Những lá thư...

Con sẽ cố gắng lớn lên. Con sẽ cố gắng trở thành 1 con sói trưởng thành chứ không chỉ là 1 con sói con nữa. Con sẽ không làm mọi người thất vọng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
E ko nghĩ và cũng ko mong tình cảm này phát triển lên vì e ko chắc bâyh nó là cái gì nữa .
Cứ mãi như này thì hơn , cta cảm thấy vui khi bên nhau và cũng hơi buồn khi vắng ng kia nhg cũng ko fai là cái j qá quan trg để ràng buộc .
Chỉ cần biết a tồn tại và quan tâm đến e .
Thế là đủ .



Gửi a .
Đang nhớ a .
 
với những người nhận vơ nói về mình thì mình sẽ cho ăn CỨT thay CƠM :-j
ký tên :
Hưng :))
 
Chỉnh sửa lần cuối bởi người điều hành:
"Những lá thư" là nơi chứa đựng tâm tư tình cảm và nỗi niềm cần chia sẻ của tuổi mới lớn chứ k phải cái tờ giấy gói CứtCục gạch đâu nhá /:)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Gửi TS ( mình biết thừa là cậu chẳng đọc đâu, dù cậu có ID Hao nhưng cậu họa hoằn lắm cậu mới vào )

haha, sáng nay đi ăn sáng, cafe Đinh và lòng vòng hồ Gươm xD
Thế mà vui phết đấy nhỉ xD
Phải nói là lâu lắm r mình mới có dịp bỗ bã, nói hết cái sự buồn, giãi bày hết cái sự lòng vấn vương ẩm ương chập chờn tuổi teen này xD
Yêu cậu lắm cậu ạ xD
Cậu về đc gần tháng nay r mà đến hôm nay mình mới gặp đc. Cậu bận thì mình rảnh, nhg cậu rảnh thì mình lại bận xD Còn 1 tháng nữa thôi, cố gắng để gặp và chia sẻ nhiều hơn cho thỏa mỗi mong nhớ cách xa ngàn dặm :x
Cậu chơi w mình đc bao lâu r nhỉ ? chắc phải đc 6 năm r đấy cậu ạ. Từ hồi mình là đứa lớp 8 tóc mái bằng đi xe bus nói chuyện nhảm nhí, đến h mình là sinh viên năm nhất r xD
Thời gian đủ để dù đi ngang dọc thế nào thì chỉ cần cầm điện thoại hoặc skype là có thể nói chuyện đến hàng tiếng đồng hồ k biết chán. Đủ để có thể dùng emo chỉ dành cho ny.. nhg ny cả 2 chẳng bh có thể ghen xD Đủ để có đứa lo cho mình cả những chuyện con gái mới để í ấy. Đủ để dù xa cách thế nào mình vẫn cảm nhận đc yêu thương của cậu, gần rất gần.

Từ khi có cậu, mình tin vào 1 tình bạn khác giới thân thiết thật sự. Vì rằng cả 2 quá hiểu nhau, quá rõ về nhau, có chết cũng k thể yêu nhau đc :")
Nhưg nếu 1 mai, như đã hứa, nếu như chúng mình già mà chưa có gia đình thì sẽ dựa vào nhau sống nhé :x

Ôi, mình yêu cậu lắm cậu ạ :x chú bé ti toe yêu thương mình nhiều í :x
 
Những lá thư ...
:) gửi rất nhiều bạn đã và đang, rồi sẽ đọc topic này đồng kính gửi anh Đỗ Việt, một số mod TSVB, đặc biệt gửi ai đã rename lại topic này ( cá nhân thì nghĩ là anh Việt )
ngày ... tháng ... năm 2005 hoặc 2006 gì đó hơi lâu rồi và cũng quá nhiều thứ lồm nhồm trong đầu nên không cần với không nhớ vì sao viết bài đầu tiên trong này, có thể để quá khứ ngủ quên là một điều tốt cũng như hạnh phúc cho chính mình phải không :), nhưng nhớ chắc chắn là topic được set name là "Những lá thư chưa bao giờ viết ... ". Xin lỗi đã nhập đề dài dòng như thế nhưng phải kể như vậy để được nói một cách đầy đủ là, những chữ quan trọng nhất của tên topic, thực ra, theo ngu ý của tác giả, là mấy chữ "chưa bao giờ viết ... "
có lẽ thêm một lần nữa nhiều người thắc mắc, vì sao mấy chữ đó mới quan trọng ...
ừm, cũng khá là khó nói vì có lẽ nhiều em (nhấn mạnh là em thôi nhé :D ) ở đây chưa từng có niềm vui viết thư tay :) cái thời các em bắt đầu lớn, bắt đầu liên lạc với thế giới ở ngoài, với những người thân yêu nhất ở xa thì e-mail, SMS và messenger đã trở nên thông dụng như cơm ăn áo mặc, ít ai còn nhớ tới giấy bút phong bì và những con tem, với riêng bản thân thì khi nhắc đến thư, là nhắc đến những dòng chữ nắn nót chứ không phải từng con chữ cứng ngắc, kể cả được chọn font kỹ lưỡng, thậm chí là bị type tắt tùm lum ( ai đọc bài của mình trong topic này thì đặc biệt thấy mình hiếm khi viết tắt, trừ khi quá bận nhưng rồi sẽ có lúc sửa lại ... ), nhận được những phong thư đó là nhận được một nét tâm hồn của người gửi, nét chữ nét người cơ mà. Trong đó là cái gì đó cực kì người, cực kì tình cảm mà e-mail và SMS không bao giờ truyền tải được. Lí do viết bài đầu tiên thì mình đã cố quên rất rất lâu rồi, nhưng lí do đặt tên topic thì nhớ rất rõ, khi ta thực sự bối rối, khi ta thực sự buồn phiền, thậm chí là thực sự vui, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, không thể nói trực tiếp với người nhận, cũng như không thể viết vào những lá thư thể hiện hết tình cảm của mình thì viết vào đây, như một phần nhật kí, một phần blog, sẽ hé ra một chút những xúc cảm của mình thôi, sẽ khiến cho ai hiểu thì hiểu, ai đọc được sẽ phải suy ngẫm, hoặc chăng, người nhận sẽ chẳng bao giờ nhận được ... vì những lá thư đó đừng nên được viết, là những con chữ hữu hình và khô khan thôi được không :)

thực ra, khá bất ngờ vì quá nhiều người viết ra những điều thầm kín vào đây, thậm chí là viết chữ trắng coi như là ẩn đi một chút nữa, và bản thân mình rất không thích với việc quote lại những dòng chữ trắng ấy ... cũng như là comment thư rồi cãi nhau trong này, tiếc là bản thân không có quyền để dọn dẹp hay làm gì đó :) ngày xưa có em Dung bảo kê nhưng giờ em đã phiêu bạt ở phương trời Âu, chắc quên cả tình yêu một thời rồi =)) quay lại vấn đề chính thì vì quá nhiều tâm sự cộng với vô cùng nhiều comment nên topic nhiều khi nhạt, vớ vẩn, hổ lốn, dở hơi, dạy đời và vô duyên, rất xin lỗi nhiều người hay viết và viết hay khi gom chung cả các bạn vào chỗ này. Khá đau lòng khi viết ra những dòng này vì đã một thời đây là chỗ mình đi tìm cảm thông, sẻ chia và chỗ dựa để vươn vai đứng dậy sau một cơn ác mộng thật sự

viết rất dài như trên nhưng chỉ có thể tóm tắt vào mấy lời, mod nào đó, với suy nghĩ cá nhân đã chỉnh topic đi lệch khỏi mong muốn của người mở đầu nên những người nối tiếp cũng sai luôn khỏi mục đích đó ...

tâm sự tí nữa thì xin được nói đến những anh/chị/bạn/em như anh Việt,chị Phương Anh, em Dung, em Dô, Peachie ( xin lỗi chỉ nhắc được đến những người này vì đây thực sự là những người góp ý cho chính bản thân mình :) ), thực sự thì em/bạn/anh rất cảm động và vui khi nhận được những lời nói từ đáy lòng của mọi người, nhất là PM của chị Phương Anh, em và chị không quen, nhưng khi nhận PM của chị, em cảm thấy nhẹ nhõm và trút bỏ được một nỗi lòng khó nói ra ^^; anh Việt thì không góp ý trực tiếp nhưng từ những lời anh nói, những bài anh viết thì em cũng cảm thấy ấm lòng rất nhiều, chỉ tiếc là những lời như thế càng lúc càng hiếm và nhiều người cứ tự tiện đặt mình vào việc của người khác để viết ra những điều chung chung cứ cho là mình hay lắm =)) xin lỗi! kỹ thuật còn non, đời còn ngắn, xin hãy nghe " Con Số Không" by Trần Lập để ngẫm nghĩ

và hơn tất cả, những điều mình đã vượt qua, những sóng gió bản thân đã đối mặt, đủ để mình tự hào, đủ để mình khẳng định mình qua cái tuổi ẩm ương, mình đủ chín để lo những việc cá nhân mình, các bạn đừng dạy đời mình mà tự tay vả vào mồm bản thân cũng như đừng dạy mình phải viết gì, cố gắng đọc nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn nếu không mang tiếng la liếm vô duyên thì khổ lắm :)

nhớ lại ngày xưa, khi mình phát ngôn là : " không phải cứ có trym thì là đàn ông" có anh đã khuyên mình "mồm lưỡi sâu cay quá cũng không hay ho, thâm nho là chuyện thể kỉ 19, đàn ông bây giờ nói một câu ĐKM là ngắn gọn đủ cảm xúc"

vậy đó, chửi các cậu bẩn miệng, không hiểu chuyện làm ơn ngậm miệng lại :) muốn góp ý mình xin liệt kê ra nhiều việc cậu chưa làm được lắm, đừng cứ học mình, vì cả đời các cậu cũng không bằng được mình đâu, được chứ ạ

thôi,văn kém viết lại đã dài, viết nữa trẻ con lớp dưới lại cười khẩy!!!
ai có thể set lại tên topic hộ anh/em nhé, cảm ơn rất nhiều
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nhân... nhìn lại quá khứ, gửi cho mọi người.
Đọc bài của Boss, tự dưng em cũng nhớ lại về hồi còn đi học, mình thích viết thư như thế nào. Em từng gửi thư cho rất nhiều người, và mỗi ngày đi học, đến sớm 1 chút, hoặc về muộn 1 chút, chạy ngang qua Văn Phòng, nhìn vào cái "phần còn lại của 1 cái từng là hộp", cầm những lá thư được gửi đến, xem có cái nào gửi cho Hà My lớp 10-11 Văn không. Cũng giống em, trong lớp có nhiều bạn cũng mong chờ ai đó gửi cho mình một bức thư, và cũng ngóng đợi cái hộp để thư ấy, 1 ngày nào đó, sẽ có tên mình trên phần người nhận.
Có 1 chị gái hơn em 6 tuổi, gửi cho em 1 bức thiệp Happy Day hand-made của chính chị ấy, đằng sau có vài lời chúc, mong em học giỏi... bây giờ tấm thiệp ấy vẫn đính trên tường. Em nhớ ngày nhận được lá thư và tấm thiệp, em háo hức đến mức không tập trung học nổi suốt 2 tiết đầu, và chỉ hí hoáy giở thư và thiệp ra hết ngó lại đọc đi đọc lại. Thời gian trôi qua, chị ấy và em cũng không giữ liên lạc, nhưng mỗi khi nhìn vào tấm thiệp, cảm giác đã từng có lúc, mình có 1 người bạn tâm giao qua thư, không phải email, sms, offline mess, skype, msn... mà là 1 bức thư tay, đôi khi thơm mùi giấy và mực, được gấp cẩn thận (và có rất nhiều cách gấp sao cho gọn và đẹp), dòng chữ ghi địa chỉ, tên người gửi và người nhận rất nắn nót, thường thường lại có 1 câu thơ nào đó ở mặt sau bì thư...
Em còn nhớ ngày MI12 của 0407, được các bạn đưa cho 1 phong bì có ảnh khóa, cầm dày cộp cả tay, em đã cười rạng rỡ. Đơn giản í mà, đã lâu rồi em mới lại nhận được thư tay, hơn nữa, lại của rất nhiều người thân thiết với mình, gửi cho mình. Có các cô bé trong CLB Hột Vịt Đẹt, có các bạn từ lớp khác, và quan trọng nhất, là các chị em trong lớp Văn 0407, mỗi bức thư, những lời chúc, những chữ "nhớ", từng dòng chữ thân thương trìu mến... đó là những kỉ niệm được lưu lại trên trang giấy và chuyển tới tận tay của em, là món quà quý giá nhất em nhận được sau 3 năm học ở Ams.
Dù chưa 1 lần nào nói, nhưng thật sự cảm ơn các bạn trong BTC MI12 năm ấy đã tạo cơ hội để mình nhận được những tình cảm tốt đẹp ấy.

Có những lá thư chưa từng được gửi thật, cho dù bất cứ dạng nào. Không cứ phải là thư tay, hay thư điện tử... dù thời đại hay công nghệ nào cũng thế thôi, con người ai cũng có lúc tình cảm bộc phát, nhưng không muốn đối phương biết được hay đọc được, muốn bộc lộ tình cảm qua dòng chữ, nhưng lại muốn giấu nó đi. Em viết nhật ký, hay thư tay, hay thư điện thử, hay 1 lá thư post trên topic này, cũng cùng mục đích ấy, có thư chủ ý cho người liên quan biết, có thư lại giấu biến đi một góc, và không bao giờ đối phương biết được.
Boss là người mở đầu cho topic này, nhưng đây cũng là 1 diễn đàn ảo thôi, dữ liệu muốn thay đổi thì dễ dàng lắm, thiết nghĩ, bài post đầu tiên của anh là khởi đầu cho những lá thư về sau, có mở đầu, có phát triển, và đến một lúc cũng phải kết thúc, vậy cứ để nó tự nhiên như thế, thay đổi khi cần thay đổi. Mỗi 1 người post bài trong này cũng đều làm chủ cảm xúc, tình cảm và ý thức của chính người đó, HAO cũng có nội quy rồi, thì chúng ta theo nội quy ấy, cái gì không cấm thì có thể làm, chỉ trừ phi có nội quy post bài riêng trong topic này thì mới nên xem xét để xử theo luật khi sai. Nhưng có cần thiết không? Cứ để mọi thứ tự nhiên, và mong mọi người hãy tôn trọng cảm xúc của những người đã post bài.
(Sorry vì nhiều chuyện nha)
 
"_hơn cả hồi trước gặp anh, mà ngày trước đã hay lắm lắm lắm rồi...yêu em mất rồi!
_thế thì anh nhận tích kê xếp hàng đi :))
_rồi, anh đứng thứ nhất"

thế thì em sẽ xét từ dưới trở lên nhé ^^
Dẫu luôn biết đó là câu đùa, thế mà ngày trước lúc nào em cũng để cho mình lỡ mất 1 nhịp như thế...
Nhưng bây h lạ nhỉ
tim em chả lỡ 1 nhịp nào
má em chả hồng tẹo nào
và dường như em đang chat với 1 người thật xa lạ
cuối cùng thì em cũng chả còn 1 cảm giác nào cả, và không còn ngần ngừ khi chat với anh nữa.
anh cũng nên tập với suy nghĩ là:" không phải lúc nào cũng có người luôn đứng sau đợi anh" đi nhé!! ^^
good luck :)
enjoy your own life
 
Re: Những lá thư chưa bao giờ viết

Long thân mến,

Đã gần 4 năm nay topic này mang tên mới ("Những lá thư...") thì em không nói gì, bỗng dưng giờ lại lên tiếng, anh không hiểu có phải vì em đang bức xúc gì không.

Giờ anh không còn là mod của TSVB nữa, nhưng vì em gọi đích danh anh nên anh xin phép admin BNS cho anh làm mod vài phút để anh giải quyết theo yêu cầu của em.

Từ sau nếu có gì thì em nhắn tin cho anh cũng được, vì việc gì anh làm thì anh sẽ giải quyết, viết lên đây mất công các mods khác phải bận tâm ^^

Thế nhé, chúc em vui!

~o)
 
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác…

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh…

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa…

Em ngồi nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ


Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
 
1/ con người sống ai cũng có lỗi lầm
và quan trọng là fải biết sửa đổi, rút kinh nghiệm
có lỗi, biết lỗi thì sẽ đc tha lỗi
tại sao ko cho người ta 1 cơ hội mà lại phải theo 1 kẻ lòng ko bằng bãi phân chó thiếu vị tha như thế : )

2/ tôi cũng từng là kẻ bị bạn bè ruồng bỏ vì đã mắc sai lầm
tôi cũng đau khổ lắm chứ
và quan trọng hơn là tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình, biết sửa chữa và đc 1 vài trong số những người bạn cho 1 cơ hội, ko như 1 số ai khác luôn ôm hận và xỉa xói người khác mỗi khi có dịp
tôi thì tôi cũng chả trách cậu đâu, cậu có quyền tự do ngôn luận mà :)) nhưng tôi sẵn sàng tuyên chiến với cậu đấy
2 năm và 1 lời xin lỗi đối với tôi là quá đủ để xóa hết đi những kí ức đau buồn và dằn vặt của bản thân rồi ...
và tôi sẽ ko nhịn nữa đâu!
 
To.

Em đã rất sợ đến ngày 24.12 . Có người hỏi, tại sao lại phải sợ một ngày không - sự - kiện ?

Bởi vì từ đó, tất cả những tháng ngày trôi qua sắp tới đều trải dài kỉ niệm.
Tháng 1 luôn là tháng nhớ anh nhất : ( Thật đấy : (
...
 
c qi s'est passe. hier. se pase. aujourd'hui. se passera. demain. jamais retourner.
jamais.
...
..
.


09.09.09.
đã phủ bụi.
 
cho Ams 6 năm của tôi :)
lớp 11 rồi đấy
sáng mới đến lớp đã nghe cô cn nói việc đổi tên trường, bắt buộc phải sang trường mới, bắt buộc phải đổi tên, "nếu k đi thì chờ giáo viên Nguyễn Trãi đến dạy"
tự dưng lại muốn khóc.
6 năm ở Ams là 6 năm chẳng thể nào quên được
từ cái ngày còn cao 1m37 lon ton chạy vào trường, b h đã lớn tồng ngồng r` đấy...
từ khi quanh Ams còn đầy các hàng quán, còn chưa có khu Mẹc, chưa phá cái tập thể phía trước...
từ khi vẫn còn cái phòng wishing room đầy kín những ước mơ của bao thế hệ học sinh...
từ ngày mà đầu tuần nào cũng có giao lưu khối chuyên
rồi cả ngày kỉ niệm 20 năm thành lập trường đầy kỉ niệm . Ngày ấy còn bé , nhìn các a chị với đôi mắt đầy ngưỡng mộ, m` đã quyết tâm thi Ams 3, để r` một ngày, m` sẽ được đứng như thế, tham gia như thế, làm nên một ngày kỉ niệm 25 năm không thể nào quên...

sân bóng rổ, canteen, hàng lang , sân thượng, phòng thể chất,... mỗi ngóc ngách trong Ams là một kỉ niệm ngớ ngẩn nhưng thật ngọt ngào...

Ams đâu phải chỉ là một cái tên...
Số 1 Nam Cao đâu chỉ là nơi m` đi học ...
Tất cả đã trở thành một phần trong tim mãi mãi k thể quên, là một ngôi nhà dù đi đâu khi trở về m` cx sẽ tìm đến đầu tiên...
 
Làm xong bài rồi
Có 3 bài , a làm 1 , e làm 1 , còn 1 tí e làm nốt vậy
A đúng là đứa con trai đanh đá nhất và giỏi tiếng pháp nhất mà e gặp trên trái đất này <3
E ngồi chép vào vở đây
hahahaha
A ngủ sớm đi , con lợn chân dài kiaaaaaaaaa
Ngày mai lại chơi trò giải mật mã nha = )))))))))
 
e gét anh, e gét a nhiều lắm đấy.

hồi trước, mấy lần được bạn rủ đi prom, e đều về hỏi ông Đức, ông í bảo là, " mày ko đi với nó mà cũng gọi là ny à, a ko hiểu bọn mày iêu nhau kiểu gì thế? ". Thế là e lại thôi, lại ở nhà, và nghĩ sau này đi cũng chẳng muộn.

Rồi năm nay, a rủ e đi, nhưng e bảo ko, tại e cũng chẳng thích đến những chỗ đông người. Thế là a đi rủ người khác, e cũng ko nói gì.

Nhưng rồi e nghĩ, nếu e đi du học, chắc cũng sẽ chẳng còn dịp nào được đi với a thế này nữa. Và có lẽ chuyện kia cũng là do e sai, do e đã từ chối cơ mà. Thế là e mới bảo a là, cho e đi với.

Lúc đầu e cũng tưởng bở lắm, nghĩ rằng a sẽ đồng í ngay, nghĩ rằng a sẽ vui lắm ( ít nhất thì đi với ny cũng tốt hơn là đi với một ng xa lạ mà, phải ko? ). Nhưng đúng là lần sau ko bao giờ nên hy vọng gì nhiều để rồi lại thất vọng.

Anh nói "ko" phũ phàng đến mức e phải mất cả phút mới bình tĩnh lại được. Nói thật là lúc đấy e thấy hụt hẫng lắm. Tất cả những gì trong e về a đều sụp đổ hết rồi. Tất cả những lời nói của a chỉ như là gió thoảng qua thôi đúng ko? nào là " e là ng quan trọng nhất ", " a ko sống thiếu e được", " ... " nhiều lắm, e ko nhớ hết được. Nhưng tất cả đều ko bằng một người a chưa từng quen biết sao? Đều ko bằng cái gọi là "lòng tốt" của a nữa?

Với e hồi trước, lúc nào a cũng bảo "hết tiền, hết tiền", vậy mà a sẵn sàng tra tiền cho người a chưa từng nói chuyện bao giờ sao?

Rồi e giận, a cũng biết, nhưng cố tình lờ đi. Tất cả những gì e nhận được hôm nay chỉ là " ma e dinh lanh lung voi a den bao gio nua? Co nhat thiet phai nhu vay ko? ". E muốn hét to lên là " Có " lắm đấy.

Bây giờ, e ko muốn tin vào bất cứ điều gì a nói nữa, tất cả đã quá muộn rồi. Chúc a vui vẻ.
Nếu tối nay a đi, e sẽ nói chia tay, thật đấy.

Chào a.
 
... anh : )
Không biết bao nhiêu lần em đã viết ra xong lại xoá đi rồi, chẳng hiểu việc này còn kéo dài và lặp lại bao lâu nữa đây : ) 4 tháng nữa, 2 năm nữa hay là mãi mãi?
Em đang thấy em không chịu nổi nữa rồi. Anh nói anh đi rồi anh sẽ lại về : ) giá mà em có thể coi việc này đơn giản như vậy; sẽ thế nào nếu anh nói ra sự thực là anh đi rồi anh lại về rồi anh lại đi rồi anh lại về và rồi anh lại đi? liệu nó có còn đơn giản nữa hay không : )
Anh đã hứa với em, em nhớ là anh đã hứa, hứa sẽ chỉ đi 1 lần này nữa thôi, sau này nếu có đi thì mình sẽ cùng đi : ) Và em đã tin anh lắm lắm : ) tin cái tương lai đấy, có thể là nó không tốt bằng tương lai mà anh đang định thực hiện bây giờ, nhưng ít ra là nó làm em thấy hạnh phúc : ) Còn bây giờ thì sao? giống như em rơi bộp từ trên đỉnh toà nhà xuống mặt đấy ấy : ) Em có thể tin anh, nếu anh nói 'anh sẽ về với em' được nữa hay không đây? : )
Em thật là ích kỷ : ) nhưng nếu anh thử là em, anh sẽ thấy thế nào : ) Nhất là những ngày cuối cùng thế này ... em thấy mình lại giống hệt những ngày tháng 7 tháng 8 đấy, cứ từng tí từng tí một bị bỏ lại ấy... Visa, vali, quần áo rét ... fk, em ghét những thứ đấy : )
Chỉ có một điều em cứ tưởng rằng đơn giản, là chúng mình ở bên nhau trọn vẹn 1 năm, hoá ra lại là điều quá khó : ) và có lẽ chẳng bao giờ thực hiện được cả.
: )
Anh chỉ còn 18 ngày nữa để yêu em thôi đấy!
 
Cô bé của tôi !!!
Cô bé cũng sẽ bước sang tuổi mới nhanh thôi nhỉ? Nhưng trước khi trở thành người lớn trên giấy tờ, tôi hy vọng cô bé sẽ đọc được những suy nghĩ này của tôi, để trưởng thành thực sự cô bé nhé!
Rằng cô bé còn ích kỉ lắm!
Không, không phải sự ích kỉ đơn thuần, không phải cô bé không quan tâm đến người khác. Cô bé quan tâm nhiều chứ, những món quà nhỏ, những tin nhắn vu vơ, cô bé khiến người khác nghĩ mình thật quan trọng và luôn được nhớ tới.
Cô bé ích kỉ, bởi không suy nghĩ cho những người quan tâm đến cô bé.
Vẫn thức đêm đến 3,4 h sáng, để hôm sau không thể đi học hay mệt mỏi tới trường.
Vẫn nhõng nhẽo không chịu ăn sáng vì cái bụng đau và để mặt xanh hơn, thiếu sức sống hơn.
Vẫn giữ những câu chuyện bực mình không đâu, những tự ái và suy nghĩ trẻ con qua những câu bông đùa và những vô tình không tránh khỏi.
Vẫn xịu mặt khi tới trường, để những quan tâm phải hỏi tận nơi, và để những con người khác phải suy nghĩ về những chuyện cô bé sẽ không kể.
Vẫn không biết phải tìm niềm vui , hay đơn giản hơn là làm thế nào để không phá đi niềm vui trên những khuôn mặt khác. Tôi ghét cái cách cô bé mệt mỏi đi vào lớp, và để mọi người đang cười, trùng xuống quay sang tôi hỏi cô bé có chuyện gì. Tôi không bắt cô bé phải giấu đi cảm xúc, nhưng hãy để cảm xúc của mình đúng nơi, đúng chỗ nhé. Sau này trưởng thành hơn, để giữ được mái ấm, cô bé không thể đem những bực mình của công ty về và bắt lũ trẻ ham chơi phải hỏi han mẹ được cả. Cũng như những giận hờn ở nhà, cô bé có thể chia sẻ với bạn bè ở lớp, nhưng đừng bắt mọi người phải chịu đựng những cảm xúc khó chịu của cô bé khi họ chẳng biết đầu cua tai nheo ra sao.
Và tôi biết cô bé vẫn háo hức như thế nào khi tròn 18 tuổi. Vậy đừng nhõng nhẽo, bắt mọi người coi đó là 1 ngày bình thường như bao ngày khác. Cô bé không muốn nó trở nên đặc biệt, và bỗng dưng khiến cho những người mong ước cô bé sẽ dành thời gian đặc biệt đó bên họ trở nên hụt hẫng.
Đó là ích kỉ.
Hay có chăng chỉ là sự giận dỗi của trẻ con, để mọi người phải đến tận nơi, vuốt tận má, nựng tận tay bằng chiếc kẹo? Đừng quay lưng với thế giới và giận dỗi khi thế giới không xuất hiện để đón chào mình lần nữa.
Chúc cô bé của tôi tuổi mới trưởng thành hơn thật sự, và sẽ không tự làm mình buồn bằng những nhõng nhẽo trẻ con nữa.
Tự biết tạo cho mình những niềm vui nhé, và đừng chờ đợi bất cứ ai mang tới như thế!!!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên