Re: Những lá thư ...
Lần đầu tiên viết cho bố mẹ.
Con không phải là một đứa con ngoan. Con chỉ biết đến mỗi một mình con, chỉ quan tâm đến bạn bè của con, con không hề để ý đến bố mẹ, không hề quan tâm đến gia đình. Con không bao giờ tâm sự j với ai, về đến nhà chỉ cắm mặt vào tv với máy tính, bố mẹ kêu cũng mặc kệ, k thèm để ý. Thỉnh thoảng kể chuyện thì cũng chỉ kể chuyện bạn bè, rồi kêu ca chuyện Phương Lan với Kiều Hương. Con luôn trách bố mẹ về nhà là cáu gắt, kêu ca, nói nhiều mà không biết/ không thèm để ý rằng bố mẹ đi làm nhiều vất vả, nhiều áp lực, rồi về nhà lại thấy con cái mặt hầm hầm, không thì cũng thấy 3 đứa con cãi nhau, đánh nhau sập cả nhà, hỏi sao k bực. Con chỉ biết đòi hỏi, biết trách bố mẹ sao không chịu hiểu cho con, mà k hiểu rằng chính con mới là người k chịu hiểu cho bố mẹ. Con đã không bận tâm để ý xem mọi nguời trong nhà, các bác, các anh chị ra sao, lễ tết hay ngày giỗ, mọi nguời tụ tập thì con chỉ chui vào góc đọc truyện, chơi game, hoặc có thò mặt ra thì cũng chỉ chơi đùa với bọn trẻ con. Mọi người ai cũng hỏi con sao ít nói thế... Trong khi đấy, đi với bạn bè, đố đứa nào bắt con ngậm mồm lại được...
Con không phải là một đứa tự lập, như con đã từng nghĩ. Con luôn dựa dẫm vào bố me, j cũng bố mẹ làm hộ, j cũng có anh chị giúp đỡ. Khi phải tự đối mặt, chỉ cần thấy ngại, con cứ vứt đấy, khi nào nước đến cổ là sẽ có người khác đến giúp. Con đã không tự làm mọi thứ một mình như con đã từng nghĩ. Ra nước ngoài du học, con mới thấy rõ những điều đó. Con phải tự đối mặt với mọi thứ, ngại ngần đến mấy, lần lữa đến mấy rồi cũng phải làm hết. Đến lúc này con mới hiểu rằng k có bố mẹ khó khăn đến mức nào. Nhưng con là đứa thích nghi nhanh, con vẫn ổn.
Con k thể sống 1 mình như con đã từng nghĩ con có thể. Năm tháng đi học ở đây, có những ngày con không nói câu nào. Con luôn tỏ ra kiêu ngạo và khó gần, nên cũng chả đứa nào dám bắt chuyện, mà con thì cũng chả muốn. Sống một mình, ít bạn bè, thỉnh thoảng mới có tg nói chuyện với bọn cùng lớp, mà toàn vs những đứa có cùng hoàn cảnh, rồi áp lực bài tập, đã nhiều lúc con đã k lạc quan được như trước. Người bạn thân nhất con đã để mất. Không còn muốn thân với ai. K phải k muốn, mà là con sợ thân thiết để rồi lại thất vọng, con không dám, đã có một thời gian con chẳng muốn nói chuyện với một ai cả. Nhưng nói chung, con vẫn ổn.
Con đã không cảm thấy nhớ nhà, nhớ hà nội, nhớ việt nam như con đã từng nghĩ. Có quá nhiều cái mới, quá nhiều nguời mới, có quá nhiều điều mới để làm quen, để tìm hiểu. Bận rộn với bài tập, bận rộn chuẩn bị cho exam, bận rộn với lịch đi làm. Thời gian rỗi thì chơi game, xem fim. Con đã không thấy nhớ nhà. Thứ duy nhất con nhớ là đồ ăn việt nam. Đấy, con quá ổn.
Con đã không quá giỏi như con đã từng nghĩ. Con đã không cố gắng đủ. Con đã không thực sự quyết tâm. Kết quả học tập của con đã không như con mong đợi. Khi nhìn kết quả, con đã thất vọng, nhưng thực sự, thực sự là con không quá bất ngờ. Có 1 cái j đấy trong con đã đoán trc đc cái kết quả đấy. Con biết con làm đc hơn thế nhiều. Học kì sau sẽ k còn kết quả như thế này nữa. Vì giấc mơ Harvard medical school, điểm con sẽ cao hơn thế này nhiều. Con sẽ ổn.
Nhưng rồi con nhận ra con không tốt. Con quá ích kỉ. Con quá kiêu ngạo. Con quá narrow- minded. Con chỉ biết đến một mình con. Con không ổn. Vi ngày hôm nay, nói chuyện với chị Phương, nghe chị kể về nhà mình, con mới biết.
Bố, từ ngày lên phó tổng, từ ngày làm sếp, già và gầy đi nhiều lắm. Bố à, mọi khi ai cũng khen bố là trẻ và đẹp trai lắm cơ mà. Bố à, ngày trước bố đi công tác ng ta còn bảo bố chưa có vợ cơ mà. Bố à, ngày xưa mọi người đều vỗ vỗ cái bụng bố hỏi bố chửa đc mấy tháng rồi cơ mà. Sao bây giờ, bố lại để cho chị ý phải hòi là sao trông chú già thế? Lâu rồi con không được nhìn thấy bố, bố già và gầy đi như thế nào con cũng k biết nữa. Con không tưởng tượng được ra. Chị bảo bố đi công tác nhiều, công việc bận bịu nên thế.
Bố còn rất tự hào về con. Bố còn dạy Bi Bo phải cố gắng học giỏi được như con.
Con chỉ thấy rằng con học thì cũng đã hơn ai đâu, lúc nào cũng chỉ dừng lại ở mức thông minh, có khả năng chứ chưa thực sự đạt được cái j, rồi lại chỉ biết phá, tiêu không biết bao nhiêu tiền của bố mẹ rồi. Con mua đủ thứ, rồi đi chơi, đều bằng tiền của bố mẹ, không thèm nghĩ đến việc bố mẹ đi làm vất vả, bố thì gầy đi, đến ngày 1/1 nói chuyện cả bố và mẹ đều ở cơ quan, hôm trc thì nửa đêm mới về nhà.
Mẹ thì đi học suốt. Mẹ học không ngừng. Lúc nào con cũng thấy mẹ đi học. Mẹ học đủ các khóa học, học luật, học tiếng anh rồi học khóa đào tạo chuyên ngành cao cấp rồi lại học luật rồi lại học tiế tiếng anh.... và rồi dù đã có bằng thạc sỹ từ lâu rồi, bây giờ mẹ lại đi học lấy bằng master của trg đại học khỉ nào của Pháp ý, con cũng chả rõ. Chỉ biết rằng mẹ bận lắm. Mẹ đi làm thôi đã rất bận rồi. Mẹ là trưởng phòng, các cô các chú trong phòng mẹ đều rất giỏi nên mọi việc của các phòng khác các sếp cứ đẩy cho phòng mẹ làm hết, bây giờ lại thêm đi học, mà lại học tất cả = tiếng Anh nên mẹ lại càng bận. Mẹ bận đến mức chị Phương gọi điện nói chuyện với mẹ cũng phải nói thật nhanh. Chị còn kể là tuần vừa rồi mẹ k phải đi học nên Bi Bo mới đc ăn cơm nhà. Càng nhìn mẹ con càng thấy xấu hổ mẹ à.
Mấy hôm trc con nhớ bố, con nhớ mẹ, con nhớ bi bo khi và chỉ khi con nhìn thấy ảnh mọi người. Con nhớ nhà khi và chỉ khi con nhìn thấy ảnh nhà mình, nhìn thấy phòng bố mẹ qua wc. Ngày hôm nay con đã thực sự thấy nhớ nhà rồi. Con nhớ nhà mình qua mấy câu chuyện của chị Phương. Con nhớ nhà mình qua lời mẹ nói dù thế nào thì bố mẹ vẫn luôn ở bên con, qua e- card, email của chị Trang, qua lời hỏi thăm của anh Tùng, anh Lâm, chị Lan, chị Hồng, chị Hương, chị Vân Anh. Đấy là những điều thực sự là con k hy vọng đến, và đã làm con rất bất ngờ. Những lời nói, ecard hay email đấy đến rất là đúng lúc , đúng lúc con cảm thấy mệt mỏi, đúng lúc khi mà người bạn thân nhất, người bạn mà con yêu quý nhất đã k còn là bạn của con nữa, và con cảm thấy trống trải. Cám ơn mọi người, gia đình của con.
Mẹ à, con biết mẹ k thích con học psychology vì về vn sẽ chẳng làm đc j, k muốn con học làm bác sỹ vì học quá vất vả, bố mẹ chỉ muốn con học finance, về làm cho bố mẹ. Bố, mẹ, chị Phương đã khuyên con nhiều. Con biết mọi nguời đều đã từng trải, hiểu biết nhiều về cuộc sống hơn con. Nhưng mỗi người một tính cách. Chị Phương con biết là chị đã gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhất là cuộc sống gia đình cũng như trong công việc, cách nhìn của chị con thấy một phần nào đấy thực tế hơn nhiều, và cũng bi quan hơn nữa. Nhưng con khác. Con là đứa lạc quan. Và con không muốn học kinh tế mẹ ạ. Con thích được giúp đỡ người khác, con vui khi đc thấy mình làm điều đấy, con chỉ thấy hạnh phúc khi con cảm thấy con có ích với ng khác. Chính mẹ đã dạy con như thế mà. Từ bé, mẹ luôn dạy con biết cách cho đi, và dạy con không được đòi hỏi từ ng khác, không được nhận của ai cái j. Hồi bé, có đứa nào làm hỏng cái j của mình mà mình k bắt đền, nhưng mẹ lại dạy con điều ngc lại, mẹ luôn bảo con không đc bắt đền ng khác, nhưng lại luôn cho tiền con để con mua đền đứa bạn cái mà con làm hỏng của nó. Mẹ luôn giúp đỡ người khác, và nhất là với những người thân trong gia đình, bố mẹ luôn nhiệt tình, quan tâm và giúp đỡ hết mình. Đấy là điều con yêu quý nhất ở bố mẹ. Và bố mẹ cũng k thể trách con nếu con trở thành 1 ng như thế đúng k? Con muốn đc đi làm tình nguyện, giúp đỡ ng nghèo. Có nhg người sinh ra để làm kinh tế,có nhg ng sinh ra để làm luật sư, có nhg người sinh ra để làm nhà lãnh đạo, còn con nghĩ là con sinh ra là để support ng khác, ít ra thì đấy là điều con nghĩ là con làm giỏi nhất. Ai cũng cho rằng mình phải đi làm, đc thăng chức, làm sếp, lập gia đình, sinh con cái. Con thì không thế. Con luôn muốn sống 1 cuộc sống thật sự có ích. Đừng nói với con rằng đi làm là đã có ích cho xã hội, sinh con cái là có ích cho xã hội, con muốn làm nhiều hơn thế. Con luôn tự hỏi mình xem mình có thực sự tốt hay k, có đủ tốt hay k, con cũng hay dằn vặt vì điều đó. Con muốn tự tìm câu trả lời cho mình. Một câu trả lời làm con thỏa mãn. Cuộc sống có nhiều sự lựa chọn, sao không chọn cái mà mình thích. Bố mẹ đừng lo về việc học hành vất vả. Khi đã thực sự yêu thích thì sẽ chẳng thấy vất vả nữa. Bố mẹ đừng lo về việc có đi tình nguyện thì làm sao lập gia đình. Con sẽ k lập gia đình đâu. Con k phải bồng bột mà nói thế đâu. Con k phải còn bé k biết j mà nói thế đâu. Con nói thật đấy, rất nghiêm túc đấy. Bố mẹ đừng lo là con sẽ ở lại đây. Con k yêu nước mỹ. Con yêu việt nam, con sẽ sống ở nơi con đc sinh ra, con sẽ trở về. Nước mình còn nhiều người dân nghèo lắm, và con muốn đc giúp đỡ họ. Con biết tính con nóng nãy, vội vàng, bồng bột, không suy nghĩ trc sau, và bố mẹ nghĩ rằng con chỉ vì thích mà con nói như thế, thực sự con suy nghĩ rất nhiều, con k biết con có làm đc k nhưng con sẽ cố gắng,đây là con đường con chọn, con đường con sẽ đi, mong bố mẹ hãy hiểu cho con. Có thể con k làm tổng giám đốc, không làm sếp, không có địa vị cao trong xã hội, nhưng mẹ à, phải có nhân viên mới có sếp, phải có ng bình thường mới có tầng lớp thượng lưu, những cái kia có thể làm con thỏa mãn, bố mẹ thỏa mãn, nhưng con muốn những cái khác cơ, con muốn sống thực sự, mỗi ng chỉ sống 1 lần, con phải sống vì những j con yêu thích, con sẽ k sống vì danh hay vì lợi đâu. Con mong bố mẹ hãy hiểu cho con. Con muốn được sống là chính con.
Con sẽ thay đổi. Con sẽ k tiêu tốn của bố mẹ nữa. Con sẽ k nói là con sẽ cố gắng học tốt cho đớ tốn tiền của bố mẹ hay để bố mẹ vui lòng đâu đâu, vì thực sự trong những lúc khó khăn chán nản k muốn tiếp tục, chả ai lại nghĩ thôi học cho bố mẹ vui cả, thực sự là chả ai làm đc thế, nhưng con sẽ học vì con k muốn thua kém bất kì ai, con sẽ cố gắng vì chính con, và bố mẹ sẽ tự hào về con ng của con.
MN, 4:10 am- 01/06/2009
Hin.