Nước Việt Nam ta nhỏ hay không nhỏ?

Số Phận
đã chu di
sử bắn
muôn ngàn
hệ tộc
Người Việt cổ
trong quá khứ
Vì lí do gì?
Cho mục đích gì?
câu trả lời
phần lớn
nằm ở hành động
của Người Việt mới
thời nay
cùng thời sau
trong hiện tại
và tương lai.



T.B: nghe có giống thơ tiền chiến không anh em ơi!? :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Đình Thi​

Đất nước

Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy

Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha

Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nuớc chúng ta
Nuớc những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về

Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu

Từ những năm đau thương chiến đấu
Bỗng ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Đã bật lên những tiếng căm hờn

Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn dằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây thằng chúa đất
Đứa đè cổ đứa lột da

Xiềng xích chúng bay không khoá được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nuớc thương nhà

Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nuớc những người áo vải
Đã đứng lên thành những anh hùng

Ngày nắng đốt theo đêm mưa giội
Mỗi bước đường mỗi buớc hi sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh

Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nuớc vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng loà


Bản đăng trong Tuyển tập Thơ Việt Nam, Hà Nội, 1956
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Số Phận

đã chu di

sử bắn

muôn ngàn

hệ tộc

Người Việt cổ

trong quá khứ

Vì lí do gì?

Cho mục đích gì?

câu trả lời

phần lớn

nằm ở hành động

của Người Việt mới

thời nay

cùng thời sau

trong hiện tại

và tương lai.

[FONT="Times New Roman]Bắt Bất Công phải trả giá

Bằng cách

Biến Đau Thương thành Động Lực[/FONT]
 
thành thơ hết rồi là sao :| chả liên quan đến chủ đề gì cả
Nói 1 câu : nước ta rất bé và bây giờ đang nở ra , hệ số giãn nở là rất lớn , rất nên hi vọng vào tương lai của VN
 
Tôi gửi hết thảy những gánh uất hận, buồn đau, thương cảm, yêu dấu, tủi hờn vào lòng con chữ cho gió trôi đi.
 
Đỗ Thành Trung đã viết:
thành thơ hết rồi là sao :| chả liên quan đến chủ đề gì cả
Nói 1 câu : nước ta rất bé và bây giờ đang nở ra , hệ số giãn nở là rất lớn , rất nên hi vọng vào tương lai của VN

Nỗi nhục về một đất nước nhỏ không đau bằng Nỗi nhục về những đầu người nhỏ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Đoàn Trang đã viết:
Ồ, vậy hả cưng? Bây giờ chị mới biết.

Chị đang so sánh với các nước lớn khác như: Trung Quốc, Mỹ, Ấn Độ. :D

Chắc chị quen thói chém to kho mặn lúc nấu cơm nên khi so sánh, suy nghĩ chuyện chính sự cũng mắc bệnh nghề nghiệp đấy :D. Nên so với các nước lớn thì dân số VN không nhiều chị bảo là vì thế. :p

Theo CIA world fact book thì dân số Việt Nam đứng thứ 15 trên tổng số 238 nước trên thế giới! Dân số Việt Nam lớn hơn Pháp, Đức, Anh, Ý. Nhờ thế cho nên tổng GDP nếu tính theo PPP thì đứng thứ 39 trên thế giới, mặc dù GDP đầu người thì đứng hàng 160.

Các cụ nhà mình khi xưa không nghĩ mình là nước bé cho nên họ Trần 3 lần đứng lên đánh quân Mông, họ Lê đánh đuổi quân Minh về nước, họ Nguyễn mở mang bờ cõi ra đến mũi Cà Mau. Vua Quan Trung cũng không nghĩ mình là nước bé cho nên đánh bại quân Thanh. Cụ Hồ, cụ Giáp không nghĩ mình là nước bé cho nên thắng trận Điện Biên Phủ. Tất nhiên bên cạnh đó cũng có những "tiền nhân" mắc phải thói tự cao tự đại cũng đôi lần gây thiệt hại không ít cho quốc gia.
 
DTQ chỉ là một nhà sử học thuộc thế hệ cũ, ko phải là một chuyên gia kinh tế chính trị. Nhiều người được đi học, biết dược nhiều thứ nhưng bình luận thì ko để ý đến hoàn cảnh của người viết, lại cứ bới móc những điều tiểu tiết thế là ko hay. Bài báo chỉ muốn thúc đẩy cái ý chí của những người Việt thiếu trách nhiệm sống ko mục đích chứ đâu phải là để đưa ra một chính sách đại bổ thập toàn.
Khổ, người ta già cả rồi đâu có đọc được mấy cái "how to", google như lớp trẻ, thế mới cần một thế hệ mới đi xa học rộng. Đánh giá bài viết có tâm huyết , rất có ích với những học sinh phổ thông, kể cả một bộ phận sinh viên sống vật vờ trong nước. Ko phù hơp lắm với những người được liên tục tiếp cận với tri thức mới nhưng đại ý thì ko có gì đáng chê trách cả.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tớ có một thắc mắc là tại sao dân ta nghèo, đời sống ta thấp, nền kinh tế ta ko cao mà tỉ lệ lạm phát lại cao? Dân ta không giàu mà một phần nhỏ trong số dân ta lại thuộc hàng cực xả láng trong tiêu tiền.
Liệu có đất nước nào mà chưa đủ 18 tuổi lại đi xe Dylan, SHi của một đống tiền phóng lượn ngoài đường tay cầm những con điện thoại cực xịn (có cả Vertu của các đại gia Châu Á mới dám dùng) chưa kể trong máy là những con SIM tứ quí đến cả chục triệu bạc. Tuy số ấy ko nhiều nhưng lứa trẻ Việt Nam hiện nay như mình thấy bọn chúng đã quen bòn rút tiền cha mẹ sớm quá, không muốn làm mà muốn hưởng, chắc chúng chưa thử kiểm một vài đồng khó thế nào để nghĩ lại cách chúng ném tiền qua cửa sổ. Điều đáng chán nản ở lứa trẻ hiện giờ là bọn chúng đang đánh mất dần thuần phong mĩ tục, chắc đi ngoài đường chẳng ai lạ một thằng con nít cấp I chửi bậy như hát hay, cấp 2 anh anh em em ôm hôn ríu rít, cấp 3 thì đua đòi... Chính bởi vậy lên ĐH mới thấy dân thành phố, dân Hà Nội mình ít quá, chỉ có các bạn tỉnh khác là vào nhiều. Xu thế đó là tất yếu vì ai xứng đáng cả tài cả đứng thì mới xứng có tri thức nhưng nhìn mà thương xót, kẻ chăm chỉ lại nghèo mà kẻ giàu sang thì đâu có nhiều chữ nghĩa. Rồi những người nghèo khi giàu lại móc xích thành tính địa phương...
Nếu cứ coi nước ta là lớn với rừng vàng biển bạc thì dân ta, sức trẻ nước ta quá bé nhỏ lọt thỏm trong cái rừng vàng biển bạc đất đai phì nhiêu ấy rồi.
Nếu coi nước ta còn nghèo còn cần cố gắng thì chính những con người Việt Nam máu đỏ da vàng ấy mới biết đứng lên rũ bùn đen đi lên được.
Nhỏ hay lớn chỉ mang tính ước lệ song không có ý chí, không có niềm tin và quan trọng là cố gắng theo đuổi giấc mơ ấy thì vĩnh viễn nước ta chỉ nhỏ và dân ta chỉ bé vậy thôi!
 
Có một sai lầm hay mắc phải khi nói đến tỉ lệ lạm phát là việc gắn lạm phát với một nền kinh tế phát triển mạnh :) Thực tế ko phải vậy inflation rate chỉ là tỉ lệ tăng của giá cả chung. Khủng hoảng nợ những năm 80 là ví dụ điển hình. Toàn các nước nghèo như brasil, arhentina nhưng tỉ lệ lạm phát trên trăm. Nó là một chỉ số tốt để đánh giá tốc độ phát triển nền kinh tế nhưng để riêng thì rất dễ gây nhầm lẫn.

Từ trước năm 90 tỉ lệ lạm phát ở mức phi mã vì chính phủ liên tục in tiền để chi trả cho ngân sách làm tiền mất giá, sau đó cho đến trưôc năm 2000 giảm còn trung bình 10%, giai đoạn này chứng kiến tốc độ phát triển đáng kể của Việt Nam với trung bình 9,8% tăng trưởng GDP một năm trong khi các nước xung quanh đang loay hoay với khủng hoảng tài chính chấu á 97.Nghe thì ghê nhưng nguyên nhân thì thực ra lại là do thị trường tài chính của Việt Nam lúc đó quá yếu, chả dính dáng gì đến cuộc khủng hoảng này. Đầu tư nước ngoài lúc đó cũng ko mạnh nên ko bị ảnh hưởng mấy. Thực ra tỉ lệ lạm phát từ năm 2001 đến 2003 ko hề cao (dưới 3-4 %) có lúc còn ở mức giảm phát (âm). Bắt đầu từ 2004 inflation rate mới tăng cao. Nguyên nhân có rất nhiều mình chỉ nêu ra vài lý do chính :

1. Giá thực phẩm tăng do đợt cúm gia cầm tràn qua

2. Giá dầu thế giới tăng .Mặc dù Việt NAm xuất khẩu dầu thô xong lại phải nhập dầu lọc cho nên khó tránh khỏi ảnh hưởng

3. Đợt cải cách lại tiền lương vừa qua. Cái này thì ko phải lý do trực tiếp nhìn thấy nhưng mà nôm na là do income tăng thì demand tiêu dùng tăng kéo theo giá cả tăng.

4. Đầu tư nước ngoài tăng mạnh. Lý do này cũng như trên

5. Vietnam dong tuy ko bị mất giá so với usd nhưng lại depreciate so với các đồng euro, yên khiến xuât khảu tăng , nghĩa là sức mua hang hóa trong nước từ nứoc ngoài tăng khiến giá bị đẩy cao trong khi tiền thì mất giá.

Mình lười ko kiếm source nhưng nếu bạn quan tâm thì có thể vào web của IMF kiếm số liệu. Sory mọi ngừoi vì lạc đề
 
Trần Anh Dũng đã viết:
DTQ chỉ là một nhà sử học thuộc thế hệ cũ, ko phải là một chuyên gia kinh tế chính trị. Nhiều người được đi học, biết dược nhiều thứ nhưng bình luận thì ko để ý đến hoàn cảnh của người viết, lại cứ bới móc những điều tiểu tiết thế là ko hay. Bài báo chỉ muốn thúc đẩy cái ý chí của những người Việt thiếu trách nhiệm sống ko mục đích chứ đâu phải là để đưa ra một chính sách đại bổ thập toàn.
Khổ, người ta già cả rồi đâu có đọc được mấy cái "how to", google như lớp trẻ, thế mới cần một thế hệ mới đi xa học rộng. Đánh giá bài viết có tâm huyết , rất có ích với những học sinh phổ thông, kể cả một bộ phận sinh viên sống vật vờ trong nước. Ko phù hơp lắm với những người được liên tục tiếp cận với tri thức mới nhưng đại ý thì ko có gì đáng chê trách cả.

Chu' no'i the^' na`y anh nghe thay cha duo.c gi` ca. The^' o^ng DTQ la` su*? ho.c thuo^.c the^' he^. cu~ nen kien thuc khong can cap nhat, chi can biet chuyen ngay xua thoi a? The thi` la`m sao ma` go.i la` ho.c gia duo.c?
Muon ke^u go.i, thu'c day ba`ng mo.t ba`i viet thi phai co la.p lua.n cho tot . Neu ma keu goi, ho hao khong thoi ma khong muon lap luan tot thi viec gi phai viet ca bai bao dai lam gi? Sa'ng ta'c ra cai khau hieu la duo.c.

Co mot cai nua la su ho.c voi chi'nh tri. ho.c thuc ra khong tach roi nhau la bao nhieu ca dau chu a.
 
Lê Nguyễn Ngọc Tâm đã viết:
Nhưng bác DQT...
Thứ hai, bác DQT ...

Đây là điển hình cho việc biết nhiều quá nên nói linh tinh. Biết nhiều nên không biết thông tin nào cần thiết, xác đáng để dựa vào phân tích và cho kết luận (analyze irrelevant information).
anh Hợi về nhà học viết tên ông Dương Trung Quốc cho đúng đã nhé :) thứ hai bậc con cháu không được/không nên phê phán, bình luận về bậc cha ông bằng giọng kẻ cả, bề trên như thế. critical thinking là tốt, nhưng cháu Hợi không nên bình luận về ông Quốc là "nói linh tinh." anyway, em không phải là người khư khư quan điểm về cấp bậc trong gia đình/ xã hội dựa trên tuổi tác; ý em là tranh luận công bằng nhưng trên cơ sở tôn trọng (có thể suy ngược ra là ông Quốc cũng có nói cháu Hợi "tý tuổi đầu học đòi mấy chữ rồi ăn nói bố láo" đâu :p)

Nguyễn Thu Trang đã viết:
Em có bổ sung thêm một chút là bác Quốc này theo em cũng kiểu dân cơ hội cũng giống giống như kiểu anh Tuấn Vasc, anh Bình ep pê tê, rất biết chăm lo bề nổi theo làn gió đổi mới. Thật tâm hay không em không biết.
chị Trang chắc cũng giỏi giang hoành tráng lắm mới dám bình luận về Ông Quốc, anh Tuấn và bác Bình như thế :) chị chắc là con người chính trực, không cơ hội nhỉ. không biết chị định nghĩa cái từ "dân cơ hội" vốn rất nhiều phản cảm ấy như thế nào? chị nói "thật tâm hay không không biết" mà đã đường hoàng quy kết người ta là "dân cơ hội" ấy ạ? vâng, hỏi chị, nước có giàu được không nếu từng người dân không biết tự làm giàu cho mình dựa trên cơ sở làm giàu cho quốc gia? những gì bác Bình, anh Tuấn... đã làm được chẳng phải dựa trên điều đó sao? cuộc đời ông Quốc không phải là cống hiến cho nước nhà thì là gì? thử hỏi những công ty như FPT, VASC... nếu không đặt vào hoàn cảnh nước Việt Nam thời kỳ đổi mới và không được lãnh đạo bởi những bộ óc tài trí + có đức thì có trở nên lớn mạnh, làm giàu cho bản thân lãnh đạo cũng như cho nhà nước, để rồi bị chị lôi ra làm trò đùa như thế không? không có thời kỳ đổi mới ắt không có FPT, không có VASC, và lúc ấy liệu bộ mặt nước Việt Nam trên nhiều lĩnh vực có được như bây giờ không? nếu ai cũng "dân cơ hội" như ông Dương Trung Quốc, bác Trương Gia Bình và anh Lê Anh Tuấn (is TuanLA the one you're refering?) thì thật là nước mình được nhờ lắm! vì lúc đấy sẽ toàn những khối óc lớn và những trái tim lớn! đáng tiếc là vẫn còn nhiều bộ óc con con tủn mủn chỉ chăm chăm đi đả kích thành công của người khác...

p.s: bài viết chỉ reply những bài có quote. những bài không quote ở đây không liên quan. có nhiều ý kiến trái ngược nhau, em tôn trọng, không phản bác gì ạ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
ok, something you might wanna read.

Source: Tran Hai Linh (a studying abroad student in Singapore)'s blog.

http://blog.360.yahoo.com/blog-9k7SE3k9cqj0m.0QxO6qN_Q-?cq=1&p=139

----------------------------------------------------------

Passion for Excellence


Vietnam has travelled some long way since the article (which I posted in the bottom) was first written in 1994. Yet, we still have a long road ahead. Currently, there is a debate in Thanh Nien whether or not Vietnam is a small nation. My answer is "Yes, we are a small country, very small indeed". Some may say: "No, in terms of land, of population, or even history, we are no small country". That may be true, and I have no intention to argue with that.

But then, how does one define the greatness of a nation? If we use land as the example, than Denmark will be one of the greatest nations in the world today, it's far bigger than UK or Japan. If we use population then we must top India above Germany and South Korean. No, we define the greatness based on how important a nation is towards other nations, and how other nations respect it.

I used to play a game in a class back when I was still in NTU. We each got a paper, and try to draw the world map on it. The more significance a nation is, the bigger any student would draw it in the map, regardless of the actual sizes (well, NTU students were not all geography experts after all). So the big winners were US, China, UK, Japan, etc. Well, we have to ignore those big guys. But small guys who appeared were Singapore (of course), Malaysia, Thailand, Indonesia, with Vietnam rather small (which I doubted would be diminished but for my existence in the room).

Otherwise, just try to get an edition of today's newspapers around the world, and see how many times Vietnam is mentioned. I've tried. During the last 4 years, 8 out of 10 times, the name appeared for the wrong reasons. Luckily these days, we appeared a little bit more, thanks to our economic progress. At least that is something that people can not overlook. Mind you, our economic is still very modest, just that the pace is significant.

And one last question - what can our foreign friends relate Vietnam to? Ao dai? Spring rolls? Ha Long Bay? Vietnam War? Ho Chi Minh? Corruption? People can recall who Thaksin, Mahathir, Lee Kuan Yew, etc are... Can they recall our top leaders? We are just too small to matter. Hopefully, somedays we can say something like "We are the best of the world at..." or "Well, that ... MNC is from Vietnam", etc. Saying that, we still have a very long way to go, my friends.

If you have the patience to read till here, and are running out of it fast, don't bother to read the rest. Here's your take-away:


No, it won't be enough until we can beat the best of the world

Following is a very inspring article. Hope that we will always have the passion in our heart, in whatever we do, wherever we are, however tough our lives are. The article was posted 2 years ago in VnBiz.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


[Vietnam Business Forum]

Friday, Sept. 10, 1994



Dear CACC,



There is this thing that has been bothering me seriously for, well,

probably 10 years or so. Now I've thought that probably I should share

it with you all.



Very often, when we point out some weakness, some problem in our

nation or our system, I would hear a response like "We do much better

than many countries in Africa" or "There are many developing countries

doing worse than us" or "We are a poor country."



That is what I call "The Loser's Mentality."



Imagine a teacher tells a student, "You can do better than this, try

harder," and the student responds, "Teacher, my family is poor, many

poor students do worse than I do."



Why compare ourselves with the losers? Why can't we compare ourselves

with the best and the brightest instead? Instead of comparing

ourselves with other developing countries, other poor countries, why

don't we just say "We want to eventually beat the France and beat the

American in technology and business"?



"Are you crazy? These are two of the most advanced countries in the

world. You are so day dreaming and unrealistic."



"Brother, if I remember correctly, we did beat these two countries on

the military battlefield already. What's the big deal about business

and technology?"



Imagine that 70 years ago president Ho Chi Minh told the nation, "You

guys, the France is one of the most advanced nations on us. We cannot

compete with their guns and cannons. You will be crazy to think about

fighting them, not mentioning defeating them." Had he said that, where

are we now?



Unfortunately, after we won the military battles, the succeeding

generations act like wimps, no back bone, no will, no aspiration to

win, no passion for excellence.



Several years ago, when I got out of the airport in Vietnam, several

friends from Ministry of Foreign Affairs picked me up at the airport.

I was upset at seeing the custom officers asking for Vietkieu's money

at the airport, so I told my friends: "You know, these guys in there

just ask for people's money blatantly." One of my friends said: "Oh,

you guys have a lot of money. You can give some to your poor

brothers."



I was very disappointed when I heard that, so I didn't respond. That

was the loser's mentality, the mentality of accepting the third-grade

quality and coming up with rationale to support such acceptance. This

friend of mine later became ambassador to several countries, so he is

not low in ranking. You can imagine how many people in our country

have such loser's mentality.



If so many of us have such a loser's mentality, where will Vietnam go?



We, this generation, should be ashamed to our father's generation. Our

fathers did not say, "The France and the American are so powerful, we

cannot beat them." They had only one thing in mind —- win or die. That

is the passion for excellence, the passion for winning, the passion

for not accepting to be second (because second to them meant death).



If we want to win, we just have to think like a winner. And that is,

"We want to beat the best. We want to be champion. And we will work

our way, from here to championship." Such winner's mentality will

automatically forces our mind into the state of not accepting

mediocrity, not accepting low quality performance, not accepting any

thing less than the best effort, the best trial, the hardest work, the

hardest thinking.



Some may say, "But fighting for survival is different than competing

to be rich. In our culture, richness is never a big thing. In our

traditional culture, being a poor teacher is the best position of

all."



My response would be:



(1) When we fought against the French or the American, that was not

fighting for survival. We still could live under the French and the

American. It was just not a very honorable way of living. So we were

fighting for honor, not survival.



(2) Today, fighting against poverty and for wealth is also fighting for

honor, because people around the world always look down on citizens of

poor nations (chi Tran Le Thuy raised this point once in this forum).



(3) Our traditional culture of glorifying poverty is just wrong. To

use the communist terminology, it is opium. As an individual,

probably wealth is a matter of personal taste and may not matter much

to some of us. But as a nation, poverty is a sin, wealth is strength

and independence. Had Vietnam been wealthy and powerful a thousand

years ago, the Chinese, the French, the Mongolian, the Japanese, the

American would not have had the guts to attack us. Then we hadn't had

to spend a thousand years fighting. As a nation, poverty means you are

weak, you open yourself to attack by other guys, to be dominated and

stepped upon by other nations, to be looked down upon by citizen of

richer nations. Go around the world, and you will see this point

clearer than the day light. (Or ask chi Tran Le Thuy who has seen

enough).



Poverty is a disease of the nation. Poverty has to be erased.

Regardless what our personal philosophy about wealth, for the nation,

wealth is a major goal.



So we need to tell each other to be more demanding of ourselves and our

fiends, our teachers, our government, our leaders. Look at how the

best of the world, the Japanese, the British, the Australian work,

learn form them with the determination to outdo them later on. (And

they will love to hear you, the student, say this, because every good

teacher would love to see the day the student can beat him). Stop

thinking that "We are so poor, so this is good enough." No, it won't

be enough until we can beat the best of the world.



Believe in ourselves. If we think we can do it, then we will do it.



Don't settle for mediocrity. Don't settle for second.



Settle for the best.



Demand the best of ourselves and our people.



And we have our history to back us up, that we can do what other

peoples think impossible.



Have a great day!



Hoanh



--

Tran Dinh Hoanh, LLB, JD

Attorney of Law

Washington DC
 
Suy nghĩ đầu tiên là bác này siêu, học ở Mĩ về luật thì công nhần là dã man rồi :).
Suy nghĩ thứ 2, bác này là người rất yêu VN , hi vọng mình cũng sẽ được như vậy :)).
Suy nghĩ thứ 3 ..... Có khi nào do tự hào quá nên nhìn nhận vấn đề hơi quá ko ( mình cũng chẳng dám nhận xét, chì là đưa ý kiến cá nhân thôi, hi vọng ko ai hiểu lầm là mình có ý chỉ trích )
(1) When we fought against the French or the American, that was not fighting for survival. We still could live under the French and the American. It was just not a very honorable way of living. So we were fighting for honor, not survival.
Nếu là cuộc chiến vì danh dự, tại sao những tầng lớp được hưởng quyền lợi từ chính quyền đô hộ lại ko là người lãnh đạo hoặc ít nhất là những người ủng hộ ngay từ đầu ? Rõ ràng họ là những con người nhiều tiềm lực nhất, nhiều ảnh hưởng nhất đến XH. Nhưng thực tế cho thấy vẫn là những con người chịu khổ ải từ chế độ thực dân vùng lên với mong muốn sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Có thể thấy rằng, về bản chất, con người thường lấy lợi ích cá nhân làm căn bản ( ko có ý ám chỉ ai cả, cũng ko nhận xét chi cả ). Vậy có chắc rằng những cuộc chiến này là for honour ?
(2) Today, fighting against poverty and for wealth is also fighting for honor, because people around the world always look down on citizens of poor nations
Chẳng lẽ con người muốn làm giàu vì mục đich để có thể tự hào hơn là để được sống sướng hơn? Nghe có vè hơi mâu thuẫn. Theo mình thì nên nói rằng Fighting against poverty is the Fighting for Glory . Một lần nữa, personal interests mới là cái chính.
(3) Our traditional culture of glorifying poverty is just wrong.
Có khi nào con người lại muốn nghèo đâu. Câu này theo mình nên là Our traditional culture of glorifying Human's dignity and Basic Knowledge (đại khái là "kinh thư vạn quyển" chứ ko phải "học cách làm giàu" :)) ).
To use the communist terminology, it is opium
Theo mình thì communism chỉ nhấn mạnh vào equality chứ đâu có nói đến poverty, nếu mà coi Glorifying of poverty là communist opium thì có vẻ ko chính xác lắm, vì mục tiêu của nó là xóa bỏ Poverty cơ mà :-?.
But as a nation, poverty is a sin
Cái này cũng khó có thể khẳng định, giữa việc giữ bản sắc và hướng tới sự giàu có, đó còn là một vấn đề còn đang tranh cãi, đến Nhật Bản mà vẫn còn muốn giữ lại bản sắc của riêng mình. Rồi Mông Cổ, nếu người dân cảm thấy hạnh phúc hơn khi được giữ lại bản sắc dân tộc hơn là từ bỏ để có thể hướng tới sự giàu có, vậy liệu có nên coi sự nghèo túng của dân tộc là một tội ác ?

-------------------------------------------------------

Nói thế nhưng mình cũng không phủ định rằng đó là một bài viết rất hay và đầy súc cảm .
Mình rất tâm đắc cái thuật ngữ "loser's mentality" - cái gì mà " do my best, try my best " chứ - đối với người biết cách chiến thắng chỉ có kết quả mới quyết định được ai là người xứng đáng được hưởng vinh quang. Trong phim " The Rock " có một câu nói mà mình rất ấn tượng, tuy nhiên nó lại hơi .... bậy ( mong mọi người đừng nghĩ xấu về mình nghe :p ) "winner f*k prom queen" - nó toát lên cả một tính cách của một điệp viên Anh ( trong phim ) đấy tài năng và quyết đoán. Chúng ta cứ tự hào rằng trong năm nay chúng ta đã làm việc rất hết mình và rằng cho dù chưa có sự tiến bộ, nhưng điều đó là đáng để khích lệ, theo tôi thì đó vấn là "loser's mentality". Chỉ khi nào chúng ta biết nhìn thẳng vào kết quả, rằng chúng ta vẫn thuộc vào những nước nghèo nhất thế giới, vẫn thuộc vào hàng các nước có tỉ lệ tham ô cao nhất thế giới .... chứ ko phải là năm nay đã triệt hạ được bao nhiêu đại gia tham ô , hay đã sản xuất được hàng nghìn tấn gạo .... thì khi đó chúng ta mới biết cách để tiến lên, biết suy nghĩ theo cách của những người biết chiến thắng .
 
Chỉnh sửa lần cuối:
--Công nhận bài viết hay thật, chỉ trích đúng vào sự tự hào "vô sản" của thế hệ trước. Chỉ xin đưa ra vài góp ý nho nhỏ :D

Had Vietnam been wealthy and powerful a thousand

years ago, the Chinese, the French, the Mongolian, the Japanese, the

American would not have had the guts to attack us. Then we hadn't had

to spend a thousand years fighting.

--Nếu 2 quốc gia có 1 khả năng sản xuất tương đương nhau như Việt Nam và Trung Quốc thời Trung cổ thì thằng nào đất rộng hơn, dân đông hơn thì mở rộng được quy mô sản xuất hơn và đương nhiên là mạnh hơn, đánh được thằng nhỏ hơn.

--Hơn nữa, khi thằng Tàu nó oánh Hai Bà Trưng thì cũng tương tự như quân Mĩ thế kỉ 19 đàn áp dân da đỏ vậy, 1 bên vũ khí hiện đại từ đầu đến chân, 1 bên còn ở chế độ bộ lạc, vũ khỉ thô sơ thì đọ sao nổi.

--Còn thằng Mông Cổ hồi xưa thì tuy nó ở trình độ sản xuất kém hơn, nhưng lại chiếm được thằng Tàu và học được công nghệ mới, tiếp đó lại chiếm Ấn Độ, châu Âu. Nó ỷ chuyện thắng được các ông lớn nên đánh xuống 1 nước có diện tích nhỏ như Việt Nam cũng k0 lạ, bất kể là giàu gấp 10 lần nó. Lý do ah, hồi đó người ta oánh nhau dựa trên sức người.

--Còn nói về anh Mĩ thì nhìn bài học của ông Iraq. Giàu lên từ dầu mỏ, trước khi cấm vận được có chế độ y tế tốt nhất Trung Đông. Bây giờ thì tan hoang rùi.

--Trở lại "hàng ngàn năm trước", ông La Mã giàu có, quyền lực cũng phải suy tàn, nước Ý bây giờ đâu có được như cụ La Mã hồi xưa đâu. Thế nên nói là "nếu Việt Nam đã giàu có và mạnh từ hàng ngàn năm trước thì Tàu, Mông, Pháp, Nhật, Mĩ k0 dám oánh" có phần hơi vô lí.

=> Vị thế quốc tế bây giờ được quyết định bằng sự giàu có, đúng nhưng chưa đủ. Giàu mạnh nhưng quan hệ k0 thân thiện trước sau cũng bị quây. Thằng Mĩ được cho là giàu mạnh nhất thế giới nhưng vẫn phải có Liên Hiệp Quốc làm bình phong cơ mà.

--Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Những cái oanh liệt của quá khứ giúp chúng ta có bản lĩnh để nghĩ lớn và làm lớn. Nhưng thực ra vẫn là phải bản thân tự cố gắng, các cụ đã yên nghỉ rồi, k0 cứu giúp được đâu. Xem như trong Quốc hội nhà ta có bao nhiêu bác dám nghĩ lớn, làm lớn hay thực chất chỉ nghĩ nhỏ cho bản thân, cái gì cũng "dĩ hòa vi quý", nhỉ :p

--Góp ý 1 tí thế đã, thực ra đây cũng là bài viết hay, đáng tham khảo :D
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Trời, chịu cái đồng chí An này, có cái câu VD đó mà cũng đem ra phân tích thành cái bài dài dằng dặc thế này được :))
Theo tớ thì bác Attorney kia lấy VD là sức mạnh kinh tế có thể mua được hòa bình, chứ có ý gì khác đâu, bạn An cứ bình tĩnh cái đã nhỉ ;)
 
Trích dẫn:
Trích dẫn bài viết của Nguyễn Minh Hiền
sức mạnh kinh tế có thể mua được hòa bình


quay lại đọc phân tích của An, dear

Sức mạnh kinh tế "có thể" mua hòa bình. (1 câu nói: if the military is a nation's muscle, then the economy is its backbone.)

Và nghèo là 1 "sin" (tội). với phương diện, chúng ta có thể nói VN rất là nhỏ.

Tuy nhiên không có tội nào mà không redeem (sửa sai?) được cả, cho nên nếu chúng ta cố gắng sửa đổi và nỗ lực thì trong tương lai, chúng ta có thể khác. Còn làm thế nào...đợi mình học xong DH đã, bây giờ chưa đủ kiến thức để khẳng định.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Mai Hoàng Yến đã viết:
quay lại đọc phân tích của An, dear :)
Yes.... honey (j/k ), chưa hiểu đang muốn nói gì cả Én ạ, đọc lại thì ngại lắm :|
Chỉ ra điểm sai của tớ có tiện hơn ko, tớ đỡ mất công phải đọc lại ;)
Ý tớ là bài của bạn An gần như chỉ lặp lại những ý mà chị Đoàn Trang đã nêu ra trước đó, vẫn chưa thấy gì đặc sắc hơn !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên