he doesn't mean thattttttttttttttttttttttttt!!!!!!!!!!!!!! gosh!
you're reading what he writes in a different way from the way he wrote it what you say about each word/sentence may be true, but not as a whole!
anh Minh nói về "các bạn trẻ có tư tưởng trên," em nghĩ là số đó không nhiều, ít nhất không bao gồm người viết bài.
Sau khi đọc lại chi tiết thì anh thấy quả là nội dung bài viết trên ko có ý như vậy nhưng mà thế thì có lẽ bạn ý nên sửa lại 2 câu kết luận cho phù hợp với nội dung diễn đạt hơn. Đây cũng là một trong những kỹ năng viết luận mà các em cần lưu ý vì thường người đọc sẽ chú ý tới phần mở đầu và kết luận rồi sau đó mới đọc đến các ý chính trong thân bài và các chi tiết trong từng paragraph. Do vậy nếu mở bài và kết luận ko khớp với nội dung chính thì rất dễ gây ra những hiểu lầm đáng tiếc.
Về nội dung bài viết trên thì anh chỉ muốn lưu ý các em một điểm là ko nên nhấn mạnh và tôn sùng chủ nghĩa cá nhân nhiều quá, tất nhiên hầu hết trong số các em ai cũng có hoài bão muốn tên tuổi mình được đề cao được trọng vọng và được ghi nhận trong quá trình đóng góp xây dựng quê hương. Và việc nêu ra những tấm gương sáng làm hình mẫu để mình học tập, noi theo là một việc tốt nhưng để có thể hiểu và đóng góp một cách thiết thực cho nước nhà thì anh nghĩ các em cần quan tâm nhiều hơn đến sức mạnh tập thể và tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái vì đó chính là thứ mà đất nước VN chúng ta đang rất cần. Phải nói rằng tài năng xuất chúng tầm cỡ thế giới trên mọi lĩnh vực thì VN chúng ta ko phải là hiếm nếu không nói là nhiều hơn so với nhiều nước trong khu vực và châu lục. Nhưng cái mà chúng ta thiếu đó chính là sự đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau giữa các cá nhân xuất chúng đó để tạo ra được một sức mạnh cần thiết đủ để làm đòn bẩy đưa đất nước tiến lên.
Là một người được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất quê hương anh có một điều rất bức xúc và bất bình về một tập quán cố hữu của một bộ phận không nhỏ người Việt Nam đó là rất coi trọng hình thức và danh vọng cá nhân đôi khi đến mức quá đà, làm nảy sinh trong xã hội những sức ép mang tính gượng ép, khuôn mẫu, hình thức vào sự phát triển của mỗi cá nhân khiến bản thân chúng ta không được tạo điều kiện phát triển một cách tự nhiên, không được sống cuộc sống của bản thân mình và không được phát huy sở trường của mình mà thay vào đó chúng ta phải sống trên những chuẩn mực, khuôn mẫu đã được định sẵn bởi cha mẹ, ông bà, họ hàng. Chúng ta bị biến thành cái bóng của anh chị em trong gia đình, thậm chí đôi khi là hàng xóm, con em của các ông bà làm cùng cơ quan cha mẹ mình...etc. Lúc bé chưa biết lẫy chúng ta bị bố mẹ, ông bà lật lên lật xuống cốt mong con mình biết lẫy sớm hơn con anh hàng xóm. Lúc được 2 3 tuổi chúng ta phải bò ra tập đếm, tập làm tính, tập bọ bẹ vài câu tiếng Anh cốt chỉ để bố mẹ, ông bà vác đi demo với họ hàng. Lúc đi học phổ thông chúng ta phải ngày đêm cắm đầu vào cả tá sách vở học thuộc như cháo chảy mà cuối cùng vẫn chả hiểu mô tê thế nào chỉ để bố mẹ không phải xấu hổ khi đi họp phụ huynh. Đến lúc vào đại học thì lại bị bắt phải chọn ngành giống bố mẹ hay những ngành kiếm được nhiều tiền để cho bố mẹ yên tâm, nở mày nở mặt với thiên hạ. Đến lúc cưới vợ cưới chồng thì phải chọn sao cho môn đăng hộ đối ...etc. Tóm lại là ở VN nhất là ở HN và các tỉnh phía bắc hiếm có ai ko bị ảnh hưởng bởi cái chu trình này, kể cả khi sống tự lập rồi chúng ta cũng khó lòng thoát khỏi những sức ép vô hình từ bạn bè, đồng nghiệp khiến mọi người đều chạy theo những thứ mang tính trào lưu, rất là phù phiếm, ko thiết thực và ko nhất thiết phù hợp với năng lực, sở trường của mình.
Tập quán trên làm cho cơ cấu lao động của VN rất thiếu tính đa dạng, tạo ảnh hưởng xấu tới sự cân bằng chung của cơ cấu xã hội và nền kinh tế. Khiến cho nhiều lĩnh vực tìm mỏi mắt cũng ko ra nhân tài trong khi đó có lĩnh vực lại gây ra sự cạnh tranh quá gay gắt, tiêu cực khiến cho nhiều nhân tài bị chèn ép, không phát huy được hết khả năng của bản thân mình. Đây chính là một sự lãng phí rất lớn và là chính là cội nguồn gây ra mâu thuẫn, mất đoàn kết, cạnh tranh đố kỵ lẫn nhau.
Quay trở lại vấn đề core competencies thì có thể chia ra làm hai loại. Một là ngắn hạn và hai là dài hạn. Ngắn hạn thì đã tương đối rõ ràng và ai cũng có thể thấy được. Có thể liệt kê một cách sơ lược như sau:
+ Với mức GDP per capita chỉ khoảng xấp xỉ 600 USD trong khi bình quân khu vực Asean là trên 1,200, TQ là trên 4,500 khiến nền kinh tế của chúng ta còn dư chỗ để phát triển mạnh và bền vững trong nhiều năm nữa mà không sợ lạm phát, bong bóng, over heat bất chấp quản lý vĩ mô còn nhiều bất cập.
+ Hệ thống chính trị độc đảng, ổn định với hình thức quản lý trung ương tập quyền có khả năng đưa ra các đường lối, chính sách, luật định lâu dài và nhất quán tuy ko hẳn là minh bạch và hiểu quả nhưng cũng tạo ra một lợi thế lớn so với các nước trong khu vực trong việc củng cố lòng tin cho các nhà đầu tư dài hạn.
+ Thị trường vốn trong nước còn rất sơ khai và ảm đạm, tỉ lệ quay vòng vốn còn rất thấp, các hình thức, phương pháp và công cụ huy động và quay vòng vốn còn rất hạn chế, các ngân hàng còn chưa phát huy được hết nội lực trong khi chỉ số rủi ro của VN trong mấy năm gần đây giảm mạnh khiến chúng ta đang trở thành thiên đường cho giới đầu tư ngắn hạn lẫn dài hạn. Điển hình là sự tăng trưởng mạnh mẽ và bền vững của thị trường cổ phiếu vừa qua cộng với sự xuất hiện như nấm sau mưa của các loại ngân hàng cổ phần, các quỹ đầu tư nước ngoài thực chất mới chỉ đánh dấu sự khởi đầu.
+ Thị trường tài chính tiền tệ gần như đang ở mức zero, các giao dịch tài chính tiền tệ hiện nay vẫn còn bị chính phủ kiểm soát rất ngặt nghèo, chặt chẽ, đồng VN chưa phải là đồng tiền được chuyển đổi tự do cộng với sự vắng mặt hoàn toàn của thị trường trái phiếu, MTN (medium term note) của các ngân hàng và doanh nghiệp (ngoại trừ trái phiếu chính phủ) hứa hẹn một triển vọng sôi động khi lĩnh vực này được mở cửa, khai phá trong tương lai khi VN ra nhập WTO.
+ Về công nghiệp chúng ta còn rất nhiều lĩnh vực có tỉ trọng kinh tế cao đang trên đà phát triển rất mạnh như lọc dầu, đóng tàu, xây dựng, công nghệ thông tin...etc. Đặc biệt việc hoàn thiện ngành công nghiệp lọc dầu sẽ giúp nền kinh tế giảm nhẹ ảnh hưởng của xu thế khan hiếm năng lượng đang diễn ra trên thế giới.
+ Về dịch vụ thì có lẽ là khỏi cần phải nói nhiều vệ sự phát triển đa dạng cả về hình thức số lượng lẫn doanh thu của nó.
+ Về nông nghiệp chúng ta cũng đang phát triển rất nhanh và mạnh về cả chất và lượng. Gạo VN đang có ưu thế rất mạnh so với gạo thailand, TQ và Ấn độ trên thị trường thế giới về cả giá thành lẫn chất lượng thể hiện qua hiện tượng khan hiếm gạo xuất khẩu vào cuối năm 2005 đầu năm 2006 vừa qua.
+ Một vấn đề nữa cũng hết sức quan trọng là trình độ dân trí của người dân VN cũng đang được cải thiện một cách mạnh mẽ và toàn diện nhờ sự bùng nổ về thông tin, internet, khoảng cách giữa các cá nhân được thu hẹp, nhịp độ sống tăng cao, môi trường sống thông thoáng khiến cho nhu cầu tiêu thụ và hiệu xuất lao động của mỗi cá nhân được nâng cao đáng kể tác động tích cực đến cả 2 mặt supply & demand là nhân tố gốc rễ làm cải thiện đáng kể bộ mặt xã hội và đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế.
Tóm lại có thể nói rằng xét trên góc độ ngắn và trung hạn (khoảng trên 10 năm tới) thì xã hội và nên kinh tế của chúng ta sẽ phát triển và trỗi dậy một cách mạnh mẽ thoát khỏi thời kỳ bế quan tỏa cảng, quan liêu bao cấp, trì trệ ấu trĩ, hòa nhập với nền kinh tế của các nước trong khu vực và nhìn chung cũng ko có nhiều điều phải lo lắng trên bình diện ngắn và trung hạn. Chắc chắn VN sẽ trở thành một điểm nóng đầu tư trong khu vực và thế giới có khả năng tạo ra ROI ở mức rất cao với mức độ rủi ro từ thấp đến chấp nhận được. Và như vậy theo anh nghĩ thay vì dè bỉu chê bai và quay lưng với đất mẹ VN thì các bạn nên hiểu rằng các bạn đang có một cơ hội hiếm có vô cùng ngàn năm có một và chỉ diễn ra khoảng trên 10 năm để các bạn có thể làm giàu và phát triển sự nghiệp một cách tương đối dễ dàng với cái mác Vietnamese. Các bạn càng thực dụng ích kỷ bao nhiêu thì các bạn lại càng phải khôn ngoan bám lấy VN bấy nhiêu ít ra là trong thời gian 10 năm tới. Còn nếu các bạn chỉ thích ngồi hưởng cơm bưng nước rót tận miệng thì lẽ dĩ nhiên là sẽ ko còn của ngon vật lạ cho các bạn nữa.
Còn trên bình diện phát triển dài hạn (khoảng trên 20 năm) thì theo anh là có khá nhiều điểm đáng phải suy nghĩ đòi hỏi sự cân nhắc, quan tâm sâu sắc tới nhiều mặt cơ bản của đất nước như các đặc điểm địa lý, văn hóa, tài nguyên, con người thậm chí các vấn đề về tâm linh, tôn giáo cũng cần phải được xem xét một cách nghiêm túc. Những vấn đề này dành cho các bạn thật sự có tâm huyết và tấm lòng với đất nước. Và nếu nhìn trên góc độ này thì có lẽ xu thế và cách thức phát triển hiện nay của VN có lẽ đáng buồn nhiều hơn là đáng vui. Dựa trên một thực tiễn là chúng ta hiện nay đang phát triển theo chiều hướng bám đuổi các nước khác một cách hấp tấp, vội vã, áp dụng rập khuôn, máy móc và thiếu cân nhắc các mô hình kinh tế, chính trị, xã hội của các nước khác mà thiếu đi những bản sắc, đường lối riêng của chúng ta khiến cho các giá trị nhân văn, đạo đức, thuần phong mỹ tục trong xã hội vốn là một lợi thế(competitive advantage) của các nước phương đông so với các nước phương tây bị chà đạp, khinh rẻ. Nói một cách trắng ra là chúng ta hiện nay đang phát triển theo hướng đánh đổi tương lai lấy sự phồn vinh tạm thời mang tính ngắn hạn trong hiện tại nhằm tạm thời trấn an lòng người, hòng che lấp, xóa nhòa những ung nhọt, bất cập ở khâu quản lý vĩ mô.
Nếu các bạn suy nghĩ một cách sâu sắc về xã hội tư bản hiện nay các bạn sẽ ngộ ra một điều rằng xã hội tư bản sở dĩ phồn vinh và hào nhoáng như vậy chẳng qua là nó chấp nhận đánh đổi và vật chất hóa các giá trị tinh thần, đạo đức và lương tâm để tạo cho bản thân nó nó một khả năng phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ về vật chất. Khi người người trong xã hội đều chỉ quan tâm và coi trọng đến vật chất thì tự khắc các giá trị vật chất sẽ có cơ hội nảy sinh, phát triển mạnh mẽ và các giá trị tinh thần sẽ dần bị lấn át, hủy diệt. Nói tóm lược là mục đích, động lực và hệ quả của một xã hội tư bản là khiến cho từng cá nhân trong đó trở nên tham lam hơn, thực dụng hơn và nảy sinh ra nhiều nhu cầu vật chất hơn khiến cho xã hội và nền kinh tế cứ thế mà phát triển không ngừng. Cứ theo cái vòng xoáy như vậy khiến con người sẽ dần dần bị chi phối hoàn toàn bởi các nhu cầu vật chất mà lãng quên, rẻ rúm các giá trị tinh thần. Điển hình nhất là xã hội Mỹ hiện nay, một xã hội mà chủ nghĩa thực dụng và vật chất đang thống trị khiến cho trong nội tại của nó nảy sinh ra rất nhiều nhu cầu, sở thích rất quái đản, đi ngược lại các quy luật tự nhiên và sinh tồn, chống lại các giá trị nhân văn cao quý của con người. Nhiều người có thể thấy nó thật là hoành tráng nhưng cũng có nhiều người thấy rằng nó thật là sa đọa, bẩn thỉu và xấu xa. Trong một tương lai xa, viễn cảnh về một sự tuyệt diệt có lẽ là một điều khó tránh khỏi nếu như nó vẫn tiếp tục phát triển và theo đuổi cái mô hình xã hội hiện nay.
Vậy để thoát khỏi viễn cảnh đen tối đó chúng ta cần phải có được những chiến lược, giải pháp để bảo vệ, duy trì các giá trị tinh thần, đạo đức cho thế hệ sau. Làm được như vậy chúng ta mới có thể đảm bảo được một tương lai phát triển vững chắc và lâu dài cho nhiều thế hệ sau.
Đây là một vấn đề khá hay các bạn có thể tiếp tục bàn luận.