Trích dẫn bài viết của Nguyên Chương
Tâm sự với em Thủy vài câu!
Hic, đã lâu lắm rồi, anh mới ghé qua box này vốn dĩ anh là người ko thích tâm sự và vì văn chương ko giỏi lắm nên sợ viết ra làm mọi người ko hiểu những gì mình muốn nói
Hôm nay, vô tình đọc được topic này của Thủy, nó đã níu bước anh rất lâu, lần đầu tiên mà mình đọc được hết và hiểu tất cả những tâm sự kiểu nhật kí này. Cũng như Thủy, 1 người xa quê, chợt anh thấy xót xa nhìn lại tuổi trẻ của mình đang trôi xa, vô vọng và về 1 nơi mơ hồ. Anh đi nước ngoài cũng đã được gần 2 năm, cái khoản thời gian gấp 5,gấp 6 lần em Thủy đã xa nhà, buồn nhiều hơn vui, mất nhiều hơn được nhưng biết trách ai? Trách cho mình đã quá tự tin bước vào đời bằng cái vốn sống ít ỏi, bằng sự "cổ hủ" với bản thân- nhất quyết ko thay đổi trong môi trường mới, rồi đôi khi cứ hay tự vấn mình về 1 vấn đề quá phức tạp để làm gì? Cái nhận được cuối cùng chỉ là 2 chữ ê chề và lo lắng như em Thủy đã dùng. Anh hiểu được sự lo lắng trong lúc vui, sự hồi hộp sợ sệt những điều xấu ập đến với mình khi nụ cười khô héo chợt lướt ngang qua cái mồm.
Để nói về những khó khăn cuộc sống, thật là vô vàng Thủy ạ. Những gì em đang đối mặt anh ko chắc nó là khốc liệt nhất hay "nhẹ nhàng" nhất mà điều anh biết đó chỉ là thuốc thử, mà theo anh nghĩ hơi quá liều dành cho 1 con bé 16t như em. Bản thân anh ra đi từ năm 19t, trên tay chỉ là 1 cái túi xách, cái valise nho nhỏ, hành trang về vật chất chỉ có vậy nhưng trong lòng, em biết đó, "nam nhi" vừa qua tuổi 18 thì nhiều hoài bão, ước mơ, anh mang theo 1 "quyết tâm chiến đấu vì tương lai con em chúng ta, đập chết cha con em chúng nó", "sẽ chẳng ngại gian khổ, sẽ ko thể đầu hàng" ..... Nung nấu, mạnh mẽ, kiêu hãnh và hiếu thắng nhưng tất cả sụp đổ khi bước chân đến xứ người Và kể từ đây chợt nhận ra mình thất bại...
Tất cả đối với anh trở nên đột ngột xa lạ, xa lạ 1 cách thô bạo và tàn nhẫn. Ngày bước chân xuống sân bay, 1 mình lủi thủi đón bus đi tìm cái kí túc người ta đã sắp xếp cho mình nhưng ko có người đón mình. Bị mấy anh chàng Tây chạy taxi chăn hết 50€. Sau 1 thời gian ở dorm theo qui ước, anh sẽ được "tiễn" ra "khách sạn ngàn sao" (ngoài đuờng) Lúc đó vội vã tìm nhà, đi đến đâu cũng nhận được những cái lắc đầu lạnh lùng. Ngao ngán, thất vọng vì mình nghĩ có tiền trong túi thì thuê được nhà, nào ngờ biết bao nhiêu cái phức tạp kéo theo. Ba mẹ anh gọi điện sang hỏi thăm tình hình, anh đã thốt lên ba ơi, mẹ ơi làm sao đây, mùa đông đến rồi mà con vẫn chưa có nhà. Lần đầu tiên anh nghe được tiếng nấc của 1 người đàn ông mạnh mẽ như ba anh, còn mẹ thì thôi rồi, hát bài "hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng..." anh tưởng tượng mẹ anh khóc ngon lành như con bé 16t như em Và rồi sóng gió cũng qua, anh tìm được nhà vì gặp được 1 chủ nhà người Việt tốt bụng. Người ta cho anh thuê mà ko nề hà 1 thứ gì vì đơn giản bác chủ nhà đã từng là du học sinh. Anh lại tin tưởng cuộc đời.
Thuê được nhà, cuộc sống ko ngừng gia tăng hương vị và đã biếu thêm cho anh vài "đợt sóng thần". Một hôm tự dưng phát hiện trong account của mình mất gần 1000€, choáng váng, lảo đảo, chỉ muốn ước 1 điều, hihi giá gì nó là 1000VND. Anh nắm tay thật chặt, anh thở dồn dập vì biết mình đang đứng trước ngõ cụt, mất hết số tiền này, anh coi như ăn mày ở đây vì ba mẹ ko gửi kịp sang. Tìm hiểu lý do qua bank, biết được mình bị bọn kia nó lừa, chịu với đời Rồi một hôm đi khuya về, bị 1 nhóm 3 chú rệp(dân tị nạn đa số người ả rập) chặn đường cướp điện thoại, 1 mình tay ko chiến với bọn nó, cũng ăn 1 chai bia vào đầu, máu chảy ròng ròng nhưng cuối cùng cũng hạ hết bọn nó. Anh phải vào viện, lại tốn tiền.....
Những câu chuyện ở trên là tiêu biểu về khó khăn, hoạn nạn anh đã từng gặp từ ngày lưu vong nơi xứ sở lạnh lẻo hoàn toàn trái ngược với cái nóng hừng hực của SG. Viết ra để tâm sự và cũng để anh nói với em rằng cuộc đời là 1 đối thủ đáng gờm, nó có thể cho mình "ăn đòn" nhưng đôi khi nó lại dang tay chào đón mình với những thứ hay ho mới mẻ nhưng "chính mình" thì là 1 đối thủ ko dễ loại trừ em ah, 1 khi mình chưa thắng được "chính mình" thì mọi cuộc chiến sau này sẽ vô nghĩa. Em hãy từ từ, bình tâm suy nghĩ lại, tại sao mình buồn, mình lo, mình ức chế, mình hèn kém? Đơn giản anh nghĩ nguyên nhân bắt nguồn từ cái em sợ đối mặt với sự non nớt của chính mình. Em luôn cố đem "cái Thủy" hồn nhiên với nụ cười ngày nào để trốn tránh áp lực của cuộc sống, công việc hôm nay. Em sợ sự cô đơn và cảm giác trống rỗng ở cái nơi trống rỗng tình yêu thương gia đình, anh 2 và 2 bạn crazy của em...Như vậy cuộc sống, đúng như em nói thấy được thì lấn át (nói theo ngôn ngữ miền Nam là "mày thấy ngon mày làm tới hả ") và như vậy thì em sẽ "ngoan ngoãn" chìm trong nước mắt, stress và có khi tuyệt vọng. Lời anh khuyên em là hãy dùng sự dũng cảm đang ngủ quên trong mình để chiến thắng áp lực, chiến thắng cái suy nghĩ buồn chán tiêu cực. Và viết làm thiết thực là hãy ngồi xuống, uống 1 ly nước trái cây gì đó (anh thì anh uống bia ), suy nghĩ về những vấn đề mình phải làm, phải học, hoạch định cụ thể và đương nhiên tính trước, khi chuyện khó khăn ập đến em sẽ ko bỡ ngỡ ko chịu áp lực, tập cho phép mình đưa ra những quyết định cho bản thân, như chữ kí của em, có vấp ngã mới biết đau và quan trọng là cất nổi nhớ nhà vô 1 ngăn tủ gần tay em nhất, khi cần kéo ra nhìn qua rồi đóng lại cẩn thận nhẹ nhàng và sau đó tiếp tục những cuộc chiến đấu.
Với chút cảm xúc và kinh nghiệm ít ỏi từng trải, anh tâm sự để mong Thủy hiểu rằng ít ra còn có thêm 1 người hiểu em, chia sẻ và thông cảm cho em. Hãy biết quý sự đầu tư của bố mẹ dành cho em,hãy đầu tư cho sự đầu tư đó, đừng suy nghĩ về lỗi lầm vì ko ai có thể phạm lỗi thêm nữa khi đã được khoan dung nếu là người tự trọng. Đừng trả thù đời nhe em, phải làm sao cho nó "nể" mình, nó chỉ mang lại điều tốt đẹp cho mình thôi.
Oài, xỉn rồi, hôm nay Chương ko còn là Chương nữa roài. Thôi chào em, anh đi thi, chúc em sớm hồi phục căn bệnh nhớ nhà, mấy tháng đầu là thế, ko kìm nén được cảm xúc đâu. Heheh biết đâu 1 năm nữa, em ngồi đọc lại những tâm sự mà em đã viết ra, em lại thấy sao mình ngốc mà cứ thích khóc thế?
Chờ đợi và hi vọng sớm được chúc mừng cho sự trưởng thành của em
AC