Trần Bích Thủy
(candy_honey)
Điều hành viên
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!
.. tự nhiên ... thấy trống rỗng quá ... hôm nay .. lại 1 lần nữa nhận ra cái điều mình đã ngộ nhận quá ... không ngờ ... buồn thật ...
... biết làm sao đây ??? ... thấy dường như bị lạc rồi .. mất phương hướng rồi ... không còn nhìn rõ mình đang đi trên con đường nào nữa ... tất cả đều lạnh lẽo ... xung quanh ... mọi thứ chuyển động dường như là " mặc kệ cái con này " .. không biết phải vẽ cái cảm xúc bây h của mình bằng hình gì nữa ... không khóc được .. thấy nhói trong lòng ... thây đau lắm mà không biết làm sao đây ... bất lực thật rồi ...
....Vùa mới nhận ra thôi ... không tin đâu ... cứ ngỡ rằng là như thế ... vậy mà đâu phải như thế .... dường như càng ngày ... suy nghĩ của mình càng thay đổỉ nhanh hơn ... càng ngày càng fuss everything ... để rồi make 1 mountain out of a molehill ... thế đấy ... không tài nào suy nghĩ đơn giản được .. không tài nào đứng lại được ...
... không dám quay đầu lại ... nhưng cũng không thể ngửng mặt lên mà bước tiếp .. thấy bế tắc thực sự ...
.. vẫn muốn không lẻ loi ... vẫn nghĩ không đơn độc ... không cô quạnh ... vậy mà ...
... hôm nay ... đi dưới mưa ... nước mưa tát vào mặt ... bỗng chợt nhận ra ... đứng nơi đây 1 mình ... đang bước đi 1 mình ... không ai cả ... cô đơn và lạnh lẽo ... không cảm nhận được gì nữa ... thấy dường như đang lầm đường ... cái nơi này không đón chào mình .. không phải là dành cho mình ... vẫn luon biết thế mà ... nhưng không làm sao overcome được ...
... giờ thì muốn cười lắm ... muốn lắm mà không thể có được ... đã vắng thật rồi ... mất thật rồi ... xa rồi .... |-) ,,, bế tắc và bất lực ... còn có thể làm được gì nữa đây ... không gì cả ....
... giá mà ... 8-|
.. tự nhiên ... thấy trống rỗng quá ... hôm nay .. lại 1 lần nữa nhận ra cái điều mình đã ngộ nhận quá ... không ngờ ... buồn thật ...
... biết làm sao đây ??? ... thấy dường như bị lạc rồi .. mất phương hướng rồi ... không còn nhìn rõ mình đang đi trên con đường nào nữa ... tất cả đều lạnh lẽo ... xung quanh ... mọi thứ chuyển động dường như là " mặc kệ cái con này " .. không biết phải vẽ cái cảm xúc bây h của mình bằng hình gì nữa ... không khóc được .. thấy nhói trong lòng ... thây đau lắm mà không biết làm sao đây ... bất lực thật rồi ...
....Vùa mới nhận ra thôi ... không tin đâu ... cứ ngỡ rằng là như thế ... vậy mà đâu phải như thế .... dường như càng ngày ... suy nghĩ của mình càng thay đổỉ nhanh hơn ... càng ngày càng fuss everything ... để rồi make 1 mountain out of a molehill ... thế đấy ... không tài nào suy nghĩ đơn giản được .. không tài nào đứng lại được ...
... không dám quay đầu lại ... nhưng cũng không thể ngửng mặt lên mà bước tiếp .. thấy bế tắc thực sự ...
.. vẫn muốn không lẻ loi ... vẫn nghĩ không đơn độc ... không cô quạnh ... vậy mà ...
... hôm nay ... đi dưới mưa ... nước mưa tát vào mặt ... bỗng chợt nhận ra ... đứng nơi đây 1 mình ... đang bước đi 1 mình ... không ai cả ... cô đơn và lạnh lẽo ... không cảm nhận được gì nữa ... thấy dường như đang lầm đường ... cái nơi này không đón chào mình .. không phải là dành cho mình ... vẫn luon biết thế mà ... nhưng không làm sao overcome được ...
... giờ thì muốn cười lắm ... muốn lắm mà không thể có được ... đã vắng thật rồi ... mất thật rồi ... xa rồi .... |-) ,,, bế tắc và bất lực ... còn có thể làm được gì nữa đây ... không gì cả ....
... giá mà ... 8-|