If you don's need me, let me go.
If you do, stop treating me like crap, like my feeling doesn't matter.
ấy ạ, tớ vẫn cứ luôn tự nhủ với mình là ấy ko đáng, cứ coi ấy la` "mối quan hệ xã hội thôi, cứ tiếp tục tỏ ra như là mình thân với nhau lắm. Thà như thế là ngồi bới móc ra như thế này rồi để thậm chí ko nói chuyện với nhau nữa, để ấy gọi điện đến khóc lóc, sao lại làm như thế với ấy, và ấy chẳng biết phải làm thể nào để thay đổi cả.
Tớ cứ tự ngồi nghĩ, ôi dào kệ mie no' đi, no' có phải là cái Ngọc hay cái Hà đâu. Mình cũng có thik nó đến thế đâu. Cứ làm như từ trước đến giờ cho nó dễ sống, đỡ mất thời gian của mình. Nhưng sao càng nghĩ như thế, thì tớ càng luẩn quẩn trong đống suy nghĩ về ấy mà ko sao thoát ra dc.
Tớ bận lắm. Tớ đang phải học thi, phải đọc truyện tình cảm va xem phim yêu đương. Hè về tớ còn phải cày piano, học tiếng Pháp và đi chơi với những tình yêu vĩ đại của tớ. Tớ ko cần ấy trong cuộc sống của tớ. Tại sao tớ phải bận tâm đến người ko hề coi trọng tớ?
Tớ ko biết ấy ạ. Con người ta đến với nhau còn là vì cái duyên. Và ấy còn là bạn tớ. Bạn có nghĩa là bạn ý.
Tớ tự hỏi thật sự thì có chuyện gì vậy? ấy có làm gì tớ đâu. Câu chuyện chẳng có gì, tại sao tớ phải nghĩ nhiều thế này để làm gì? Việc ấy đối xử 1 cách ko thể ích kỷ hơn với người yêu ấy nhất trên đời là việc của ấy, ko phải là chuyện của tớ để mà dính mũi vào, nhất là khi người ta tự nguyện đày đọa mình vì ấy. Tớ từng thấy tức tối cho người cũng là bạn tớ đấy, nhưng rồi lại tự nhủ, mình là gì mà cấm đoán, khuyên mãi rồi ko nghe thì chịu, mày ngu thì mày khổ, chứ tao chỉ bực bội trong người thôi là cùng, chứ chả làm sao. Ấy ác lắm. Tớ nói thì ấy bảo là ấy biết nhưng ấy chẳng biết làm thế nào. Tớ chịu rồi.
Tớ đc hỏi và cũng đã tự hỏi bản thân mình ko ít lần, có phải tớ đang ghen tỵ với ấy ko? Ấy có những thứ mà tớ ko có, bây giờ tớ còn biết ấy đc thứ tớ muốn mà ko thể có. Tớ cũng có chút hụt hững. Ko phải vì tớ thik nó đến vậy, nó ko phải là của tớ cũng đc, nhưng tại sao lại là của ấy? Tớ thấy mình siêu vô lý và ích kỷ? tại sao lại ko thể là ấy? Tớ học cách chấp nhận. Điều làm tớ bực ko phải vì ấy có nó, mà là thái độ của ấy. tớ dám thề là ấy chưa từng để ý đến sự tồn tại của nó; trong suốt 2 năm nay, ấy hờ hững khi tớ thao thao về nó , thế rồi chỉ qua 1 đêm có nó, ấy nói ấy ko thể thiếu nó? Tình cảm của ấy chỉ là cảm nhận của tớ, tớ ko phải ấy để mà chắc chắn thề thốt. Nhưng tớ cảm nhận thế. Sao tình cảm của ấy hời hợt và dễ dàng vậy? Nhưng như thế có gì là ko đúng. Nó chỉ là 1 trong nhiều tính cách thôi. Vấn đề là tớ có chấp nhận để tiếp tục làm bạn ấy ko?
Ấy ạ, tớ đang thi cuống đến dit rồi, ko thể ngồi đây dài dòng đc. Với lại viết ngắn may ra có a chance la 1%, ấy sẽ đọc. Chỉ ko hiểu ấy có đọc ko thôi, và có biết tớ đang nói về ấy ko. Tớ đã từng nghĩ, đã dám viết thì tag bố nó vào đi. Làm thì cho ra làm, nửa mùa thế này ngứa bỏ mẹ, nhưng rồi lại thôi. Vì đâu đó tớ vẫn hi vọng, things won't change. Tớ ko hiểu nếu ấy biết rồi chúng mình sẽ đi đến đâu? Nói thế nào nhỉ, đc ăn cả ngã về ko? tớ ko nghĩ mình sẽ đc gì đâu, vì ấy ko phải cái ngọc hay cái hà. có lẽ tớ viết ra cũng vì sự ích kỷ của tớ. Tớ quá mệt mỏi với mớ bòng bong của ấy trong đầu tớ, tớ muốn vứt nó ra hết. Tớ ko quan tâm ấy sẽ cảm thấy thế nào, vì tớ mệt mỏi với việc chạy theo cảm xúc của ấy lắm rồi. Thà thôi luôn đc nhau thì tốt, còn hơn mỗi tớ chạy dài trong mỗi quan hệ này mệt lắm.
Tớ từng nói tớ ko giận việc ấy cầm dao đâm tớ 1 phát rồi nhỉ, tớ chỉ giận chuyện ấy ko bàn bạc với tớ chuyện đấy thôi. Ấy bảo là vì ấy chưa chắc có đâm hay ko? tức là nếu ko có chuyện gì xảy ra, thì tớ sẽ như con ngu, ko hề biết bạn mình chẳng coi cảm xúc của mình ra cái gì. Nếu ấy thực sự "yêu" tớ như ấy nói thì ấy ít nhất sẽ báo tớ là ấy sẽ đâm tớ đây, dù chuyện đấy làm ấy rất buồn. Ấy sẽ bàn bạc với tớ nỗi buồn đấy như 1 người bạn. Ấy sẽ coi trọng cảm nhận của tớ hơn. Rồi tớ là người cuối cùng đc biết khi chuyện đã rồi. Ấy bảo muốn chắn chắn là cái gì rồi mới nói với tớ. Hơ, sao ấy khôn và tham vậy? Ko đi đến đâu thì tớ sẽ ko hề biết là ấy đã định chọn 1 thứ tình cảm còn chưa chắc đi đến đâu bất chấp ko chỉ mình tớ mà còn cả người yêu ấy nhất bị tổn thương đến như thế nào.
Tớ chấp nhận chuyện ấy để trái tim lên trên cái não, nhưng tớ ko chấp nhận cái kiểu như kiểu mình đã làm sai rành rành ra rồi mà còn cứ tỏ ra như mình khổ sở đáng thương lắm ý. Ấy ko phải là mẹ tớ để đòi hỏi việc có thể vừa đâm tớ vừa bắt tớ tươi cười nói :ko sao đâu. Sao ấy tham lam và ích kỷ vậy?
Tớ ko hiểu sao tớ phải bận tâm về 1 người tớ ghét như vậy? Tớ ước gì có thể ko quan tâm đến ấy như tớ nói. Tớ cũng ko hiểu viết ra như thế này thì sẽ giải quyết đc cái gì? Liệu ấy có bận tâm để ý ko? mà đã nói rồi tớ ko care ấy thế nào, tớ chỉ muốn vứt hết ra khỏi đầu để quay lại với economic thôi.
Tớ rất sợ ấy sẽ khóc lóc như kiểu bị tổn thương lắm. Nói thật nhé, tớ ko nghĩ ấy giả vờ giả vịt, nhưng tớ cũng ko tin ấy khóc thật. Nó như kiểu thói quen hay bản năng, có đứa đụng đến mình thì quay ra ăn vạ ý. Nó trở thành thói quen hành xử của ấy rồi. Ấy thử ngồi nghĩ thật kỹ xem, thật ra ấy có "yêu" tớ như ấy nói hay như ấy vẫn tự viễn hoặc mình ko?
thôi, lại dài dòng rồi. túm lại, tớ ghét cách ấy cư xử dã man, và nó làm tớ phát điên. tớ cũng ko muốn có 1 người bạn như ấy, nhưng tớ cũng ko thể dừng bản thân nghĩ về ấy. Ấy từng hỏi có phải tớ đang thương hại ấy ko? Tớ thấy bị tổn thương khủng khiếp. Tớ ko phủ nhận tớ thương ấy lắm, vì thấy life is so cruel với ấy, muốn ấy đc hạnh phúc. Tớ ko biết thế có phải thương hại ko vì tớ chưa bao giờ coi thường ai để phải thương hại người ta cả.
Sao ấy phải kể với tớ chuyện ấy có thứ duy nhất tớ có cảm tình? Dù tớ luôn confuse chuyện tớ có thích hay ko, nhưng nếu ấy thật sự để tâm đến tớ, thật sự lắng nghe, ấy sẽ biết tớ vui thế nào khi đc nói về nó, sẽ biết tớ có thể đã thích lòi ra rồi mà còn cứ kiêu. ấy bảo vì ấy ko thể kể cho ai, vì ấy ko muốn làm tổn thương người khác, vậy là ấy đã chọn tớ làm đối tượng. Có thể đúng là tớ ko thích nó đấy, nhưng ấy thật sự đã từng bao giờ nghĩ cho cảm xúc của tớ chưa?
úi giời, mất bố nó 1 tiếng rồi, tiếc dã man, đánh có dấu la^u da man. Lần đầu tiên viết tử tế thế này thì phải. Thui, học đây, học đây >< chết đến nơi rồi ><. Lúc học sao mà lâu thế, mà nghịch thì nhanh thế
(
PS: Nếu ấy thật sự suy nghĩ, ấy sẽ hỏi tại sao tớ phải chăm chút cái note này thế, bận tâm đến nó thể. Còn câu hỏi của tớ là liệu ấy có đọc cái note này ko?