Trần Bích Thủy
(candy_honey)
Điều hành viên
không thể phủ nhận 1 điều là dạo này e lại rất nhớ nhung rồi. thật là buồn cười đôi khi lại vẫn còn những cảm xúc từ hơn 3 năm trước. tất cả là tại anh. tại london đã để anh quay lại một lần nữa. tại duyên số đưa đẩy để chúng ta lại gặp nhau giữa nơi này. một lần nữa. thành thật mà nói. tình cảm em dành cho anh chưa bao giờ nhiều như ngày hôm nay. kể cả tháng 2 của 3 năm trước, em chưa bao giờ nghĩ về anh nhiều như bây giờ. . tại anh! tại anh đã luôn gần bên em như thế. đã đưa cho em bờ vai khi em ngủ. dịu dàng như thế. đã nắm lấy tay em giữa london bon chen. một lần nữa. ân cần như thế. đã chưa bao giờ quên ôm em mỗi khi em về. như một thói quen nhiều tình cảm như thế.
gặp nhau thì ngắn ngủi. kỷ niệm lại quá nhiều. những thứ dở dang lại đều quá đẹp. cái kết cứ mở ra đóng vào.
..
mở mắt ra để rồi bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình từ bao giờ. đến tận hôm nay em vẫn tự hỏi rằng lúc đó trong lòng anh đang nghĩ điều gì. tại sao lại nhìn em khó hiểu như thế. hay là thầm vui quá vì giật mình phát hiện ra là thật ra e cũng rất thích nhạc của anh?. : )
điều vẫn làm em buồn nhất. là câu nói lúc anh gọi e vào phòng tối hôm đó. làm em thực sự hoang mang không hiểu cuối cùng thì anh là một người thế nào. và em. là một người thế nào. với anh ..
em là một người con gái sống với lòng tự trọng rất cao đấy. thế nên câu nói ấy, dù ở 1 góc cạnh nào đó đã làm em rất vui, thì nó ở 1 góc cạnh khác, cũng lại làm em rất buồn. : ) ...
anh là một người đàn ông tốt. độc lập. trưởng thành. có bản lĩnh. có sự nghiệp. biết suy nghĩ. nhiều suy tư. nhiều tình cảm. nhưng đôi khi tình cảm lại đặt vào quá nhiều người..
dù gì câu chuyện của anh và em cũng sẽ không đi đến đâu. (bởi vì thầy bói bảo ko hợp tuổi đâu lol ). nhưng cuộc sống là thế. đã cho em những câu chuyện dở dang không có hồi kết. như thế. cuộc sống cứ đi. và câu chuyện của anh của em cũng đi. đi theo thời gian. như thế..
sẽ có nhiều những phút giây nữa trong tương lai. em sẽ vẫn bồi hồi nhớ về anh. anh của 3 năm 7 tháng trước. và anh của 1 tháng trước. .. nhớ về những tình cảm đã dành cho nhau. không ngần ngại. bởi vì đó là những kỷ niệm đẹp.
bởi vì em không bao giờ ép bản thân mình phải lãng quên những gì thuộc về quá khứ đẹp. chỉ vì hồi kết của nó không phải là a happy ending. no!. everything happens for a reason. vì thế e trân trọng mọi việc xảy ra trong cuộc sống của mình.
những gì là chân thành. em sẽ giữ ở lại.. ...
tình cảm anh dành cho em bấy lâu nay. e vẫn để ở đây.
đôi khi sẽ vẫn thầm vui cảm ơn thứ tình cảm ấy.
..
..
"ô chưa có người yêu mà lại có first kiss. em hay nhỉ"
người-yêu-xã-giao nhìn thẳng vào mắt em cười cái điệu cười muôn thuở ấy.
em thì chỉ biết cúi mặt xuống ngại ngùng rồi vờ nhìn đi chỗ khác như không để ý. không nghe gì hết.
em chẳng có một lý do biện bạch nào cho cái sự "ô hay nhỉ" đó của anh cả.
có những điều xảy ra mà chẳng vì một lý do gì hay không cần đến một sự logic tính toán nào hết..
em cũng không biết..
nụ hôn đầu. chỉ có thể trách london. trách mùa đông.. đã làm người ta có thể đến với nhau quá dễ dàng.
*
anh về hà nội. anh nói với họ london làm anh choáng ngợp. phải 2-3 tuần sau anh mới lấy lại được thăng bằng cho cuộc sống của mình.
anh nói đó như là tiếng sét ái tình.
em hồi ấy lại quá ngỡ ngàng. em không tin vào những gì đã và đang xảy ra.
điện thoại cứ đổ chuông. ngày này qua ngày khác.
em thì. không một lần đủ can đảm để nhấc máy.
em như là sợ mình sẽ bị cuốn vào một giấc mơ quá đẹp và mộng mị. em như là sợ nếu mình tiến lên một bước. thì sẽ tổn thương vô vàn sau này.
20. em hèn nhỉ. :d
đến cả 14.2 anh gọi sang e cũng không thể nghe đt.
bởi vì em không biết bản thân mình muốn đi tiếp. hay là lùi lại.
sự bối rối và lưỡng lự của em. sau cùng đã làm tổn thương tình cảm của cả 2 người. chẳng mấy bất ngờ..
6 tháng sau. gặp anh ở hà nội.
không gian khác. con người và những cặp mắt xung quanh lại quá nhiều.
em cứ rụt tay lại mỗi khi anh chạm tới.
em cứ lùi lại. lùi lại. như thế.
*
"em đang chơi với ... à?. em đừng yêu nó, nó không yêu em đâu!"
- ngồi đằng sau xe người duy nhất trái tim em đã từng dành chữ yêu đặt vào. bên anh lòng luôn cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ..
gió thu hà nội se se lạnh. câu nói không chút đắn đo của anh. tất cả dường như làm em cảm thấy mùa đông đã gần lắm rồi.
đang ấm lòng. nhưng sao tai lại lạnh..
từ lúc đó. em như dần dần gạt london và những thứ tình cảm chông chênh dành cho người "không-yêu-em-đâu" ra khỏi tim mình.
bởi vì em đã nghĩ, người đang ngồi trước mặt em lúc này, là người em yêu nhiều hơn, tin tưởng nhiều hơn, và là người muốn tốt cho em nhiều hơn..
*
em đã chưa bao giờ nghe lời anh nói.
bởi vì xung quanh bạn bè của em. có rất nhiều người chơi, đã từng chơi với anh.
chẳng một ai khuyên em nên-yêu-anh cả.
có những người còn không thích điều đó.
em thì chênh vênh..
"em hay nhỉ. lời anh nói thì không đáng tin phải không?"
lần đầu tiên thấy anh bực bội với mình. cũng là lúc biết được một khi giữa 2 người không thể có lòng tin. thì chẳng một thứ tình cảm nào cỏ thể đủ rộng và dài để níu chân cả 2.
năm ấy. tháng 9 hà nội đã là những kỷ niệm buồn.
vì bạn bè của mình. em đã từng có thời gian không muốn có gì qua lại với anh.
rồi thời gian đi qua. duyên số cứ mãi không hết.
cho đến tận bây giờ.
dù em đã làm anh từng buồn ít nhiều.
nhưng anh có lẽ không biết chính em cũng đắn đo và bấp bênh.
nhiều.
thật buồn cười. em không hiểu đến hôm nay em còn viết ra những điều này để làm gì.
có lẽ em vẫn thế. vẫn là người chỉ có thể trút lòng vào chữ. không thể nói thành lời. cũng chẳng mấy khi ngồi xuống chia sẻ với ai..
thế nào nhỉ. em bây giờ có trưởng thành hơn không. suy nghĩ và cuộc sống có còn bị ảnh hưởng từ cái nhìn của xã hội nữa không?..
ít nhất. gặp lại anh. thấy cả 2 đều đã lớn hơn rất nhiều rồi. là lớn từ trong suy nghĩ và hành động. lớn lên và già dặn đi ở một góc cạnh nào đó.
em cũng trầm hơn. nhiều rồi.
giá như không gặp lại anh ở london. thì có lẽ những tình cảm dành cho anh đã không quay lại. một cách vô duyên như ngày hôm nay!
hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.
thế mà bây giờ lại tình cờ mở chúng ra.. để vô cớ nhớ nhung về một ngày hôm qua.
"mong một hạnh phúc bình thường em nhỉ?"
.....
hôm nay em mới nhận ra. it's true. That "Life shrinks or expands in proportion to one's courage."
and my courage was always too little..
gặp nhau thì ngắn ngủi. kỷ niệm lại quá nhiều. những thứ dở dang lại đều quá đẹp. cái kết cứ mở ra đóng vào.
..
mở mắt ra để rồi bất ngờ bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình từ bao giờ. đến tận hôm nay em vẫn tự hỏi rằng lúc đó trong lòng anh đang nghĩ điều gì. tại sao lại nhìn em khó hiểu như thế. hay là thầm vui quá vì giật mình phát hiện ra là thật ra e cũng rất thích nhạc của anh?. : )
điều vẫn làm em buồn nhất. là câu nói lúc anh gọi e vào phòng tối hôm đó. làm em thực sự hoang mang không hiểu cuối cùng thì anh là một người thế nào. và em. là một người thế nào. với anh ..
em là một người con gái sống với lòng tự trọng rất cao đấy. thế nên câu nói ấy, dù ở 1 góc cạnh nào đó đã làm em rất vui, thì nó ở 1 góc cạnh khác, cũng lại làm em rất buồn. : ) ...
anh là một người đàn ông tốt. độc lập. trưởng thành. có bản lĩnh. có sự nghiệp. biết suy nghĩ. nhiều suy tư. nhiều tình cảm. nhưng đôi khi tình cảm lại đặt vào quá nhiều người..
dù gì câu chuyện của anh và em cũng sẽ không đi đến đâu. (bởi vì thầy bói bảo ko hợp tuổi đâu lol ). nhưng cuộc sống là thế. đã cho em những câu chuyện dở dang không có hồi kết. như thế. cuộc sống cứ đi. và câu chuyện của anh của em cũng đi. đi theo thời gian. như thế..
sẽ có nhiều những phút giây nữa trong tương lai. em sẽ vẫn bồi hồi nhớ về anh. anh của 3 năm 7 tháng trước. và anh của 1 tháng trước. .. nhớ về những tình cảm đã dành cho nhau. không ngần ngại. bởi vì đó là những kỷ niệm đẹp.
bởi vì em không bao giờ ép bản thân mình phải lãng quên những gì thuộc về quá khứ đẹp. chỉ vì hồi kết của nó không phải là a happy ending. no!. everything happens for a reason. vì thế e trân trọng mọi việc xảy ra trong cuộc sống của mình.
những gì là chân thành. em sẽ giữ ở lại.. ...
tình cảm anh dành cho em bấy lâu nay. e vẫn để ở đây.
đôi khi sẽ vẫn thầm vui cảm ơn thứ tình cảm ấy.
..
..
"ô chưa có người yêu mà lại có first kiss. em hay nhỉ"
người-yêu-xã-giao nhìn thẳng vào mắt em cười cái điệu cười muôn thuở ấy.
em thì chỉ biết cúi mặt xuống ngại ngùng rồi vờ nhìn đi chỗ khác như không để ý. không nghe gì hết.
em chẳng có một lý do biện bạch nào cho cái sự "ô hay nhỉ" đó của anh cả.
có những điều xảy ra mà chẳng vì một lý do gì hay không cần đến một sự logic tính toán nào hết..
em cũng không biết..
nụ hôn đầu. chỉ có thể trách london. trách mùa đông.. đã làm người ta có thể đến với nhau quá dễ dàng.
*
anh về hà nội. anh nói với họ london làm anh choáng ngợp. phải 2-3 tuần sau anh mới lấy lại được thăng bằng cho cuộc sống của mình.
anh nói đó như là tiếng sét ái tình.
em hồi ấy lại quá ngỡ ngàng. em không tin vào những gì đã và đang xảy ra.
điện thoại cứ đổ chuông. ngày này qua ngày khác.
em thì. không một lần đủ can đảm để nhấc máy.
em như là sợ mình sẽ bị cuốn vào một giấc mơ quá đẹp và mộng mị. em như là sợ nếu mình tiến lên một bước. thì sẽ tổn thương vô vàn sau này.
20. em hèn nhỉ. :d
đến cả 14.2 anh gọi sang e cũng không thể nghe đt.
bởi vì em không biết bản thân mình muốn đi tiếp. hay là lùi lại.
sự bối rối và lưỡng lự của em. sau cùng đã làm tổn thương tình cảm của cả 2 người. chẳng mấy bất ngờ..
6 tháng sau. gặp anh ở hà nội.
không gian khác. con người và những cặp mắt xung quanh lại quá nhiều.
em cứ rụt tay lại mỗi khi anh chạm tới.
em cứ lùi lại. lùi lại. như thế.
*
"em đang chơi với ... à?. em đừng yêu nó, nó không yêu em đâu!"
- ngồi đằng sau xe người duy nhất trái tim em đã từng dành chữ yêu đặt vào. bên anh lòng luôn cảm thấy bình yên một cách kỳ lạ..
gió thu hà nội se se lạnh. câu nói không chút đắn đo của anh. tất cả dường như làm em cảm thấy mùa đông đã gần lắm rồi.
đang ấm lòng. nhưng sao tai lại lạnh..
từ lúc đó. em như dần dần gạt london và những thứ tình cảm chông chênh dành cho người "không-yêu-em-đâu" ra khỏi tim mình.
bởi vì em đã nghĩ, người đang ngồi trước mặt em lúc này, là người em yêu nhiều hơn, tin tưởng nhiều hơn, và là người muốn tốt cho em nhiều hơn..
*
em đã chưa bao giờ nghe lời anh nói.
bởi vì xung quanh bạn bè của em. có rất nhiều người chơi, đã từng chơi với anh.
chẳng một ai khuyên em nên-yêu-anh cả.
có những người còn không thích điều đó.
em thì chênh vênh..
"em hay nhỉ. lời anh nói thì không đáng tin phải không?"
lần đầu tiên thấy anh bực bội với mình. cũng là lúc biết được một khi giữa 2 người không thể có lòng tin. thì chẳng một thứ tình cảm nào cỏ thể đủ rộng và dài để níu chân cả 2.
năm ấy. tháng 9 hà nội đã là những kỷ niệm buồn.
vì bạn bè của mình. em đã từng có thời gian không muốn có gì qua lại với anh.
rồi thời gian đi qua. duyên số cứ mãi không hết.
cho đến tận bây giờ.
dù em đã làm anh từng buồn ít nhiều.
nhưng anh có lẽ không biết chính em cũng đắn đo và bấp bênh.
nhiều.
thật buồn cười. em không hiểu đến hôm nay em còn viết ra những điều này để làm gì.
có lẽ em vẫn thế. vẫn là người chỉ có thể trút lòng vào chữ. không thể nói thành lời. cũng chẳng mấy khi ngồi xuống chia sẻ với ai..
thế nào nhỉ. em bây giờ có trưởng thành hơn không. suy nghĩ và cuộc sống có còn bị ảnh hưởng từ cái nhìn của xã hội nữa không?..
ít nhất. gặp lại anh. thấy cả 2 đều đã lớn hơn rất nhiều rồi. là lớn từ trong suy nghĩ và hành động. lớn lên và già dặn đi ở một góc cạnh nào đó.
em cũng trầm hơn. nhiều rồi.
giá như không gặp lại anh ở london. thì có lẽ những tình cảm dành cho anh đã không quay lại. một cách vô duyên như ngày hôm nay!
hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng.
thế mà bây giờ lại tình cờ mở chúng ra.. để vô cớ nhớ nhung về một ngày hôm qua.
"mong một hạnh phúc bình thường em nhỉ?"
.....
hôm nay em mới nhận ra. it's true. That "Life shrinks or expands in proportion to one's courage."
and my courage was always too little..