Những lá thư...

Mới tình cờ có lại Pass HAO.
Phải viết ngay cho em Jun vài dòng :)

Một vài câu thôi nhé !

Em có tài ! Thật sự. Vì nói toẹt ra là anh chỉ thik chơi với những người có tài :)
Vì thế, mong là anh sẽ làm được gì đó để giúp em, chỉ cho mọi người thấy những gì em có thể làm !

Mà này con nhóc kia, từ cái lầu đầu tiên anh gặp em, nhìn cái thái độ của em khi nói qua từ **, anh cũng hiểu nhiều rồi. Và cũng không phải tự nhiên mà anh giới thiệu chị ấy quen em đâu ! :p. Đồ ngốc, nói thế nào nhỉ ^^. Đôi khi, có lẽ anh tin là anh đủ biết về em đấy ^^.

À, đừng viết tiếp cái kia nữa nhá, nghe lời anh đi ^^. Dù sao, anh cũng chỉ mong điều tốt cho em thôi muh :D.

Cố lên bé Jun :) :x
 
Lần đầu tiên viết thư cho 1 người k thù hận oán ghét xô xát về mặt tình cảm ^.^
Vâng, e gửi a Bình :)
Nếu ngày đó, cách đây hơn 1 năm nhỉ :), e k gửi mấy cái dòng ngốc xít đó, chắc gì a đã biết e là ai :). E mơ ước, e tham vọng, dù chỉ là được đăng một bài nhỏ trên h2t :). Thế nào nhỉ, e rất muốn làm được một cái rì đó cho riêng mình, cho dù nó thật tầm thường, đối với a chẳng hạn :). E vẫn đang cố gắng đây, làm được nhiều hơn những gì hồi đó e mơ ước, truyện của e là một ví dụ :).E biết k fải ai cũng cố gắng hiểu mình, cho dù mình có tốt thật sự. Khi mà a nói e là bạn của a, e thấy mình được tôn trọng :). Nhiều lắm ý, a biết k ^^. Chẳng biết e có tài thật hay k, nhưng e thấy mình k khác người là mấy :D.
Cám ơn a nhiều lắm :) bởi nhiều lần cho đi k điều kiện. Lòng tin tưởng :)
Biết ơn a nhiều lắm nhé ^^, bởi đã nghe và k hỏi gì thêm :)
Quý a Bình lắm nhớ :D, vì đã coi e là một con nhóc, bạn của a :)
Iêu a Bình cực kỳ :x những lần KFC và Pizza free 8->
Thôi, e đi viết cái khác đây, sẽ vứt cái truyện đó vào trong một hố đen :).
 
cho bản thân...

Hôm nay đã định ngủ trưa mà nằm mãi không thể ngủ được. Nhìn ra cửa sổ, thấy bầu trời cao vòi vọi và xanh đến lạ kì. Từng đám mây trắng xốp nhởn nhơ, lững lờ trôi xa dần, xa dần khỏi tầm mắt. Thi thoảng, một cơn gió thoảng qua mang đến một mùi hương nhè nhẹ mà không hiểu từ đâu. Không gian tĩnh mịch đến gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng xào xạc trong kẽ là mấy chú chim nghịch ngợm chuyền cành. Thiên nhiên cũng như đang "đánh một giấc trưa". Khung cảnh tràn đầy màu sắc thường đem đến một niềm vui, nhưng ngay lúc này đây, lòng mình lại thấy bâng khuâng khó tả. Một bức tranh ngập tràn ánh nắng, rực rỡ với trời cao xanh và mấy trắng bồng bềnh. Nhưng nó vẫn không đẹp. Bởi nó thiếu đi bóng dáng con người. :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nửa năm rồi đó anh..nửa năm cho một câu nói... Nhanh thật đó anh ạ ..Em ko pải là đứa hay ngồi đếm thời gian nhưng nhiều khi chợt có cái j đến và làm cho mìh một chút quá khứ ùa về...và hôm nay cũng ko ngoài lệ..

Nửa năm...chớp cái cũng chuẩn bị 1 năm :)...Cả anh và e dường như càng ngày càng đang thaddoooir..thay đổi theo những chiều mà người kia ko mong muốn..em cảm nhận đc điều đó...cảm nhận đc chính bản thân mình đang mơ hồ cái j đó...Và e cũng đã có 1 quyết định...sry nếu qđ đó có thể làm anh buồn...vì e bít rằng ..anh vẫn còn...
 
Gửi anh chị em HÓA1 0407:

Như vậy là chúng ta còn học với nhau 5 ngày nữa thôi, và sau đó thì lớp Hóa1 0407 sẽ trở thành kỉ niệm của mỗi người. Sẽ không thể học cùng nhau trong 1 phòng học ở trường Hà Nội-Amsterdam, không thể đá bóng nhựa cùng nhau trong sân trường, ngồi túm tụm trò chuyện tán phét rồi cười nghiêng ngả như đã từng làm đc nữa. Nếu có ai đó nói rằng, đời còn dài và sẽ còn nhiều dịp gặp nhau. Điều ấy có thế đúng, nhưng sau này khi mỗi người có 1 công việc, 1 con đg đi riêng của mình thì cơ hội gặp nhau sẽ ngày càng ít đi, và gặp nhau thì chưa chắc đã đủ cả 37 thành viên đc. Nhưng điều quan trọng nhất, lúc ấy chúng ta không còn là người của lớp HÓA1 Ams nữa, mà đã là cựu học sinh rồi. Lúc ấy chúng ta sẽ trở thành những vị khách của Hà Nội Amsterdam nếu quay lại thăm trường Năm tháng qua đi không bao giờ trở lại. Có lúc hợp thì sẽ có lúc tan. Đó như là một điều hiển nhiên mà ai cũng biết, nhưng trong lúc này, lại khiến mình bồi hồi trong lòng.

Chúc mọi người sức khỏe, đạt đc thành công trên con đường của mình. Mình yêu mọi người, yêu HÓA1 0407 và trường Hà Nội-Amsterdam. Những năm tháng ở đây là quãng thời gian đẹp nhất trong đời mình dù rằng có đôi lúc vì nó mà mình buồn chán và thất vọng :x :x

Cho mình gửi lời xin lỗi đến những ai đã bị mình làm cho bực bội hay tổn thương. ( có thể mình biết hoặc ko. :p )
__________________
 
Chỉnh sửa lần cuối:
It's not late now, but somehow I feel sleepy 8-} Maybe I'm lazier more than ever. :">
These days one year ago, I posted a letter in English here, too. And it hurt my friend. But this letter isn't like that anymore, I'm sure :)
***
Today is a hard-working day with me. I've finished the basic History material, and in 3 more weeks, all I have to do is study. How can I suffer this torture? I'm tired, I want to give up, I want to lower my sights. This afternoon, I tried to learn some Chemistry, but it went out of my mind as fast as the speed I'm interested in. :)) I'm really afraid, what will happen if I cannot reach my ambition? :|
I didn't see u online today (or just a bit at noon but I think it was not considerable) and I couldn't chat with u much 'cause I don't want u to worry about me. I didn't want to say how tired I was or something like that. I was made to have a bad habit that allows me to rely on the other. And it's so funny that a short time after that habit became a part of myself, I couldn't rely on anyone. But now, I just wanna rely on u, it's really true. :| I don't sign in YM now, I know u won't be happy when u see it, so I just write a letter and start another shedule from tomorrow.
When u said that u didn't like me to be online everyday like that, I felt it so familiar. I used to did it, I didn't like one another do that. And u will contact to me by mobile or write for me an email everyday. That kind of email, even though it's not too long, made me happy. I really love contact via email, but the person I chose couln't do that to me. And suddenly u said u would do it without anything said by me. If that's not because I couldn't cry anymore, I think I would have cried a lot. :"> U complained when u see me online, u encouraged me, u share with me many thing. How can u be so lovely like that? :x
The first time in my life, I know a specific character about my U in future. And u bring it to me. I don't know clearly, but now, except my stress 'cause of this exam, I feel happy than ever. It's more than a half of year I get it back. How long will u stay with me? :) Remember that u owe me a cinema ticket. b-) I will come back soon :p
I haven't got rid of all those terrible things, especially when I'm going to be crazy with this stupid stuff. Maths, Physics, Chemistry, all of them are too difficult with me. And the long History, the stupid Literature which I've already forgotten how to write a good one. 5/6 subjects I'm having troubles with. And I always keep my own comparison. Why can't I be in the best condition when I have to face a great damn thing? u haven't solved them all, but already nearly all of them ^^
I'm too sleepy now so I will take a short sleep. I will try my best, as u believe in me. :)
 
Uh thì em vẫn ngồi ở đây , chả hiểu để làm gì nữa! Viết cho Sun hay viết cho Po thì bản thân em cũng chả biết, Chỉ là.. em .......
 
@my friend – thằng bạn dở hơi thần kinh bệnh tật ích kỉ ngu ngốc đáng ghét tồi tệ của tao …


Có lẽ là ngộ nhận khi nhận mày là bạn của tao .. :)) 8-} :))



.. Xin lỗi vì những lời đầu tiên dành cho mày lại là những lời như thế… :) Ừh, xin lỗi thế thôi chứ thật ra tao chẳng muốn xin lỗi tí nào đâu…. Tự dưng tao thấy ghét mày ghê gớm … muốn chửi bới mày tùm lum hết cả lên. Thế đấy! Hôm nay tao bấn loạn thực sự..


Tao đã định gửi mail trực tiếp cho mày… nhưng hình như tao chẳng đủ can đảm mày ah.. tao sợ rồi cái cách mày mày reply sẽ giống như hồi đầu năm học mày reply cái thư tay của tao… Nhục, nhục lắm Viết lên đây, với hi vọng 1 ngày nào đó mày sẽ đọc được vậy…. Cũng giống như mày đã hi vọng 1 ngày nào đó tao sẽ đọc được những dòng mày gửi cho tao … đúng vào cái ngày này .. 1 năm trước… 15.5.06…. :)

Mày ơi .. tao mới chỉ vừa đọc nó .. những dòng mày viết cho tao ý.. vài hôm trước đây… giữa đêm hôm khuya khoắt… có 1 con dở hơi ngồi đọc hết 6chục trang topic Những lá thư…. Mày ơi.. tao chỉ vừa mới đọc… khóc khóc..cười cười giữa đêm.. đắng lắm mày ạh.. : ]


Mày đã nói mày chờ ở tao 1 lời xin lỗi.. 1 lời giải thích.. chờ để đến cái ngày tao với mày làm bạn như xưa… vậy sao..khi đầu năm.. nhận được cái thư làm hòa của tao.. mày lại reply với những lời lẽ cay độc đến thế????? Tất cả những gì mày viết vào cái ngày 15.5.06 đó chỉ là phù phiếm .. ??? chỉ là lời nói vui… ??? Hay mỗi bước thời gian qua là mỗi bước mày thay đổi.. hận thù với tao hơn…?!?! căm ghét tao hơn….?!?!

Tao chẳng hiểu gì cả mày ah .. :-<


Nói đến chuyện của quá khứ… ừh mày chẳng sai đâu… tao đã sai.. đã sai lầm vì quá non nớt.. vì không làm chủ được bản thân… vì đã nghĩ là mình có thể làm được cái điều ko thể làm… mày chẳng sai gì cả…. chỉ là không biết cảm thông cho sự yếu mềm của 1 đứa con gái mà thôi… :)) Tao xin lỗi... : ]


Những ngày đầu tiên vào trường… lớp mới .. bạn bè thầy cô mới… lạ lẫm và đầy biến cố… Ở trên lớp tao với mày chẳng mấy khi nói chuyện nhưng hay chat với nhau… tòan ra net gần như chỉ để chat với mày đấy… :)) Chẳng hiểu tại sao tao cảm thấy thỏai mái khi nói chuyện với mày, nói được nhiều lắm.. không lạ lẫm gì cả.. Vui. :) Tao đã nghĩ mình có thể trở thành những đứa bạn thân thiết… :) Nhưng có quá nhiều chuyện đã xảy ra.. thật buồn mày nhỉ.. Àh không, ý tao là tao buồn, còn mày có buồn hay không thì tao chẳng biết… 8-| :))


Hơn 1 năm trôi qua rồi… vẫn như những kẻ xa lạ trong lớp… Mày hiểu mà..tao ghét, tao sợ cái cảm giác ấy… mày hành hạ tao giỏi lắm…


Tao không thực sự biết mình viết những dòng này cho mày để làm gì.. ..Cách đây 2,3 hôm, khi đọc được những dòng mày viết vào cái ngày 15.5 ấy, tao đã muốn hòa bình giữa tao với mày biết bao…. Nhưng hôm nay… hôm nay mày ah… tao ngập ngừng…tao sợ… Tự dưng tao nghĩ… đã hơn 1 năm rồi… mày vẫn sống tốt, sống vui vẻ, thỏai mái….. vậy biết đâu… cứ để như thế này lại là tốt cho mày … Có thể tao luôn bị ám ảnh bởi tình bạn của 2 đứa… có thể tao luôn cảm giác khó chịu…bất lực…đau đớn khi mất 1người bạn….có thể tao luôn cảm giác dằn vặt về 1 ngày xưa yếu mềm của mình..… nhưng thì sao chứ… mày ổn rồi…mày vẫn ổn cơ mà… mày sống tốt cơ mà…. tao thì nỗi đau thấm đủ rồi… thêm phần của mày há có là gì..

Cảm giác chơi vơi quá …

Chẳng biết phải nói gì... mặc dù muốn nói nhiều lắm...

1 lá thư không có nội dung đích thực… bỏ ngỏ vậy mày nhé…
Mày đã nói chờ lời xin lỗi của tao để hàn gắn lại tình bạn của mình… nhưng mày cũng đã chối bỏ lời nói đó…
Và bây giờ.. mày là người quyết định… ..thời gian sẽ là cầu nối…
Tao sẽ chờ mày trong 1 tương lai xa .. :)
..vậy nhé...


[ Lib ]
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Em có quá ngu ngốc không anh nhờ ? . .. Khi em nhớ anh đến điên cuồng mà không gọi cho anh , khi em thèm được ở trong vòng tay của anh thì em lại không dám .. Khi em muốn được nói rằng em yêu anh nhiều lắm thì em lại ngoảnh mặt đi .. Khi em đến nhà anh rồi em lại vòng đi .. Khi cái hôm anh gọi cho em bảo em qua đón anh em đã qua đấy nhưng rồi chẳng hiểu sao em lại quay xe .. Khi mà anh bảo để anh qua đón nhé thì em lại không ? ..
.. em cũng chẳng biết nữa .. Trong khi em vẫn ở đây .. Chỉ là .. Có khi .. chỉ là em .. đang chờ 1 cái gì đấy đến .. . Sẽ tốt đẹp hơn bây giờ ...
 
Ôi em Ngố xin lỗi anh Ngố. Em ngố chả làm cái j ra hồn, suốt ngày gây tội vạ cho anh Ngố. Em ngố xin lỗi. E đã cố sửa rồi nhưng thực sự có nh` cái anh Ngố ko hiểu hết về em cũg như về gd em, về hoàn cảnh của em... Em cũng đã cố hết sức rồi. Em xin lỗi và nhất định sẽ cố gắng hoàn lại cho anh càng sớm càng tốt :|
 
tháng năm ko quay về..........
....................12V thương nhớ..............

Nhanh quá , bọn mày àh ..Lượn lờ trên HAO , đã thấy các e khóa 04-07 đang gấp rút chuẩn bị cho Made In 12 ...Rồi nhìn ảnh 12V của các e Văn 04-07 ...Và t ko kìm đc nữa...T đã khóc...khóc vì nhớ quãng thời gian đẹp đó đã trôi đi nhanh quá...1 năm rồi ...1 năm rồi....và t bắt đầu hình dung lại.......

1 năm trc...Vào ngày đó .......Ánh nắng chan hòa...có chút gay gắt ..Lớp mình thời đó , tâm trạng lúc đó cũng ko khác j với các em ý bây h...Chắc chắn là thế ...Một chút j đó bâng khuâng , một chút hụt hẫng trong lòng ...một chút vui sướng khi lớp mình đoàn kết , vui quá , sát cánh bên nhau thế và ẩn trong những tiếng cười đó ...là một nỗi buồn bao trùm ...H phút chia tay h chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi...nhưng dường như ai cũng muốn quên đi cái đó , để sống với nhau trong những ngày còn lại.....

...........Và lớp mình cũng đã làm như thế..............

Mọi cảm xúc bùn , những giọt lệ đã ko xuất hiện , đã kìm nén cho đến tận đêm 19/5 ...ko kìm đc và đã bật khóc........Trong đó có cả những giọt nước mắt của những người bạn mà từ trc đến h rất hững hờ với lớp....Tất cả đã làm t iu 12V hơn , iu bọn mày hơn nữa.........

15/5 ..Một ngày mà nhiều sự kiện diễn ra nhất..Đến h bạn vẫn nhớ ..Nhớ như in cái ngày đó .....

Một ngày đầy nắng ...Lớp mình tung tăng từng ngách của trường...Thậm chí nghe thiên hạ đồn thổi , một số bạn lớp mình còn vào những nơi thân thuộc , gắn bó trong suốt 3 năm trời...Dù ở xa hay gần cũng tới đó ...

Dưới bộ đf lớp áo xanh váy trắng...con gái lớp Văn nhìn ai hôm đó cũng xinh ..Các bạn hết trèo ra ban công tầng 3 chụp ảnh thì lại trèo lên cây chụp ảnh, rồi xí xớn với mấy cái ô tô của thầy cô nữa ...Nhưng có lẽ nhớ nhất là ..Pic chữ V long lanh...Để có được bức ảnh đó , lớp mình đã đứng dưới nắng ( lúc đó đứa nào cũng quên mất khái niệm là sợ đen ..) và bạn Vũ Anh tay xách nách mang 3 máy ảnh , lên tầng 3 , trèo ra chỗ cửa sổ lớp Tin ..mới chụp được đó...đẹp..đẹp lắm

Rồi còn " bùng" học đi hát kara nữa chứ...Nói thật nhé , lần đầu tiên tớ rất shock đấy..Các bạn thật là hoàng tráng ..Nhảy đẹp vãi ...Phát hiện rất rất nhiều tài năng ...Có đứa còn đứng hẳn lên bàn mà ...nữa chứ ...

Những lúc đó , ko thấy khoảng cách giữa những đứa ko chơi với nhau...Cảm giác lúc đó là rất thân thiết ...

H mọi thứ đều là kỉ niệm rồi...một thời để nhớ...Một thời mà tớ sẽ ko bao h quên..chắc chắn là như vậy...Ghé qua Blog các bạn , thấy ai cũng một tâm trạng như vậy...Một cảm giác giống nhau của những con người khác nhau..Hẹn gặp lại lớp mình vào 19/5 nhé ...Hẹn gặp...Tớ nhớ các bạn quá..nhớ lắm ý......
 
Số 17 của ngày hôm nay là 1 số 17 thật buồn.
Ngày mai là ngày cuối cùng của 04-07 rồi. Không hiểu sao mình thấy buồn quá.
Sao cũng đợt này năm ngoái, lớp 12 ra trưởng chẳng để cho mình chút cảm xúc nào. Vậy mà bây giờ...
Buồn. Buồn ghê gớm. Cứ như 1 cốc nước bị lật ngửa, nước trào ra hết sạch, chỉ còn trơ trọi cái đáy.
Có lẽ buồn 1 chút vì từ ngày mai thôi, mình sẽ trở thành lớn nhất cái trường này, trở thành 1 học sinh lớp 12, nhưng năm tháng cuối cùng của đời học sinh đang đến.
Rồi năm sau mình sẽ còn buồn đến thế nào nữa nhỉ? Có phải đâu đâu cũng chỉ là những giọt nước mắt tiếc nuối, những nụ cười động viên chia sẻ và những lời hát chia tay. Lúc ấy liệu mình có cầm lòng được không?
Đáng sợ thật đấy... Nhưng người bạn sau bao nhiêu lâu mình mới hiểu được thì chẳng mấy chốc sẽ lại chia xa mình. Có những điều sẽ chưa kịp nói, chưa kịp chia sẻ và tâm sự thì đã thành dĩ vãng, chẳng còn cơ hội nữa.
Ngôi trường của ngày mai sẽ bớt đông đi 1 chút. Của ngày kìa thì sẽ mất đi cả một khoảng rất lớn. Và của 1 ngày không xa lắm, 365 ngày nữa, sẽ không còn trong mắt mình, sẽ là dĩ vãng của một thời thơ ấu.
Có lẽ vì mình quen nhiều người 0407 hơn, cũng có chút ý niệm về những người anh, người chị ấy trong đầu nên giờ đây, chứng kiến những con người ấy lìa xa, chẳng biết ngày nào có cơ hội gặp lại, mình thấy lòng buồn da diết.
Hôm nay mình đi trên cầu thang, gặp chị Minguyen và được chào đón bằng 1 nụ cười thật tươi. Mình tự dưng thấy chạnh lòng. Đôi khi gặp, chị ấy đều chào mình. Nhưng nụ cười hôm nay bỗng tươi tắn và bừng sáng. Cứ như là người ta trao cho mình cái đặc ân cuối cùng, cứ như là người ta để lại cho kí ức mình 1 hình ảnh cuối đẹp đẽ nhất.

Mình sợ lắm, sợ thật sự. Sợ cảm giác phải lớn lên, phải chia xa, có bao giờ nữa không, có một lần nào nữa, được sống trong một gia đình thứ 2 đáng yêu và hạnh phúc như lúc này nữa?

Nước mắt rơi mong ngày gặp lại
Nụ cười rơi tắc nghẹn trong lòng
Ánh mắt nhìn đăm đắm yêu thương
Trôi xa hết rồi những vấn vương
 
Gửi T2 khoá 0407 : ...
From : 1 thành viên của T2 bất tử .. :)
.. To : Các cậu ...
:) .. Tớ biết là sẽ chẳng ai vào đây đọc đâu .. Vì tớ biết ... Các cậu là T2 bất tử cơ mà .. Mà con trai thì chẳng thể nào mềm yếu như con gái cả ... :) .. Nên chắc chắn các cậu sẽ không vào đây mà đọc những dòng này đâu ... Thôi kệ , tớ cứ viết ra thôi ... Viết ra cho những thành viên trong gia đình T2 mà tớ đã gắn bó trong 2 năm qua ...
Đang ngồi nghe Friend Forever của Vitamin C .. Ôi :( ! .. Nhớ quá cái thời gian cách đây 2 năm ... Đối với tớ , thời gian học ở Ams không dài , chỉ 2 năm thôi .. Chỉ 2/3 quãng thời gian của các thành viên khác trong T2 nhưng nó cũng sẽ là quãng thời gian không thể nào quên ... :) . ! Nhớ ngày đầu tiên vào Ams , bạn ít mà thù nhiều .... Vào T2 không như những thành viên khác ... Nhưng tớ vẫn được đón nhận như những thành viên đã học ở T2 được 1 năm rồi .. Những người bạn cho đến bây giờ tớ vẫn đi cùng như Hiếu lợn . Long Ái , Hải Dở , Quân Híp , Đạt Min ... :) .. Trong số T2 .. không hẳn ai cũng quý tớ , tớ biết chứ .. Nhưng tớ mặc kệ ... :p .. Là 1 thành viên của 1 đại gia đình thì không có quyền ghét bỏ hoặc là coi thường ai ... :) .. Tớ yêu T2 ở điểm đấy lắm ... :x ... Nhất là hồi gần cuối năm này .. T2 đoàn kết hơn bao giờ hết .. :) ... Nhưng sắp phải xa rồi .. Xa cái thời mà tớ là 1 thành viên của T2 ... Xa cái thời cả lũ hò hét " T2 bất tử " ... Xa những lần cùng nhau trốn học , cùng nhau viết bản kiểm điểm , cùng nhau đi dọn chong chóng ... Cùng nhau đi ăn , đi chơi , đi ăn sáng rồi bị bố Liêm bắt .. :)) .. Vui phết nhỉ .. :) Sẽ nhớ lắm đấy .. :) .. Sắp xa rồi cái thời áo trắng , tuổi học trò với vô vàn trò chơi nhất quỷ nhì ma ... :) .. Sắp xa rồi mái trường yêu dấu của tôi .. :) .. Xa rời thầy cô và các bạn yêu quý ... :) ... Sắp xa rồi , tớ có vài lời muốn nói với các thành viên lớp tớ ... :)
@ .. Chồng yêu :x ( lớp trường năm 12 của lớp đấy ) : .. Vợ yêu chồn lắm ... :x
Chồng luôn là người hiểu vợ nhất , là người luôn ở bên vợ những lúc vợ buồn .. Luôn ủng hộ vợ trong tất cả những gì vợ làm ... Vợ ngạc nhiên lắm khi mấy hôm gần cuối rồi vợ mới nhận ra những mấu băng dính vợ dính trong hộp bút của chồng từ năm lớp 11 chồng vẫn giữ .. Vợ đã hỏi chồng " Giữ cái đấy làm gì " .. Chồng bảo là " Giữ đến lúc lấy vợ thì thôi " ... .. Yêu chồng lắm lắm .. ...
:( .. Thật lòng xúc động lắm ... :(:x ... Chồng sắp bay vào SG rồi .. :) .. sẽ không gặp chồng 1 thời gian dài .. :) .. .. Cố lên chồng nhé .. Cố thực hiện những gì chồng mơ ước như chồng đã nói với vợ .. rồi có ngày vợ chồng mình lại gặp nhau .. :)
@ Hiếu lợn , Long Ái , Hải Dớ , Quân Híp , Đạt min : ... Những người bạn của tôi , cãi nhau có , chửi nhau có , giận nhau có , trốn học cùng nhau cũng có .. Tất cả đều nằm trong 2 năm tớ ở bên các cậu . Sắp xa nhau rồi , tớ sẽ nhớ các cậu lắm ... :) .. Những người bạn của tôi .. .. Chúc các cậu luôn thành công trong cuộc sống nhé ! .. Yêu các cậu ..
@ T2 : ... Mỗi thành viên của T2 đều phải bất tử phải không ? .. :) .. Dù mai sau có xa nhau thế nào , hãy cứ nhớ về nhau T2 nhé .. Để T2 sẽ mãi là T2 bất tử T2 nhé ...
Yêu T2 ... - Friend forever ....
 
Lâu rồi ko viết thư cho em nhỉ :) ... Chắc em cũng đã quên cái cảm giác này rồi .... anh đang cố gắng để quên ... nhưng liệu có quên đc không ^^ anh ko nghĩ là anh làm đc nhưng anh sẽ cố thử .... Có người nói với anh, cố gắng thêm 1 lần nữa, vì những gì đã có, vì những gì đang diễn ra ... anh cũng muốn lắm ... nhưng ai cũng biết là ko thể làm cái gì 1 mình đc mà .. :) có vẻ anh đã đi 1 mình lâu quá rồi... chân cũng đã mệt, ngồi nghỉ cũng 1 mình, ... em ở đâu vậy ??? Có thể em đã quen việc anh tự thay đổi mình để hợp với nhau hơn, có thể anh cho đi mà ko cần nhận lại, có thể bây h hoàn cảnh sống quá khác nhau .... nhưng sao em lại ko biết thể hiện tình cảm thế nào nữa ... sao em lại ko biết .... sao lại thế hả em ... Em xin anh 1 cơ hội, nhưng rồi em đâu có làm gì đâu, em đâu biết em cần phải thay đổi ntn, em đâu biết thể hiện cái gì nữa ... Em muốn anh ntn bây h ??? Em bắt anh phải nói ra câu dừng lại, em muốn anh phải nói dissapear 4ever ... vì sao thế ... lời nói của anh từ lúc nào ko có trọng lượng với em vậy ... :| CN này em có mặt ở VN, anh sẽ làm gì đây ?? Đi cùng bố mẹ em lên sân bay, chắc chắn là thế... nhưng em yên tâm, em sẽ ko phải nhìn mặt anh đâu :) ... Em ko phải ngại đâu ... Em về đây ... anh muốn nói chuyện với em ... one more time again ... cũng chẳng biết để làm gì... để nói hết những gì vẫn còn chứa trong lòng thôi :) ... chẳng biết có đc ko nữa ... Uhm anh cũng biết em vs Vân bên đấy hot lắm :) ... bao nhiêu anh đang mừng như trẩy hội cơ mà ^^ ... cái gì nhỉ ... <you r the love of my life > à .... ah uh...nghe hay nhỉ ... anh cũng ko có tư cách gì để quan tâm nữa :) ... đành chờ em về nói với em vài điều thôi .... hi vọng em sẽ ko từ chối ^^ ...

Anh ...
 
To: Kỉ niệm
Tạm biệt một lần nữa cho 04/07.Hôm nay là buổi học cuối cùng, mọi chuyện diễn ra trên HAO vẫn thật bình thường, ko có nhiều nhg lời chia tay bịn rịn .... "Mãi mãi là Amser", cho dù thế nào thì sẽ trở lại Ams, đến Ams thường ngày như vẫn thấy 03/06 thường làm , nhg chỉ có điều , ko có 04/07 trên sân nữa, ko có dòng chữ " khóa đang học trogn trường-04/07, mà thay vào đó là 05/08"- 1 năm trôi qua rất nhanh .Cũgn như đangn nhớ, còn hồi nào , hộc bơ để đi học , mơ ước ngày nào đó, chạy tung tăng trên sân Ams thì h đã sắp là luv11 rôi .Thời gian vui vẻ thường trôi rất...rất nhanh .Ngóc ngách của Ams kòn chưa kịp khám phá hết, Ams luôn khó tìm đường đi mà.
Đang nghe Sg, Song from .. Mọi thứ như .. có một cơn gió thổi về.. tất cả nhg gì mong nhớ, đều hiện rõ.Hôm nay là một ngày ko đẹp trời, âm u , xám xịt .03/06, có nhg người từ nước ngoài về , nhg 04/07 cũng có nhg người chuẩn bị xách vali lên đường, đi rồi ko biết bao h trở lại.Cũng thường thấy nơi cư ngụ của mem Hao ko hẳn là VN đó thôi . Tất cả rồi cũng sẽ chỉ là kỉ niệm.Ở nơi này, học được vs nhau trọn vẹn ba năm thật là một điều ko hề dễ, thậm chí , học được 1 tuần, học bổng về , thế là đi , sĩ số giảm.........
Thương nhớ cho một cái gì xa lắm.SẮp Made in 12 rồi, sắp NHAT rồi.....
Tạm biệt kỉ niệm ................
Cũng như thế, thật ko tin được là gần một năm mình ko vô quán trà đó.THứ 4 vừa lên , tầng 1 còn nhìu chỗ , ngh mình thik lên tầng 2.Luôn vắng vẻ, và yên tĩnh.Cõ vẻ như lần này ko đúng lắm, tiếng ồn ào của xe cộ , phá tan cái gì gọi là tự dưng muốn tìm về ngày xưa .....một buổi hẹn đơn giản( àh ko , chính xác là một buổi gặp đơn giản).Trà ở đây,đúng là rất lạ . Luôn có vị trà xanh thật trong sữa, một hương vị mà lâu rồi mới đợc nếm thử.......
 
Lâu rồi ko viết thư cho em nhỉ :) ... Chắc em cũng đã quên cái cảm giác này rồi .... anh đang cố gắng để quên ... nhưng liệu có quên đc không ^^ anh ko nghĩ là anh làm đc nhưng anh sẽ cố thử .... Có người nói với anh, cố gắng thêm 1 lần nữa, vì những gì đã có, vì những gì đang diễn ra ... anh cũng muốn lắm ... nhưng ai cũng biết là ko thể làm cái gì 1 mình đc mà .. :) có vẻ anh đã đi 1 mình lâu quá rồi... chân cũng đã mệt, ngồi nghỉ cũng 1 mình, ... em ở đâu vậy ??? Có thể em đã quen việc anh tự thay đổi mình để hợp với nhau hơn, có thể anh cho đi mà ko cần nhận lại, có thể bây h hoàn cảnh sống quá khác nhau .... nhưng sao em lại ko biết thể hiện tình cảm thế nào nữa ... sao em lại ko biết .... sao lại thế hả em ... Em xin anh 1 cơ hội, nhưng rồi em đâu có làm gì đâu, em đâu biết em cần phải thay đổi ntn, em đâu biết thể hiện cái gì nữa ... Em muốn anh ntn bây h ??? Em bắt anh phải nói ra câu dừng lại, em muốn anh phải nói dissapear 4ever ... vì sao thế ... lời nói của anh từ lúc nào ko có trọng lượng với em vậy ... :| CN này em có mặt ở VN, anh sẽ làm gì đây ?? Đi cùng bố mẹ em lên sân bay, chắc chắn là thế... nhưng em yên tâm, em sẽ ko phải nhìn mặt anh đâu :) ... Em ko phải ngại đâu ... Em về đây ... anh muốn nói chuyện với em ... one more time again ... cũng chẳng biết để làm gì... để nói hết những gì vẫn còn chứa trong lòng thôi :) ... chẳng biết có đc ko nữa ... Uhm anh cũng biết em vs Vân bên đấy hot lắm :) ... bao nhiêu anh đang mừng như trẩy hội cơ mà ^^ ... cái gì nhỉ ... <you r the love of my life > à .... ah uh...nghe hay nhỉ ... anh cũng ko có tư cách gì để quan tâm nữa :) ... đành chờ em về nói với em vài điều thôi .... hi vọng em sẽ ko từ chối ^^ ...

Anh ...
Anh này .. :) .. Nhớ những gì đã nói anh nhé .. :) .. Mong rằng sẽ không có 1 ai phải như em nữa ... :) ... Anh hiểu mà , phải không ? .. :)
 
Anh hiểu mà ... cố gắng hết sức 1 lần nữa...để ko bao h phải hối hận :)
 
Tặng một người bạn...​

Chuyện cửa hàng bút chì​

Có một cửa hàng xưa nay chỉ chuyên bán bút chì, bút sơn xanh, sơn đỏ, bút dán đề-can nhiều màu... cắm chung với nhau vào một cái hộp to đùng, hàng trăm cái bút nhưng tất cả đều có điểm chung là: vỏ làm bằng gỗ và một đầu của mỗi cái đều được gắn một mụn tẩy xinh xinh... Thời gian trôi qua, những chiếc bút hài lòng với nhau và với chính mình, cuộc sống sao mà dễ chịu... bởi vì chúng giống nhau. Ơi nỗi buồn! Ơi nỗi cô đơn? Phải chăng bọn mi ở nơi nào chưa được ánh Mặt trời chiếu rọi? Một ngày nọ, chủ cửa hàng nhập về một chiếc bút chì rất lạ, lạ lắm, đẹp đẽ nữa, duy nhất một cái, này nhé: thân bút to bóng bẩy không phải bằng gỗ mà bằng sáp, một đầu nó được đính kết xiết bao bông trang kim và đồ chơi lấp lánh, ở trên thân bút người ta còn tỉ mỉ khắc lên những dòng chữ mạ vàng như minh chứng cho xuất xứ vương giả của nó. Chiếc bút chì mới quả là “không bình thường” chút nào, khác với đủ hơn một trăm lẻ những anh em còn lại. Sau sự tò mò và e dè, nó nhanh chóng dành được thiện cảm của cả “cửa hàng”, nó thực sự là một chiếc bút đẹp, chỉ thế thôi. Hào quang, mới lạ, khác đời... rốt cục vẫn chỉ là phù phiếm.

Thời gian trôi qua, những chiếc bút chì hài lòng với nhau và với chính mình, cuộc sống sao mà dễ chịu - chỉ trừ một chiếc - ấy là bút chì ĐẸP. Đã chẳng còn ai năng đến bên nó chuyện trò mặc dù mỗi lần thấy nó người ta vẫn vui vẻ tươi cười. Nó ghìm bớt lòng kiêu hãnh "sán" đến những cuộc vui, trở thành trung tâm để vùi mình trong niềm vui giả tạo là xung quanh mình có bao nhiêu là bạn. Buồn – Cô độc sinh ra trong tâm hồn bút chì Đẹp, nó chỉ tự dằn vặt và chú mục vào chính bản thân mình, nó ghen tị khi nhìn thấy những cặp bút chì khác nói chuyện, chơi đùa với nhau thật thoải mái , chả có gì “thú vị”, nó nghĩ - ấy vậy mà… nó sẽ thật sung sướng khi được mời vào nhập cuộc. Nó thử mọi cách, cư xử ngược hoàn toàn với con người thật của nó cốt chỉ để có bạn. Cuối cùng nó hoàn toàn chẳng muốn cởi lòng mình ra với bất kì ai nữa: niềm vui thoáng qua thảng gặp cũng chỉ làm nỗi cô đơn lạnh lẽo tăng lên gấp bội. Bút chì Đẹp cứ tự mị mình một cách vô ích như thế mãi…

Tôi đã từng là một cây Bút chì Đẹp.

%%-

Nào! Hãy học từ cuộc sống, không gì chân thực và thiết thực hơn là những bài học giản đơn từ cuộc sống. Không tự nhìn mình nữa! Nhìn ra những con người xung quanh, quan sát họ và đặt ra câu hỏi: Tại sao? Tại sao lúc nào họ cũng chỉ tìm nhau và phải ngồi bên nhau bằng được mặc dù giảng đường thênh thang còn vô vàn chỗ trống? Tại sao căn-tin náo động bao nhiêu tiếng chuyện trò huyên náo sôi nổi, bản thân tách ra - một mình?
Học cách mỉm cười. Học cách quan tâm – Không phải là để tìm một người bạn dẫu tất nhiên! Muốn tìm một người bạn thì đầu tiên ta phải mỉm cười và quan tâm đến họ, trước nỗi đau hãy im lặng lắng nghe, trước sự không hiểu biết – làm họ hiểu - đừng gắng làm họ khâm phục ra mặt, trước niềm vui…
1.gif


Một người mà cả cuộc đời, sự tồn tại của mình không liên quan, không có ảnh hưởng lên bất kì ai thì khác nào thân còn lưu lại thế gian mà hồn thì đã nằm sẵn dưới mồ? Một người mà cả cuộc đời sống vô duyên, không thực sự cần cho ai bao giờ cả... cũng như vậy. Thế nên... Học thêm cách trở thành người cần cho người khác nữa.

Cuối cùng, quan trọng nhất: Hãy trở thành một người-bình-thường.
Trở thành một người bình thường... không phải là thu mình lại, không phải là để mùa cô đơn lừa dối cuốn đi những gì là dấu ấn của mình, không phải như “một ngôi sao” dần lịm tắt, đừng nghĩ như thế!
Trở thành một người-bình-thường là mở lòng ra với tất cả mọi người...
54.gif
 
Ngồi mát hóng jó... nổi hứng lại viết lak tí cho đỡ buồn tay buồn chân :-<
I couldn't help her. I just watch her make the same mistake again...
Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi? Ngày thứ 2 kể từ khi em trở thành 1 con gà con, con gà con thì nghe nó iêu hơn con gia cầm anh nhỉ? ;)) Giá mà em cứ là một con gà con mãi thì tốt quá.
Em chẳng biết em đang làm gì nữa. Cái lý trí vốn mạnh mẽ kinh khủng của em hình như nó đang mệt mỏi, đủ mệt mỏi để em nghe lời anh, không online đêm nữa mà ngồi tik a,b,c,d của Hoá. --> Sự chuyển hoá của lý trí: chuyển sang trí não để ngồi học bài :D
Lâu lắm rồi em mới thuần tính và dễ bảo như bây giờ, lâu lắm rồi em mới nghe người khác và tự nguyện làm theo mà không phản ứng lại. Lâu lắm rồi em mới ngoan ngoãn như thế, ngoan ngoãn mà không sợ thiệt, ngoan ngoãn mà không phải đề phòng. Đấy, em đã bảo mà, em vốn là một đứa ngoan.
Em sẽ lại phạm sai lầm một lần nữa? Em chẳng biết, em cũng chẳng quan tâm. Ngồi ỉ ôi phân tik các kiểu bây h chỉ làm em chóng mặt và cụt hứng.
Nhưng mà quan trọng là hôm nay con gà con đi mưa về ướt hết cả người. Lần đầu tiên tự em thấy có lẽ em làm thế là không tốt, tại vì gà là phải sợ mưa :D
Viết nhảm quá, thôi em chả viết nữa, phơn phơ quá đâm ra thiếu hết cả từ ngữ rồi :">
 
Back
Bên trên