Nguyễn Hồng Hạnh
(koebi)
New Member
Re: Những lá thư ...
gửi Bố,
lâu lắm lắm lắm rồi chưa đc gọi 1 tiếng Bố đúng nghĩa...
và cũng lâu lắm lắm rồi con chưa gặp Bố thì phải
và tự hỏi dạo này trông Bố thế nào...
nhưng...thực sự...con k chắc là muốn gặp Bố
k biết sẽ phải nói gì...
...phải làm gì...
..bất cứ cái gì...
những cuộc điện thoại bao h cũng rất ngắn ngủi...
hỏi gì trả lời nấy...
và con rất ít khi đặt câu hỏi cho Bố...
thế đấy... đã từng có lần...con suýt quên là con có Bố
...rồi nhận ra... rồi hy vọng...rồi thất vọng...khi nhận thức được cái bất hạnh của mình...
khi nhắc đến Bố con chỉ muốn nhớ đến ngày xưa...xa lắm rồi...
thế nào nhỉ...muốn trách Bố ư...ko...mà có lẽ...
hay muốn xin lỗi...có lỗi gì nhỉ...chả phải lỗi lầm gì trừ sự thờ ơ con dành cho Bố
con cũng ko muốn thế đâu...
nhưng con nói rồi mà...ko biết nói gì cả...
và đôi khi còn cảm giác như người lạ ý...
hay tại con quá quen với việc ko có Bố ở bên cạnh...
đôi khi là vô cảm
mẹ hỏi hay bạn bè hỏi...con thường nói là con ko nhớ Bố...
về cái này con nói dối rất giỏi...
rất giỏi trong việc nói dối cảm xúc...
tại sao con đang viết cái này cho Bố nhỉ...trong khi mẹ là người đối vs con có vẻ quan trọng hơn...
rõ là thế mà...con vô ơn quá nhỉ...hình như taking her for granted...phải sửa thôi...
vì Bố đã từng ôm con vào lòng và nói ko đc hư vs mẹ mà
ko hiểu là con đang viết linh tinh cái khỉ gì đây...
nhưng nó là cái bên trong con dồn nén lâu ngày hay sao ý...
con ít khi nói những câu tình cảm vs mẹ
và vs Bố là chưa bao h
đấy là theo những gì con nhớ
ko hiểu hồi mới bi bô tập nói con đã nói câu này hay chưa...
nhưng bây h con nói...lần đầu tiên theo con nhớ đc...
con yêu Bố
con nhớ Bố
thật đấy...
dù thật lòng con k muốn gặp Bố...
vì cuộc sống chỉ có mẹ và con nhẹ nhàng và bớt lo âu hơn
P/S:
à Bố này...
trước đây con cứ nghĩ con khổ lắm...
nhưng biết nhiều ...hiểu nhiều...quan sát nhiều...
và con thấy gia đình nào cũng có mặt trái của nó
rồi con thấy con Bố sống thế này vẫn tốt chán
dù có gì đó hơi chạnh lòng
thế nên...
Bố yên tâm nhé
gửi Bố,
lâu lắm lắm lắm rồi chưa đc gọi 1 tiếng Bố đúng nghĩa...
và cũng lâu lắm lắm rồi con chưa gặp Bố thì phải
và tự hỏi dạo này trông Bố thế nào...
nhưng...thực sự...con k chắc là muốn gặp Bố
k biết sẽ phải nói gì...
...phải làm gì...
..bất cứ cái gì...
những cuộc điện thoại bao h cũng rất ngắn ngủi...
hỏi gì trả lời nấy...
và con rất ít khi đặt câu hỏi cho Bố...
thế đấy... đã từng có lần...con suýt quên là con có Bố
...rồi nhận ra... rồi hy vọng...rồi thất vọng...khi nhận thức được cái bất hạnh của mình...
khi nhắc đến Bố con chỉ muốn nhớ đến ngày xưa...xa lắm rồi...
thế nào nhỉ...muốn trách Bố ư...ko...mà có lẽ...
hay muốn xin lỗi...có lỗi gì nhỉ...chả phải lỗi lầm gì trừ sự thờ ơ con dành cho Bố
con cũng ko muốn thế đâu...
nhưng con nói rồi mà...ko biết nói gì cả...
và đôi khi còn cảm giác như người lạ ý...
hay tại con quá quen với việc ko có Bố ở bên cạnh...
đôi khi là vô cảm
mẹ hỏi hay bạn bè hỏi...con thường nói là con ko nhớ Bố...
về cái này con nói dối rất giỏi...
rất giỏi trong việc nói dối cảm xúc...
tại sao con đang viết cái này cho Bố nhỉ...trong khi mẹ là người đối vs con có vẻ quan trọng hơn...
rõ là thế mà...con vô ơn quá nhỉ...hình như taking her for granted...phải sửa thôi...
vì Bố đã từng ôm con vào lòng và nói ko đc hư vs mẹ mà
ko hiểu là con đang viết linh tinh cái khỉ gì đây...
nhưng nó là cái bên trong con dồn nén lâu ngày hay sao ý...
con ít khi nói những câu tình cảm vs mẹ
và vs Bố là chưa bao h
đấy là theo những gì con nhớ
ko hiểu hồi mới bi bô tập nói con đã nói câu này hay chưa...
nhưng bây h con nói...lần đầu tiên theo con nhớ đc...
con yêu Bố
con nhớ Bố
thật đấy...
dù thật lòng con k muốn gặp Bố...
vì cuộc sống chỉ có mẹ và con nhẹ nhàng và bớt lo âu hơn
P/S:
à Bố này...
trước đây con cứ nghĩ con khổ lắm...
nhưng biết nhiều ...hiểu nhiều...quan sát nhiều...
và con thấy gia đình nào cũng có mặt trái của nó
rồi con thấy con Bố sống thế này vẫn tốt chán
dù có gì đó hơi chạnh lòng
thế nên...
Bố yên tâm nhé
Chỉnh sửa lần cuối: