Mẹ à,
Mẹ còn nhớ ngày xưa k, khi mẹ hay bảo với con rằng nhà mình nghèo. Con còn nhớ hồi bé ngây thơ, đc bà cho củ khoai cũng thấy sướng. Mẹ kể mẹ đi làm chính ở ngân hàng, rồi đi làm thêm, nuôi cả gà nữa để tiết kiệm tiền làm đám cưới. Ngày cưới bố còn đi tất rách.
Con còn nhớ hồi nhỏ, con có ít đồ chơi lắm. Cứ chiều nào được ông ngoại đưa đi học về, cứ nhìn ngang ngó dọc vào mấy cửa hàng gần trường. Con đòi mua cái này mua cái kia, nhưng ông ngoại chỉ đồng ý mua truyện thủy thủ mặt trăng cho. Con nhớ những lúc ông đeo kính dày cộp, to đùng, ngồi đọc truyện cho con. Ngón trỏ ông lướt đi trên trang giấy theo tốc độ đọc của ông, tay ông già rồi, nhăn nheo mà sờ sướng lắm, mát và mềm. Rồi có 1 hôm ông khen con ngoan hnay đi học về k nhìn hàng nào cả
), nhưng chỉ có 1 hôm đó thôi.
Con còn nhớ vào 1 buổi sáng hay buổi trưa gì thì phải, con ở nhà bác Ngọc, bố mẹ đã gửi con ở đấy từ đêm htrc. Con chạy sang nhà bác Khánh nghe điện thoại, và bố bảo với con rằng ông mất rồi. Nghe xong con dập máy. Con còn quá nhỏ để hiểu hết đc "ông mất rồi" thực sự nghĩa là gì. Con ngồi thụp xuống, vì con mường tượng đc "ông mất rồi" hẳn là cái buồn lắm, đau lắm. Trong đám tang ông con đã khóc nhiều, dù con k biết tại sao con khóc, k biết có phải do đú mọi người bên cạnh k :">. Con đùa đấy :-<. Mẹ, mẹ còn nhớ sau đấy thế nào k, vào cái tối mà khi mẹ đang đỡ 2 thằng Bi Bo nhà mình trèo lên cửa sổ thì con đứng đọc cho mẹ nghe bài văn con viết về ông ý. Mẹ bảo con rằng bài con viết hay lắm. Con đã rất vui, vì chả bh con viết văn hay cả, nhưng vì con yêu ông nên con viết hay đc. Mãi đến năm ngoái, khi chị Vân Anh ngồi nói chuyện với mọi người con mới biết là mẹ đã khóc khi nghe bài văn ấy. Đến giờ con vẫn tiếc mẹ à, rằng con đã k ở đó lúc ông ra đi, trong khi mọi người trong nhà đều ở đó hết..
Buồn nhỉ mẹ nhỉ. Con nhớ cái nhà cũ quá mẹ ạ. Mẹ còn nhớ nó k mẹ? 40 hay 50 m2 ấy mẹ nhỉ? Ba người nhà mình sống trong căn nhà ấy. Căn nhà có mấy cái cửa chớp bằng gỗ có bôi son x_x, sờ vào là đỏ lòm cả tay. Có 1 tối mẹ con mình đã đứng cửa sổ ngóng bố đi Đức về. Đấy là lần bố đi lâu nhất, 2 tháng thì phải. Rồi nhà có thêm ông ngoại, để mẹ tiện chăm sóc ông. Có ông thật là vui. Ông bảo ông thích ở với con mẹ ạ. Thế rồi ông mất. Ông mất đc 1 năm thì mẹ sinh em bé, 2 thằng hẳn hoi. Nhà thế là thành 5 người, cộng 1 ôsin là 6. Thực ra có lúc nhà có đến 2 ôsin mẹ nhỉ. Con chả nhớ gì về việc vất vả thế nào để chăm đc 2 thằng sinh đôi đâu mẹ :">, nhưng mà thuê đến 2 ôsin mà k hết việc thì chắc phải khiếp lắm.
6 người ở cùng 1 căn tập thể nhỏ. Mẹ đi 82, bố đi dream. Đi chơi đâu thường là con + 1 thằng ngồi xe bố, 1 thằng và chị Thanh osin xe mẹ. Có lúc chị Thanh k đi thì cân 5 trên cái dream. 5 anh em trên 1 chiệc xie tăng
). Eo nhớ cái 82 ấy mẹ nhỉ. Giờ mẹ k đi 82 nữa rồi. Cái xe đấy, trong 1 lần mẹ đưa 3 đứa về, con cầm phiếu bé ngoan trêu thằng Bi, nó nhào người qua để lấy nên đã cho chân vào bánh xe mẹ. Máu của em đầy trên tay con. Mẹ đưa em vào bệnh viện, bác Hồng đưa con và Bo về nhà bà. Đợi. Thương em. Sợ nữa. Về đến nhà mẹ chẳng mắng gì con cả, nhưng càng thế càng thấy tội lỗi. Thế là con đưa luôn cho thằng em con gấu bông con thích nhất. Xong sau đấy mẹ mua cho thằng Bo con y hệt để cho đỡ tranh nhau và mua cho con 1 con khác, 2 thằng bé lập tức chán cái con gấu bông vừa mới có và tranh nhau bằng đc con của con vừa mua
).
Ông ngoại, cái nhà tập thể nhỏ, cái xe 82, nhìn lại thì vừa như mới đây thôi, vừa như đã quá xa rồi. Xe thì cũng đã đổi, và cũng lâu đến nỗi giờ ít đi cái xe đã đổi nữa. Bố mẹ cũng thấy nhà nhỏ, 2 em ồn con k học đc nên quyết định đầu tư mua nhà mới. Chung cư 160 m2, hồi đầu mới dọn đến đi quanh nhà cùng thấy mệt. Hồi đấy dọn về nhà mới, đẹp thì đẹp thật, xịn thì xịn thật, nhưng con cứ thấy nhớ cái nhà kia lắm. Con đạp xe đi học vẫn thỉnh thoảng lượn qua khu nhà cũ, đến tận bh cũng có lúc con vòng vào, và bồi hồi thấy lại cái khu tập thể xưa, chỗ kia chơi đá bóng, chỗ kia chơi trốn tìm, rồi chỗ đi mua đĩa game, chỗ đi thuê truyện. Biết bao nhiêu kỉ niệm..
Nói là nhà mới thế thôi chứ cũng đã dọn đến Trung Hòa Nhân Chính đc 5 năm rồi. Mới ngày nào còn ở nhà cũ, nhỏ, bây giờ đã ở nhà rộng rãi, có nhà biệt thự đang xây, 2 nhà biệt thự khác cho 2 thằng và 1 căn hộ chung cư cao cấp cho con. Mới ngày nào còn đi xe 82, bây giờ mẹ k còn muốn đi xe máy và cũng đã cho con học lái oto. Mới ngày nào con phải tăng cân trong 1 2 tháng mới đc mua 1 bộ đồ chơi 10 nghìn, bây giờ con muốn mua gì cũng đc. Nó là cả 1 sự khác biệt bố mẹ đã tạo dựng nên, cho con và 2 em, bằng chính tài năng và sự chăm chỉ học tập, làm việc của bố mẹ. Mẹ, con có thể thấy là mẹ đã là một người con, người mẹ, người vợ, là người cô, là em, là sếp, là đồng nghiệp, là nhân viên, là học trò, là cô giáo. Tất cả các vai ấy, mẹ đều làm rất tuyệt vời. Mẹ bảo những gì mẹ làm là để cho các con, mẹ làm nhiều việc cho người ta thì người ta cũng sẽ như vậy với các con của mẹ. Bố cũng bảo với con là với các con thì bố mẹ chẳng tiếc gì cả, và đúng như vậy mẹ nhỉ.
Con đường bố và mẹ đi là con đường chông gai, con đường của con và các em nhờ bố mẹ mà dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng dễ dàng quá thì k tốt đúng k mẹ? Có đc nhiều thứ làm con chợt nhận ra rằng hạnh phúc nếu k phải là khó khăn vất vả mà có đc thì sẽ k thể là hạnh phúc thực sự, hạnh phúc dài lâu. Con có thể thấy thỏa mãn khi có xe ga, laptop, bất cứ đt nào con muốn, quần áo đẹp.. Nhưng chúng k phải bạn của con. Con vẫn nhớ cái đôi tổ ong, cái bàn học cũ, căn tập thể trên tầng 3, những thứ đã gắn bó với thời gian khó khăn. Căn nhà chung cư mà mẹ đang để tiền mua cho con ấy, mẹ bảo nó là đẳng cấp và mẹ muốn con mẹ ở nhg nơi như vậy. Con cám ơn mẹ, con chỉ cảm thấy là nó k hợp với con, đúng là con thích tất cả mọi thứ liên quan đến công nghệ, nhưng con cũng thích cái gì nó bình dị thôi mẹ à. Nhưng con sẽ suy nghĩ mua lại căn nhà ấy từ mẹ, phải sau khi con chạm đc vào giấc mơ của con đã. Con muốn đi con đường của con mẹ ạ, đấy là vì sao con chọn ngành con đang học. Advisor của con, trong lần đầu gặp con bà ấy đã nói với con rằng "Don't let your dream go" và con đã trả lời "I won't". Mẹ tin con mẹ nhé, để con đi tiếp con đường con đang đi, như khi mẹ nhắn tin cho con rằng mẹ tin con có khả năng và con sẽ làm đc lúc con đi thi SAT ấy. Con biết nó sẽ khó khăn hơn nhiều con đường mà mẹ đã vạch sẵn cho con, nhưng con chỉ cảm thấy là chính mình khi con đi theo con đường con đã chọn.
Con biết là mẹ đang ở mid adulthood và theo Erikson thì mẹ cần generativity, nhất là parental generativity, nên con cũng đã nghe mẹ học thêm cả finance cho thành 2 major rồi. (Con bị lú cái lớp Developmental Psychology của con ý mà :">, mẹ đừng lo :">.) Nên mẹ đừng cố thuyết phục con bỏ major kia đi nữa nhé X_X.
À, còn 1 thứ khác mẹ muốn con thử thay đổi, nhưng con đã chọn rồi mẹ ạ, con thấy muốn là những gì con đang là bây giờ. Con đã gặp 1 người làm cho con hiểu là như con bây giờ là đủ hạnh phúc rồi. Dù sau này, có còn ở cạnh người đó nữa hay k, con cũng k thay đổi mình đâu mẹ ạ.
Con chào mẹ ạ :">. Trời sáng rồi con nghe thấy tiếng chim hót rồi con đi ngủ đây :">.
(p/s: Lại thèm ăn rau muống xào rồi :-< thịt lợn luộc hc rán :-<)