Gửi anh- người con trai của ngày hôm qua!
Chúng ta chia tay khi đang còn rất yêu nhau. Nhưng nó thực sự là cần thiết, để mỗi khi em nhớ về anh, trong em luôn hiện lên nụ cười ấm áp của anh, nụ cười đã từng là của riêng em mà thôi, nụ cười mà suốt 7 năm qua đã luôn là điểm tựa nâng em dậy sau mỗi lần vấp ngã, lau khô giọt nước mắt cho em em đã yêu nụ cười đó biết bao!
em không hối hận vì quyết định của mình. Và cảm ơn anh đã tôn trọng ý kiến của em. Nó có thể đúng, có thể sai, who cares? Cái chính là cả 2 chúng ta đều thấy nhẹ nhõm với kết thúc thế này, thế là đủ!
em không quên anh, không thể quên anh. Đó là điều tất nhiên như suôt bao năm qua em luôn có anh ở bên em. Em chỉ có thể giấu anh vào sâu trong trái tim em, một ngăn kéo mà em không muốn mở ra, vì nó đẹp quá, nó cách xa cuộc sống hiện tại của em quá.
em đang sống thế nào? Tình yêu qua đi, em sống thật mình hơn. Em dành nhiều tình cảm và thời gian cho mọi người xuing quanh hơn. Em cảm thấy ở 1 khía cạnh nào đó, em đã sống tốt hơn, thật đấy anh ạ. Vậy nên anh không phải lo lắng cho em đâu
Bình minh yêu thương đang đến với em. Tuy em chưa sẵn sàng để bắt đầu 1 cái gì mới cả nhưng em hạnh phúc. Và em tin là anh cũng vậy phải không?
Nếu một ngày mai chúng ta gặp lại nhau, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đấu, như cái ngày đầu tiên của 7-năm-tuyệt-vời-trong-cuộc-đời mà em đã từng có chứ hả anh