Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!
Chị ui
( , em vào HAO lâu rùi mà chưa bao giờ post bài nào hết, toàn đọc thui :| . Nhưng hum nay, ngồi đọc hết 5 trang trong cái topic này của chị, thì tự nhiên em muốn post một cái gì quá
( Bài viết đầu tiên của em là viết cho chị-một người lạ đấy nha, chị thấy mình hạnh phúc chưa, chị phải cảm ơn em đi :x.
Em đọc bài của chị, toàn thấy chị sigh, mà em cũng vừa đọc, thỉnh thoảng lại sigh...
(
Ban đầu em đọc bài này, vì thấy chị viết về SN 16 tuổi của sis, mà em mới qua SN 16 tuổi được 1 tháng, nên mới đọc thử xem sao
. Đọc mấy bài đầu, em ghen tị với chị dữ, chị bít không?
) Chị chắc là dễ thương lắm này, học giỏi nữa này, và đặc biệt là tính tình thì rất kì quái
) (mà em thì rất rất thích những người tính tình kì quái đó :x ). 2 "con bạn thân" của chị lại có cái gì đó giống với mấy con bạn thân của em nữa chứ
) . Thế nên mới đọc mấy bài đầu, em đã thấy iu chị quá chừng, iu và ghen tị lắm đó 8-}.
Nhưng rùi đọc mấy bài sau, tự nhiên cứ vừa đọc vừa muốn thở dài, có cảm giác có cái gì nó cứ ngày một đè nặng, đè nặng trong ngực đó. (ngốc xít quá >_<). Hix, có mấy đoạn em suýt cry đó, nhưng mà tại hôm qua mới về quê xong, ngồi sau xe bố, gió tạt vào mặt, bây giờ đau mắt quá, nên chắc là không khóc được
(
(
(. Nhưng mà thấy chị khóc dữ vậy
( , đôi lúc cũng muốn khóc vô cùng. Đọc bài của chị, mới thấy em bé nhỏ làm sao.
Dạo này đôi lúc em cũng thấy bế tắc trong chuyện học hành, cứ tự hỏi mình chọn như vậy đã đúng chưa, giá như mà được chọn lại, rồi không biết những gì mình làm thì có đến đâu không, nhỡ lại tiền mất tật mang, nhưng “đã phóng lao thì phải theo lao”, dù sao thì cũng đã tiêu tốn một đống tiền của của bố mẹ rồi
. Cái con bé ngốc nghếch này, bây giờ có muốn lùi cũng không được. Nhiều lúc muốn bỏ quách mọi thứ đi cho rồi, thấy mệt mỏi và bất lực quá, nhưng rồi em lại nghĩ, mình học không chỉ vì bản thân, phải cố gắng lên.
>-
Đọc bài của sis, mới thấy nhưng khó khăn của em, chả là gì cả, chỉ như con kiến bé tí thôi
(. Em bây giờ, vẫn được ở bên cạnh bố mẹ, có khó khăn gì, thì còn có người giúp đỡ, chia sẻ, không phải tự mình gánh vác tất cả. Đọc bài viết của sis mà thương sis quá
(
(
(. Và tự nhiên em thấy em phải cố gắng lên, cố gắng để vượt qua những khó khăn nhỏ nhặt. Những khó khăn có lẽ là rất bé thôi, nhưng không hiểu sao, vẫn luôn khiến em thấy mệt mỏi. Trước đây, em chỉ việc phải cố gắng hết mình, còn những chuyện khác, để bố mẹ lo cho hết, đường đã rải sẵn trước mắt, chỉ việc bước đi. Nhưng càng lớn, thì càng có nhiều thứ phải tự quyết định, có những thứ, không dám nói với bố mẹ, vì không muốn bố mẹ lo. Hồi trước, sống sung sướng quen, nên bây giờ, có tí khó khăn cũng thấy mệt mỏi 8-| .
Em cũng rất muốn được đi du học, giống như chị vậy. Em vẫn biết rằng, đi du học, không chỉ đơn giản là học không mà thôi, sang đó, cái gì mình cũng phải tự lập, tất tần tật mọi thứ của cuộc sống, đều trở nên khó khăn, không chỉ đời sống vật chất mà cả tinh thần nữa, lúc đó, sẽ không có ai giúp mình, cũng không còn ai lắng nghe và chia sẻ với mình như trước kia, không phải chuyện gì cũng chìa tay ra xin giúp đỡ. Nhưng có lẽ em vẫn còn quá ấu trĩ, lại đánh giá cao mình quá
, cũng cứ luôn nghĩ như chị ấy “tụi nó làm được chẳng lẽ mình lại không làm được”, luôn nghĩ rằng “không có gì là không thể”, rồi còn nghĩ, đâu phải sang đó là mất hết bạn bè, mình có thể kết bạn cơ mà, con bạn thân của mình, mình cũng bám dính lấy nó chỉ sau 2 tháng gặp nhau đầu năm lớp mười đấy thôi. Vẫn cứ nghĩ rằng, chỉ cần mình cố gắng, thì sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng đọc bài của chị rồi, mới thấy mọi thứ thật không đơn giản, em cũng sợ cái cảm giác bơ vơ lắm, sợ cô đơn lắm, sợ không có ai để trò chuyện lắm (đọc bài của chị xong, quyết tâm của em chùng xuống một tẹo
) . Em cũng hay suy nghĩ vẩn vơ như chị ấy, nghĩ linh tinh, rồi tự làm khổ mình. Một chuyện bé như con kiến cũng có thể làm cho mình kiệt sức được
. Không biết nếu em rơi vào hoàn cảnh của chị, rồi sẽ thế nào. Đôi lúc em cũng giống như chị, chỉ muốn ngủ một giấc, ngủ thật ngon, không suy nghĩ, lo âu gì cả. Nhưng lại thấy yêu cuộc sống quá, nên muốn ngủ, nhưng không phải là giấc ngủ vĩnh hằng, chỉ là ngủ thật lâu, mà đến lúc tỉnh dậy, thì mọi thứ khó khăn đã qua đi hết rồi (cứ như nàng công chúa ngủ trong rừng ấy
)).
Em save bài của chị vào máy rồi, để bao giờ thấy mệt mỏi lại lôi ra đọc (chắc là sẽ mệt hơn quá
), và để thấy rằng, em vẫn còn hạnh phúc lắm. Em bây giờ đã 16 tuổi rồi, vậy mà vẫn được vui cười toe toét, được sống với bố mẹ và bạn bè, rồi có thời gian để nghĩ ra đủ trò linh tinh mà nghịch, dù thỉnh thoảng, vẫn có một số chuyện phải lo nghĩ, nhưng vẫn carefree lắm :x. Khi chị 16 tuổi, chị còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn em, mệt mỏi và bế tắc hơn em nhiều
(, thế mà vẫn vượt qua được, thì những chuyện của em, chẳng là gì cả đâu, cái quan trọng là mình tự cố gắng, là mình không đầu hàng.
Cảm thấy mình may mắn vì đã đọc bài của chị :x.
P/S: Hi vọng rằng, 2 tháng nữa, sẽ được thấy chị Thuỷ bước vào tuổi 17, mạnh mẽ và tự tin :x.
Có một cô bé 16 tuổi, mặc dù đang nhức mắt, nhưng vẫn cố gắng đọc hết bài của chị. (kể cả những chỗ font màu "mờ mờ ảo ảo" nữa cơ
).( Chắc sau lần này em tăng độ mất thôi 8-} )
Mong là chị cũng sẽ chịu khó đọc hết bài của em
>- ( bài của em dài mà lộn xộn quá
( )