Nước Việt Nam ta nhỏ hay không nhỏ?

Hoàng Long đã viết:
Dương Trung Quốc viết nghe thì hoa mỹ nhưng mà nhìn về khía cạnh phân tích thì hời hợt, không có gì sâu sắc cả. vẫn cái kiểu khoa môi múa mép, lấy từ hay chữ đẹp, ý tưởng tuyệt vời để che mắt những ai không để ý, lấp liếm đi những cái kém cỏi trong phân tích.
Thứ nhất, những gì mà Schroeder, phó thị trưởng Venice hay chú big shot vân vân nào đấy mà đồng chí Quốc khoe là từng gặp phát biểu về Việt Nam không có gì đáng để mà lấy làm sướng cả. đây là bọn chính khách, dân doanh nghiệp - nó có việc làm dính đến Vn thì nó tâng lên một tí... không có việc dính đến thì nó hơi đâu mà tâng làm gì. Phải nhìn thử xem Vn bây giờ nhận được bao nhiêu phần quan tâm của thế giới. ở Mỹ, nơi phát hành sách lớn nhất trên thế giới, có bao nhiêu cuốn viết về Vn - so với... Venezuela chẳng hạn - không hơn không kém là bao nhiêu đâu. Dân chúng nói chung có quan tâm đến Vn không? Một cuốn sách viết về Vn mới ra có nhiều người tìm đọc không? một bộ phim mới làm về Vn hay mới nhập từ Vn sang có nhiều người xem không? Sao kô nhìn vào những cái tầm thường như thế để mà đánh giá xem. trích ra vài câu nói của mấy thằng tai to mặt lớn nó ban phát cho thì có ích lợi gì?

2. Lời kêu gọi của DTQ là một lời kêu gọi sai lầm nếu không nói là nguy hiểm. cái quan trọng để vươn lên trong thế giới này bây giờ là biết chỗ của mình. kêu nghèo kể khổ để vay nợ thì sao? vì người ta kêu nghèo kể khổ để vay nợ thì người ta là loại không biết nhục à? vậy chăng là nên cương mặt lên, bắt chước bọn Bắc Triều Tiên, không thiết thằng nào con nào cả?

Việt Nam có phải là lớn hay nhỏ? Tất nhiên là nhỏ rồi. Việt Nam không phải là đại quốc - đừng bao giờ có cái tư tưởng đại quốc. Để phát triển thì tinh thần dân tộc là cần phải có. nhưng tinh thần dân tộc khác với tư tưởng đại quốc. suy nghĩ tiểu quốc khác với sự khiếp nhược.

VN chưa có nhiều Quốc Dân VN bởi vì vẫn còn những người như Dương Trung Quốc, những người vỗ ngực xưng là học giả nhưng viết ra chỉ rặt những lời tỉ tê... nghe thì có vẻ hay, đọc kỹ thì thấy với vẩn. thay vào chỗ DTQ, Vn cần những người biết hiệu triệu, biết viết những cái vừa hợp lý, vừa thấu đáo mà lại vừa được người dân hiểu và ủng hộ. Có thế thì mới có nhiều quốc dân VN được.
1-e hoàn toàn đồng ý với cái ý kiến thứ nhất của anh là bọn nó toàn dân chính trị, doanh nhân...cho nên vài câu gọi là xã giao như vậy là chuyện bình thường, nghe xong rồi đừng giữ trong đầu làm gì
=>>>tự lực cánh sinh, tự vận động vẫn là trên hết
Đó là góc nhìn thứ nhất

2-Riêng về Dương Trung Quốc, nên nhớ bác này cũng là 1 đại biểu quốc hội, và cùng với bác Nguyễn Lân Dũng gì đó là 1 số ít những ng có trí thức dám nói ra nhưng gì muốn nói ngay trong những phiên họp quốc hội.
Chứ chẳng như cái đám đa số đại biểu là cứ góp ý chung chung kiểu như năm nay cứ cố gắng hơn năm sau hay vì cái này vì cái kia

CHo nên ở đây, tuyy có nhiều điều phiến diện, nhưng nên nhớ đây là nhà sử học, những gì trong bài viết đều dựa trên cơ sở lịch sử
Và cũng xin hiểu cho,cái chữ nhỏ ở đây là trong "", câu tựa để của bài viết thì là dựa trên yếu tố lịch sử, của 1 nhà sử học. Và nếu dựa trên đó thì rõ ràng ng viết bài (Dương Trung Quốc) đủ khả năng đặt ra câu hỏi đó

Còn tự lực cánh sinh thì vẫn phải cần những lời kêu gọi động viên. Đôi khi có thể cho là nó đem nhiều sắc màu hồng, hay là mị dân, nhưng ko có nó,thì ko ổn đâu. Rõ ràng lời dấu hỏi của bài viết này là ko thừa giữa xã hội hiện nay.

Hiểu cho tác giả cũng là hiểu bài viết....
 
Giống như bác Long, em ủng hộ chuyện hô hào và vực dậy tinh thần của người dân (Tâm và Đoàn Trang chắc cũng vậy), nhưng nếu quá đáng và không chọn lọc thì không những không phục vụ mục đích kêu gọi mà còn phản tác dụng.

Em có một generalization này, chỉ là cảm nhận tức thời, không biết mọi người nghĩ sao?

Trung Quốc:
Hô hào=>tự hào về lịch sự=>yêu nước=>hành động=>yêu nước=>hành động...

VN
Hô hào=>tự hào về lịch sự=>tự hào=>tự hào=>tự hào=>tự hào...

Hết sức đồng ý với sự phân tích của anh Khoa. Nhưng đỉnh nhất vẫn là câu cuối cùng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
P.S: em xin đính chính 1 phát "lịch sử" chứ không phải "lịch sự" :)
 
:) Vì sao tự hào dân tộc trong lòng dân lại quan trọng đối với ông DTQ? Tại vì theo ông:

"Vậy thì Việt Nam có phải là một nước nhỏ hay không?". Và cả hai đều cho rằng nếu tâm thế của ta nhỏ thì đáng là nước ta nhỏ, nếu chỉ bó mình trong những ước vọng chật hẹp thì mục tiêu thoát khỏi nguy cơ tụt hậu là vô vọng. Còn như tâm thế ta lớn thì dám làm cái lớn và sẽ làm cho nước ta lớn, như cha ông ta đã tư duy và hành xử.

Có vậy thôi mà.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
"Tâm thế ta lớn thì dám làm cái lớn và sẽ làm cho nước ta lớn"

'dám là cái lớn và sẽ làm cho nước ta lớn' có thể CẦN tâm thế ta lớn. Cái này thì không ai phủ nhận được, không những đối với VN mà TQ, Mỹ, Ấn Độ...tất tần tật.

Nhưng, có phải nước nào có 'tâm thế lớn' đều dẫn đến 'dám làm cái lớn và sẽ làm cho nước lớn' không? Mình nghĩ khuấy động tinh thần và tâm thế của người dân ở nước VN thì không phải quá khó. Làm sao chuyển tinh thần thành hành động? Làm sao biến khát vọng thành hiện thực? Đây mới là thử thách thật sự của tất cả chúng ta, những người con đất Việt.
 
với lại anh thật, từ khi nào mà các cụ ngày xưa có "tâm thế lớn" thế nhỉ? một phần lý do vì sao Vn bây giờ vẫn còn ở đây là vì các cụ ngày xưa biết chỗ của mình. cái này DTQ phải biết rõ nhất chứ.
 
Nước ta sẽ nhỏ không có nghĩa là tâm thế ta nhỏ.
Tâm thế ta lớn không có nghĩa là nước ta sẽ lớn.
 
Pham Anh Khoa đã viết:
"Tâm thế ta lớn thì dám làm cái lớn và sẽ làm cho nước ta lớn"

'dám là cái lớn và sẽ làm cho nước ta lớn' có thể CẦN tâm thế ta lớn. Cái này thì không ai phủ nhận được, không những đối với VN mà TQ, Mỹ, Ấn Độ...tất tần tật.

Nhưng, có phải nước nào có 'tâm thế lớn' đều dẫn đến 'dám làm cái lớn và sẽ làm cho nước lớn' không? Mình nghĩ khuấy động tinh thần và tâm thế của người dân ở nước VN thì không phải quá khó. Làm sao chuyển tinh thần thành hành động? Làm sao biến khát vọng thành hiện thực? Đây mới là thử thách thật sự của tất cả chúng ta, những người con đất Việt.
Anh hỏi mà lại không trả lời được. Vậy thì sự khác biệt cụ thể giữa kêu gọi suông và kêu gọi để chuyển thành hành động ở đâu? Vậy thì ngày mai ta sẽ làm gì? Kêu gọi mọi người "Hãy Hành Động Đi!" ạ? Lời nói vẫn chỉ là lời nói, nó có giới hạn của nó.
Tốt nhất, đừng kêu gọi gì cả, cứ lẳng lặng mà làm. Không phải lúc nào cũng lên gân lên cốt, dùng những từ ngữ hoa mỹ mới làm người ta động chân động tay.
Chỉ có kiến thức mới làm thay đổi được thôi. Nếu giáo dục làm mọi người suy nghĩ hiệu quả và thực dụng hơn, chẳng cần phải kêu gọi gì họ cũng sẽ cố. Sở dĩ bây giờ cái văn hóa nó hủ lậu như vậy là do cái giáo dục nó lởm quá. Nói cách khác, em thấy nó chẳng khác gì ngu dân cả, nhất là ở nông thôn, điều kiện thông tin ở mức lũy tre làng và nhạc trẻ.
Sự chuyển biến thực sự về mặt lãnh đạo chỉ xảy ra khi thế hệ vô học cải cách ruộng đất chết tiệt.
 
Hoàng Long đã viết:
với lại anh thật, từ khi nào mà các cụ ngày xưa có "tâm thế lớn" thế nhỉ? một phần lý do vì sao Vn bây giờ vẫn còn ở đây là vì các cụ ngày xưa biết chỗ của mình. cái này DTQ phải biết rõ nhất chứ.
Các cụ có "tâm thế nhỏ" nhưng rất thâm trầm và uyên sâu về văn hóa. Xã hội có lề thói trật tự. VN bây giờ đánh mất tất cả những cái đấy, thêm cái tâm thế lớn nữa vào chỉ dẫn đến chỗ diệt vong.
Các cụ tuy "tâm thế nhỏ" nhưng đã có thời bắt nạt được Ai Lao, Chân Lạp, Xiêm. Đời Minh Mạng, vua Xiêm còn phải sang cống như ta sang cống Tàu vậy. Nên các bác cứ yên tâm là tâm thế nhỏ nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi.
Tóm lại là hữu xạ tự nhiên hương. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cứ có phải là tâm thế lớn thì mời giàu được đâu?
 
Nguyễn Thu Trang đã viết:
Anh hỏi mà lại không trả lời được. Vậy thì sự khác biệt cụ thể giữa kêu gọi suông và kêu gọi để chuyển thành hành động ở đâu? Vậy thì ngày mai ta sẽ làm gì? Kêu gọi mọi người "Hãy Hành Động Đi!" ạ? Lời nói vẫn chỉ là lời nói, nó có giới hạn của nó.
Tốt nhất, đừng kêu gọi gì cả, cứ lẳng lặng mà làm. Không phải lúc nào cũng lên gân lên cốt, dùng những từ ngữ hoa mỹ mới làm người ta động chân động tay.
Chỉ có kiến thức mới làm thay đổi được thôi. Nếu giáo dục làm mọi người suy nghĩ hiệu quả và thực dụng hơn, chẳng cần phải kêu gọi gì họ cũng sẽ cố. Sở dĩ bây giờ cái văn hóa nó hủ lậu như vậy là do cái giáo dục nó lởm quá. Nói cách khác, em thấy nó chẳng khác gì ngu dân cả, nhất là ở nông thôn, điều kiện thông tin ở mức lũy tre làng và nhạc trẻ.
Sự chuyển biến thực sự về mặt lãnh đạo chỉ xảy ra khi thế hệ vô học cải cách ruộng đất chết tiệt.

em Trang, chính xác như những gì em nói...đó là lý do tại sao anh sử dụng từ 'thử thách'.
 
Anh Khoa, chính xác như những gì anh nói.... Anh tìm ra cái 'thử thách' rồi thả nó đến tõm một cái. Anh không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cũng tìm ra thử thách cho cái đất nước này. Nhưng em không muốn anh là một người thả tõm, tìm ra thử thách mà không có cách giải quyết để mà cuối cùng lại trở thành một DTQ mới, đào ra được mãi những thử thách. Hai bài của anh nói đúng quá và nói ra những điều mà nhiều người khác khâm phục vì nó đúng. Nhưng nó không mới vì nó không nêu ra cách giải quyết.
 
Hoàng Long đã viết:
với lại anh thật, từ khi nào mà các cụ ngày xưa có "tâm thế lớn" thế nhỉ? một phần lý do vì sao Vn bây giờ vẫn còn ở đây là vì các cụ ngày xưa biết chỗ của mình. cái này DTQ phải biết rõ nhất chứ.

Em nghĩ thế này, bác Long ạ.


Thuở thô sơ, thiếu vắng khoa học kỹ thuật nên câu: Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa là cực chuẩn xác.


sức người sỏi đá cũng thành cơm. Còn có tâm thế sỏi đá vẫn chỉ là sỏi đá.
Tâm thế của người Việt xưa như ông DTQ đã viết: là được khẳng định, thừa nhận trong ghi chép và hành động lịch sử của các vị tướng, nhà trí chức, chính trị gia. Song, người Việt ta thể trạng vốn yếu ớt, thấp bé nhẹ cân. Nên với chiến tranh giáp lá cà thử hỏi làm sao không thua? Có đầu mà không có sức thì đành lực bất tòng tâm.

Việc di chuyển thời xưa chủ yếu bằng đường hải. Cho nên nước nào có lợi thế về mặt này dễ dàng nắm phần thắng: thắng lợi ngôi bá chủ của Anh lúc bấy giờ; bất lợi về mặt này dễ dàng nắm phần thua: thất bại thế chiến của Liên Xô. (Cái này bác Long học Khoa học chính trị chắc bác nắm rõ như lòng bàn tay)

Thế mới nói nước to hay nhỏ, giàu hay nghèo âu cũng là cái số. Nên thiết nghĩ chúng ta chỉ có thể làm hết sức những gì mình có thể. Còn sau đó thì giơ tay lên trời và đầu hàng Số Phận.


Thời nay thì lại là kỷ nguyên của trí tuệ, khoa học công nghệ. Con người đã được giải phóng rất nhiều về sức lao động. Cho nên yếu tố tâm thế lại càng cần và quan trọng hơn bao giờ hết để giúp rút ngắn khoảng cách giữa VN ta và các nước lớn khác 1 cách nhanh nhất và tiết kiệm nhất.

Phải không ạ?
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nguyễn Thu Trang đã viết:
Các cụ có "tâm thế nhỏ" nhưng rất thâm trầm và uyên sâu về văn hóa. Xã hội có lề thói trật tự. VN bây giờ đánh mất tất cả những cái đấy, thêm cái tâm thế lớn nữa vào chỉ dẫn đến chỗ diệt vong.
Các cụ tuy "tâm thế nhỏ" nhưng đã có thời bắt nạt được Ai Lao, Chân Lạp, Xiêm. Đời Minh Mạng, vua Xiêm còn phải sang cống như ta sang cống Tàu vậy. Nên các bác cứ yên tâm là tâm thế nhỏ nhưng tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi.
Tóm lại là hữu xạ tự nhiên hương. Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cứ có phải là tâm thế lớn thì mời giàu được đâu?

Đất nước không phải là 1 bông hoa đâu cưng ơi! ;)

"Vậy thì Việt Nam có phải là một nước nhỏ hay không?". Và cả hai đều cho rằng nếu tâm thế của ta nhỏ thì đáng là nước ta nhỏ, nếu chỉ bó mình trong những ước vọng chật hẹp thì mục tiêu thoát khỏi nguy cơ tụt hậu là vô vọng.

Ông DTQ viết. :)
 
Vì sao đứng trước hiện tượng hàng vạn người phụ nữ phải rời quê hương đi làm dâu xứ người trong một hy vọng thoát khỏi cảnh nghèo và cả nạn bạo hành trong gia đình mà không ai nghĩ đến một giải pháp để ngăn chặn ngoài nỗi bức xúc được phản ánh trên báo chí và liệu những người có trách nhiệm với đất nước có ai cảm thấy đó là nỗi nhục để tìm cách chấm dứt. Mời được càng đông người nước ngoài đầu tư vào nước ta, vay được càng nhiều tiền của thiên hạ được coi là thước đo của sự tín nhiệm của thế giới đối với Việt Nam. Nó mang lại những nguồn lực cần thiết nhưng mấy ai quan tâm đến tỷ trọng lợi nhuận rơi vào túi ai mà vẫn được tính vào một phần thành tựu GDP của đất nước và ai sẽ phải gánh vác để trang trải những món nợ đáo hạn? Và những cuộc đình công, bãi công của thợ thuyền giờ đây có còn làm nên một phần của truyền thống giai cấp hay không? Những vụ bê bối, tham nhũng bạc triệu đô la gây nên sự ồn ào trên dư luận và sự bận bịu của các cơ quan điều tra và xét xử mà chưa làm nên sự xúc động đến mức chẳng có một ai từ chức vì sự xấu hổ về trách nhiệm của mình, v.v và v.v...

Ông DTQ viết câu này mà không thấy kỳ kỳ ha: họ nếu là người có tâm thì ngay từ đầu đời thuở nào đã đi tham nhũng cơ chứ?
 
Tâm thế của người Việt xưa như ông DTQ đã viết: là được khẳng định, thừa nhận trong ghi chép và hành động lịch sử của các vị tướng, nhà trí chức, chính trị gia. Song, người Việt ta thể trạng vốn yếu ớt, thấp bé nhẹ cân. Nên với chiến tranh giáp lá cà thử hỏi làm sao không thua? Có đầu mà không có sức thì đành lực bất tòng tâm.

Cái này thì em lại thấy hơi thắc mắc. Theo em nghĩ thì từ trước đến nay chiến tranh của Việt Nam chủ yếu là dựa trên ý thức chiến thuật chứ chưa bao giờ có kiểu đánh " Lấy thịt đè người" cả :). Có đúng không ạ?

Còn về việc tham nhũng, theo em thì có người lúc đầu rất liêm khiết, nhưng chỉ một lần dính bùn thôi cũng đủ rơi vào vòng xoáy ma lực của tiền. Mà cũng lạ, những vị như thế, không gì là thiếu thốn, mà sao vẫn phải "ăn" nhỉ? Huống chi, giá Bùi Tiến Dũng trốn thuế, tham nhũng bằng nguồn tiền nào khác, đây lại tham nhũng và ăn chặn nguồn vốn ODA. Việc này chắc chắn sẽ làm suy giảm lòng tin khi nước ngoài đầu tư vốn vào Việt Nam. Ngoài ra, vốn ODA chưa chắc đã là tốt, theo em nghĩ thì còn nhiều khuất tất cũng như những tham vọng của các doanh nghiệp, các chính phủ nước ngoài khi đầu tư vốn này vào Việt Nam, phải không ạ?

Và trên hết, theo em nghĩ, điều mà Dương Trung Quốc muốn nói trong câu mà chị Trang bôi đen nghĩa là, việc tham nhũng ở Việt Nam đã trở nên "trơ" đến mức, ngay cả khi nó bị đưa ra ngoài ánh sáng, những " nhà tham nhũng" vẫn nhởn nhơ và coi như đó là việc " chả ra cái quái gì". Thế có phải là đáng lo không ạ?

Em chỉ nêu thiển ý thế thôi vì em đọc các bài viết của mọi người, thấy ai cũng có trình độ và cách nhìn rất đáng để em nể phục :) :).
 
Mình thấy cách tư duy của các bạn ở đây quả thực là rõ ràng rành mạch lắm. Các bạn đều là các nhân tài tương lai của dân tộc, của đất nước, các bạn thể hiện phong cách của một lớp trí thức trẻ có kiến thức, có tầm nhìn có tư duy và có sự tự tin rất cao. Có thể thấy rằng các bạn hầu hết đều khát khao làm được một điều gì đó thiết thực cho đất nước, cho dân tộc, cho cộng đồng và các bạn đều không ngại ngần phê bình, chỉ trích những gì các bạn cho là không thiết thực, là thiếu tính "khoa học". Duy chỉ có một điều mình thấy hơi ngạc nhiên là có lẽ vì các bạn giỏi quá nên là đôi lúc những lập luận, phân tích của các bạn trở nên soi mói, moi móc một cách không cần thiết, bỏ qua sự nhận thức cơ bản về mục đích, hoàn cảnh và khuôn khổ của bài viết.

Về câu hỏi của bác DTQ theo mình thì cũng không có gì là quá đáng cả khi xét về tiềm năng con người và chất xám của chúng ta. Người Việt hiện nay ngoài số lượng gần trăm triệu người Việt trong nước, còn một số lượng không nhỏ kiều bào đang sinh sống, học tập và làm việc tại các quốc gia trên khắp 5 châu. Trong số đó đã có rất nhiều người đang đảm nhiệm những cương vị trọng yếu ở các tập đoàn lớn, các cơ quan chính phủ của nhiều cường quốc và cũng rất nhiều người trở thành những nhà nghiên cứu khoa học lỗi lạc, có học hàm học vị cao tại các trường đại học danh tiếng. Vậy có thể nói rằng người Việt chúng ta đi ra ngoài đều không thua kém gì những dân tộc khác về mặt trí tuệ và khả năng lao động. Vấn đề chỉ là chúng ta thiếu khả năng đoàn kết và do những tàn dư của lịch sử nên đất nước chưa thể phát triển và lớn mạnh. Vậy có thể trả lời câu hỏi của bác DTQ rằng chúng ta sẽ không phải là nước nhỏ nếu chúng ta khơi dậy được tinh thần đoàn kết giữa các cộng đồng người Việt trong và ngoài nước đồng thời khắc phục được những trở ngại, ấu trĩ về cơ cấu chính trị, xã hội do lịch sử để lại. Trong đó để đạt được mục tiêu thứ 2 thì cần phải làm tốt mục tiêu thứ 1 tức là huy động được tinh thần đoàn kết của người Việt trên khắp thế giới.

Lịch sử ngàn năm cho thấy để huy động được tinh thần đoàn kết của người dân thì chúng ta chỉ có một vài phương thức và công cụ cơ bản sau:

+ Tôn giáo:
Có thể nói rằng đây là một công cụ và phương thức hiệu quả nhất để có thể không những khơi dậy tinh thần đoàn kết mạnh mẽ trong một cộng đồng, quốc gia lớn mà còn có thể dùng để tạo ảnh hưởng, chinh phục và đồng hóa các quốc gia khác. Rất đáng tiếc rằng tuy nước Việt Nam ta thời Lý, Trần, Phật giáo đã từng trở nên cực thịnh khiến cho vua quan và dân chúng một lòng đoàn kết theo tư tưởng của Phật giáo, khiến đất nước trở nên phồn thịnh, nhân dân no ấm hạnh phúc. Nhưng cho đến nay vì hoàn cảnh lịch sử tôn giáo bị dè bỉu cấm đoán, chà đạp, người người nghênh ngang tự đắc vỗ ngực cho rằng ta đây vô thần, ta chỉ tin ta chứ chả tin ai hết nên dân chúng mỗi người một chí hướng, mỗi người một lý tưởng, chủ nghĩa vị kỷ lên cao, chả ai chịu ai xã hội loạn lạc, mạnh ai nấy sống quả thực là một điều đáng tiếc.

+ Truyền thống lịch sử, văn hóa của dân tộc:
Có thể nói rằng yếu tố văn hóa, truyền thống của một dân tộc là chất kết dính mạnh mẽ nhất người dân của dân tộc đó lại với nhau, người cùng một dân tộc cho du đi xa tới đâu nếu gặp một ai đó có cùng lề lối văn hóa với mình cùng chia sẻ nề nếp tư duy với mình tự khắc sẽ cảm thấy gần gũi, thân thiết mà trở nên gắn bó đoàn kết hơn. Đáng tiếc rằng lịch sử dân tộc của chúng ta chiến tranh liên miên, trải qua hàng ngàn năm đồng hóa của hết bành trướng phương bắc lại đến thực dân phương tây ko có mấy khi được yên bình để có thể tích lũy gây dựng bề dày, nét riêng biệt trong truyền thống văn hóa lại bị lai căng ảnh hưởng quá nhiều nên cho đến nay văn hóa truyền thống vốn không có được nhiều cũng đang bị ruồng bỏ, lãng quên, đôi lúc còn bị người dân khinh bỉ ruồng rẫy cái khái niệm văn hóa người Việt Nam trở thành một cái khái niệm nhà quê cổ hủ lạc hậu, ấu trĩ khiến không ít tầng lớp dân chúng chỉ muốn thoát ly, hòa nhập với những nền văn hóa khác mà quên đi hẳn cái cội nguồn gốc rễ của mình. Khiến cho đôi lúc Tây Tàu thành bạn mà Ta thì lại thành thù.

+ 1 Lãnh tụ tinh thần:
Tuy không phải là một phương thức thực sự hữu hiệu, bền vững và lâu dài những cũng đủ để khiến dân tộc có thể đoàn kết chia sẽ chỉ hướng tư tưởng của người lãnh tụ đó trong một khoảng thời gian nhất định và đạt tới một mục tiêu nhất định. Lịch sử cho thấy khi quốc gia xuất hiện các bậc lãnh tụ lỗi lạc thì cho dù tư tưởng của người đó có điên cuồng đến đâu thì nhân dân cũng đều chịu ảnh hưởng mà một lòng một dạ hy sinh theo đuổi tư tưởng và lý tưởng của vị lãnh tụ đó. Hitle có thể gọi là một ví dụ điển hình. Nước ta cũng đã từng có Bác Hồ, tuy rằng cho đến ngày nay Bác vẫn còn là một hình ảnh đẹp trong lòng dân chúng nhưng những tư tưởng và lý tưởng của bác dã dần phai nhạt theo thời gian và dang dần bị lãng quên trong tâm trí người Việt. Một vị lãnh tụ mới đủ mạnh để hiệu triệu lòng dân đang là niềm hy vọng lớn và gần như là duy nhất của đại bộ phận trí thức Việt Nam hiện nay nhưng liệu có thể thành hiện thực được không khi mà những tâm huyết hết sức khởi đầu của những bậc trí thức tâm huyết dũng cảm dám nói thẳng, nói thật còn chưa kịp cất lên thì đã bị vùi dập bởi vô số tiếng nói khác theo chiến thuật biển người, liệu trong xã hội loạn lạc mà sự vị kỷ, thực dụng trở thành mốt thời thượng ngày nay thì liệu ai có thể chịu ai và liệu có ai có đủ dũng cảm để một mình đương đầu với một hiện thực quá đỗi khắc nghiệt như vậy?

+ Nhận thức một sự đe dọa to lớn cho quyền lợi của cả tập thể dân tộc:
Có lẽ đây là động lực đoàn kết thô sơ nhất vì hiển nhiên khi quyền lợi của một cộng đồng tập thể bị đe dọa thì tự khắc các cá nhân trong cộng đồng đó sẽ phải tự đoàn kết lại mà chống chọi. Nhưng nhân tố này chỉ có thể huy động được tinh thần đoàn kết ở cấp độ dân tộc khi mà bản thân vận mệnh của dân tộc đó bị đe dọa như chiến tranh, xâm lược... còn trong thời kỳ hiện nay khi mà xã hội bị phân hóa thành nhiều tầng lớp, cộng đồng khác nhau thì đây lại chính là trở lực lớn nhất ngăn cản sự đoàn kết ở tầm dân tộc. Vì bản thân sự đe dọa của một tầng lớp này lại trở thành quyền lợi của một tầng lớp khác do vậy xã hội sẽ không bao giờ tìm được tiếng nói chung. Rất đáng tiếc rằng đây lại chính là luận điệu được lặp đi lặp lại nhiều nhất trên rất nhiều phương tiện truyền thông, và từ các học giả uyên bác nhằm khơi dậy tinh thần đoàn kết của dân tộc. Hầu hết, họ hầu hết đều hiểu một cách mơ hồ rằng dân tộc của chúng ta đang bị tụt hậu, xã hội đang bị tha hóa... nhưng khi đi vào những lập luận cụ thể thì họ không thể nào tránh khỏi sa đà vào những cái "xấu" mang tính chủ quan của riêng họ mà quên mất rằng những cái mà họ cho là "xấu" đó lại được nhìn nhận là tốt bởi những người khác. Ngay như việc bác DTQ nói rằng vay nợ nước ngoài là xấu, là nhục thì đã bị sự phản đối ngay của những người làm kinh tế hay của những người ăn tiền trên cái sự xấu, sự nhục đó. Vậy rõ ràng có thể thấy rằng việc nêu lên thực trạng yếu kém tụt hậu của đất nước nhằm khơi dậy tinh thần đoàn kết của dân tộc là một cách thức tiếp cận không hiệu quả, lợi bất cập hại, ko cẩn thận còn đào sâu thêm cái hố ngăn cách giữa các tầng lớp, giai cấp khác nhau.


Xem ra thì bài toán đoàn kết vẫn còn bị bỏ ngỏ và chưa có hướng giải khả quan tuy vậy theo ý kiến chủ quan của cá nhân mình thì xét trên các khía cạnh chỉ có tôn giáo có lẽ là hướng đi dài lâu và bền vững nhất trong hoàn cảnh của đất nước chúng ta hiện nay, tiếc rằng vấn đề tôn giáo ở VN hiện giờ còn bị kìm kẹp rất nhiều chưa thể nào phát triển được.
 
Nhiệt liệt đề nghị các bạn và các đồng chí khien khien nhau ít thui nhớ. :p Không người ngoài người ta nhìn vào lại bảo bọn mình là "Anh chị hát, các em khen hay" và ngược lại. Nhớ. :p

@ Em Giang:

Cái này thì em lại thấy hơi thắc mắc. Theo em nghĩ thì từ trước đến nay chiến tranh của Việt Nam chủ yếu là dựa trên ý thức chiến thuật chứ chưa bao giờ có kiểu đánh " Lấy thịt đè người" cả :). Có đúng không ạ?

Thế á?
Thuở cưỡi ngựa, chèo thuyền, bắn cung, cầm gươm thì em bảo làm sao đánh 'du kích' trường kì hay đoản kì được đây? :D

Còn về việc tham nhũng, theo em thì có người lúc đầu rất liêm khiết, nhưng chỉ một lần dính bùn thôi cũng đủ rơi vào vòng xoáy ma lực của tiền. Mà cũng lạ, những vị như thế, không gì là thiếu thốn, mà sao vẫn phải "ăn" nhỉ? Huống chi, giá Bùi Tiến Dũng trốn thuế, tham nhũng bằng nguồn tiền nào khác, đây lại tham nhũng và ăn chặn nguồn vốn ODA. Việc này chắc chắn sẽ làm suy giảm lòng tin khi nước ngoài đầu tư vốn vào Việt Nam. Ngoài ra, vốn ODA chưa chắc đã là tốt, theo em nghĩ thì còn nhiều khuất tất cũng như những tham vọng của các doanh nghiệp, các chính phủ nước ngoài khi đầu tư vốn này vào Việt Nam, phải không ạ?

Thời sự trong nước chắc cưng rành hẳn hơn chị rùi, ha! ;)

Và trên hết, theo em nghĩ, điều mà Dương Trung Quốc muốn nói trong câu mà chị Trang bôi đen nghĩa là, việc tham nhũng ở Việt Nam đã trở nên "trơ" đến mức, ngay cả khi nó bị đưa ra ngoài ánh sáng, những "nhà tham nhũng" vẫn nhởn nhơ và coi như đó là việc "chả ra cái quái gì". Thế có phải là đáng lo không ạ?

:) Cưng nghĩ thế cũng phải lắm. Có điều hình như chị của cưng là người sống vội (dù muốn hay không :p) cho nên hễ đã bàn đến vấn đề là phải tính tới giải pháp liền ngay. Không không có thì chị thấy rất nhức nhối, cưng ạ. :)
 
Song, người Việt ta thể trạng vốn yếu ớt, thấp bé nhẹ cân. Nên với chiến tranh giáp lá cà thử hỏi làm sao không thua? Có đầu mà không có sức thì đành lực bất tòng tâm.

Cái này thì em lại thấy hơi thắc mắc. Theo em nghĩ thì từ trước đến nay chiến tranh của Việt Nam chủ yếu là dựa trên ý thức chiến thuật chứ chưa bao giờ có kiểu đánh " Lấy thịt đè người" cả . Có đúng không ạ?

Thế á?
Thuở cưỡi ngựa, chèo thuyền, bắn cung, cầm gươm thì em bảo làm sao đánh 'du kích' trường kì hay đoản kì được đây?

Báo cáo chị Trang và em Giang, "giáp lá cà" là thuộc về kĩ thuật tác chiến, "du kích" và "lấy thịt đè người" thuộc về chiến thuật tác chiến. Không có gì liên quan đến nhau và chiến thuật thì nó không phụ thuộc vào tương quan thể lực giữa các cá nhân ạ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Lâu rồi ko vào ams, thấy tranh luận sôi nổi quá, có vẻ mình lạc hậu quá roài...^^
 
Back
Bên trên