Những lá thư...

Gửi H.

Tại sao anh cứ mãi như thế?
Nếu anh nhớ em, sao không đến bên em đi?
Tại sao anh cứ mãi ở đấy.
và khiến hai ta cùng buồn.
chúng ta hoàn toàn có thể yêu nhau.
vậy tại sao cứ phải kìm nén cảm xúc của mình.
có khoảng cách gì giữa chúng ta đâu anh?
sao mọi chuyện cứ trở nên khó khăn thế này?
mặc dù cả anh và em đều biết rằng, khi chúng ta bên nhau...
mọi thứ đều dễ dàng và diễn ra như nó phải như thế.

nếu muốn ở bên em, cứ đến với em đi...

nhưng tại sao anh vẫn không làm gì cả?

tại sao hả H?
 
Thư gửi ngày mùng 2.1 :)
Có nhiều thứ đôi khi không hỏi cũng có thể biết trước câu trả lời.
Tại sao em lại cứ cứng đầu hỏi cho bằng được ?
Rồi em trách cái gọi là số phận, cái gọi là cuộc sống, em trách rằng mọi thứ không công bằng đối với em. Nhưng có lẽ em đã nhầm. Nó chỉ đạp lại em cái đạp mà e đã đạp lên tình cảm của người khác.
Đâu phải mình em biết yêu ai đó thật lòng .
Đâu phải mình em biết khóc .
Đâu phải mình em biết làm những trò dại dột.

Và, đâu phải mình em biết phũ ?
Chỉ đơn giản là một lần em chợt hiểu ai đó đã từng đau như thế nào .........
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Thư gửi bố của con :)

Bố, có lẽ là ít khi con thốt lên đc từ bố nhẹ nhàng và bình yên. Ít khi con muốn nchn w bố như nchn w mẹ.. chung quy là bố và con là 2 thái cực w nhau.
Hoặc con hoặc bố. Không có khái niệm bố-và-con.

Con cũng k biết từ đâu mà bố con mình xung khắc w nhau như thế.
Nhưng phải nói là ..
Con mệt w cách bố quản lí, răn đe, dạy dỗ con lắm r.
Uh thì là bố ai chẳng xót con gái, thương con gái, lo cho con gái thế này thế kia, ra ngoài đường bị nó lừa lọc này nọ.. Uh thì con gái bố còn non thật, con chưa bằng ai, chưa hiểu hết đc sự đời..
Nhưng bố đâu cần thiết phải rèn giũa con bằng những thứ hà khắc như thế.

Vâng.từ khi là học sinh
Con làm Đoàn, bố cũng k thích. Bố cấm. Đến cái Phó bí thư Đoàn trg, con cũng chẳng dám mở lời khoe w bố như những bạn khác. Con đi họp BCH, con cũng giấu giếm giếm, thường là hôm nào cũng đi họp muộn chỉ vì phải canh cho bố đi mới dám ra khỏi nhà Y_Y
Con làm event. Bố bảo bố k thích, chẳng có lợi lộc j. Con đi xin tài trợ, cũng là bùng học chính khóa mà đi. Xin đc, làm đc event, muốn khoe muốn hò hét, về nhà muốn mở nhạc to cho sướng, cũng k dám.
Con đi học thêm. Bố bảo bố k tin. Bố sẵn sàng bỏ cả buổi làm để đi theo xe bú, xem con lên xuống bến bus nào, mấy h, chờ đúng 1tiếng rưỡi chỉ để xem con vào lớp và có đi ra k :|
Con đi học chính khóa ở trường, thì bố nhờ cả bác bảo vệ xem con đi học thế nào ( cái này thì may quá, con biết cổng sau =)) ) Thỉnh thoảng hứng lên thì bố lên phòng 309 xem con học thế nào.
Con hình như số lần đi chơi buổi tối phải nói là đếm trên đầu ngón tay bố ạ. Nếu có đc đi thì bố cũng đưa đi đón về, nửa tiếng sẽ gọi điện thoại 1 lần xem đg ở đâu làm j, như thế nào, rồi nchn w cả bạn con đi cùng.
Con có điện thoại của bạn gọi đến nhà. Cả cuộc điện thoại có 15' thì bố nchn w bạn con 10', còn con chỉ nói 5', mà cũng có bố mở máy nghe cùng mà.
Con k bh dám để chế độ chuông điện thoại khi ở nhà, k bh dám nhắn tin và nhận điện thoại khi trc mặt bố. Và cũng buộc phải tắt hẳn di động khi ngủ.
Con đi ngủ r thì nửa đêm bố cũng có thể lên xem con ngủ chưa? hay gọi ngắn là bố lên kiểm tra.
Con đi học k bh đc mặc quần ngố, đeo túi xách vai :|
Đến buổi cuối cùng chia tay w lớp cấp 3, bố cũng bắt con về giữa chừng, trong khi cả lớp còn đi xem film nữa. Bất chấp là bác phụ huynh, mấy đứa con gái cũng ở lại xin cho con đi.

vâng, h con đỗ đại học, là sinh viên.
Con đc tuyên bố xanh rờn là : " Năm nhất cấm yêu đương " Con tự hỏi khi bố bằng tuổi con thì bố đã yêu chưa, yêu bn người r í chứ.
Con vẫn buộc phải tắt di động khi ngủ và k đc nghe đt trc mắt bố.
Con đã đc đeo túi xách nhưng mà k đc mặc quần ngố đi học. thậm chí đến kiểu áo bố cũng vặn vẹo đc.
Con tiếp tục làm Đoàn, làm ở YAS, thì con vẫn phải giấu bố. Con k hiểu khi con vừa đc lên làm phó chủ nhiệm YAS,còn phải đi nhiều thì con sẽ giấu bố thế nào nữa.
Con xin đi chơi tối mà cũng mệt cả hơi, vất hết cả vả, từ ngày này sang ngày khác. Vẫn phải nghe những lời vặn vẹo k hiểu sao bố có thể nghĩ ra.
Và đến hôm nay, khi con đi học bù nghe, thì bố đến tận trường, tìm cả bãi gửi xe xem có xe của con k, k thấy bố gọi điện lên tận lớp thì con cũng chịu hẳn r.
Blah blah..

Bố, sự thật là trên đời này có nhiều thứ xấu xa bẩn thỉu thật. Nhưg k phải ở đâu, chỗ nào cũng thế, k phải ai cũng là ng xấu. Và càng không phải những j trên báo chí là những j quanh con. Bố đang nhồi nhét vào đầu con cái xã hội mà chỉ có xấu xa và lừa lọc. Chẳng có j là tốt ở trên đời này cả. Nhưng con có thấy đấy mà. Con cũng đủ lớn để nhận thức đc cái j đg ở trc mặt con, cũng biết phân biệt đc 1 vài thứ cần thiết.

[...]

Con lại vừa đc nghe bố ca 1 bài về xã hội ,cuộc sống và hôm nay có đi học thật k :|

Con quen là con phải chịu nhịn, k thì nhà loạn mất. Bố nói j con cũng im. Nhưng cái j cũng có giới hạn của nó. Con chịu nhịn đc 18 năm nay, nhưng thường đến ngưỡng thì nó buộc phải bứt ra thôi.
Conk biết ngưỡng của con là đến bh nữa.
Nhưg phải nói là con k chịu nổi w cách bố quản lí con lắm r :)

Con có cuộc sống của con, có bạn bè, có đam mê, có sở thích, có công việc, có những thú vui của tuổi mới lớn.. Với cách quản lí của bố, bố đg giết chết dần các mối quan hệ của con, phá tan mọi đam mê, sở thích của con, thu hẹp công việc của con lại.. Và hơn hết là bố đg vùi dập cuộc sống của 1 đứa con gái mới lớn.

Bố, con muốn sống của cuộc-sống-của-con.

Bố chỉ cần nhìn và hướng con đi theo 1 con đường đúng đắn, chứ đừng biến con đường của con thành con đường mà bố muốn :)

Thân,
Con.
 
:(
gửi mình, người đang gõ

mình đúng là đồ dở hơi biết bơi.
 
Cuộc đời be bét cùng act, buồn chán vô cùng cực. Năm mới đến cùng ngày thần tượng 1 đời được khởi chiếu, tấp tểnh đi xem. Tránh 2 ngày đầu năm dân tình đổ xô đến rạp, mình thì ko quen bon chen, sợ chốn đông người nên mãi hqua mới được chiêm ngưỡng. Những tưởng sẽ tẩy não tâm hồn, thần tượng sẽ làm đời mình sáng tươi hơn 1 chút, nhưng sự thật thì hơi có tí ngược :-<

Đây hoàn toàn là ý kiến chủ quan của cá nhân mình, với tư cách là người đã-đang-và sẽ hâm mộ Sherlock Holmes(SH) cuồng nhiệt, những bạn nào chưa đọc truyện hay ko thích SH thì ko nên dựa vào review này mà ko đi xem phim :D

1. Cái mình vô cùng thất vọng là việc casting nhân vật >"< Dẫu biết ý đồ của Guy Ritchie là cặp đôi SH và watson phải thật đẹp, nhưng hình như hơi bị quá lố. 1 Watson quyến rũ cug chả sao, nhưng như Jude Law thì ko thể dc=.= Làm ơn tôn trọng Sir Conan Doyle 1 tí :( từ 1 người có phần tròn trịa, mập mạp, cao chỉ khoảng 1m7 mà giờ đã biến thành Don Juan :-<. Còn SH của tôi thì khỏi bàn :-< Được cái mặt khá là đẹp trai :)) Nhưng Robert Downey ko có cái hồn của SH, thiếu 1 đôi mắt đen lơ đễnh và cái gọi là SỨC HÚT từ bên trong =)) (nói hơi bựa nhưng thật thế mà). SH của phim khá lôi thôi, lôi thôi đến mức thành ở bẩn =.=. Và nhất là SH của t, 1 người gầy gò cao hơn 1m8 đã trở thành 1 ông lùn hơn watson và bụng mỡ :(((((((

2. Nội dung và kịch bản.
Cái này có rất nhiều cái đáng bàn. Việc tạo ra 1 vụ án hoàn toàn mới như thế đã hứa hẹn trc nó sẽ ko dc cuốn hút và logic cho lắm ( chồng Madonna mà =.=) Nhưng cách đưa các nhân vật khá là hời hợt, cái thừa cái thiếu. Mình đọc gần như thuộc lòng các vụ án của Holmes rồi thì ko sao, nhưng với những ng chưa đọc, làm sao biết dc Irene Adler là ai :| 1 nhân vật chỉ xuất hiện trong 1 vụ án, rơi oành 1 cái vào phim và trở thành "người tình của SH". Xin nhắc lại là SH ko hề yêu IA, ông chỉ kính phục bà, bà là người phụ nữ duy nhất mà ông coi là "bằng vai phải lứa". Mà phong thái của IA rất cao quý, chứ ko hay có trò chơi đểu và lừa đảo như trong phim. Có thể hiểu là kịch bản chỉ mượn tên nhân vật , chứ về bản chất đó hoàn toàn là một IA khác.

Cuộc gặp mặt giữa Watson và Mary cug hơi bị thừa. Mối quan hệ này ko support nhiều lắm cho vụ án (lúc mới xem mình cứ nghĩ Mary sẽ dây mơ rễ má gì với thằng Blackwood, cái mặt đểu kinh). Nó chỉ thể hiện 1 điều duy nhất là độ gay của SH trong phim :(( Như kiểu SH mê mệt Watson ấy, mà W thì bỏ rơi SH đi theo Mary. SH ko bao giờ như thế, ông rất tôn trọng bạn mình, khi bạn lấy vợ ông chỉ đến chơi với tư cách ng bạn, và watson luôn háo hức dc tham gia các vụ án của SH, đừng bh nghĩ đến chuyện SH nài nỉ watson đi cùng, có cản lại thì có >:p

SH là 1 người rất lôi thôi, ăn ở bừa bộn. Đúng là thế. Nhưng KO BAO GIỜ lôi thôi trong việc xếp tài liệu.Phòng ốc có thể bẩn thỉu rác rưởi, nhưng riêng tài liệu rất gọn và được sắp xếp rất cẩn thận. Và SH KO BAO GIỜ quên một tài liệu nào đang được cất ở đâu, đến mức phải nhờ watson nhắc =.= Rất nhiều thứ của SH watson chưa từng có cơ hội được biết đến, và ko bh có thể nhớ hết được.

SH chơi violin rất siêu, và thường ít chơi cho ng khác nghe ngoài watson. Ông chỉ chơi khi cần tập trung suy nghĩ, chứ ko mang cây violin ra gẩy ko có vĩ, tưng tưng như cái đàn nhị như thế. SH rất tôn trọng âm nhạc >"< Ngoài ra SH ko thử nghiệm trên chó mèo :((

Sở trường của SH là boxing và đánh gậy. Ông hiếm khi thua khi đấm ai, kể cả ng đó có to cao hơn mình. Vậy mà trong phim SH đánh đâu thua đấy, chỉ dc thắng mỗi cái mở đầu phim, cốt để làm màu khiến khán giả trầm trồ =.= Đời thủa nhà ai đường đường là SH mà dễ dàng bị lừa để rồi bị còng tay naked trên giường (ko chấp nhận dc >"<), đánh nhau hơn trẻ con 1 tí, mà đánh thiếu thông minh, rốt cục toàn suýt chết để cho watson cứu. CÓ cảm giác đạo diễn muốn tâng bốc vai trò của watson lên, từ 1 người đồng hành trợ lí, đã trở thành 1 người ko thể thiếu với SH. SH trong phim đánh nhau rất tồi, watson như là vệ sĩ của ông vậy.

SH ko nói nhiều. Ông chỉ nói khi phá án, và ko có tính khoe mẽ. SH chỉ hoạt bát khi lên đường tìm kiếm manh mối chứ bt chỉ ở trong nhà suy nghĩ.Khi hành động SH thường biết chắc mình đang làm gì và chủ động điều khiển kết quả. SH của phim nói rất lắm, nói bựa và nhiều lúc khoa trương ngốc nghếch, hành động thiếu suy nghĩ và mang tính bột phát.Những màn lí luận nhận xét con người, bịt mắt đoán đường đi thì xuất hiện khá thường trong truyện rồi, cug ko khó đoán và gây bất ngờ là mấy.Còn lại đa số những màn phá án khác ko thuyết phục dc mình =)

Vụ án lần này ko đặc biệt, nó ko thể hiện dc cái tài logic của SH. Vụ án mang hơi hướng những tiểu thuyết trinh thám tôn giáo của Dan Brown ( hehe ty đời mình :x), nhưng cug chưa đạt dc đến trình độ ấy. Những hội kín xuất hiện trong SH thường là những hội khá nổi tiếng, điển hình nhất là hội Tam điểm. Đây lại là 1 hội dị giáo và cố lấy những yếu tố về phép thuật ra câu kéo khán giả. Những biểu tượng dc design khá xấu và màu mè =.= Nhìn giống mấy hội dị giáo VN :)) Lại vẫn biểu tượng ngôi sao năm cánh cũ rích và những kĩ thuật cơ bản của giả kim. Nói chung hội dị giáo này chả thờ ai, ko Jesus ko Saturn, ko có chính kiến và là một mớ hổ lốn tập hợp nhiều hội khác : những quan chức hội Tam điểm, hay những nhà khoa học của Illuminati... (mình ko rành mấy cái hội này :)) ) Nhưng các hội kín thường họp ở những nơi rất kín đáo và khá nhỏ, cái hội này họp tanh bành ngay giữa lâu đài, còn ra tay hành sát bay khỏi cửa sổ =.= Khác gì lạy ông t ở bụi này.

Khi mang dựng thành movie thì vụ án nên đặc biệt 1 chút, mấy vụ thế này hơi bị nhàm và đoán dc trc hết kết qu,chỉ còn chờ giải thích về mấy chất hóa học sử dụng thôi. Được cái rạp QG tiếng Anh nói thì to, dịch thì bé, 2 cái trộn vào nhau rốt cục TA nghe cug ko dc mà TV nghe cug chả xong :)) mình vẫn chưa hiểu lời giải thích của SH là thế nào :))
Được thêm mấy cảnh hành động gay cấn,anh hùng gần chết dưới tay kẻ thù đột ngột vùng lên, đánh nhau ở những nơi hiểm trở một là rất cao hai là rất sâu, vài pha tình cảm đậm chất phim Mỹ. Cộp cái mác, xong.

Một thiếu sót ở phim này là ko thấy xuất hiện đội ngũ "giúp việc" cho SH : mấy ông thanh tra ở Scotland Yard, bọn trẻ phố Baker, mấy người ăn xin... CÓ mỗi cái ông lái tàu tên gì quên rồi :"> Mấy nhân vật ấy mình thích cực kì mà ko thấy :( Tài hóa trang của SH trong phim cug ko hay lắm, hóa trang thành ng như thế khá là dễ =.= Nhất là cái đoạn đóng giả bác sĩ :-< nhìn là biết :-<

Điểm cộng duy nhất cho phim theo mình là cái không khí của phim, đậm chất Anh cuối thế kỉ 19. Ko biết làm sao nhưng màu phim và không khí như thế khiến mình rất thích :x

Mới nghĩ ra từng này điểm ko thích với phim =.= Nói chung khi xem đừng nghĩ là đang nhìn 1 Sherlock Holmes chuẩn mực bước ra từ truyện, mà là 1 thám từ zời ơi nào đó có tí tài, có chút mê gái, có chút mê trai, thế thôi.
Nếu mình ko mê SH đến thế thì kể ra phim này xem cug dc, cug đáng xem để giải trí :D

P.S : cái tẩu trong phim thiệt là xấu >"<
 
gửi bạn Mo
mình mua vé rồi và mai mình sẽ đi xem đấy :-< bạn đừng triệt hạ giấc mơ con trẻ của mình
kí tên:
bốt :-<
 
@chị Mai: ngày xưa em cũng hay đọc SH nhưng lâu lâu rồi quên cũng nhiều :(( Irene Adler có phải cái vụ mà lấy cái thư cho ông hoàng xứ gì đó đúng ko nhỉ ? Còn người lái tàu gì gì đó ở mẩu nào ý nhỉ :-ss em ko nhớ có ai lái tàu cả :-?
(mà ko Jesus ko Satan chứ hem phải Saturn nhé chị nhé :D)
 
từ lúc nhìn tạo hình SH em đã ko muốn xem phim này rồi :-<. nó ko đúng chất :-<.
 
trên đời này anh sợ nhất hai loại con gái
loại thứ nhất là dậy từ 6h sáng và về nhà vào lúc 6h tối
loại thứ hai là về nhà lúc 6h sáng và ngủ dậy lúc 6h tối :))

trước khi gặp em đã nghĩ là không yêu cả 2 loại đấy
ừ kệ thôi
đọc xong mẩu truyện ấy, thấy mình cũng chẳng hâm mấy
cái cảm giác này, nó sẽ hết nhanh thôi mà
tối sẽ chắc mất ngủ vì cô đơn nữa
nhớ thế
yêu thế

và, dở hơi thế :))
 
Đời không phải lúc nào cũng theo những gì mình muốn...
hình thành nôm na cái khái niệm "hợp rồi tan"...
16 năm trên đời là một quãng thời gian xa xôi lắm...biết đến bao giờ 16 năm nữa lại trôi qua?
16 năm để tìm thấy 1 tình yêu
rồi với 1 giây để ta đánh mất tình yêu ấy...
"con người ta vẫn luôn mong tình đầu là tình cuối, nhưng có mấy ai làm được đâu?"
mọi thứ chỉ thay đổi trong một khái niệm "giây" của thời gian...e ko sợ việc a có thể sẽ xa e như thế nào, mà cái e sợ là sự thay đổi của chính e...
bố mẹ dù có đi đâu cũng vẫn là bố mẹ mình, dù có 100 hay 10000000 năm nữa cũng vẫn là bố mẹ mình đó, một sự gò bó và không thể thay đổi, nhưng e thích thế, một khái niệm sở hữu trừu tượng, nhưng cũng vì nó mà e tự hỏi: a sẽ là của e đến bao giờ?
e có vô tình không khi giờ đây e đặt a sau gia đình của e?
giờ e nghĩ e đã có quyết định của riêng mình, và e xin lỗi nếu nó không theo ý a, e xin lỗi vì quyết định đó của e có thể sẽ đẩy chúng ta ra xa nhau chừng nào...với khoảng cách xấp xỉ nửa vòng trái đất :) tầng 18 có thể mãi chỉ còn là kỉ niệm, 777 bước đường quen thuộc có lẽ sẽ chỉ còn lại một mình e ...chờ đợi...
đừng trách e a naz :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
tớ k biết rồi chuyện này sẽ đi đến đâu nữa
tớ xin lỗi vì tất cả những gì đã xảy ra
 
you know? I will say. I love u. all.: )
certaintly. today, neh.: )

you know? Like someone in love.: )
 
Anh à,

Giờ này em đoán anh đang nằm ngủ rồi.mới có 8 rưỡi thôi nhưng chắc ốm mệt quá anh đã ngủ luôn :) và em nhắn tin từ lúc 8h kém thì cũng không thấy rep, chắc là mệt quá đây ..

Anh à hôm nay anh cứ thắc mắc sao em hay hỏi anh " Anh yêu em không ?" :) và đơn giản là em trả lời , là em muốn nghe. thế thôi.
phần vì thời gian em và anh ở bên nhau không nhiều.phần vì em muốn chắc chắn ...

Em biết có lúc em làm anh phát chán cái tính khó ưa của em.em công nhận nhiều lúc em cũng nói nhiều và khiến anh không vui.anh còn bảo em bị trẻ con và hay hỏi những câu ất ơ nữa :-<. những lần như thế thì anh nói thẳng đi là anh không thích em nghĩ thế làm thế :) rồi em hứa sẽ sửa mà, em hứa, anh nhé :)

Em chẳng thích anh giận em đâu :) cái cách mặt anh trở nên lạnh lùng và chán nản thế, em sợ.

Em và anh có tính cách khác nhau.Em và anh không phải những người tốt đẹp nhất.Em và anh không phải là hoàn hảo cho nhau.
Tất cả đều đúng.

Nhưng dù thế nào thì em vẫn tin là, yêu nhau cái chính là chịu đựng nhau thôi. dù tính anh có thất thường thế,tính em có trẻ con thế, thì ít nhất là cho đến bây giờ, em vẫn yêu anh thật nhiều, và em cũng đang tin là anh cũng thế.

Anh à, em vốn là đứa tự tin vào bản thân mình lắm.
Nhưng anh biết đấy, có những lúc em chẳng tự tin tí nào.

chỉ có là lúc em sợ mất anh thôi :)

..

"Người yêu nhau sẽ trở về với nhau "
Trước đây em không tin lắm. nhưng sau lần ctay rồi quay lại vừa rồi, thì em có đặt một chút niềm tin vào câu này :)
Cũng chỉ biết nói là, hy vọng được lâu dài,vì em vẫn đang cố gắng rất nhiều..

để yêu anh, cho trọn vẹn :)
 
Nắm bắt lấy hạnh phúc đi anh! Anh từng mất 5 năm để bắt đầu lại. Vậy lần này, anh sẽ cần bao lâu?...

Vì em chưa từng bao giờ muốn nghe anh nói rằng anh đang thấy lạnh, chàng trai ạ! :)

 
A ah
A đang làm gì rồi , chắc đang ngủ khì cuộn tròn trg chăn như đứa trẻ con và mơ về ny rồi nhỉ .
E ở đây ko lạnh , có gdinh và bạn bè bên cạnh nhg cô đơn quá a ah đơn giản là thiếu a thôi .
E đã cố hình thành thói qen là ko thích ai ko yêu ai , sẽ cố học rồi ngày nào đó sẽ qay lại tìm a , yêu a như cách e muốn , bên a như e cần hơn hết để a là của e và ko baoh rời xa ...
Mình ctay gần 2 năm rồi , thời gian ctay sắp bằng thgian yêu nhau rồi a nhỉ ?
Chúng mình vẫn vậy , vẫn giữ liên lạc , vẫn tâm sự , ko biết a tnao nhg e vẫn đi đằng sau a mà cố gắng ko để a phát hiện ra .
A cũng nói là đến bâyh a cũng ko biết đối v a e là ai nữa ... aisshhh chúng ta đều cùng thừa nhận là còn yêu nhau mà .
Biết sao đc hả a ?
Loin des yeux , loin du coeur .
Nếu ... thì là cụm từ ko baoh để có thể thành hiện thực a nhỉ .
E nhìn a bên ny mới , tay trog tay , đi khắp nơi ở Mỹ và một chút ghen tị rằng ng đó đã từng có thể là e .
E ở đây , cách a nửa vòng trái đất , đi khắp mọi nơi e và a từng đi qa với nhg ng bạn thân của e , bên họ e an toàn vui vẻ nhg e sẽ ko baoh có đc cảm giác đc hạnh phúc như bên a , a ah .
E vẫn chưa yêu đc ai , cũng có thích đôi ba người nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là con số 0 tròn trĩnh , chả đến đâu cả ... vì cái bóng của a trog trái tim e qá lớn .
Tình đầu ai cũng mong là tình cuối nhg mấy ai làm đc đâu ... để khi nó đi mất rồi thì chết trog xó lòng lâu lâu lôi ra ngắm nhìn với vẻ tiếc nuối mà thôi .
E ko biết người khác tnao , nhg thực sự ctay xong mới là lúc e nhận ra e yêu a nhiều tnao a ah .E cố giấu , cố kìm nén vì biết e phải dũng cảm , dũng cảm sống theo lý trí vì e còn trẻ còn tg lai xa ko thể vì 1 chn này mà đắm đuối mãi đc .
Các dịp lễ tết , các kì nghỉ , e đều viết thư và thiếp cho a nhg ko baoh dám gửi cả , vì nếu ny a biết thì a sẽ lại cãi nhau khổ a lắm , e giữ e đọc coi như là gửi r đi ...



Liệu có baoh a nhận ra rằng khi con gái nói ctay trước là khi họ đang yêu rất nhiều mà biết rằng mà đành tuyệt vọng phải nói vậy ko ?
Chắc a ko biết
E cũng ko mong a biết đâu .
Hãy cứ sống tốt như bâyh a nhé .
Chỉ có 1 điều thôi
E muốn quay lại , thật sự , thật sự .
Giữ trong lòng thôi .
Điều này ko hay chút nào cả .
Em yêu anh .
Hẹn a ở My way vào 1 ngày tháng 7 hy vọng là vào sn a .
 
Gửi em,
Cám ơn em đã cho anh sức mạnh để vượt qua những lúc yếu đuối như thế này
Anh đã rất sợ, sợ sẽ đánh mất mình
Anh sẽ cố gắng để chiến thắng bản chất xấu xa và sự hèn nhát của chính bản thân mình
Nếu như em có thể bên cạnh anh mãi mãi
Anh sẽ chẳng sợ gì cả
Anh sẽ là người dũng cảm nhất
Anh sẽ làm được tất cả mọi điều
...
Anh cần có em...
 
Gửi: Tự người đó biết!
(* Tự dưng giở page 177 ra và thấy 2 posts hợp tâm sự mình quá... Các em cố lên nhé, sống và nắm bắt hạnh phúc của mình, đừng để nó dễ dàng tuột mất)

2 months and 10 days... Cứ cho rằng, 100 ngày là 1 cái mốc đi.
Có người từng nói rằng, các cặp đôi yêu nhau thường chọn 1 cái mốc, khi đến mốc ấy, tự khắc họ sẽ cân nhắc về mối quan hệ của họ, chọn lựa move on hoặc end there. Người đó cũng nói, cũng gần tầm ấy, mối quan hệ cũng trục trặc trắc trở, buộc lòng phải nhìn lại và nhìn ra xa hơn. Vậy thì, e cũng tin.
E cũng gặp thất bại, ko chỉ 1 lần, trong tình yêu. E cũng ko biết cách tránh hố mà cứ hết lần này đến lần khác lao thẳng vào. Tự an ủi bằng 1 câu, là vì yêu hết mình, ko sợ yêu... nhg thật ra, sợ vãi linh hồn ra ấy.
1 cái nhăn mày, 1 ánh mắt lạnh lùng, 1 câu nói khiến e đau hơn xát muối... tất cả đều làm e dễ dàng tổn thương, và e sợ chúng.
Nhg, đã yêu thì phải biết chấp nhận. Đã đến với a, trao trái tim cho a, thì toàn bộ nụ cười và nhg~ giọt nước mắt, cũng đều thuộc về a.

Cứ mỗi lúc gặp a, e lại cảm thấy được sống thật sự. Những lúc ko bên a nữa, nhg~ hành động của a, thật khó hiểu và xa lạ vs e. Nếu là trước, e có thể nói h a đang làm j`, a đang ở đâu, thậm chí nắm bắt cả suy nghĩ của a, dù a có ở bên e hay ko bên e. Nhg h đây, e cảm thấy bị tước đi cái quyền thoải mái liên lạc kiểm soát a. Nhìn c PA có thể thoải mái nt, gọi điện, hỏi han a đang ở đâu mà e thấy ghen tị. Có lẽ, e cũng có thể gọi cho a, như c í, nhg e sợ câu trả lời a dành cho e, nó lạnh lùng, và tàn nhẫn. Vì sĩ diện, a có thể tàn nhẫn vs e, có thể dành cho e 2 từ "giải tán" và cái vế xinh xinh "tránh xa ra đang bực mình đây". Nếu có thể là mẹ a, e sẽ bộp thẳng vào mặt a cái câu xinh xắn như này: "Tôi ko dạy cậu thái độ thiếu tôn trọng bạn gái như thế". Nhg lại vì nghĩ cái đầu a đang nóng quá, và lại cân nhắc thời điểm này ko thik hợp (dễ giải tán thật) mà e lại thôi, buông tha và nhắm mắt chịu đau.

Điều buồn nhất là gì?
Nhìn a mất dần nhg~ điều tốt đẹp nhất đã từng khiến tim em xao xuyến bồi hồi.
Chứng kiến tay chúng ta cứ dần buông nhau ra.
Bắt buộc phải đối diện với cái lưng xuất hiện số nhiều trước mắt e.

A và bạn của a đều đang ở độ tuổi muốn lập gia đình, e hiểu và hoàn toàn mong muốn sẽ gắn bó và xuất hiện trong tương lai ấy của a.
Nhg, hành động của a, như thể e ko còn quan trọng nữa, a muốn e làm j`, muốn e thay đổi j`, thì nói thẳng ra là việc j` việc j`, đừng có mập mờ, đừng có vòng quanh, cứ thẳng và thật, e đã bao h thôi chịu đựng đâu? Tại sao ko làm thế, lại chỉ mập mờ bắt người khác phải đoán, bắt e phải dằn vặt xem mình sai cái j`, trong khi e hỏi thì nhất định ko nói? Làm e tổn thương là điều a muốn phải ko? Mất em, là điều anh muốn phải ko?
Lấy người như vậy, a nghĩ e sẽ tiếp tục mơ ước được sao?
Đối diện vs a, có thể giải quyết đc j` ko?
 

hèm
lâu lắm rồi không biết viết cái gì :)) đâm ra tự kỷ dài ngày :)) viết tí thư từ cho vui, đọc để biết thôi nhé :-$

một là, dạo này càng lúc càng thấm Bài ca tháng Sáu , mở ngoặc đơn, đảm bảo người nhận thư này sẽ tò mò thấm cái gì, nếu thế thì em cầm USB sang đây ngay hoặc biết googling một chút, bổ sung tí âm nhạc theo gu của anh đã người yêu ạ ;) đóng ngoặc đơn. Nói đến đâu rồi ấy nhờ, à đến đoạn thấm, có lẽ là nên nói là mới bắt đầu thấm hơn, giờ đã biết cuộc sống quá phẳng lặng, không đau buồn cũng chẳng lo âu sẽ chẳng thể viết gì hay ho thì phải ... hóa ra vui quá cũng nhạt, hạnh phúc quá cũng ngớ ngẩn
tình yêu những khi thế này thiếu đi chút gia vị, cái mà người ta gọi là đắng cay và mệt mỏi

hai là, tự kỉ lâu quá mắc cái chứng đàn bà, ngồi đọc thằng khác viết, ối giời ơi khóc hết nước mắt, đọc toàn truyện dài :)) đủ loại từ văn học sách thì đọc Những Cánh Đồng Bất Tận =)) nhà quê vãi giờ mới đọc để xem có cái gì mà chúng nó quây chị Tư gớm thế , văn học mạng thì đọc Ranh Giới =)) của nợ, có ai google nó ra source là Lauxanh.us cấm chỉ nghĩ mình bậy :)) mình hem có account trên đó đâu, chỉ là leech hộ anh em hơi nhiều link thôi :)) gớm hơn nữa đọc Vợ Ơi Anh biết lỗi rồi =)) gớm chết , khóc tí ra mấy bát nước mắt ... =)) jk, chỉ là nhớ ra rất nhiều điều, là em yêu của mình cũng vờ lờ đanh đá ~.~" thêm nữa là nhớ ra rất nhiều thứ hổ lốn hỗn mang từ lúc mới biết đến giờ
quen chơi nhá, yêu chơi nhá, chia tay chơi nhá, yêu lại nhá, xa chơi nhá :-w nhiều tội lắm cô bé ạ, mà anh không vị tha được như văn học đâu, ghi sổ hết, tính cả rồi :)) em sẽ biết anh yêu của em ghê gớm thế nào thôi

ừm ừm, anh sớm biết chẳng bao giờ anh quên được những gì anh cho là thiêng liêng và anh cũng biết chẳng bao giờ anh quên được những gì anh cho là tội lỗi, anh xin lỗi anh là anh, anh thích sống cho mình những điều ấy; những điều đó nhỏ nhặt và vụn vặt, anh cũng thích sống cho em từng điều nhỏ thôi ... không phải tự nhiên anh yêu nhiều và lạc mất nhiều người đâu bé con của anh, anh đòi hỏi sự tinh tế ở em đấy thôi
chẳng hiểu anh có tham lam quá không em
từng ngày qua, anh sống quá bình lặng chỉ ở trên bề nổi không thôi, anh vẫn đau âm ỉ ở đâu đó, có một vài điều anh đã nói với em, có một vài điều anh chỉ được giữ trong lòng ...

cứ sống thế
cứ yêu thế
để mặc trái tim đón sóng lớn, vồ vập, gào thét từ quá khứ
đọc một lời văn xa xôi, sóng trào lên nhiều lắm
chẳng bao giờ anh yên ả ngoài lúc bên em
nhớ quá bàn tay nhỏ xíu, lạnh run rẩy
mà ấm lòng anh....


anh biết có lúc đã có gió cuốn em đi
anh biết có lúc bóng tối cuộn em ngạt thở
chỉ là
anh giả vờ quên
giả vờ ngu ngơ
đừng để những thứ ấy che mờ anh, thế thôi

bỗng nhiên lại thèm ôm em
hôn em
yêu em ...
 
Là em..
Thèm cái cảm giác giọt nước lặng lẽ rơi qua bờ mi, lăn trên gò má, thấm vị mằn mặn ở môi.
 
Back
Bên trên