Những lá thư...

[Cho 1 phút yếu lòng ...]
Này anh ....
Em sẽ ...

Sau này, em sẽ yêu một người như thế nào nhỉ ...
Hẳn phải là 1 ng đẹp trai theo đúg hình tg mà em vẫn vẽ ra trog mơ ấy
Ah, còn nữa, còn phải mua kem cho em nữa :"> Vì em thik ăn kem lắm í :p
Ng ấy sẽ hát cho e nghe nếu e kô ngủ dc...

Em sẽ yêu 1 người
...đủ mạnh mẽ để có thể làm chỗ dựa cho em trog lúc yếu lòng
...đủ yến đuối để em k phải lúc nào cũg thấy mình quá phụ thuộc. Đôi khi, em cũg muốn làm chỗ dựa cho anh
...đủ trẻ con để hùa theo những trò đùa ngớ ngẩn của em :-bd
...đủ người lớn để em thấy mình vẫn còn bé bỏng :p
...đủ bao dung để hiểu những điều ngốc nghếch em làm
...đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho em >:)
...đủ nhẹ nhàng để em thấy thật an lành khi ở bên
...đủ quan tâm để e thấy mình thật hạnh phúc
...đủ nhí nhố để có thể làm em cười
...đủ trầm lắng để e cảm thấy thật yên bình khi ngồi bên
1 người có thể khóc cùg em khi e buồn, cười cùg em khi em vui ... Và chỉ đơn giản là ngồi cạnh em khi e cảm thấy cần 1 ai đó :)
.
.
.
Anh ...
Anh có làm dc người như thế kô :-j ?

Anh đã ở đâu khi e cô đơn nhất? Anh đag làm gì khi em ngồi trong bóng tối và khóc 1 mình?

Chẳng phải là anh đã hứa sẽ ở bên e có dù có chn j xảy ra :))
Chẳng phải là e đã tin rằng, nếu cả thế giới này quay lưng lại vs em thì anh vẫn sẽ kô bỏ rơi em 1 mình :-??
Chẳng phải là a đã nói sẽ kô yêu người con gái nào khác :-j
Chẳng phải là chúg ta đã từng là của nhau ...

Uh thế rồi sao chứ ...
1 con đường đã rẽ ra 2 ngả. Mỗi chúg ta chọn 1 ngã rẽ cho riêng mình
Vậy nếu đã là như thế thì đừng quay mặt lại chứ. Dù có thế nào thì cũg phải bước đi mà kô hối tiếc chứ :)

[Cho 1 phút hờn ghen ...]
Cái việc bị ng ta bỏ rơi đã đủ làm 1 đứa cgái như e khóc nhiều lắm rồi. Thế thì hẳn cái việc sau khi bỏ rơi, ng ta còn xát thêm muối vào vết thương của mình còn đau đến độ như nào :-??
Vậy là tôi phải nhận là tôi cứng rắn sao? Hay là tôi bị trơ rồi nhỉ :-?

Sau anh í, tôi có nhiều ng khác lắm :-?? Nhiều đến độ tôi cũg chẳng liệt kê dc cơ mà :)
Ờ, họ chẳng là j vs tôi, chẳng thề thốt, chẳng nói n~ câu ngọt ngào, chẳng mua vòng đôi, chẳng mua nhẫn đôi, nhưg ít ra họ hơn anh vì họ kô làm tôi phải đau =) Hoặc cũg có thể là tôi đau nhiều quá rồi, nên có thêm 1 vết cứa nữa cũg chẳng sao!

Thế đấy.
Đúg là lâu rồi nhưg mà chẳng mấy khi tôi nói ra n~ gì tôi nghĩ :-?
Tôi có ác độc, ghê gớm thì cũg chẳng bằng anh nên ít ra tôi thấy mình vẫn còn tử tế chán :|

Thôi, thế là đủ cho 1 đời con gái =))))))) Cái số khổ nó vẫn phải khổ thôi :))
Tự nhủ lòng mình ng sau tiếp sẽ là 1 ng tốt hơn anh :-j

[Cho cái nhói tim đau ... ]
Và có 1 điều a hãy nhớ cho ...
Tôi sẽ kô yêu 1 ng như anh đâu!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
anh à, em ở đây rồi.

anh ở đâu?!




một ngày xưa cũ ấy.
ta vẫn đi tìm nhau.

ngày hạ.
anh tìm em trên con phố quen.
trên những nẻo đường loang loang màu nắng.
tiếng anh gọi em. vang giòn.
tiếng em cười khúc khích. em trốn anh.
tiếng lá khô gãy rục rạo dưới chân.
thôi. anh tìm thấy em rồi.

ngày đông.
em chạy tìm anh trên khúc hành lang khuất.
trong những góc cantine. anh ngồi chờ em.
tiếng em gọi anh. thở dốc.
tiếng anh với đến chỗ em. chòng ghẹo.
anh không trốn em.
và em tìm thấy anh trong làn khói hơi bay ra từ tiếng gọi :)

~

một ngày nắng mới.
bỏng rát. em đen trũi.
vệt đường bóng loáng. mắt hoa hoa.
không có bàn tay nhỏ che mắt em khỏi cái nắng.
không có cánh tay lớn ngoắc tay kéo em đi nhanh qua đường.
không có tiếng giận dỗi mắng mỏ : em thích cái ô tô hơn anh à .
:)

~

hôm nay em vẫn mải miết tìm cái gì không rõ .

chẳng hiểu sao em thích chấm câu cụt lủn như thế.
chắc tại cảm xúc em hay chắp vá. hỗn độn thế này .


~
nghe này.
em yêu anh.
nhỏ nhoi. non nớt.
nhưng em vẫn giữ ở đây. chỉ giữ thế thôi anh ạ.
em chẳng hy vọng cái zì đâu.
bởi người em yêu là anh của ngày trước.
anh bây giờ xa lạ đến khó tin :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
cho Em*


con người sinh ra là để sống, chứ không phải là để chết đi, dù con người vẫn chết.
mọi thứ sinh ra là để tiếp nối, chứ không phải để tan hoang, dù mọi thứ vẫn sẽ mất đi.

mất mát là tận cùng, nó là kết quả, nhưng không phải là mục đích. dù cả thế giới có nát vụn, vẫn có một thế giới mới sinh ra.
luân hồi vạn kiếp .

tại sao người ta lại yêu thương? vì người ta sợ một ngày thời gian chảy cạn. có bao nhiêu nỗi đau trên đời? chỉ có một !
cuộc sống có rất nhiều chọn lựa, sao Em cứ nhất định chọn con đường đau đớn nhất?
cuộc sống có rất nhiều người, sao Em lại yêu người làm Em và tim Em vỡ nát?
phải chăng là …
tò mò lớn nhất của con người là “tri thức thực nghiệm về nỗi đau”?

* * *

mở mắt ra là Em thấy đau.
soi vào gương là Em thấy đau.
soi vào trong mình Em vẫn không hết đau.
đến khi nhắm mắt, ừ, vẫn đau.

* * *

nhưng dù thế nào, trong tiềm thức sâu kín, con người vẫn có xu hướng tin họ sẽ không-bao-giờ-bỏ-cuộc. chẳng nỗi đau nào hơn nỗi đau thất bại. ừ, thất bại – là từ cụ thể hóa mọi nỗi đau. ( của Em hoặc của mọi người )
nói cho cùng, không phải cuộc đời cho Em điều gì đó, mà là Em cho cuộc đời của chính Em điều gì đó đấy chứ! chính Em chọn cho mình loại bàn chải ưa thích, loại nhạc Em yêu, Em cũng chọn được cho mình cuộc đời đẹp đẽ, nếu Em cần.
nguyên lí của lựa chọn là : chọn thứ mình thích nhất !!

* * *


“nguồn cội mọi điều bắt nguồn từ sự tưởng tượng”.
đến tận bây giờ cũng chưa hiểu hết 100% ý nghĩa câu nói này, chỉ biết sức ám ảnh của nó là rất lớn. dù sao, viết cho Em, hay cho Mình, cũng chỉ luẩn quẩn có thế. cuộc sống của chúng mình luôn cố định bởi những tính từ: cô độc, vô vọng, yêu thương và luẩn quẩn. còn hạnh phúc, nó chẳng phải là một phần tách bạch rõ ràng, mà nó có trong từng khoảnh khắc và yếu tố cuộc sống. không nhiều lắm, chỉ ít thôi, đến mức không cảm nhận đc. nhưng vẫn có. kể cả không có thì sẽ bắt cóc rồi ném vào :-D

tất cả mọi thứ sẽ mất đi, biến đi. sẽ chỉ còn lại, có lẽ, là im lặng nặng nề và bóng tối vô hạn mà thôi. lẫn lộn, chẳng còn lối thoát nào cả .. thế nên, hãy cứ giữ lấy lòng tự hào của Em trong sống còn, hãy là niềm kiêu hãnh trong lá cờ mang tên mình bay phấp phới .. thế là, chẳng còn gì phải sợ hãi nữa, Em nhỉ ..

* * *


nguyện cầu cho Em những đam mê sẽ lên trời tung bay ..
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Vẫn biết chẳng thể nào níu giữ, chẳng đủ sức níu giữ nhưng vẫn cố quay đầu lại ... để nhìn :)
Nhìn để biết rằng ai đó đã đi xa chưa ... Nhìn để rồi lại bắt gặp ánh mắt ấy :)

[ Chờ đợi ]
Hẳn là đã phải chờ đợi 19 năm rồi để dc gặp c ^^
Đến lúc gặp rồi thì vẫn phải chờ đợi ><
Chờ cả tiếng đồng hồ những lần hẹn hò.
Hqua, t cũg đã chờ ...
Mỗi lần có 1 ng đi xe máy qua, lại ngẩng lên nhìn, và hy vọg đấy là c
Mỗi lần ng ta đi qua, ng ta lại nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu - có phần soi mói
Ng đời vẫn thế, cái gì cũg tò mò, cái gì cũng muốn biết. Đến cả việc 1 đứa con gái đáng thương, trong dáng vẻ luộm thuộm, mặt buồn rười rượi đang đứng đợi ở 1 góc đường nhỏ cũng đủ để ngta tò mò ... Buồn cười thật :)
Gọi dt, tắt máy :)
...
Cuối cùng thì cũng đã đến
Vẫn cái điệu bộ ấy, dáng vẻ ấy - Thật khó để hiểu dc :D

***
[Hy vọng]
Là 1 đứa con gái sống bằng cảm giác nên đôi khi quá ngốc ngếch :)
Nhưg cảm giác của con gái ít sai lắm :)
Đã từng hy vọng rằng tất cả đều kô phải LẦN CUỐI :)
Mình cũg có quyền hy vọg chứ ... Đúng kô?
Có gì sai nào :)

***
[Yêu thương mong manh]
Vẫn biết sẽ chẳng thể níu đc tay c ...
Dù c có nán lại thêm vài phút thì trc sau gì c cũng sẽ đi thôi ...
Nhưng vài phút cũng dc
Để có thể lưu giữ hình ảnh trog bóng tối của c :) Sẽ cất nó, k phải trong đầu - vì nếu thế sẽ có thể lãng quên, mà là trong tim :)

Tất cả mọi thứ, đến nhanh mà đi cũng thật nhanh!
Vẻn vẹn trong vài ngày ..
Rồi cuộc sống xô bồ sẽ lại cuốn người ta vào những vòng xoáy, để rồi ng ta sẽ quên lãng nhau đi.
Rồi chúg ta ... sẽ quên nhau, đúng k? Uh, chắc là vậy rồi.

Cám ơn vì cái ôm :)
Dù vẫn biết k đủ chặt để giữ c lại, nhưng đủ ấm áp để cảm thấy 1 chút yên bình :)
Cám ơn vì cái hôn lên má :)
Đấy là việc mà t vẫn dùg để chào tạm biệt c sau mỗi lần hẹn hò. Uh, nhưg lần này thì lại là c dùng để chào t.

[ Từ ngày mai .. chúng ta sẽ coi như chưa từng quen nhau :) ]
Rồi c phóng xe đi mất ...
C đi đi và đừg quay lại nhìn t
T chẳng thể nào giữ c ở bên, chẳng đủ sâu sắc để hiểu con ng c ... Tớ, chẳng có j :)
Sao c vẫn quay đầu lại :) Nếu như vậy, làm sao mà t có thể bước tiếp :)
 
Kính gửi anh Thái Hoàng Long.

Em khá ngạc nhiên khi nhận được thư của anh như thế này. Vì sau khi suy nghĩ việc có nên viết hẳn một lá thư cho anh trên "Những lá thư" không, em đã quyết định gửi private mess cho anh để hỏi về lí do anh xóa bài em. Và em nghĩ rằng em mình xứng đáng được nhận một câu trả lời riêng tư và xác đáng chứ không phải việc lôi nhau lên trên này. Cho dù anh nghĩ gì thì anh cứ viết nấy, đó là bày tỏ ý kiến cá nhân mà, em cho rằng việc làm này là thiếu thiện chí với em.

Nếu anh đã muốn như vậy, em cũng xin trả lời anh như sau nhé, trả lời từng điều một mà anh đã đề cập trong post của anh.

Thứ nhất, như em nói đấy, ai cũng có quyền viết những gì mình suy nghĩ. Tại sao những điều em viết là không phù hợp? Chuyện "tâm sự" có lẽ nên vòng quanh những vấn đề tình yêu như anh hay viết và hay like nhỉ ;))? Hay là em ví dụ nhé, như post anh viết cho mấy cô người yêu trên HAO ấy, đó không phải bày tỏ ý kiến của anh à, mà nói thật nó, nó còn khích bác và chua chát hơn những cái em viết nhiều. Có lẽ nhắm vào phụ nữ là việc anh thích làm chăng =)) Kể ra thì nó cũng hơi unfair anh Long ạ. Vậy, ý kiến cá nhân là thứ cần được tôn trọng, phải không anh?

Hơn nữa, em không đề cập đến bất cứ cá nhân cụ thể nào trong bài viết của mình, em xin nhắc lại, em không đề cập đến bất cứ cá nhân nào trong bài viết của mình, nếu anh đã đọc kĩ post của em. Em không nói tục, không xúc phạm. Còn anh thì sao ạ ;)), thay vì chọn cách giải thích nhẹ nhàng và dễ chịu đúng với bản chất với một người làm anh thì anh hãy quá bộ đọc lại những lời lẽ xúc phạm và coi thường anh dành cho em. Nếu anh coi em là đồ thiển cận hay trẻ con vặt vãnh, thì việc làm khích bác nhắm thẳng vào em, dùng những lời lẽ thô thiển, hay tỏ ra mình hiểu biết hơn người thì anh cũng chắc khác gì em cả =))

Vì thế, cứ del bài của em nếu anh muốn. Em thấy đấy hoàn toàn hợp lí nếu nó làm anh và một số người không hài lòng. Nhưng yêu cầu anh không phán xét em như thế nào =)) Em không đánh giá ai trong bài viết của mình, càng không quy chụp họ là con người ra sao. Dù anh có gọi em là gì, em nghĩ anh chưa đủ tuổi đâu.

Thứ hai, những gì em viết không bao giờ có ý thiếu tôn trọng Ams. Nếu có thì em thấy xấu hổ lắm, em nên cuốn gói đi khỏi trường Ams ngay. Đối với anh hay em, Ams đều là cái nôi đã nuôi lớn bao thế hệ học sinh tài năng, mai sau vẫn vậy. Nếu anh cho rằng em đã thiếu trọng Ams như thế nào, hãy đưa ra bằng chứng cụ thể, chứ đừng giải thích bằng những câu nói mang đầy tính cảm xúc mù mờ của anh. Ở Ams người ta dạy viết văn nghị luận để anh có thể viết một cách thuyết phục và rõ ràng.

Em không đề cập nhiều về bài viết của em nữa, ai đọc rồi người đó khắc hiểu. Những điều em viết không có gì sai sự thật, càng không có ý khích bác ai. Học sinh Ams mà lại thiếu bản lĩnh để "một đứa trẻ con vặt vãnh" khích bác á. Vậy mà anh lại cảm thấy xúc phạm gián tiếp khi em viết nó, hay là anh nghĩ em không quen biết anh rồi lại viết cái gì đó nhắm vào anh =))

Em mong rằng anh hãy đọc kĩ post của em hơn trước khi anh quyết định quăng tạ em. Em chỉ nếu thực tế trong bài viết của mình. Có đúng thực trạng ở Việt Nam đang là học sinh học quá tải, những học sinh học vào trường chuyên càng học quá tải hơn không, tỷ lệ em đưa ra là một nỗi đau, mong anh hiểu, vì đáng lẽ ra học sinh đi học đã được thảnh thơi như anh nói đấy, học và đú. Nhưng họ phải học thêm 7 buổi/tuần cơ. Chứ em không dám so họ với anh, học H1, giỏi giang, não trái, gì cũng được. Và còn những chuyện khác nữa, học Ams thì phải harder, more stress, this is for sure, tất cả đều là SỰ THẬT.
Anh nói em ghen tị. Em nên ghen tị với ai? Em vào Ams bằng sức của mình, em chẳng có gì phải thấy hối tiếc hay ghen tị.
Còn nếu anh lại đưa ra rằng những chuyện đi học rồi đi pub, đi đêm, ăn mặc hở hang là bình thường, phù hợp với học sinh thì em thật chẳng hiểu là anh nghĩ gì trong đầu. Em cho rằng người học sinh tốt có thể chơi, nhưng không ăn chơi đàng điếm, làm những việc không phù hợp với tuổi tác đâu anh ạ.
Cuối cùng, anh cho rằng những người học nhiều hơn người khác là đần đụt. Đó là sự xúc phạm. Đi học với mục đích lấy kiến thức, để học, mà hở ra một tí là chơi thì còn đi học làm cái gì?

Cuối cùng, em cho rằng ai like đó là quyền của họ. Anh có thể bày tỏ ý kiến của mình, nhưng đừng viết như thể anh đúng họ sai vậy. Anh có tài giỏi thì hãy làm họ thích những ý kiến của anh ấy, đừng phản thùng sưng vù lên khi họ thích những điều anh không thích.


Em viết thư này không với mục đích chứng minh em đúng hay đòi lại post của em. Đúng là nó đụng chạm thật.
Em không muốn nói ai đúng ai sai, có thể em đã sai nhiều, nhưng anh không nên nói nặng lời và thiếu tính xây dựng với người chỉ là em anh. Em muốn nói rằng anh hãy nhìn đỡ khắt khe về người khác và đối xử với họ sao cho họ thấy yêu quý anh hơn là thấy ấm ức với anh. Xin lỗi anh nếu như em có lời nào anh cảm thấy không vừa lòng tiếp.

P/s: Xin anh nói về người khác cho khoan dung và đứng đắn. Nếu thích phán xét thì em cũng có thể gọi anh là đồ "hiểu biết tí ti", "chó cậy gần nhà" hay "thích chèn ép" thậm chí là "jerk" hay "thiển cận" anh ạ.

Nếu anh del bài này của em, thì xin cũng hãy del đủ 2 cái post kia của anh đi. Vì em thấy mục đích và nội dung của 2 chúng ta cũng giống nhau cả thôi.
Cảm ơn anh rất nhiều về những lời giáo huấn của đàn anh với em mình.

Và nhớ lấy là, khi người ta đã muốn giải quyết riêng tư, xin đừng lôi nhau lên để làm xấu hình ảnh nhau đi, em thấy anh hay làm thế lắm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
mạnh mẽ lên tôi ơi >:d< mọi ng làm đc thì mình cũng sẽ làm đc thôi mà ;)

parfois je suis fatiguée mais je n' abandonnerai jamais, car c'est mon but, c'est le chemin que j'ai choisit :x

Fighting!!!! \:d/
 
Trời lại mưa rồi, Hà Nội ơi
Trên vòm sấu, mùa thu không còn nữa
Phố trơn nắng, nắng tàn nơi bậc cửa
Chẳng có ai đầu trần và ngốc ngếch như em

Trời lại mưa rồi, câu hát cũ ai quên
Dòng tóc ướt chẳng còn ai xa xót
Trên dốc cao, em dỗ mình đừng khóc
Giọt mưa hiền mà quất đến thật đau...

Trời lại mưa rồi, mà sao nỡ quên nhau
Hà Nội vắng một tiếng cười góc phố
Chỉ tại mưa thôi lại thấy mình đang nhớ
Bánh xe vòng quanh quẩn chỉ đường quen...

Trời lại mưa rồi, Hà Nội ướt như em
Quạnh vắng quá, gánh hàng hoa sũng nước
Giá mà quên một lời nguyện ước
Chẳng bao giờ thành của tuổi hai mươi...

Trời lại mưa rồi, Hà Nội của em ơi!
[♥]
Bị bấn thơ thẩn rồi :)
 
To : con điên
im mồm.úp mặt xuống gối.
rồi sau đấy làm gì thì làm.. tuỳ..:)
 
Lần này thì anh say thật rồi, hai lần cho ra ngoài hết tất cả cái gì có trong dạ dày, hai lần nắm chặt tay một ai đấy để không cảm thấy cô độc, còn có lúc nào đó gọi tên em - nhưng chắc không gọi to vè chỉ có hai người biết…những điều đó xảy ra một cách vô thức, anh không hề biết, chỉ nghe người khác kể lại!sau những ngày dài mệt mỏi kể cả về tinh thần, anh chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn uống một trận say thật say rồi nằm ngủ như chết để không phải suy nghĩ, không phải thấy, không phải nghe những gì khiến anh không vui.Đã 10 ngày anh phải chịu đựng tất cả, để thấy mình là một người có trách nhiệm, để là một người hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, và giây phút cuối cùng ấy, anh không muốn căng sức ra nữa.
Em à!Có thật là anh đã có tình cảm với em?Sao anh lại gọi tên em?Sao anh lại nắm tay em…có lẽ trận say đó đã khiến em nhìn anh với một ánh mắt khác.Cũng phải thôi, lúc say anh như một con quỷ, trông thật kinh tởm, lại còn có những hành động không đẹp, em có suy nghĩ khác về anh thì cũng không lạ lùng gì cả.Và thái độ của em với anh ngày hôm sau cũng là điều tất yếu thôi.:)Nói thế nào nhỉ…Anh rất tiếc, tiếc những giây phút trò chuyện với em, tiếc những phút làm việc với em, dù chỉ có 3 ngày!có lẽ đó là những gì anh nhớ nhất và tiếc nhất trong quãng thời gian đáng quên này…
Dù sao thì cũng là quá khứ…tất cả đã qua rồi…anh sẽ trở lại với kế hoạch của mình và giữ lại trong mình những kỷ niệm đó:)
Chúc em luôn vui vẻ!!!
 
yêu nhiều nhớ nhiều cũng thấy khổ. ông cha ta an ủi bằng câu khổ tận cam sai :x keep the faith 8->
 
Có những bức thư mà người nhận không muốn đọc.
Người gửi có thể xé nó, xóa nó, vứt nó đi
nhưng không thể phủ nhận rằng mình đã từng viết nó =)

Phải chăng để tránh những nỗi buồn không cần thiết,
trước khi quyết tâm viết một bức thư dài thật dài,
ta nên can đảm hỏi trước người nhận rằng, họ có muốn đọc nó không =)



Những lá thư...
...
không gửi
 
Vẫn biết là không nên...
Vẫn biết là không thể...


Sao mình có thể thích một người lâu như thế?

Buồn cười.

Bỏ đi thôi :-j
Không được đâu =)
 
Dear my close friend,
and my lil sis >:-d<

Có nhiều cách để bắt đầu một mối tình, nhưng chỉ có một cách để kết thúc mối tình ấy: Chia tay.

Có nhiều cách để tỏ tình, nhưng cũng chỉ có một cách để bỏ tình: Nói lời chia tay.


Người ta bảo, trong tình yêu, chỉ cần một cái buông tay thôi cũng có thể để người kia rời xa mình mãi mãi ...



Tôi hay ngắm nghía những cặp tình nhân đi qua mình. Nhìn cách họ nói cười, âu yếm hay nhìn vào mẳt nhau. Nhìn cách những người con gái nép vào người yêu như thể đó là cả thế giới của họ. Nhìn những người con trai vòng tay ôm lấy vai người con gái như thể điều đó sẽ đủ để chở che và giữ họ suốt đời. Thế gian có bao cặp tình nhân, có bao nhiêu những câu chuyện tình, nhưng cách người đàn ông và người đàn bà của nhau nhìn vào mắt nhau, nắm lấy tay nhau hay nép vào nhau có lẽ chỉ có một. Và cách người ta rời vòng tay ấm áp của nhau mà đi cũng chỉ có một. Đó là khi, một hoặc cả hai người yêu nhau cảm thấy không còn có thể nghĩ và sống bằng trái tim của người còn lại nữa. Dù còn yêu hay không, họ đã không còn là của nhau...


Ừ thì hai người chia tay nhau, câu chuyện tình yêu nào chẳng vậy. Người ta vẫn chia tay nhau đầy đấy thôi. Nhiều khi chẳng phải vì không còn yêu nhau nữa. Cũng chẳng phải vì cuộc tình ấy ngắn ngủi, sớm lụi tàn. "Cuộc tình dài rộng quá đôi khi lại rất buồn". Nhiều khi, tình yêu quá lớn cũng khiến sóng vỡ tan, và người ta đánh mất nhau. Người ta rời nhau có khi chỉ vì một lần lỗi hẹn, một cái nắm tay không chặt, hay một nỗi vô tâm khiến người kia hụt hẫng. Yêu nhau là trời biển, nhưng một cái buông tay cũng có thể mãi mãi rời xa ...


Việc chứng kiến những cuộc chia tay luôn khiến lòng tôi xao xác. Như một ngày mưa phùn, đứng nhìn mãi con đường trong mưa với những dáng người vội vã. Như một sáng chủ nhật thức dậy và không biết hôm nay mình sẽ làm gì. Như một giấc mơ dang dở. Như một bản nhạc toàn nốt trầm, một bài thơ mà những câu từ hạnh phúc dường như đã trốn chạy vào đâu đó, để lại những khoảng không hụt hẫng, và dư vị tiếc nuối khôn nguôi.



Tình yêu vốn dĩ là một khái niệm bất định với con người. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu nổi vì sao có thể sẵn sàng dành cả cuộc đời mình cho một người, chẳng thể nào hiểu được, tại sao mình lại yêu người đó đến thế. Và bạn cũng chẳng bao giờ có thể hiểu vì sao, chỉ cần một cái buông tay thôi, cũng có thể để cho người kia mãi mãi rời xa ...
 
6 năm so vs cuộc đời của 1 con người đâu gọi là dài phải ko ?
Nhưg so vs 12 năm đi học, đó lại là một nửa chặng đường r` :)
Và, số 1 Nam Cao à,
Một nửa quãng thời gian đẹp nhất đời em, em xin gửi lại đây ...
Sân bóng rổ à,
Một nửa những kí ức , nhữg cảm xúc ẩm ương của em, e xin gửi lại đây
Wishing room à,
Một nửa ước mơ của em xin gửi lại đây
Cầu thang à, hàng lang à,
Một nửa quãng đường em đi xin gửi lại đây
Sân trường à,
Một nửa đợi chờ xin gửi nốt nơi đây...........
 
Kính gửi anh Thái Hoàng Long.

Không vào đây một thời gian thì lại có "sự vụ" bị bỏ qua :|
Chị quote một tẹo để reply em Phương và nhằm thông báo với toàn bộ thành viên TSVB. Chị đã undelete bài viết của em ở Tâm sự riêng mình (mà anh Long xóa nó đi và ghi nó là "nhảm"). Lý do vì thứ nhất là "tâm sự riêng mình" là nơi đưa ra ý kiến riêng, đúng sai thế nào người đọc nhìn vào tự thấy, mỗi người một quan điểm khác, anh Long xóa bài em nó mà vẫn để bài của bản thân "bắt lỗi" em ý ở dưới thế là không công bằng :D Xóa thì xóa hết, để thì để hết chứ ^^ Xét thấy bài viết của em Phương là không vi phạm nội quy, và cũng không có mục đích "xúi giục ai làm điều sai trái" :)">) nên việc anh Long xóa bài của em ý đi rồi phê một chữ "nhảm" là không đúng.
Nếu anh nói là "nhảm" thì trong HAO nói chung là TSVB nói riêng còn rất nhiều bài viết "nhảm", nhất là những lời than thở kêu ca bày tỏ của mọi người thì không thể ép người ta được, miễn là nó không làm ảnh hưởng tiêu cực đến mọi người là được rồi.
Mong bozz "nhẹ tay bắt đúng lỗi" và đề nghị bình tĩnh hơn ạ.



Các vụ tranh luận kiểu này có khi nên mở poll trưng cầu ý kiến số đông xem thế nào chắc mới rõ ràng ra được :-<
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên