Nguyễn Lương Thanh Tuấn
(boy_kieu_kieu)
New Member
Re: Những lá thư ...
...ngày thứ 231/292...
...458 days...
...1 year...3 months...2 days....
Gửi :....
Vậy là cũng đã đến lúc viết được những dòng cuối cùng này . Life is all about choices...Cuộc sống luôn là những lựa chọn và những sự đánh đổi.Có những lúc ta tưởng có những điều, có những người là sẽ tồn tại mãi mãi.nhưng cuối cùng lại không phải như vậy.
Đôi khi một cánh cửa khép lại, lại là một cảnh cửa khác mở ra.Và cũng đôi khi, ta thấy một ai đó nếu mất đi, tưởng chừng không thể kiếm tìm lại một ai khác.Nhưng ta nhầm, cuộc sống luôn công bằng.Cứ đi, rồi sẽ thấy, và sẽ tìm được.
Đôi khi, tình yêu thật sự nó đến dễ dàng lắm, và không phải đổ mồ hôi.
Hôm nay, đọc được những dòng viết của "em" , ta thấy dường như , không, đúng là, em đã yêu, đã thực sự yêu một ai đó. Và cuối cùng, ta có thể mỉm cười để nói với em lời từ biệt .
Thời gian, có thể đánh mất nhiều thứ. Nhưng thời gian dạy cho ta rằng, nếu một lần ta mất đi niềm tin vào bất cứ thứ gì, thì nó sẽ không còn thuộc về ta nữa.
Đọc những dòng viết đầy vui vẻ và đông đúc đó của em.Ta biết, em đã có thể quên được ta. Quên được chàng hoàng tử bé đến với em từ một hành tinh khác.Có thể, phải, sau tất cả, những hào hứng, những đòng viết sôi nổi, những buồn vui ta sẻ chia. Nhưng, cuối cùng, ta hiểu.Em không phải người cuối cùng, sau nhất, sinh ra để dành cho ta.
Lòng ta cứ muộn phiền, nếu em không thể yêu ai . Nhưng điều duy nhất, ràng buộc, giữa ta và em, em cũng đã cắt đứt.Vậy còn mong chờ gì nữa?...
Tất cả những vật kỉ niệm, ta vẫn giữ.Nhưng rồi, ngày mai, ta sẽ đốt tất cả.Để bắt đầu một cái gì đó mới mẻ cho ta ...
Một chút đĩa trắng, ghi vội những bài hát để gửi, nhưng không kịp, một cái túi Animob hình con mèo còn đầy hương vị cà phê em để vào, một cái thiếp thật dài em viết khi tặng ta mốn quà đầu, một cái áo thể thao chưa mặc lần nào, một cái quần, cái bao thư gửi từ phương xa, cái thiếp, hình con hạc, đĩa Tấn Minh, bức thư tình thứ 3, vài bức ảnh 3x4 của e ta vẫn giữ ở sau cùng của khung ảnh.... hết rồi nhỉ........
Nếu có về, em hãy coi ta như người lạ nhé. . Nếu có vô tình thấy ta, em hãy coi như không quen biết., nếu thấy một ai học cùng trường với ta, em hãy bơ đi nhé. .
Em xứng đáng để yêu người hiện tại của mình .Ta thực sự, mỉm một nụ cười với em..
cuối cùng em cũng có thể đi rồi, mãi mãi.
Và ta, cũng bắt đầu tình yêu của riêng ta.Dù rất nhỏ.Dù rất khác với em.Nhưng ta hạnh phúc.Thế là đủ.
Tạm biệt em.
Tạm biệt tuổi 20 và 21 đầy sôi nổi của tôi.
Tạm biết ven hồ Lạc Long Quân lất phất gió những ngày tháng Tám
Tạm biệt nhé, những bể bơi không bao giờ nhạt tiếng cười tháng Bẩy
Tạm biệt nhé, tháng 6 nóng như đổ lửa
Tạm biệt nhé, 15 tháng của ta.
Ta đi.
Tự hiểu nhé, với nụ cười tươi...
.
...ngày thứ 231/292...
...458 days...
...1 year...3 months...2 days....
Gửi :....
Vậy là cũng đã đến lúc viết được những dòng cuối cùng này . Life is all about choices...Cuộc sống luôn là những lựa chọn và những sự đánh đổi.Có những lúc ta tưởng có những điều, có những người là sẽ tồn tại mãi mãi.nhưng cuối cùng lại không phải như vậy.
Đôi khi một cánh cửa khép lại, lại là một cảnh cửa khác mở ra.Và cũng đôi khi, ta thấy một ai đó nếu mất đi, tưởng chừng không thể kiếm tìm lại một ai khác.Nhưng ta nhầm, cuộc sống luôn công bằng.Cứ đi, rồi sẽ thấy, và sẽ tìm được.
Đôi khi, tình yêu thật sự nó đến dễ dàng lắm, và không phải đổ mồ hôi.
Hôm nay, đọc được những dòng viết của "em" , ta thấy dường như , không, đúng là, em đã yêu, đã thực sự yêu một ai đó. Và cuối cùng, ta có thể mỉm cười để nói với em lời từ biệt .
Thời gian, có thể đánh mất nhiều thứ. Nhưng thời gian dạy cho ta rằng, nếu một lần ta mất đi niềm tin vào bất cứ thứ gì, thì nó sẽ không còn thuộc về ta nữa.
Đọc những dòng viết đầy vui vẻ và đông đúc đó của em.Ta biết, em đã có thể quên được ta. Quên được chàng hoàng tử bé đến với em từ một hành tinh khác.Có thể, phải, sau tất cả, những hào hứng, những đòng viết sôi nổi, những buồn vui ta sẻ chia. Nhưng, cuối cùng, ta hiểu.Em không phải người cuối cùng, sau nhất, sinh ra để dành cho ta.
Lòng ta cứ muộn phiền, nếu em không thể yêu ai . Nhưng điều duy nhất, ràng buộc, giữa ta và em, em cũng đã cắt đứt.Vậy còn mong chờ gì nữa?...
Tất cả những vật kỉ niệm, ta vẫn giữ.Nhưng rồi, ngày mai, ta sẽ đốt tất cả.Để bắt đầu một cái gì đó mới mẻ cho ta ...
Một chút đĩa trắng, ghi vội những bài hát để gửi, nhưng không kịp, một cái túi Animob hình con mèo còn đầy hương vị cà phê em để vào, một cái thiếp thật dài em viết khi tặng ta mốn quà đầu, một cái áo thể thao chưa mặc lần nào, một cái quần, cái bao thư gửi từ phương xa, cái thiếp, hình con hạc, đĩa Tấn Minh, bức thư tình thứ 3, vài bức ảnh 3x4 của e ta vẫn giữ ở sau cùng của khung ảnh.... hết rồi nhỉ........
Nếu có về, em hãy coi ta như người lạ nhé. . Nếu có vô tình thấy ta, em hãy coi như không quen biết., nếu thấy một ai học cùng trường với ta, em hãy bơ đi nhé. .
Em xứng đáng để yêu người hiện tại của mình .Ta thực sự, mỉm một nụ cười với em..
cuối cùng em cũng có thể đi rồi, mãi mãi.
Và ta, cũng bắt đầu tình yêu của riêng ta.Dù rất nhỏ.Dù rất khác với em.Nhưng ta hạnh phúc.Thế là đủ.
Tạm biệt em.
Tạm biệt tuổi 20 và 21 đầy sôi nổi của tôi.
Tạm biết ven hồ Lạc Long Quân lất phất gió những ngày tháng Tám
Tạm biệt nhé, những bể bơi không bao giờ nhạt tiếng cười tháng Bẩy
Tạm biệt nhé, tháng 6 nóng như đổ lửa
Tạm biệt nhé, 15 tháng của ta.
Ta đi.
Tự hiểu nhé, với nụ cười tươi...
"Em có đem gì theo đâu
Em để lại cho anh tất cả
Thành phố với tuổi thơ gạch vỉa hè đã cũ
Em có đem gì theo đâu
em để lại cho anh tất cả
Bóng cây thưa đường Quang Trung
Phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa
Ngọn gió Hồ Tây làm cánh me rơi nhẹ
Em có đem gì theo đâu
Những làng hoa hương thoáng xa gần
Vườn hoa trẻ như thuở mười sáu tuổi
Cọng rơm vàng tháng mười thơm trải
Trên con đường nắng sáng ta đi
Những con đường ngoại ô
So với tình yêu con đường ngắn quá
Tất cả buồn vui
Em để lại cho anh tất cả
Chỉ một chiếc ba lô thôi
Em đi trên con đường của em
miền đất chưa có kỉ niệm gì của chúng ta
Đó miền đất nơi em tìm đến
Đã có gì kỷ niệm của ta đâu
Thành phố của chúng ta em để lại đằng sau
Em để lại cho anh tất cả..."
(Em có đem theo gì đâu - Xuân Quỳnh )
Chúng ta cách nhau như buổi sáng cách buổi chiều
Chẳng dám mong một lần gặp gỡ
Giữa chúng ta có cả một ngày cực khổ
Có nắng gắt buổi chiều, có bụi nóng ban trưa
Có bao nhiêu mệt mỏi và xa lạ
Tự hiểu nhé với nụ cười buồn bã
Chúc yên lòng và sẽ gặp niềm vui
Cũng là lời từ biệt của tôi
..."
(Gửi- Lưu Quang Vũ )
Em để lại cho anh tất cả
Thành phố với tuổi thơ gạch vỉa hè đã cũ
Em có đem gì theo đâu
em để lại cho anh tất cả
Bóng cây thưa đường Quang Trung
Phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa
Ngọn gió Hồ Tây làm cánh me rơi nhẹ
Em có đem gì theo đâu
Những làng hoa hương thoáng xa gần
Vườn hoa trẻ như thuở mười sáu tuổi
Cọng rơm vàng tháng mười thơm trải
Trên con đường nắng sáng ta đi
Những con đường ngoại ô
So với tình yêu con đường ngắn quá
Tất cả buồn vui
Em để lại cho anh tất cả
Chỉ một chiếc ba lô thôi
Em đi trên con đường của em
miền đất chưa có kỉ niệm gì của chúng ta
Đó miền đất nơi em tìm đến
Đã có gì kỷ niệm của ta đâu
Thành phố của chúng ta em để lại đằng sau
Em để lại cho anh tất cả..."
(Em có đem theo gì đâu - Xuân Quỳnh )
Chúng ta cách nhau như buổi sáng cách buổi chiều
Chẳng dám mong một lần gặp gỡ
Giữa chúng ta có cả một ngày cực khổ
Có nắng gắt buổi chiều, có bụi nóng ban trưa
Có bao nhiêu mệt mỏi và xa lạ
Tự hiểu nhé với nụ cười buồn bã
Chúc yên lòng và sẽ gặp niềm vui
Cũng là lời từ biệt của tôi
..."
(Gửi- Lưu Quang Vũ )
.
Chỉnh sửa lần cuối: