Những lá thư...

@THL: em nào thế, có phải em hôm trước mềnh thấy không ;))
 
đêm lạnh.
đủ lạnh để e nhớ hơi ấm của anh
đủ lạnh để e muốn nép mình vào anh như ngày xưa
đủ lạnh để e cần một bàn tay nắm chặt lấy tay e
đủ lạnh để e chợt nhớ ra điều này: eya :)
 
Are You Somebody or Nobody in Your Own Eyes?

You know how it feels: all your physical flaws and doubts about yourself are real and they are crippling your self esteem. You wish you were somebody else when, in fact, you just need to discover the real you, the "somebody" you already are! Here is how.

More and more you have accepted that most people are better than you. They seem to have more luck, more joy, more fun than you. The fact is, most people are actually more or less as insecure about themselves as you are. While they seem to you to be "somebody", most people see themselves as a nobody.

Now I am not talking about the "front" they show the world. I am talking about that inner person who, like you, does not really have their act together. Their book of life has a great looking cover but the pages of their book of life are mostly blank. They believe they have nothing to contribute to the world they live and move in.

For example, ever notice that hot looking girl or handsome guy sitting alone at a party? They were casually sipping their drink and you immediately thought they were unapproachable by you, of all people. They would surely have rejected you if you had tried to strike up a conversation. Trust me, if you could have heard their thoughts you might have heard something like this:

"I hate parties. No one ever wants to talk to me."

"Why don't guys/girls find me attractive?"

"What's wrong with me?"

We look at a successful co-worker and think: "Man, he has it made! I wish I was in his shoes!" Yet, your co-worker sees a different inner picture:

"I'm such a failure!"

"The boss is out to get me."

"Why don't my co-workers like me?"

This is the way life is for most people. The world presents a false picture that we use for comparison against our own false picture.

We evaluate other people and envy them for looking so terrific and perfect and wish we were them. But, as you might guess by now, they look at us and think the same thing about us. They envy us!

It amazes me that we can be so sure of the happiness of other people while they are actually totally unsure of themselves.

Most people, believe it or not, suffer from low self-esteem, a lack of self-confidence, and have little hope they can ever measure up because, in quiet desperation, they are measuring themselves falsely.

Some folks may exhibit irritating habits like biting their finger nails and having a foul mouth as part of their personality. They don't even notice what they are doing to isolate themselves from other people. No one tells them. People just avoid them.

We all know at least one friend who is a non-stop talking machine. Most conversations with them are one sided. They are the only one interested in the things they have to say. You just can't get a word in and you know to never, never, never ask them a question about anything! The answer goes on and on and on! Of course, everyone avoids them whenever they come into a room and our talking machine friend doesn't even notice how badly they have become socially isolated!

So what can you do right now to change from someone who is avoided to someone everyone wants to be around?

One key to self improvement is to confide in your most trusted friend. We all have someone with whom we find comfort in opening up to, even about the most sensitive topics we want to discuss.

Ask your trusted friend a simple question like:

"I need you to tell me the truth. What do other people think about me as a person?"

This question will show your trusted friend that you are sincere in your process of self improvement. You must honestly listen to their comments and never try to defend yourself! This is not the purpose of this exercise in self improvement. You want the truth, don't you?

Instead of engaging in verbal self defense, open up your mind and heart and listen. Don't talk. Listen. You may find your friend opening up to you as well. You both might benefit from each other's observations. Remember, they too suffer from insecurity on some level.

Here is a secret: In order to get other people to like you, you must like yourself first but do not be a phony. Remember, you cannot appear to be that which you are not, at least not for long. Being a phony will only further damage your self esteem because you will begin to think: "I hope no one figures out what a real phony I am."

So, goal number one is to learn how to like the person you are right now with a plan to become someone who is liked by most everyone.

Raising your self esteem makes us better people. It is only then that we can begin to be wanted by other people. You need to stop thinking of yourself as {{{a nobody.|a loser.|a phony.

Stop thinking thoughts such as these:

"I should be more successful."

"I should be rich by now."

"I should be married by now."

"I should (you name it)"

Discovering who you really are and liking your current self is the key to raising your self esteem.

A good first step is to stop comparing yourself to others because, if you persist in such a waste of mental energy, you will always find 10 more reasons to envy others and continue to hate your current self. It will never end!

Everyone has personality faults. Nobody is a perfect 10 when compared against true perfection. A person with low self esteem doesn't believe they will ever have a full and happy life. You must realize that life is never a perfect 10 and that your life need not be perfect for you to be happy about who you are.

As you raise your self esteem, you will find strength in accepting and being contented with your life at this moment while you strive to become even better as you learn and grow. When we begin to improve ourselves, we then begin to feel even more self assured and happy as life changes for the better.

________________________________
 
Món quà đầu tiên tớ gửi tặng cậu,và có lẽ cũng là món quà cuối cùng...
Cho đến ngày hnay,tớ vẫn không đủ can đảm để tự tay đưa cho cậu món quà ấy...
Dính lấy nhau,rồi xa nhau,bơ nhau,ko chơi với nhau...giờ thì khi cậu lại gọi "Phik ơi" tớ cảm thấy hp biết bao...
Hôm nay là sinh nhật cậu.
Tuổi này là đẹp lắm...mà sao...
Không.Tớ ko nên nghĩ việc cậu đi là ko tốt.Nhất định phải cố lên.Phải cố lên cậu nhé...Chắc chắn là cậu sẽ quen với cuộc sống mới thôi,nhỉ,vì cậu là Huỳnh giỏi giang mà...
Bóng rổ là thứ duy nhất để tớ giữ lấy sợi dây liên kết giữa tớ và cậu.Giờ cậu đi rồi...tớ còn đủ can đảm để chơi bóng nữa không....
Sao mà tớ sợ ngày mai,khi mà mở mắt ra,đến lớp và chăm chăm nhìn ra phía cửa,rồi nhận ra cậu sẽ chẳng còn đặt chân vào phòng 413 này nữa...


Giờ này,chắc cậu cũng đã mở quà nhỉ.Đọc thiếp nữa nhỉ.My bảo tớ đừng viết gì sến quá,nên tớ đã cố lắm để ko bày tỏ cảm xúc của mình ra.Nếu không,tớ sẽ viết kín cả tấm thiệp ấy luôn...chẳng cần chia sẻ làm gì...

Hôm qua,cậu cười với tớ.Chắc chắn là thế,bởi cậu nhìn vào tớ rồi cười mà.Ước gì có cái máy ảnh ở ngay đấy...tớ muốn chụp lại nụ cười của câu...

Tuổi xuân đẹp nhất trong đời.Hãy hưởng thụ đi nhé.
Tớ sẽ cố gắng tự tin hơn,tập trung hơn,thi đấu thật tốt.Chắc là khó lắm,nhưng tớ sẽ cố :X Cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.
Cảm ơn.
 
@Phík: cố lên cô ^^
she and you may be far frm each other but your hearts will always stay close, just believe that and keep moving forward !
 
ngắn gọn thôi..

To: bgnn

thật là giỏi biết không
mới gần 1 tháng thôi
mà sắp vượt qua gần 2 năm rồi đấy
..
:x
 
Gửi Xiva,

sao mày rẻ tiền dã man vậy??? =)))))))))))))))))))))
 
Gửi cậu,
Khi mọi người hỏi tớ về mối tình đầu, tớ chưa bao giờ trả lời rằng đó là cậu. Bản thân tớ, cho đến 18h45 tối ngày hôm nay, cũng nghĩ rằng đó là một người - mà - tớ - đã - nhắc - đến -rất - nhiều - ấy. Nhưng bây giờ, thì khác rồi...
Từ nay về sau, nếu có ai hỏi tớ như thế một lần nữa, tớ sẽ nói về cậu. Về một mối tình không biết bắt đầu từ khi nào, và cũng tự nhiên kết thúc của tớ. Mối tình ấy trẻ con, không có đến một nụ hôn dù chỉ là lên má, nhưng lại là mối tình mà ngay cả khi xa nhau rồi, cũng không để lại cho tớ một giọt nước mắt nào.
Thời gian khiến những kỷ niệm trở nên ngọt ngào hơn, và khiến những đau đớn tan biến nhanh hơn. Với cậu, có lẽ tớ đã từng cảm thấy đau đớn, nhất là khi cậu bỏ rơi tớ không nói một lời nào. Nhưng điều tuyệt nhất là những kỷ niệm thì lại rất đẹp.
Tớ vẫn còn nhớ, bàn tay cậu nắm lấy tay tớ thật chặt giữa một biển người, như sợ tớ đi lạc mất. Tớ vẫn còn nhớ, cậu chiều theo tính khí lúc nắng lúc mưa như trẻ con của tớ mà không trách nửa lời.
Tớ vẫn còn nhớ, một đêm giao thừa cậu ôm tớ thật chặt. Dĩ nhiên là cậu có quyền ôm bởi vì cách đó 1 tuần cậu đã xin lỗi tớ vì chuyện bỏ rơi tớ rồi. Hehe.
Và tớ nhớ rõ nhất, cậu...vẫn đang ở đó, có thể ngồi lại bất cứ lúc nào với tớ, chưa bao giờ nổi cáu dù tớ quá đáng ra sao.
Tớ vẫn đùa rằng, tớ sẽ lấy cậu khi nào tớ ế, chỉ đùa thôi, nhưng là thật đấy, cậu muốn làm thế nào thì tùy :D
Cậu biết không, chiều nay, khi cậu nhắn cho tớ những dòng offline trên YM, nói rằng ngày đó cậu trẻ con quá, nếu có làm tớ tổn thương thì cho cậu xin lỗi. Tớ đã gọi ngay về nhà, chỉ để nghe thấy tiếng cậu ngái ngủ, và chỉ để xin lỗi rối rít.
Ai đó đã từng nói với tớ "Đã một lần yêu nhau thì mãi mãi sẽ là một ai đó đặc biệt". Tớ tin, cậu có thế không?
Và, hôm nay... tớ chính thức tha lỗi cho cậu (dù chưa nhớ ra là cậu đã phạm lỗi gì cụ thể).
Tớ...
Có thể hối hận vì đã yêu một ai đó...
Nhưng tớ chưa bao giờ ân hận, vì đã yêu cậu.
Vì biết đâu, sau này tớ ế tớ lại bắt cậu làm chồng thật thì sao :)) Cậu bảo bố mẹ cậu cũng như thế mà :))

Giờ này cậu ngủ tít mít mất rồi. Ngủ ngon nhé, my very first love.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
To my first love,
You broke my heart. That's hurt. You said you love me, then you left me. You were the one who tried to steal my heart, and when you owned it, you threw it away. I used to have terrible thoughts about you but time quickly healed my pain. I still appreciate moments we had together. I have forgiven you. Moreover, I really want to say thank you because deeply inside I knew we did not belong together. I loved you because you were too great to me, because you were the first one tell me "I love you", because you were the first one embrace me from behind. I overlooked the seperation of our souls. Sometimes when we touch, the honesty's too much. And I misunderstood my heart's message. Our relationship came to an end because it was inevitable. It was not your fault as I thought.
Thank to you, I became maturer, had invaluable lessons about love, and knew how to keep a relationship stable. You gave me so many things though you don't know. I found my true love and I wish so did you.
Your once lover
 
Em xin lỗi đã đọc bài anh Kiên dù đã để chữ trắng, nhưng mà cảm giác càng đọc càng thấy giống những gì mình sẽ nói, cho nên là cảm ơn anh ạ.


--
Anh à ,anh mà có đọc được cái này thì chịu khó đọc thêm bài anh Kiên ở trên nữa nhé ( lại xin lỗi anh kiên lần nữa vậy ).

chia tay lần thứ 3 trong thời gian tổng cộng là tầm 4 tháng. anh thấy thế nào ? nhẹ nhõm, hồ hởi, hả anh ? em không biết, em chỉ đoán thôi, anh ạ.
em có thấy nhẹ nhõm. vì điều đầu tiên em nghĩ đến là anh sẽ không còn là người có thể làm em khóc thêm nhiều nữa. Phải công nhận, anh sẽ được em tặng cho cái danh " Người làm em khóc nhiều nhất" đấy, anh ạ :) anh có vui không ?
Từ trước đến nay mọi người đều bảo em mạnh mẽ.Em biết mình làm được đến đâu và em hiểu sau đó em sẽ đạt được cái gì, và em thoả mãn với điều đó.Em cũng quen rồi khi mọi người bảo " Thấy Ze là thấy cứng " :)) đấy em vốn là thế cơ mà.
ấy thế mà từ lúc là người yêu anh,...
Em có buồn nhiều.Bây giờ nhắc lại, không phải để nói ra những cái sai của anh, trong đấy cũng có cái sai của em nữa, mà nhắc lại để anh thấy và hiểu, anh đã từng là quan trọng và có thể tác động đến em tới mức nào :) để bây giờ, à không, cái thời gian em còn yêu anh í, em toàn bị bảo "sao phải mềm oặt loặt choặt thế này ?" thôi :)

Chia tay anh xong em không khóc. em biết đấy là đã make a clear ending cho cả 2 rồi. lúc em chia tay đấy, em đã nói là em vẫn yêu anh đấy, và em nghĩ chỉ cần vài ngày là đủ mọi yêu thương của em tan đi hết,và anh sẽ chỉ là quá khứ mà em ghi nhớ tất cả những phút vui vẻ bên nhau.
Em lao vào tập tành,làm,học đi chơi . Em sợ cứ ngừng lại là em sẽ nghĩ đến anh và chẳng thể quên anh đi được,còn anh thì cứ vui với những thú vui cho bản thân anh như anh đã từng thế.Vì vậy, phải nhanh chóng mà dừng việc đặt tình cảm vào nhầm chỗ thôi ..

Hoá ra em chỉ cần có 1 ngày chứ mấy :)) giỏi không...
bật cười vì cái tính tuỳ hứng của mình.chỉ cần có một thú vui mới là em có thể gạt anh sang một bên. Tốt quá rồi ..

Đã chia tay được 3 ngày.
Giờ thì mọi người lại nhìn thấy em cứng cỏi và mạnh mẽ. mừng vì điều đó.
còn anh,cứ làm những điều anh muốn, yêu và thích vớ vẩn những đứa con gái kém cỏi hơn em.
anh yên tâm,em chỉ giữ anh khi anh còn là của em thôi. còn đâu, em ghét mấy trò giành giật rẻ tiền những thứ không phải là của mình lắm, như em đã từng nói với anh rồi đấy.
Tạm biệt,người yêu mà em đã từng yêu nhất.
 
Ẩm ương chập chờn .

Càng lúc càng thấy bản thân mình ngốc và còn kém cỏi nữa.

Tại sao e không dám thừa nhận là em còn yêu anh nhỉ ?

Em khóc khi mẹ vứt hộp quà của anh đi
Em nói những câu đần độn để che giấu cảm xúc thật của m`
Em giả vờ chạy lăng xăng qua canteen khi anh chơi bóng rổ
Em đến trường mỗi buổi chiều chỉ để nhìn thấy anh

Thế mà tại sao em vẫn không đủ can đảm như những con bạn em nhỉ?
Sao e như K dám để ava anh ?
Hay không giống như T hay BM dám viết một bài trên HAO ?
Và, notes đấy, tại sao e cứ phải set private mãi như thế ?

Phải chăng cái Tôi trong một đứa con gái như em - cái Tôi đã từng không cho em chấp nhận m` sai để r` mất a mãi mãi là quá lớn ? Lớn hơn cả tình yêu e đã dành cho anh ?

Em biết là đã muộn lắm rồi để nói với anh câu này : em yêu anh
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@Bạn: hôm nay mình mới đọc được thư của bạn đây :)

Mình đã khóc khi chị mình xóa mất tin nhắn của mình
Mình lúc nào trước mặt anh cũng đần độn chẳng làm được gì cả
Mình cũng giả vờ chạy qua sân bóng rổ khối lần ra ấy
Mình cũng đến trường mỗi buổi chiều chẳng vì lý do gì ấy





Cho bạn...

Như mình đã nói đấy, người - bạn - đang - nói - đến là người mình quý nhất trong những người bạn từng yêu
Không hiểu sao có nhiều người ghét lắm, nhưng mình không ghét người - bạn - đang - nói - đến được. Và mình biết là bạn cũng thế. Bởi bạn giống như mình ngày xưa :)

Những con người đồng cảm dễ dàng đọc tâm tư của nhau thế đấy :))

Nhưng mà, dù sao thì bạn à, cuộc sống là một cán cân, bạn đặt gì ở phía bên này thì sẽ nhận lại được một thứ tương ứng ở phía bên kia :)

Sớm muộn gì mọi chuyện cũng đâu vào đấy thôi





Mình cũng chẳng can đảm như bạn nghĩ :) Để ava và stt chẳng qua vì mình biết chắc chắn anh không onl mình mới để đấy :)) và khi để thế, mình invi với tất cả những người biết anh :)) chỉ để cho một số người hiểu rõ mình nhìn thấy thôi, và bạn là một trong số đó :">




Bạn cũng đang viết một bài trên HAO mà?

Bạn không cần phải để private làm gì cả, hãy nói cho người mà bạn tin tưởng ấy :) Hoặc mò setting chỉ cho một số người xem như mình cũng được :)



Cái tôi của bạn, mình chơi với bạn đủ lâu để biết rằng nó thật sự lớn hơn hẳn tất cả những người khác mà mình quen :)

Nhưng mà, bạn chẳng đã dẹp nó đi rồi sao :) Để thừa nhận cái dòng cuối cùng ấy :)


Anh ta không ghét bạn đâu :) mình biết mà :)

Mình khâm phục bạn rất nhiều ý :)

Cố lên cố lên cố lên nào.
Ờm, hi vọng bạn hiểu là mình đang viết cho bạn +___+ Văn mình dạo này xuống cấp quá :-<
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Dear the whoever in the grades below me and wanting 'a better future',
Hi boys and girls, I'ma an alum writing to push yall up to a better state of mind. Do not lose faith pals, we seniors are almost dead fish (justtttt a little bit) and we are so much more desperate than any of yall. Keep up with the scholar mood and the best is yet to come.
------
Hi Jay how cha doing?
I just want you to know how much I am NOT a big fan of you and your girlfriend and how annoying it is when she jumps into every of our relationship makeovers for more than twice. Just for the record, yall are the worst people on earth and yall just can't piss me off again.
Well it's okay now and a friend request just can't really work this time aghh I'm sorry I'm "fixing my life" - oh my gosh wait this is SO familiar please don't copy right this or I'm just 'illegal' again duh~
Dz dz
 
Gửi mày ..
Cảm ơn mày! tao ổn, sức khỏe tốt, tâm trạng vui. Vậy nên đừng có thỉnh thoảng buông ra những bóng gió ẩn í sâu xa. Cảm ơn mày đã quan tâm ! Nhg chắc tao chưa đủ thâm thúy để hiểu sâu xa câu chữ của mày.
Tao sống cuộc sống của tao. Mày có cuộc sống của mày. Vậy đừng cho mình cái quyền là hiểu người khác, biết ng khác nghĩ j muốn j chỉ qua vài thứ nghe đc, biết đc.

Cuộc sống khó chịu nhất là có stalker !

Vậy nhé, chào mày !
 
Gửi số 10,
Lần cuối em viết một lá thư không người nhận ở trên HAO là bao giờ nhỉ, chẳng nhớ nữa nhưng mà lâu lắm rồi. Phần vì hay dùng facebook rồi, nhưng em cũng đã deactivate facebook từ hôm qua. Post bài về tình yêu tình ái trên HAO là một quyết dịnh can đảm lắm, bởi tuần trước em họ em vừa bảo : " S đọc hết bài của B trên HAO rồi ". Anh chị, bạn bè của em lên HAO nhiều lắm, và họ cũng vẫn âm thầm đọc bài của em thôi, có ng chỉ đọc cho biết, có ng đọc xong lại đi bàn tán hoặc kể cho người khác rồi chuyện lại tới tai bố mẹ.
Nhưng cũng chẳng sao, cảm xúc thì khó điều khiển, lại càng khó tránh được....

Lảm nhảm quá, lại sắp lạc đề rồi đấy!

Số 10 à, hôm nay là ngày thứ 2 trong chuỗi " 7 ngày cuối cùng của tuổi 15 ". Em những mong suốt 7 ngày ấy sẽ là những ngày thật đẹp, sẽ tràn ngập tiếng cười, chứ không phải là như thế này.
Em rất muốn khóc, nhưng không được, cứ như cảm xúc đã chai lì rồi hay sao ấy. Giá mà khóc được cho nhẹ bớt đi có phải hay không.

Em invi trên Yahoo, chuyển nick anh tới 1 group khác và hide cái group ấy đi, để không phải thấy anh nữa. Em deactivate facebook, muốn trốn đi 1 thời gian, rồi tới khi mọi thứ bình thường trở lại, em sẽ lại vui vẻ yêu đời như xưa.

Thật khó khăn, em đã quen đến việc nghĩ tới anh trc khi đi ngủ, nghĩ tới anh trên suốt quãng đường tù trường về nhà và từ nhà đến trường. Thay đổi một thói quen thật chẳng dễ dàng gì. Không sao, em sẽ cố gắng.

" Dẫu đã biết, anh không hề yêu, nhưng vẫn mơ mộng nhiều ".


Tạm biệt anh, chàng trai số 10.

Châu béo :)
 
Vẩn vơ nghĩ chẳng học được gì vào đầu... Ý nghĩ mấy hôm nay lại chạy dọc trong tâm trí...
Tự nhiên nghĩ đến mẹ. Đợt vừa rồi về thấy mẹ gầy quá, thương. Nhớ hồi xưa sợ mẹ lắm, 1 chút lại bị mẹ mắng thế mà chẳng trơ đi đc chút nào, đến giờ vẫn hơi 1 chút lại chảy nước mắt.. Người ta nói con gái lớn là bạn thân nhất của mẹ chẳng sai chút nào.. Càng lớn mình càng thấy mình hiểu mẹ hơn và hình như mẹ cũng thế.. 2 mẹ con nói chuyện tâm sự với nhau như bạn bè mà chẳng ngại hay giữ kẽ chút nào.. Cảm thấy mình thật may mắn..
Rồi ý nghĩ về tương lai lại chạy qua đầu.. Đến giờ vẫn chẳng thể tưởng tượng tương lai mình sẽ thế nào, sẽ ở đâu.. Chắc đây sẽ mãi là câu hỏi lớn nhất chẳng đc trả lời 1 cách chính thức cho đến khi nó thực sự xảy ra.. Dù thế nào, cũng cầu mong cho 1 tương lai tốt đẹp..
Thế nào 1 lúc ý nghĩ lại chảy ngược về quá khứ. Càng ngồi nghĩ càng thấy cuộc sống như 1 trò chơi, chỉ 1 khúc ngoặt có thể thay đổi toàn bộ nơi sẽ đến.. Nếu mình chưa bao giờ rời VN, liệu suy nghĩ của mình có thay đổi như bi giờ ko? Nếu ko phải sống 1 năm với gia đình bà Tammy, liệu mình có cứng rắn đc như bây giờ? Everything happens for a reason, mình đã từng trách thầm rất nhiều tại sao mình lại trải qua năm đầu tiên trên xứ lạ khó khăn đến thế chứ ko may mắn như nhiều ng khác, nhưng bây giờ, cũng thầm cảm ơn vì it happened for a reason, a good reason, and learn to forgive, and let it go.
Tình bạn. Đã từng có 1 ý nghĩ, phải make càng nhiều bạn càng tốt, càng vui.. Và quả thực mình may mắn khi có rất nhiều bạn. Nhưng càng lớn càng thấy keeping in touch thật sự là 1 điều khó có thể thực hiện. Mình thì nghĩ, ko liên lạc ko có nghĩa là ko còn yêu nhau as long as the next time gặp lại, mình sẽ lại tiếp tục câu chuyện dang dở như mới hôm qua. Nhưng cũng có nhiều ng` ko hiểu đc điều đó hoặc có 1 cách nghĩ khác, thế nên rất nhiều ng` bạn trong cuộc đời mình đã ra đi và càng ngày càng ít bạn hơn. Mới đầu, buồn, rất buồn. Tự nhiên thấy khâm phục những ng` có thể dành thật nhiều tg để giữ liên lạc với bạn bè, và ko hiểu ng` ta lấy tg ở đâu ra, trong khi mình đến cả tg ngủ tìm cũng thấy khó. Thế nhưng ng` ta bảo "Sometimes you have to put walls around you; not to keep people out, but to see who cares enough to break them down just to be with you," và người ta đã nói đúng, những ng` bạn còn lại trong cuộc đời mình quả là những ng` bạn tốt thực sự.. và mình thực sự appreciate them rất nhiều..
Rồi tự nhiên mình nghĩ đến những ng minh cảm thấy áy náy rất nhiều, những ng` mình muốn quên nhưng ko thể, và những ng` mình ko bao giờ muốn xa cách.. Thầm nghĩ có những việc ko ai có thể giải thích tại sao, có những thứ có thể giải thích nhưng ko ai muốn nó đc sáng tỏ, có rất nhiều dấu chấm hỏi ở khắp nơi.. có những câu hơi rất serious như "Tại sao con người khi sinh ra lại 1 ngày phải ra đi vĩnh viễn?" Mình ko muốn ai phải ra đi cả.. "tại sao ng` tốt ko luôn luốn sống lâu trăm tuổi?"...v..v.. Rồi đến những câu hỏi như " Tại sao khi 1 chiếc bình đã vỡ lại ko bao giờ có thể trở lại đc như xưa dù keo 502 hơi bị tốt?" hoặc "Tại sao mình có thể ngồi hàng giờ để viết những thứ như thế này trong khi đến bài thesis due ngày mai lại ko thể viết nổi 1 mở bài?" Tại sao?
Cuộc đời luôn đầy rẫy những câu hỏi, có những câu hỏi đc thốt lên 1 cách oán trách, có những câu hỏi đc hỏi 1 cách ngu ngơ.. Và cuộc đời luôn đầy ắp những câu cảm thán, và câu cảm thán cho lúc này của mình là ",Cám ơn!" :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
@ mẹ: con chả hiểu nữa. Đôi khi mẹ thật quá đáng. con chưa bh nghĩ rằng sẽ có ngày, mẹ lại đánh thức con dậy vào 4h30' sáng và mắng con chỉ vì: mẹ đọc hết inbox của con rồi và lại thêm một điều ngớ ngẩn nữa. Mẹ k thích con chơi với con trai
:-@

Mẹ à. Con thuộc về bố mẹ. Con rất hphúc vì đc chăm sóc và cưng chiều như thế nhưng con cũng có khoảng trời riêng của mình và con muốn nó đc bình yên, được ở trong lòng con và tâm trí con. Con đã chia sẻ rất nhiều, đã nói rất nhiều nhưng mẹ, con chỉ muốn giữ mộtt chút thôi cũng k đc sao. Có lẽ con đã chối bỏ điều này nhưng h con phải thừa nhầnj, một nửa gánh những mệt mỏi của con là gia đình tạo nên. Có lẽ con là một đứa con không ngoan khi nói điều này... Con sợ cảm giác bị canh chừng, bị soi mói đến từng hành động.... Thay vì đưa con đi học hằng ngày thì con lại phải leo lên bus và đằng sau con, lúc con tan học, có những ánh mắt nào, của bố hay của mẹ đang theo dõi con, con cũng chẳng thể biết... Con k ngờ mẹ ngủ với con, ôm con và cuối cuùg, mục đích là đọc hết cả những tin nhắn của con:-j. Thế đấy. Con làm sao mà chối bỏ được gia đình? Thôi thì đành thế vậy:). Những ngày tháng sắp tới sẽ là những ngày thực sự khó khăn hơn rất nhiều với con so với lần trc' phải k mẹ:))))). Con chỉ mong rằng giá như mẹ hiểu con, 1 chút thôi cũng đựơc...
em à :) a cũng hiểu đc câu chuyện đôi phần. Anh đứng ở người ở giữa nhìn vào câu chn nên a nghĩ là cách nhìn của anh sẽ khách quan hơn người trong cuộc. Chuyện mẹ đọc trộm inbox của e, a công nhận là sai. Nhưng mà e thử nghĩ xem, đứng trên phương diện của phụ huynh, đặt mình vào địa vị của người mẹ có con tuổi dậy thì, cái tuổi mà người ta bảo là dở dở ương ương, rồi thì già chưa tới trẻ đã qua thì ai chẳng lo :p tâm lý tuổi này cũng dở dở ương ương ( a cũng vậy thôi :p ). Nhất là e lại là con gái nữa huống chi con trai :p con gái thì mẹ phải lo nhiều hơn chứ :p chn này chn nọ xảy ra ầm ầm trên báo, có ng bố ng mẹ nào lại ko lo đâu :p Nói chung mẹ làm thế cũng vì lo cũng muốn tìm hiểu tâm tư tỉnh cảm của e bây giờ, nhưng cách xử sự thì a cũng hơi bị sốc =(( a nghĩ mẹ e cũng hơi bị sốc nên là mới hành động như vậy, mẹ e k nghĩ rằng e đã lớn như vậy :p k còn là 1 đứa trẻ con trong mắt mẹ nữa. Mỗi năm e lớn thêm 1 tuổi là mẹ lại vui thêm 1 tý vì con mẹ đã lớn, bên cạnh đó nỗi lo của mẹ lại khác, mỗi tuổi 1 nỗi lo :) e thử nghĩ mà xem. Cũng k nên trách mẹ 1 cách quá đáng vậy. Hiểu chứ cô bé kia :)
 
với những đứa k hiểu chuyện mà thích nói nhiều thì anh thích cho gặm gạch thay bánh mỳ
kí tên:
Long
 
Back
Bên trên