Re: Những lá thư ...
20-11:
Gửi mẹ,
Con viết cho mẹ ở đây vì con không muốn mẹ đọc được
, mẹ dạy con phải mạnh mẽ, phải biết đặt lý trí và sự nghiệp lên hàng đầu, không được mềm yếu, nên chưa bao giờ, con tỏ ra tình cảm hay mềm yêu trước mẹ, mẹ nhỉ.
Nên con sẽ viết ở đây và giữ cho riêng mình thôi mẹ ạ.
Hôm nay là ngày 20-11 rồi, ngày nhà giáo, vậy là lần đầu tiên trong 12 năm con đi học, con không cảm thấy lo lắng vì ngày này, Ngày 20-11 nào, mẹ cũng đến nhà giáo viên chủ nhiệm, còn con thì lúc nào cũng đầy tội lỗi ở lớp nên con sợ ngày này lắm. Nhưng lần nào mẹ đi đến nhà giáo viên chủ nhiệm về, con cũng được thở phảo nhẹ nhõm, vì mẹ chả bao giờ phạt con nặng vào 20-11 cả
Con nhớ hồi lớp 10, 20-11, bố và mẹ tất tả vượt ngã tư sở đến nhà thầy Vinh, trời thì lạnh, mà mẹ vừa đi làm ở tận Gia Lâm về, còn bố vừa lái ô tô vượt cả trăm cây số từ cơ quan về nhà để đèo mẹ đi đến nhà thầy Vinh chúc thầy ngày 20-11. Con biết mẹ làm thế là vì con, "mong thầy nhận cháu năm đầu tiên và dạy dỗ cháu cẩn thận" con nhớ mẹ đã nói thế. Lúc đấy con chả biết thương bố mẹ gì cả, chỉ lo thầy Vinh kể tội con kiểm tra 1 tiết bị 7 điểm, như thế mẹ sẽ thất vọng lắm và mắng con.
Rồi 20-11 năm con học lớp 11, bố phải trực ở dưới cơ quan, trời thì lạnh, đường thì tắc, mẹ vẫn đi về sớm từ Gia Lâm để đi 20-11 với con.
Con còn nhớ, năm nào mẹ cũng sợ đến 20-11 hoa với quà đắt, toàn tiết kiệm mua quà từ trước đấy cả tuần. Con thương mẹ lắm, đã ai mua quà trước cả tuần để tặng mẹ chưa. Ngoài bố ra, chắc là chưa mẹ ạ. Nhưng năm nay sẽ khác mẹ nhé, cuối tuần này con sẽ đi shopping mua quà giáng sinh cho mẹ. Quà ở đây gửi cả tháng mới về đến nơi, gửi chậm cho đỡ tốn tiền mẹ nhỉ.
20-11 năm ngoái, con đèo mẹ đến nhà thầy Vinh, ngồi đằng trước đèo mẹ, con mới hiểu cái lạnh khi đèo mẹ là như thế nào. Vậy mà 16 năm qua, toàn mẹ đèo con...
Rồi đến nhà thầy, mẹ con mình còn giả vờ đổi cho con ngồi đằng sau, đi vào nhà thầy cho nó ngoan đạo nữa chứ.
Con còn nhớ như in, mẹ bảo với thầy Vinh lúc con dắt xe hộ mẹ đi về :" em cũng dạy cháu nó đi xe máy rồi, nhưng mà chưa đủ 18 tuổi nên em ko cho nó đi, lớn rồi nhưng mẹ vẫn phải đèo thôi".
Ra đến đầu ngõ, con lại nhảy lên đèo tiếp.
Tội lỗi
)
Mẹ ạ, ở bên này bọn Mỹ không có ngày 20-11 đâu, nhưng mở vali ra con mới thấy mẹ chuẩn bị cho con chu đáo thế nào, nào là thiếp này, quà này, gói sẵn lại để mai đem tặng giáo viên, "còn lấy lòng họ để tạo điều kiện học hành và apply vào đại học", con vẫn nhớ lúc mẹ gói đồ cho con đi, mẹ dặn con thế.
Nhìn đống quà, tự nhiên con lại ứa nước mắt ra, giờ con mới thấy, mỗi bước đi của con, mẹ chuẩn bị cho con chu đáo thế nào.
17 năm rồi, con chưa bao giờ nghe mẹ dắt con đi đâu mà nói với mọi người là, cháu nó nhà tôi giỏi lắm, hay cháu nó nhà tôi thông minh lắm, mặc dù con biết, mẹ rất tự hào về con khi mà người ta khen con thông mình, sáng sủa này nọ. Mặc dù đôi khi, con thèm nghe mẹ nói như thế lắm. Mẹ ạ, sẽ có một ngày con thành công đến mức mẹ sẽ phải dắt con đi khắp nơi và nói như thế.
Mẹ biết không, bên này, chuyện con kể để nhiều nhất cho mấy ông bà giáo viên mà con sẽ xin thư giới thiệu vào đại học là chuyện về tương lai, major và về mẹ.
Chắc mẹ cũng chả biết đâu, nhưng lúc nào con cũng bảo họ là, bố mẹ tao tuyệt vời lắm, điều mà bố mẹ tao muốn làm nhất trong cuộc đời là chăm lo cho tao vào anh tao, bố mẹ tao thông minh thế này, thế nọ, giỏi thế này thế nọ. Con không biết điều đấy có đúng không nữa, hay chỉ là con bịa ra để make up thêm cho profile đẹp. Nhưng lúc nào cũng cũng kể một điều rất thật với họ là :
"bố mẹ tao là kỹ sư xây dựng, cái nhà tao đang ở là bố mẹ tao xây từ hồi họ còn rất nghèo, cái nhà ấy gắn với họ biết bao kỷ niệm, tự thiết kế, tự xây từng viên gạch. Nhưng mẹ tao bảo với tao là, nếu tao không kiếm được học bổng vào đại học, mẹ tao sẵn sàng bán nó đi, bán cái nơi nhiều kỷ
niệm nhất trong cuộc đời họ, để lo cho tao vào đại học."
Thế nên con sẽ cố mẹ ạ, con sẽ muốn lấy được FA, và phải lấy được FA, con muốn khi con trở về, nhà mình vẫn ăn bữa cơm ở căn bếp, ấy, cái bàn ấy, nơi mà 17 năm qua giờ con mới thấy đáng trân trọng như thế nào.
Me ạ, con đi thi Math đem được medals về cho trường, rồi được khen, giáo viên của con bảo, tư duy logic của mày rất tốt, con toàn trả lời là : "mẹ tao dạy tao từ bé đấy." cái này con không kể điêu với nó nhé, con vẫn nhớ hồi bé, còn chưa vào mẫu giáo, mẹ đã dạy con công trừ nhân chia rồi. Mỗi buổi tối trước khi mắc màn đi ngủ, mẹ toàn hỏi con mấy phép tính đơn giản.
Điều ấy, dù xa lắm rồi, nhưng con vẫn nhớ, mẹ dạy con học toán, dù bây giờ mẹ đọc sách toán của con, đến mấy bài cơ bản nhất chưa chắc mẹ đã làm được.
Giờ thì con lớn lên, mẹ thì già đi rất nhiều. Con suy nghĩ ngày càng nhanh lên, học nhiều điều, đọc nhiều điều, biết nhiều thứ, mỗi ngày tự bày lo tính toán đường đi nước bước trong cuộc sống của mình. Còn mẹ càng ngày càng già rồi mẹ ạ, đến tính toán đường đi nước bước cho bản thân, mẹ cũng không còn vững vàng nữa, nhưng mà đấy là điều làm con tự hào về mẹ nhất, cả cuộc đời này mẹ đã rất sáng suốt, chưa có kế hoạch nào mẹ bày ra mà thất bại cả, kể cả kế hoạch nuôi con và anh con trưởng thành.
Mẹ ạ, 20 tháng 11 này con ở rất xa, năm nay mẹ không phải lo đi đến nhà thầy cô giáo nữa nhé, nhưng mà mẹ biết không, sao mẹ không tự ngồi ở nhà mà chúc mừng ngày 20 tháng 11 cho mình nhỉ.
Vì mẹ là người thầy đầu tiên lớn nhất trong cuộc đời con.
Con chưa bao giờ tặng hoa mẹ 20-11 cả, nhưng 1 ngày, con sẽ làm mẹ ạ.
Con yêu mẹ rất nhiều.
P.s: lúc nãy con vừa ngồi viết 1 đống thiếp mai đem đi tặng lấy lòng giáo viên, con unpack cái tranh sơn dầu ra rồi, mai đem đến cho ông hiệu trưởng bảo ông ý treo ở phòng họp giáo viên hoặc hallway cho bọn Tây nhìn thấy lắc mắt
)