quay lại chơi với J, có phải là điều khốn nạn không?
Nhưng chính mày, biết nghĩ cho tao thế, biết thương tao thế, mà mày lại làm thế với tao?
Tại sao mày quay lưng lại với tao? Còn bây giờ lại viết nhứng điều như thế?
Tại sao tao và mày cứ cố tình hiểu lầm nhau, tại sao không tin tưởng nhau, mặc dù cả 2 đứa cùng biết rằng, đứa kia dành cho mình nhiều tình cảm lắm?
Tại sao mỗi lúc nói chuyện với mày, tao nhất quyết là tao đúng, còn những lúc không có mày bên cạnh, tao chỉ muốn tao chưa nói gì, tao chưa làm gì.
Tao nhớ mày.
Đã bao nhiêu lần tao muốn nói như thế. Mày có biết không?
Cái cảm giác mất đi 1 chỗ dựa, mà mình vẫn cho là 1 trong những chỗ dựa bền vững nhất. Tao đã trách mày, tại sao mày không hề quan tâm đến những lúc tao thế này thế kia. Nhưng thật ra, tao lại luôn nghĩ rằng, chỉ cần tao nghĩ tao còn mày là bạn, thì tao sẽ tin tưởng đấy là 1 tình bạn mãi mãi. Tao luôn cương lên, luôn cố chấp và bướng bỉnh. Mặc dù tao biết là tao cũng có lỗi sai.
Từ trước đến giờ tao luôn ỷ lại vào mày. Tao làm đủ mọi việc ko tốt, nhưng tao vẫn cho rằng tao có quyền được có mày làm bạn. Khi tao quyết định ko còn làm bạn với mày nữa, tao đã biết rằng, từ bây giờ, tao sẽ ko còn 1 ai có mặt bên cạnh tao ngay lập tức nếu tao gọi. Giả dụ như SN năm sau của tao cũng như thế, liệu ai sẽ ở bên tao?
Tao giận mày, cả vì cái chuyện mày quyết định đi. Tao ko hiểu và cũng không hề muốn hiểu. Tao thực sự chưa bao h muốn mày đi, tại vì tao luôn tin rằng, cái đất nước khốn kiếp ấy, sẽ làm hại mày. Có lẽ tao đã làm được hơn thế, nhưng đã chẳng làm gì cả.
Đến bây giờ thì quá muộn, rồi mày sẽ lại đi, sẽ hoàn toàn xa tao.
1 cuộc sống không có mày. Và cũng vì thế, tao có đủ mạnh mẽ hơn để quyết định rằng, sau cái ngày tao thi đỗ đại học, cuộc sống của tao sẽ lại mới hoàn tòan. Bởi vì tao biết, tao ko bao giờ giữ được những thứ cực kỳ thân thiết với mình. Cho nên, để mọi thứ ở mức bình thường thôi, sẽ ko yêu thương, ko gắn bó.
Có nhiều lúc ngẫm lại, ko biết có những ai yêu quý tao bằng mày, kể cả những thằng mà tao đã sống chết?
29/4 năm nay của tao ko có ai cả. SN Hyuk, cũng chỉ còn 1 mình T nhớ chúc mừng.
Những ngày như thế thật khó khăn.
Có lẽ bây giờ hiểu ra là quá muộn. Tao ko hiểu mình sẽ phải làm gì? Và những chuyện như thế này sẽ tiếp tục đến bao giờ. Đến lúc nào, tao mới hết sai lầm?
Tao yêu mày!
*Vừa ko muốn, vừa muốn mày đọc những dòng này. Nhưng biết chắc, sẽ chẳng bao giờ mày đọc được*