Re: Những lá thư ...
Trong cuộc sống có những điều ko lí giải được.. và đương nhiên cũng có những tình cảm ko sao có thể giải thích hay những mối quan hệ ko thể đặt tên. Em và anh có lẽ là 1 trong số ít trường hợp đó.
Chắc đó là định mệnh. Định mệnh là lý do duy nhất that makes sense với em right now. Đó chính là lí do tại sao sau cả gần 1 thập kỉ, em vẫn chưa thể quên hẳn được anh, và anh chắc cũng vậy. Em biết đó ko còn là tình yêu nữa, nhưng cũng ko phải là tình bạn đơn thuần. Có lẽ giữa em và anh chưa bao giờ có tình bạn, cũng như chưa bao giờ có tình yêu. Tình cảm chỉ như vậy, ko thể đặt tên và nó cứ dai dẳng theo em cả chặng đường cuộc sống. Em sẽ ko bao giờ viết về tình cảm từ phía anh, em sẽ chỉ viết về phía mình thôi nhé. Vì em nghĩ em hiểu anh rất rõ, ngay cả tình cảm của anh dành cho những người khác, nỗi buồn của anh, cuộc sống của anh, .. nhưng chỉ có 1 điều duy nhất em ko nhìn thấy rõ đc là tình cảm thật của anh dành cho em cách đây 9 năm, 5 năm, và bây giờ là thế nào. Chắc sẽ chẳng bao giờ em lí giải được, nhưng thôi, hãy để nó luôn là 1 dấu chấm hỏi ko cần thiết phải khám phá.
Chuyện qua đã thật lâu, lâu lắm rồi, anh đã move on, và em cũng vậy, mình đã chấp nhận 1 tình bạn 1 cách rất tự nhiên như thể tình yêu chưa từng tồn tại. Anh hài lòng với điều đó. Em cũng hài lòng. Anh có cuộc sống riêng của anh, em cũng có cuộc sống riêng của mình. Cả 2 đều đã lớn và đều đang rất hài lòng với thực tại.. Vậy mà.. ko hiểu sao, cái tình cảm chẳng ra tình bạn cũng chẳng ra tình yêu thuở trẻ con ý nó cứ nhen nhóm, nhen nhóm suốt bao lâu nay, bây giờ lại ko chịu nằm im ở vị trí đó nữa.
Em đã lớn thật rồi, ko còn là đứa bé lớp 7 lớp 8 ghét anh ra mặt lúc ban đầu turn into thích anh ra mặt hồi sau nữa. Hồi đó em tự cảm thấy hạnh phúc với tình cảm và mối quan hệ của bọn mình. Em hồi đó nghĩ tình yêu là 1 thứ gì đó cao cả, chỉ cần nhìn người ta hạnh phúc là mình hạnh phúc. Em hài lòng với suy nghĩ đó. Còn em bây giờ thì sao? Em bây giờ lớn thật rồi, suy nghĩ đủ chín chắn rồi, thế nhưng nhận thức về tình yêu của em lại ko đc như suy nghĩ của 1 đưa trẻ, em muốn yêu là phải có được người đấy, và em đòi hỏi tình cảm đáp lại của người ta. Nhưng bây giờ, đến 1 câu hỏi duy nhất, tình yêu là gì em cũng ko còn trả lời được nữa. Chẳng phải em ko bằng 1 đứa trẻ như em hồi xưa sao? Em đã vừa đánh mất mối quan hệ 3 năm của em, nhưng ko hiểu sao em lại ko thấy tiếc nhiều lắm, nếu cho em 1 cơ hội chỉ để làm bạn đơn thuần thì em nghĩ, từ phía em, em có thể làm tốt ở vị trí đó, nhưng đó ko còn là quyết định của riêng em nữa rồi.. Em thấy buồn, buồn vì em hiểu thế nào là broken hearted, và em ko muốn thêm bất cứ ai phải chịu the same feeling.. và em buồn vì em ko còn hiểu nổi tình yêu là gì nữa.
Nhưng lạ thật, cho dù cuộc tình official của bọn mình có thật ngắn ngủi, ngay lúc này đây, anh lại chính là người em đang nhớ đến. Isnt it so weird? Tại sao sau bao nhiêu năm tháng, sau bao nhiêu mối quan hệ, lúc em cảm thấy cô đơn nhất thì người em nghĩ đến lại là anh? Phải chăng mối tình đầu nó có sức mạnh kinh hoàng đến như vậy? Em mới đọc đc 1 câu quote này "Like an old photograph, time can make a feeling fade.. But the memory of a first love never fades away.” Có đúng vậy ko nhỉ? Em đã từng trách anh rất nhiều, sao anh lại xuất hiện trong cuộc đời em vào cái lúc em mới bắt đầu có thể cảm nhận đc cảm xúc đầu đời, để khiến tình cảm đó cứ dai dẳng bám theo ám ảnh em đến tận bây giờ vẫn ko nguôi.. Nó đã lặn đi mất tăm rồi bỗng hứng lên quay trở lại trêu tức em, ko còn là tình yêu nữa nhưng là 1 thứ tình cảm rất đặc biệt mà có lẽ cả đời này em sẽ phải mang nó theo người mất.
Anh bảo là anh cũng thấy nó weird và anh cũng miss me and have the same feeling for me. Anh cũng ko biết gọi tên nó là gì, anh bảo có thể đây là friend-love-ship that would never go away. Trên đời này ko phải ai cũng tìm đc người bạn tri âm. Anh bảo em là soulmate của anh. Trên đời này em cũng chưa tìm đc người nào hiểu em như anh. Mỗi lần gặp nhau là hàng giờ cứ trôi qua nhanh chóng ko đc nhận biết. Chính vì hiểu nhau quá rõ như vậy mình chắc sẽ chẳng bao giờ đến đc với nhau. Và em cũng ko muốn. Em ko biết how long it would last, thế nhưng nếu cứ tiếp tục thể này chắc chẳng bao giờ em thấy thanh thản đc mất. Khi cả 2 lập gia đình, gotta be a way, either em và anh phải thực sự vứt bỏ đc cái phần weird feeling đó đi, or we could never be friends again, in order to have a normal peaceful life. Chỉ nghĩ đến đây thôi mà chẳng hiểu sao lòng em cứ thắt lại vì bế tắc. Em ko muốn vứt bỏ tình bạn 10 năm ấy đi, nhưng làm thế nào để clear my mind đc đây? Trong lòng em là 1 mớ những mâu thuận cứ nhảy múa lung tung.
Định mệnh đã cho em gặp anh. Nhưng định mệnh ko nói cho em biết em phải làm sao để tự giải thoát mình khỏi cái vòng luần quẩn này...
..Thực là 1 cảnh ngộ trớ trêu mà...