Kỉ niệm đáng nhớ

Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

I thought I got it ... but ...

... just ..

... I lost it ... again .. I'm late .. yes I guess I'm always late ....

... I tell myself that I wont be down .. I wouldnt be upset ... but .. cant help it .. I feel lost ...

... I'm not happy .. I'm not upbeat ... .... I hate it ... what a 'sweet' lie ... what a fake dream ... what the hell I'm doing ...

... what a day .. what a life ... so damn it ... damn ...

.. hate u babe ... why u have to make things complicated .. why u have to push u so harsh ... damn .. u're silly girl .. be yourself .. be pleased ... be free ....

.. gone .. thing has gone .. so back to yourself ... back to your own life .. u re the best babe ... be cute .. be a sweet girl ^^ ... nothing's wrong now .. whatever ... it doesnt bother u anymore ... thing cant beat u up so easy right? .. :* ... upside down ... everything's over ... so short .. so damn it =)) =)) :)) ...
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

.. mệt mỏi thế ....

...... cuộc sống sao vô tình ....

.......... hồn em nơi phương nao .... lạc lối ....

.... h ... em sẽ sống vì em ....

............... sông hết mình .... em sẽ .... em sẽ ....

... tuổi 17 .. em sẽ sống với chính mình .... tạm biệt ưu tư .... tạm biệt những giọt nước mắt ...

.. 1 ngày mới .. em sẽ sống lại 1 cuộc sống .... thay đổi .... sẽ vui hay buồn? ....

....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

.. ye met u again after about 2-3 . maybe 4 months .. ^^ right? .. u re still handsome like that .. tall like that (I guess u re over 1.90 :shock: :|) .. should I say u re really an ideal guy ^^ ... at least to me, u re ... so handsome .. ye u re ... cool .. fashionable ... what else? .. nice .. so sweet as well ... 18 yrs old ^^ (đc đấy ;;) trai hơn 1 gái hơn 2 =)):p)

.. my heart did beat strangely .. the first time I saw u .. =)) it was like a dream.. ye .. u appeared as the coolest, sweetest, one of the most handsome guys I had seen .. ^^ well hehee u made me confused man ^^ ...

.. I still remember the first time u talked to me .. the room .. just u and me there ^^ ... u broke the quiteness ... and I did feel better when u started talking first ... ^^ .. good impressive in'it ^^ ...

.. today .. how can I say about it ... it was great ^^ ... to me it's over great =)) ... when u suddenly asked me my favourite music ... when u were around me nearly all the time ... when u let me listened to your favourite music with you ... ^^ .. when u yourself put one of the headphones into my ear ... ye my heart was so happy .. my face was a little hot =)) and my body was little shaking =)) ... stood beside u ...listened to the music with u =)) .. I felt really happy ...

... and when I accidentally bumped against u ... >.< .. woa first I didnt recognize it was u .. but when I knew it ... I just wanted to fell into u =)) =)) ... how shame =)) ... ye when u held my shoulder ... when u bowed down ... and asked ... I felt so so happy ..

... I know I will never be your girlfriend ^^ (I guess as I dont really wish I will become your gf =))) ... my feeling to u .. I dont call it love .. but ye it's a sweet crush ... u stepped into my life ^^ as a cool and sweet beauty gift God gives me ^^ ... u re my sweet dream ...

... I'm wondering when I will see u again :( ... :-< ... but thnx for today .. ^^ u made my day .. :x :*:* ... special guy .. ye u are .. :* ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Trần Bích Thuỷ đã viết:
Trích dẫn bài viết của Nguyên Chương
Tâm sự với em Thủy vài câu!

Hic, đã lâu lắm rồi, anh mới ghé qua box này vốn dĩ anh là người ko thích tâm sự và vì văn chương ko giỏi lắm nên sợ viết ra làm mọi người ko hiểu những gì mình muốn nói

Hôm nay, vô tình đọc được topic này của Thủy, nó đã níu bước anh rất lâu, lần đầu tiên mà mình đọc được hết và hiểu tất cả những tâm sự kiểu nhật kí này. Cũng như Thủy, 1 người xa quê, chợt anh thấy xót xa nhìn lại tuổi trẻ của mình đang trôi xa, vô vọng và về 1 nơi mơ hồ. Anh đi nước ngoài cũng đã được gần 2 năm, cái khoản thời gian gấp 5,gấp 6 lần em Thủy đã xa nhà, buồn nhiều hơn vui, mất nhiều hơn được nhưng biết trách ai? Trách cho mình đã quá tự tin bước vào đời bằng cái vốn sống ít ỏi, bằng sự "cổ hủ" với bản thân- nhất quyết ko thay đổi trong môi trường mới, rồi đôi khi cứ hay tự vấn mình về 1 vấn đề quá phức tạp để làm gì? Cái nhận được cuối cùng chỉ là 2 chữ ê chề và lo lắng như em Thủy đã dùng. Anh hiểu được sự lo lắng trong lúc vui, sự hồi hộp sợ sệt những điều xấu ập đến với mình khi nụ cười khô héo chợt lướt ngang qua cái mồm.

Để nói về những khó khăn cuộc sống, thật là vô vàng Thủy ạ. Những gì em đang đối mặt anh ko chắc nó là khốc liệt nhất hay "nhẹ nhàng" nhất mà điều anh biết đó chỉ là thuốc thử, mà theo anh nghĩ hơi quá liều dành cho 1 con bé 16t như em. Bản thân anh ra đi từ năm 19t, trên tay chỉ là 1 cái túi xách, cái valise nho nhỏ, hành trang về vật chất chỉ có vậy nhưng trong lòng, em biết đó, "nam nhi" vừa qua tuổi 18 thì nhiều hoài bão, ước mơ, anh mang theo 1 "quyết tâm chiến đấu vì tương lai con em chúng ta, đập chết cha con em chúng nó", "sẽ chẳng ngại gian khổ, sẽ ko thể đầu hàng" ..... Nung nấu, mạnh mẽ, kiêu hãnh và hiếu thắng nhưng tất cả sụp đổ khi bước chân đến xứ người Và kể từ đây chợt nhận ra mình thất bại...

Tất cả đối với anh trở nên đột ngột xa lạ, xa lạ 1 cách thô bạo và tàn nhẫn. Ngày bước chân xuống sân bay, 1 mình lủi thủi đón bus đi tìm cái kí túc người ta đã sắp xếp cho mình nhưng ko có người đón mình. Bị mấy anh chàng Tây chạy taxi chăn hết 50€. Sau 1 thời gian ở dorm theo qui ước, anh sẽ được "tiễn" ra "khách sạn ngàn sao" (ngoài đuờng) Lúc đó vội vã tìm nhà, đi đến đâu cũng nhận được những cái lắc đầu lạnh lùng. Ngao ngán, thất vọng vì mình nghĩ có tiền trong túi thì thuê được nhà, nào ngờ biết bao nhiêu cái phức tạp kéo theo. Ba mẹ anh gọi điện sang hỏi thăm tình hình, anh đã thốt lên ba ơi, mẹ ơi làm sao đây, mùa đông đến rồi mà con vẫn chưa có nhà. Lần đầu tiên anh nghe được tiếng nấc của 1 người đàn ông mạnh mẽ như ba anh, còn mẹ thì thôi rồi, hát bài "hãy khóc đi khóc đi đừng ngại ngùng..." anh tưởng tượng mẹ anh khóc ngon lành như con bé 16t như em Và rồi sóng gió cũng qua, anh tìm được nhà vì gặp được 1 chủ nhà người Việt tốt bụng. Người ta cho anh thuê mà ko nề hà 1 thứ gì vì đơn giản bác chủ nhà đã từng là du học sinh. Anh lại tin tưởng cuộc đời.

Thuê được nhà, cuộc sống ko ngừng gia tăng hương vị và đã biếu thêm cho anh vài "đợt sóng thần". Một hôm tự dưng phát hiện trong account của mình mất gần 1000€, choáng váng, lảo đảo, chỉ muốn ước 1 điều, hihi giá gì nó là 1000VND. Anh nắm tay thật chặt, anh thở dồn dập vì biết mình đang đứng trước ngõ cụt, mất hết số tiền này, anh coi như ăn mày ở đây vì ba mẹ ko gửi kịp sang. Tìm hiểu lý do qua bank, biết được mình bị bọn kia nó lừa, chịu với đời Rồi một hôm đi khuya về, bị 1 nhóm 3 chú rệp(dân tị nạn đa số người ả rập) chặn đường cướp điện thoại, 1 mình tay ko chiến với bọn nó, cũng ăn 1 chai bia vào đầu, máu chảy ròng ròng nhưng cuối cùng cũng hạ hết bọn nó. Anh phải vào viện, lại tốn tiền.....

Những câu chuyện ở trên là tiêu biểu về khó khăn, hoạn nạn anh đã từng gặp từ ngày lưu vong nơi xứ sở lạnh lẻo hoàn toàn trái ngược với cái nóng hừng hực của SG. Viết ra để tâm sự và cũng để anh nói với em rằng cuộc đời là 1 đối thủ đáng gờm, nó có thể cho mình "ăn đòn" nhưng đôi khi nó lại dang tay chào đón mình với những thứ hay ho mới mẻ nhưng "chính mình" thì là 1 đối thủ ko dễ loại trừ em ah, 1 khi mình chưa thắng được "chính mình" thì mọi cuộc chiến sau này sẽ vô nghĩa. Em hãy từ từ, bình tâm suy nghĩ lại, tại sao mình buồn, mình lo, mình ức chế, mình hèn kém? Đơn giản anh nghĩ nguyên nhân bắt nguồn từ cái em sợ đối mặt với sự non nớt của chính mình. Em luôn cố đem "cái Thủy" hồn nhiên với nụ cười ngày nào để trốn tránh áp lực của cuộc sống, công việc hôm nay. Em sợ sự cô đơn và cảm giác trống rỗng ở cái nơi trống rỗng tình yêu thương gia đình, anh 2 và 2 bạn crazy của em...Như vậy cuộc sống, đúng như em nói thấy được thì lấn át (nói theo ngôn ngữ miền Nam là "mày thấy ngon mày làm tới hả ") và như vậy thì em sẽ "ngoan ngoãn" chìm trong nước mắt, stress và có khi tuyệt vọng. Lời anh khuyên em là hãy dùng sự dũng cảm đang ngủ quên trong mình để chiến thắng áp lực, chiến thắng cái suy nghĩ buồn chán tiêu cực. Và viết làm thiết thực là hãy ngồi xuống, uống 1 ly nước trái cây gì đó (anh thì anh uống bia ), suy nghĩ về những vấn đề mình phải làm, phải học, hoạch định cụ thể và đương nhiên tính trước, khi chuyện khó khăn ập đến em sẽ ko bỡ ngỡ ko chịu áp lực, tập cho phép mình đưa ra những quyết định cho bản thân, như chữ kí của em, có vấp ngã mới biết đau và quan trọng là cất nổi nhớ nhà vô 1 ngăn tủ gần tay em nhất, khi cần kéo ra nhìn qua rồi đóng lại cẩn thận nhẹ nhàng và sau đó tiếp tục những cuộc chiến đấu.

Với chút cảm xúc và kinh nghiệm ít ỏi từng trải, anh tâm sự để mong Thủy hiểu rằng ít ra còn có thêm 1 người hiểu em, chia sẻ và thông cảm cho em. Hãy biết quý sự đầu tư của bố mẹ dành cho em,hãy đầu tư cho sự đầu tư đó, đừng suy nghĩ về lỗi lầm vì ko ai có thể phạm lỗi thêm nữa khi đã được khoan dung nếu là người tự trọng. Đừng trả thù đời nhe em, phải làm sao cho nó "nể" mình, nó chỉ mang lại điều tốt đẹp cho mình thôi.

Oài, xỉn rồi, hôm nay Chương ko còn là Chương nữa roài. Thôi chào em, anh đi thi, chúc em sớm hồi phục căn bệnh nhớ nhà, mấy tháng đầu là thế, ko kìm nén được cảm xúc đâu. Heheh biết đâu 1 năm nữa, em ngồi đọc lại những tâm sự mà em đã viết ra, em lại thấy sao mình ngốc mà cứ thích khóc thế?

Chờ đợi và hi vọng sớm được chúc mừng cho sự trưởng thành của em
AC

.. em không biết nói gì hơn khi đọc những dòng anh viết anh ạ .. lâu lắm rồi mới lại khóc .. công nhận đã lâu lắm rồi cái cảm giác bồn chồn nhớ nhà trong em mới lại quay về ... có lẽ mọi thứ xô bồ và dồn dập đến mức em không còn đủ thời gian để ngồi 1 phút nghĩ về ngày xưa , nghĩ về bạn , về nhà mình nữa rồi .. và cũng đã lâu rồi không ghé chân lại đây thăm cái topic này .. chợt giật mình thấy bài anh reply .. và cũng bàng hoàng tí nữa thì hóc nước lọc khi thấy anh Chương viết 1 bài dài đến thế ( chắc chắn phải cộng điểm bài này .. :D .. :) )...
... chẳng biết làm gì khi đọc bài của anh .. vừa đọc cũng vừa thấy cay cay sống mũi .. và không hiểu sao lại có thể khóc được nữa ...( có lẽ nhờ em mà văn anh đã lên 1 nấc thang mới chăng :&gt; :p )... hiếm khi đọc 1 bài của ai đấy mà lại ngồi ngẫm nghĩ nhiều như thế ... nước mắt cũng nhiều không kém ...
quả thật em phải cảm ơn anh nhiều lắm ... cảm ơn anh đã đọc những gì em viết trong này ... em những tưởng cái topic này xem ra chỉ có ý nghĩa với mình ... và chỉ có những người thực sự yêu quí em mới nán lại dành thời gian đọc nó ... vậy mà anh vào chia sẻ thế này .,.. quả thực em rất bất ngờ ...
... mỗi lần nhìn lại cái topic này lại thấy mình thật kém cỏi ... bây h , em có lẽ cũng lớn lên nhiều so với 4 tháng trước ... nên cũng không khóc tùm lum lên mỗi khi có khó khăn .. không kêu gào nhiều như trước nữa .. có lẽ cuộc đời đã dạy cho mình học cách sống vững vàng hơn và kiên cường hơn thì phải ... ngày trước mỗi lần vấp ngã .. lại thấy ghét cuộc sống xô đẩy phũ phàng như thế ...còn bây h ... chỉ lặng lẽ ngồi xuống và trách mình vô dụng ... và rồi lại tự cho phép mình cái quyền được lạc quan .. cho phép mình coi sự thất bại như 1 bài học mới của cuộc sống ... đôi lúc ... lạc quan quá nhiều rồi ... đã gắng vực dậy nhiều rồi nhưng cuộc đời vẫn âm thầm làm chùn bước mình .. lại thấy thất vọng vô cùng ...
... đọc những gì anh trải qua .. thực sự là em cũng hiểu ra nhiều điều lắm ... ngày trước ... 15 tuổi bước ra đời với vô vàn va vấp và sự ngược đại cuộc sống dành cho ... những tưởng mình là đứa khốn khổ .. những tưởng cuộc đời bất công với mình ... nhưng em đã nhận ra tất cả chỉ là sự đùn đẩy chính nghị lực sống kém cỏi của em gán hết vào cho cuộc sống khi 1 lần ... bất chợt nói chuyện với 1 người mà đến bây h phải cồng nhận là rất thân thiết với người ấy .. dù em mới chỉ biết anh ấy trong khoảng thời gian khá ngắn ( thấn thiết theo nghĩa trong sáng đấy nhé .. B-) :smoking: ) ...
... tối hôm đấy là 1 buổi tối khá dài ... lần đầu tiên chịu ngồi nán lại tới 3h sáng để nghe những gì 1 người xa lạ kể .. mặc dù 7h đã phải đi học sáng :|.. thực sự lần đầu tiên có 1 người ở đâu đâu , chỉ mới quen thôi , lại có thể chia sẻ với em những tâm sự khá sâu sắc như thế ... đêm hôm đấy là đêm khá mệt mỏi với anh ấy ... có lẽ mọi sự chịu đừng của anh ấy đã vượt quá khả năng ... vì thế mà anh ấy đã trút hết mọi chuyện vào cái màn hình máy vi tính trước mặt .... càng đọc những gì anh ấy viết càng thấy bản lĩnh sống của em quá nhỏ nhoi ... vẫn biết anh ấy lớn hơn em nhiều nên sức chịu đựng gian khổ , khó khăn cũng chai sạn hơn em ... nhưng .. dù gì chăng nữa em cũng đã thực sự kém cỏi khi phải đối mặt với những gian nan , những vấp váp ,... mà so với những gì anh ấy trải qua thì những điều đó chỉ là gió .. :)) .:)... công nhận nhờ có anh ấy mà đã thay đổi khá nhiều bản lĩnh , nghị lực sống cho em .. mỗi lần vấp ngã .. em luôn nhìn lại bài học của anh ấy để tực vực mình dậy ... và bây h ,,... khi đọc những gì anh viết thì có lẽ em đã có thêm nhiều điều hơn để nhìn vào và học tập mỗi khi thất bại ...

.... đọc lại cái topic của chính em .. em thấy nó khá nhí nhố và lộn xộn .. vậy mà anh ... chỉ là một HAOer như bao HAOer khác ... lại có thể bị níu lại đây và đọc hết đống trên kia thì thực sự là em thấy rất vui và yêu anh Chương nhiều lắm .. :x :p :) ... không phải ai cũng có những tâm sự giống em .. không phải ai cũng hiểu được hoàn cảnh của em .... dù nó khá nhẹ nhàng với nhiều người nhưng anh nói đúng , đối với em nó quả thật rất nặng nề và gian nan ... bởi vì em chưa đủ bản lĩnh để 1 mình chống chọi , 1 mình thách thức với mọi thứ .. :) ..
... ngày ấy em ra sân bay .. cũng như anh ... ấp ủ nhiều ước mơ chứ ... tương lai của mình là ở đó , ở xử sở xa lạ đó mà ...em ... tự tin và kiêu hãnh bước chân ra đời để sống tự lập ở cái tuổi mới 15 , 1 con bé còn quá nhỏ để hiểu hết những diều sắp xảy ra trước mắt ... ngày ấy .. em chỉ biết hy vọng , ước mơ và tin vào bản thân mình .. tin vào năng lực vốn có của mình mà mình đã đạt được ở Ams ... cứ nghĩ rằng như thế là đủ ... nhưng em đã sai lầm ..cuộc đời đã dạy cho em nhiều thứ hơn em mong ước ... đau xót nhiều .. khổ sở lúc nào cũng trọn vẹn ... nhưng chưa 1 lần thực sự hạnh phúc với niềm vui ... dường như sự vui mừng bao h cũng mỏng manh và dễ tan biến ... phũ phàng quá phải không anh .. nhưng đời là thế , anh nhỉ ?...

... vâng , ngày ấy .. con bé trong em vẫn hồn nhiên , ngây thơ và quá đỗi lạc quan vào tương lai rộng mở trước mắt ... em đã không biết rằng cuộc sống của mình từ ngày ấy đã rẽ sang 1 chiều hướng khác ... rẽ theo 1 ngả đường khác .. 1 lối mòn với quá nhiều đất cát bụi bặm ..
.... 15 tuổi đã xa nhà .. đối với em điều đó lúc nào cũng là 1 niềm tự hào ... và bây h em hiểu là cái gì cũng có cái giá của nó ..
.. ngày ra sân bay ... mọi người đưa tiễn ... không hiểu sao em đã không thể khóc được dù rất muốn cái cảnh chia tay phải thật xúc động như trong phim ( :)) )... và rồi khi không còn nhìn thấy ai nữa .. khi hình ảnh mọi người dần dần bị che khuất sau cánh cửa sân bay ... em lại tự dưng khóc ngon lành như 1 đứa trẻ .. khóc 1 cách vô thức ... có lẽ , tận sâu trong lòng , em hiểu được 1 phần nào đó những gian khổ em sẽ phải trải qua .. sẽ phải chịu đựng 1 mình ở nơi xa lạ kia .. nhưng không ngờ chúng lại khá nghiệt ngã đến thế với 1 con bé như em ..
... em đã khóc thật nhiều trong những ngày đầu sang đây ... tất nhiên rồi , ai cũng thế .. nhất là lúc đấy em mới 15 ... mọi thứ với em có lẽ mới chỉ bắt đầu .. và tất cả còn quá sớm để nhảy dồn vào xô đẩy 1 con bé mới 15 ! ...
.. nhớ nhà .. nhớ bạn bè , nhớ HN.... những cảm xúc như thế bao h cũng hiện rõ từng ngày trong mỗi đứa con xa quê ... nhất là những đứa bé bé trẻ trẻ ( :D :) ) và em không phải là 1 trường hợp ngoại lệ ... nhưng khóc nhiều rồi cũng thôi ... nhận ra có nhiều thứ để làm hơn là chỉ ngồi đó khóc lóc và tự đắm mình với qk đẹp đẽ ngày xưa ... đời đã để em lớn quá nhanh thì phải .. :) ..
... ngày sinh nhật 16 của em diễn ra quá đỗi bàng hoàng và vui sướng . có lẽ ngày ấy cũng là ngày cuộc đời em "rẽ sang 1 trang mới " , cuộc sống của em ngoặt theo 1 hướng mới ... 1 chiều hướng khá mù mờ và mông lung .. :) .. từ cái ngày cực kỳ " huy hoàng " đấy của em ... hàng loạt "sóng gió" vồ vập tới như báo hiệu 1 sự khởi đầu hơi quá cay đắng và khôc liệt thì phải ... nó như đánh dấu sự chấm hết của những tháng ngày sung sướng ... và thay vào đó là biết bao lo toan tính toán ... biết bao thăng trầm xảy ra ... ào ạt táp vào mặt 1 đứa bé con vừa mới bước qua tuổi 15 ...
... đúng vào ngày sinh nhật lần thứ 16 của em cũng là ngày em dọn ra ở riêng , dọn ra ở trong 1 căn nhà mà bên này người ta gọi là sharehouse .. với 1 con bé chưa bao h đụng đến nấu nướng ngoại trừ rủa bát như em thì chuyện ở riêng là cả 1 khó khăn rất lớn ... mấy người thuê phòng trong cái nhà nàyy đều chưa sang ... em 1 mình bơ vơ , trơ trọi giữa căn nhà mới toe .. không biết phải làm gì ?? phải bắt đầu từ đâu ... ??? .. bỗng thấy trống rỗng ... lại tự cười 1 mình để xua đi nỗi sợ hãi vào ban đêm ( :D ) .. và nhủ với chính mình rằng họ sẽ sang sớm ... chỉ cần cố gắng 1 thời gian nữa thì mình sẽ có bạn ở chung nhà .. sẽ không sợ ma nữa .. :) ... thế mà em đã phải sống 1 mình như thế suốt gần 2 tháng trời ... 2 tháng ấy với em có lẽ là cực kỳ khốc liệt ... 1 chuỗi việc xảy ra .. dồn dập ném vào mặt em .. 2 tháng ... có lẽ anh không thể tưởng tưởng được em nấu cơm "tài tinh" đến mức nào đâu .. nồi cơm điện thì em nấu thế nào chỉ thành cơm rang ..:| .. ( bó tay :( ) .. nấu thì không biết nấu món gì để ăn... chỉ biết lúi húi đi xem .. đi mua lấy 1 hộp thịt bò với hy vọng xào được cái gì đó như mẹ với bà vẫn làm ... thế mà đã không thể làm được .. gần 1 tuần em ăn "toàn cơm rang , rau bắp cải xào với thịt bò ".. :)) .. không biết nên cười hay nên khóc nữa ... thấy ngày đấy tủi thân quá .. 1 mình lủi thủi , hì hụi cố gắng . cứ cố gắng nấu với hy vọng 1 hôm nào đấy tình cờ nấu được 1 bữa ăn .. nhưng sự thật thì lại khá phũ phàng .... mãi sau này ... có 1 anh dạy em mua thức ăn , dạy em nấu thì mới khá hơn được 1 chút ... vẫn biết vạn sự khởi đầu nan .. nhưng không ngờ sự khởi đầu lại khá xót xa đến thế ... không biết kể cho bố mẹ nghe .. bố mẹ đã cười hay khóc ... nhưng biết được lòng bố mẹ chắc quặn đau thương cho đứa con gái xa nhà ... bố mẹ chỉ nghẹn ngào .. rồi động viên khích lệ em cố gắng ... mỗi lần thấy thư bố mẹ gửi sang .. là 1 lần nghị lực sống trong em bật dậy thì phải .. cõ lẽ thế mà nhiều lần tưởng như suy sụp .. mọi thứ đều nghiêng ngả ... vậy mà chính bố mẹ đã giúp em đứng lên ... có xa nhà mới hiểu được giá trị đích thực của gia đình .. có xa rồi mới hối hận... hối hận vì ngày đi , em đã không thể ôm chặt mẹ , chỉ có thể nắm tay mẹ , cười ngoan với mẹ .. mắt mẹ lúc đấy long lanh lên .. em biết .. em biết là chỉ 1 lúc nữa thôi mẹ sẽ khóc mất .. mẹ cũng thương con gái mẹ .. với em , mẹ em là người phụ nữ tuyệt vời nhất ... nhớ hình ảnh mẹ em lúc ở sân bay mà thấy lòng nhói lên .... cả hình ảnh của ông bà , của bố , của thằng em và 2 đứa em họ cũng dần hiện rõ trong em lúc này ... thấy thân thương quá ... thấy nhớ quá cái cảm giác được sống dưới mái nhà .. được che chở , được yêu thương ... ngày xưa mỗi lần chảy máu , đứt tay , dù là chỉ 1 vết xước bé tí cũng đã giẫy nẩy lên xót xa cho mình .. rồi uốn éo không chịu làm gì hết .. nhát là rửa bát ... còn bây h ... xước tay đến lần thứ bao nhiêu rồi cũng chỉ nhìn đấy rồi mặc đấy .. lâu lâu lại xoa đi , mỉm cười và bảo " rồi sẽ khỏi nhanh thôi " ... thế đấy ... giờ này còn có thể kêu ai ? có thể nũng nĩu với ai đây ,,.. chỉ có 1 mình ... đau cũng phải rửa bát , đau đến mấy thì vẫn phải cố mà cắn răng , mà lặng lẽ cho qua chứ biết làm sao .....
.... những gì anh trải qua thực sự khiến em thấy mình còn quá nhỏ nhoi và kém cỏi ... và nếu so sánh với bố mẹ anh hay bố mẹ em .. thì có lẽ .. cả 2 anh em mình sẽ không dám tin nữa ..có những nối xót xa , giày vò bị kìm nén mà có thể không bao h anh em mình nhìn thấy được ...
.. vâng , có lẽ em đã quá trưởng thành so với cái tuổi 16 của em .. suy nghĩ nhiều hơn ... va vấp với đời cũng nhiều hơn ... và có lẽ 1 phần nào đó cũng kháthiệt thòi , anh nhi ? :) ... ngày xưa .. mọi thứ của ngày xưa đều đã dần bị trôi lãng vào qk ... kể cả con bé của em ngày xưa .... đúng .. em luôn mòn mỏi đi tìm lại em của ngày xưa .. tìm lại hình ảnh 1 con bé chỉ biết cười .. em vẫn cố gắng tìm .. em không muốn cuộc sống của em sẽ chỉ luốn như thế này , 1 mình bước đi , tự cười 1 mình ...gượng gạo ... chỉ luôn như thế ... lủi thủi và trống trải... em đã học cách chấp nhận cuộc sống .. nhưng có những điều dường như không dễ dàng để cho đi ... để cho qua như thế ... em không hiểu tại sao .. nhưng em không muốn đánh mất em của ngày xưa và thay vào đó là em của hôm nay ... em không hề muốn điều đó xảy ra ... nhưng cuộc sống thay đổi và con người cũng thay đổi ... không bao h có thể làm trái ngược lại với quy luật của cuộc sống thì phải mặc dù người ta nói là mình có thể thay đổi cuộc sống .. có thể điều khiển số phận ... nhưng em không tin .. em "tin vào cuộc đời vốn không thể khác " ... :) ...
...
... đã sáng rồi .. :) . phải đi ngủ thôi ... em sẽ còn viết tiếp ... viết nốt những gì cần viết cho cuộc sống .... để trút bỏ những rào ngăn , những khó khăn vấp váp ... để sẽ từ đây .. bắt đầu 1 điểm xuất phát mới .. có thể sự khởi dầu này sẽ vẫn như thế .... vẫn giống như sự khời đầu của hôm qua , của ngày mai ... nhưng em vẫn sẽ cố gắng đặt niềm tin và hy vọng cho nó .. dù có mong manh thật đấy ,,... nhưng có lẽ cuộc sống cần tới hy vọng , cần tới niềm tin thì phải , anh nhỉ ! .. :)

1 lần nữa ... em cảm ơn anh nhiều .. vì anh mà em đã viết được những dòng như thế ... có lẽ nó cũng sẽ chỉ buồn cười như 1 lô lốc các bài post trên linh tinh của em trên kia ... nhưng ít ra .. em đã có thể giãi bày những gì em suy nghĩ và cảm nhận được từ cuộc sống , từ chính bản thần em ... để em hiểu rằng trên TG này ngoài gia đình và bạn bè .. ít nhất còn có 1 người có tâm hồn đồng điệu như em .. :) .. còn có 1 người chịu lắng nghe và hiểu cho những gì em nói .. :) ... vâng .. ạnh đã bước vào cuộc sống của em như thế .. tình cờ và khá thú vị .. cuộc sống của em lại 1 lần nữa thay đổi .. :) ..

" You should know your life can be changed in a matter of hours by people who don't even know you !"

... ôi hôm nay ngồi đọc lại những bài em viết trong topic này .. thấy sao ngày xưa mình lại negative đến thế... sao mình lại khổ sở đau đớn thế ... đúng ... vạn sự khởi đầu nan ... :-< .. ngày ấy đâu biết rằng sau 2 năm mình lại lớn lên nhiều như thế này ... ko còn khóc n` ... biết nấu cơm và học hành thì ổn chẳng khác gì hồi ở Ams ... ôi 1 thời lo toan đầy chua xót .... cái tuổi 15 16 của mình thật sao mà nặng nề đến thế ... đọc lại thấy tự thương mình .... ôi bé tí mà suốt ngày sỉ vả bản thân nghe đến não nề :)) ...
... ko sao ... trút khổ ra ngoài lòng cũng thấy thanh thản hơn .. sống cũng sẽ dễ dàng hơn ... và rồi để biết rằng mình có nghị lực sống .. mình có đủ bản linh để vững vàng trên con đường đời dù còn rất nhiều gian truân trước mắt .... có gia đình .. có bạn bè ... ta biết ta có 1 nơi để về ... 1 nơi để chạy đến mỗi khi quá mệt mỏi .. 1 nơi có thể ngủ yên bình khi đuối sức ... 1 nơi để ta nương tựa ... để ta lại có thể đứng dạy chạy tiếp ... đời 1 con người ... biết bao h yên bình sẽ về với ta ...

... hôm trước tự nhiên đi làm về ... ngồi trước máy tính .. rồi bật khóc rưng rức .... chẳng hiểu mình đã bị làm sao nữa ... khóc thút thít ko có 1 lý do nào .... khóc 1 hồi ... leo lên giường nằm ôm gấu lại khóc tiếp .. khóc ướt cả chăn ... nước mắt đầm đĩa chẳng hiểu tại sao ... khóc như sắp kiệt sức thật sự ,.... và rồi .. lại ngủ thiếp đi .. ngon lành ... 1 ngày mới lại bắt đầu ... mình lạ lắm cơ .. :-<

hôm nay anh T hỏi .. sao hôm trước tự nhiên lại khóc ... hic lại nhớ ra lúc đấy ko hiểu sao lại ngồi nhắn tin cho anh nữa :)) :)) chắc tại mấy hôm vừa rồi chat .. rồi mess với anh n` nên thói quen :)) .... 'chúng ta là bạn thân mà' anh nói như đùa :)) ...... anyway ... ít ra thì trong lúc này cũng có người hỏi thăm mình ^^ .. dù nhiều lần mình siêu bạc đãi anh ý :)) đại loại là "em ko chat đâu em đi ngủ đây" rồi sign out luôn :__: ...

... anh T hỏi xong ... lại ngồi ngẩn ngơ tự hỏi lòng ... sao hôm trước lại bật khóc thế? .. hâm ah ..? ... rồi tự trả lời ... chắc là lòng kìm nén nhiều thứ quá ... khi mà nước mắt đã lâu rồi chôn chặt trong tim ... tối hôm ấy là 1 tối .. để giải tỏa ... uh ... đúng giải tỏa ... trút mọi chuyện trong lòng vào giọt nước mắt ... và rồi 1 ngày mới lại bắt đầu ....

.. ngước nhìn nắng ... gió lộng ... em lại sống tiếp cuộc sống của 1 đứa con xa quê ....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Trần Bích Thủy đã viết:
... ôi hôm nay ngồi đọc lại những bài em viết trong topic này .. thấy sao ngày xưa mình lại negative đến thế... sao mình lại khổ sở đau đớn thế ... đúng ... vạn sự khởi đầu nan ... :-< .. ngày ấy đâu biết rằng sau 2 năm mình lại lớn lên nhiều như thế này ... ko còn khóc n` ... biết nấu cơm và học hành thì ổn chẳng khác gì hồi ở Ams ... ôi 1 thời lo toan đầy chua xót .... cái tuổi 15 16 của mình thật sao mà nặng nề đến thế ... đọc lại thấy tự thương mình .... ôi bé tí mà suốt ngày sỉ vả bản thân nghe đến não nề :)) ...
... ko sao ... trút khổ ra ngoài lòng cũng thấy thanh thản hơn .. sống cũng sẽ dễ dàng hơn ... và rồi để biết rằng mình có nghị lực sống .. mình có đủ bản linh để vững vàng trên con đường đời dù còn rất nhiều gian truân trước mắt .... có gia đình .. có bạn bè ... ta biết ta có 1 nơi để về ... 1 nơi để chạy đến mỗi khi quá mệt mỏi .. 1 nơi có thể ngủ yên bình khi đuối sức ... 1 nơi để ta nương tựa ... để ta lại có thể đứng dạy chạy tiếp ... đời 1 con người ... biết bao h yên bình sẽ về với ta ...

... hôm trước tự nhiên đi làm về ... ngồi trước máy tính .. rồi bật khóc rưng rức .... chẳng hiểu mình đã bị làm sao nữa ... khóc thút thít ko có 1 lý do nào .... khóc 1 hồi ... leo lên giường nằm ôm gấu lại khóc tiếp .. khóc ướt cả chăn ... nước mắt đầm đĩa chẳng hiểu tại sao ... khóc như sắp kiệt sức thật sự ,.... và rồi .. lại ngủ thiếp đi .. ngon lành ... 1 ngày mới lại bắt đầu ... mình lạ lắm cơ .. :-<

hôm nay anh T hỏi .. sao hôm trước tự nhiên lại khóc ... hic lại nhớ ra lúc đấy ko hiểu sao lại ngồi nhắn tin cho anh nữa :)) :)) chắc tại mấy hôm vừa rồi chat .. rồi mess với anh n` nên thói quen :)) .... 'chúng ta là bạn thân mà' anh nói như đùa :)) ...... anyway ... ít ra thì trong lúc này cũng có người hỏi thăm mình ^^ .. dù nhiều lần mình siêu bạc đãi anh ý :)) đại loại là "em ko chat đâu em đi ngủ đây" rồi sign out luôn :__: ...

... anh T hỏi xong ... lại ngồi ngẩn ngơ tự hỏi lòng ... sao hôm trước lại bật khóc thế? .. hâm ah ..? ... rồi tự trả lời ... chắc là lòng kìm nén nhiều thứ quá ... khi mà nước mắt đã lâu rồi chôn chặt trong tim ... tối hôm ấy là 1 tối .. để giải tỏa ... uh ... đúng giải tỏa ... trút mọi chuyện trong lòng vào giọt nước mắt ... và rồi 1 ngày mới lại bắt đầu ....

.. ngước nhìn nắng ... gió lộng ... em lại sống tiếp cuộc sống của 1 đứa con xa quê ....
Chào em Thủy,

Chị thú thật là không đủ thời gian và kiên nhẫn để đọc đc hết cả topic của em có gì em thứ lỗi nhé :) nhưng cũng cố gắng đọc hết đc bài em quote lại phía trên của anh Chương và em...Chị tự nhiên cảm thấy mình được đồng cảm chia sẻ nhiều.

Dạo gần đây, chị cảm thấy mệt mỏi kinh khủng khi phải sống một cuộc sống gần như không có niềm vui này mặc df cũng có người yêu thương hỏi ham chăm sóc mình hàng ngày, nhưng người ta cũng không đủ sức lấp được chỗ trống của gia đình của bạn bè, của không khí Hà Nội...Nhiều khi còn lại một mình, lúc chẳng có sách vở để khỏa lấp cái thứ nghèn nghẹn ở cổ mà không bật ra được, cũng chẳng thể nuốt vào nổi, cái thứ ấy chẳng biết gọi tên nó như thế nào nhưng nó làm cho mình rơi vào tâm trạng u uất, kiểu như người cớm nắng, đầu óc chẳng đủ minh mẫn để suy nghĩ... những lúc như vây những suy nghĩ ích kỉ và bất công đối với người ta cũng ác độc hiện ra một cách vô tình: " có người ta để làm gì khi người ta vẫn để mình buồn một mình, có để làm gì khi người ta chẳng hiểu được tâm trạng 1 đứa xa xứ như mình vì người ta vẫn hàng ngày đc vi vẻ với bố mẹ và gia đình...liệu mình có mệt mỏi đến mức mà tình cảm mình giành cho người ta cũng chẳng đủ sức chống chọi với cái sự "nhớ nhà" chung chung muôn thuở ấy. Nhưng rồi vẫn sực nhớ ra là nếu không có người ta yêu thương hết mực, chăm sóc không tính toán thì liệu bây giờ con người tâm hồn mình liệu còn được mấy phần nguyên vẹn hay chỉ còn mà một cái bóng đi về...
Nhiều lúc "chán" mà chẳng hiểu lí do, cuộc sống vẫn trôi chảy, học hành vẫn bình thường, ty vẫn đẹp đẽ, thử hỏi tại sao có lí do để "chán", thế mà vẫn...
Nhiều người xem ảnh mình hồi hè sau 2 năm mới được về chơi nhà thì bảo :" sao trông em ảnh ở VN trẻ hơn ở đây, còn mấy cái ảnh bên này nhìn chín chắn già dặn hơn", mình cũng chỉ cười trừ rồi "vâng" vì lí do thì đứa lười suy nghĩ như mình cũng tự biết, cùng là một nụ cười bất động trên những tấm ảnh thật đấy nhưng ánh mắt của vẫn đôi mắt ấy lại khác nhau hoàn toàn, một bên thì toát lên vẻ hồn nhiên, hạnh phúc,...một bên thì mắt buồn xa lắm mà mắt cũng chẳng cười được như bên kia nữa...
Ah Thủy thân mến, chị thì chị chẳng khóc được như em, không biết có phải do tính chị lì lợm từ bé, nhiều lúc nghĩ hay mình hời hợt, khô cằn, vô cảm nhưng chắc cũng không phải thế vì mỗi con người sinh ra đã có sẵn 1 cái thiên hướng tính nết trời cho, lại thêm vào hoàn cảnh mình được nuôi lớn lên như thế nào nữa, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người có một tuổi thơ riêng...Có lẽ cũng chính vì thế mà chị chẳng mấy khi khóc lóc được vì cảm xúc của chính mình nhưng lại nước mắt ròng ròng ngon lành khi xem film drama hay vì người khác bị đau...
Gần 3 năm trời, chat hay mail với mẹ chưa bao giờ bật ra được một câu "Con buồn quá mẹ ơi, con nhớ nhà, nhớ tất cả mọi người, mọi thứ thân quen..." mà chỉ biết kết thúc ở cuối mail hay chào mẹ bằng " Mẹ yên tâm nhé & Con yêu và nhớ cả nhà nhiều" Nhiều lúc chị tự hỏi liệu mình còn gồng mình được đến bao giờ nhưng nếu không làm như thế thì mình có còn là mình nữa không, đứa con gái suốt ngày bị mẹ đem ra so sánh với đứa em gái kém gần chục tuổi là "thiếu tình cảm với gia đình"...
Không hiểu sao mình không bao giờ tâm sự được chuyện buồn hay phiền lòng với những người thân yêu, từ mẹ, em gái cho đến con bạn nối khố hay ông anh kết nghĩa iu quí hơn cả ny... mà chỉ đủ dũng cảm để kể cho họ những thành công những niềm vui ít ỏi mà mình thu lượm được từ khi mình phải xa những co người thân yêu ấy. Nhiều khi lên YM cứ phải để off vì sợ họ "bắt được" thì bao cố gắng gồng gánh mãi cũng thành công cốc hết. Mình như thế thì có bất công với họ quá hay không, hay là bất công với chính bản thân mình. Nhưng biết làm sao, cái con bé sinh ra nó đã vậy, môi trường gia đình nó lớn lên cũng tạo cho nó thành cái thói đấy, bây giờ xấp sỉ 21 rồi liệu có còn sửa được không...
Bước chân ra ngoài đời từ lúc chưa đủ ngày để được làm "người trưởng thành", mặc dù vẫn chưa phải bon chen cơm áo gạo tiền nhưng quanh đi quẩn lại đã bước sang cái tuổi "đầu 2" mất rồi, hiều lúc thấy giật mình thảng thốt thấy thời gian trôi nhanh quá mà vẫn chưa làm được gì, vẫn chưa học được nhiều điều mà mình cho là thiết thực, nhiều lúc cũng buông xuôi theo guồng quay của cuộc sống rồi học hành...

Có lẽ tạm đến đây đã em Thủy nhỉ, chị sực nhớ ra là đến giờ chị đi học, chị cảm ơn em nhiều vì đã giúp chị có nơi để bắt đầu học cách chia sẻ, có lẽ chị chia những thứ chị viết ở trên thì chẳng ai thèm hay dám nhận nhưng dù sao cũng "trưng bày" được nó ra "mặt tiền" thế là cũng nhẹ nhõm đc bn rồi hihi :p Tí nữa phải đứng lên cân xem sụt được mấy kg rồi để bào tin mừng mình diet cho mọi người :p vì cái đầu to tướng nó được "tổng vệ sinh" thế cơ mà.
Dù sao cũng cảm ơn em Thủy nhiều nhiều, cho chị mạn phép được bisou em nhé 1 fat thôi cũng được :*...
Chào em, c ya soon :x
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

ôi múa ...

hôm nay đi múa về chẳng mệt .. chỉ thấy lòng bâng khuâng lạ .. thấy cảm giác được sống lại 1 cái gì đó mà mình đã khi nào đó bỏ lỡ mất ... uh văn nghệ ...

.. cả đời chẳng dám đi văn nghệ ... cao to thì chẳng bằng đc ai :)) ... múa may quay cuồng thì cũng chả phải tài năng xuất chúng ... nói chung là tự cảm thấy ko có duyên với sự xuất hiện trước đám đông ^^ nhờ ... thế mà ... uh mình đã thay đổi .... 1 ngày nắng ... hứng chí ... "em chỉ tập được vào chiều thứ 6 thôi chị ạ " ... "dạ rồi ạ em sẽ đi" ... 1 sự khởi đầu mới có muộn màng? ...

... hoạt động đi cho cuộc sống bận rộn ... sống đi em sống trọn lòng mình đi em .... life is so short ....

.. cũng chẳng biết mình có leo lên sân khấu múa may thật ko nữa >.< .. hình như là đội hình thừa ng` rôi ^^ ... ko sao đi tập cũng vui đâu cần cứ phải lên sân khấu ... nêu mà thừa ng` thì chắc mình sẽ ngồi dưới xem các chị biểu diễn mất ... :( ... thật lòng cũng hơi buồn đấy nhưng mà thôi ko sao babe ^^... take it easy ... :x ...

.. dạo này hăng hái hoạt động nhảy nhót thế ... uh thôi thì em hãy sống vì em nhé ... sống hết mình đi em ... hòa lòng vào đời đi em ... cuộc sống cần có lòng tin niềm vui và hy vọng ...

... 2 năm .. em đã sống 1 cuộc sống trắng đen ... và em biết h ... em cần màu cho đời em ... và em biết ... em phải tự đứng dậy vẽ tiếp bức tranh màu của đời em ...

.... đời em ... 1 bức tranh đang được tô màu ....

... nhưng ... sẽ là màu gì ....
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

hi chị Ngọc ^^ chị em mình thật là có duyên .. :D .. chị vừa mới post bài vào topic của em thì ngay hôm sau chị em mình đã tình cờ mà chat với nhau ^^ ... cuộc sống cũng nhiều điều bất ngờ lạ chị nhỉ ... ^^ ...

... em cảm ơn chị Ngọc đã chia sẻ tâm sự của chị với em trong topic này ^^ ...

hehee phải công nhận là em có duyên với Vnese students in France :p :mrgreen: ... duyên quá duyên quá ^^ ... sếp Kiên :x, anh Yogi, anh Thanh :)))), anh Chương, anh Hoàng hâm, anh caro :D.. tri kỷ Mai Trang, chị LL :D .. h lại có thêm chị Ngọc nữa .. ^^ hôm nào chắc em phải sang Pháp chơi thôi :p :mgreen: .. :x :*
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Trần Bích Thủy đã viết:
hi chị Ngọc ^^ chị em mình thật là có duyên .. :D .. chị vừa mới post bài vào topic của em thì ngay hôm sau chị em mình đã tình cờ mà chat với nhau ^^ ... cuộc sống cũng nhiều điều bất ngờ lạ chị nhỉ ... ^^ ...

... em cảm ơn chị Ngọc đã chia sẻ tâm sự của chị với em trong topic này ^^ ...

hehee phải công nhận là em có duyên với Vnese students in France :p :mrgreen: ... duyên quá duyên quá ^^ ... sếp Kiên :x, anh Yogi, anh Thanh :)))), anh Chương, anh Hoàng hâm, anh caro :D.. tri kỷ Mai Trang, chị LL :D .. h lại có thêm chị Ngọc nữa .. ^^ hôm nào chắc em phải sang Pháp chơi thôi :p :mgreen: .. :x :*
uhm em ơi sang chơi đi em nhé, cả nhà bienvenue em lắm lắm, chắc các anh chị và các bạn khác cũng nghĩ như chị thôi hì hì :x
Với cả chị cũng cảm ơn Thủy nhiều lắm, vì không hiểu sao chưa được gặp em nhưng đọc topic của em cùng với những dòng em viết ( trừ những bài =English dài dài 8-} :p) là máu "tâm sự" rất hiếm có của chị lại dâng trào, có khi hơi quá nhưng Thủy thông cảm cho chị nhé :x. Không hiểu có mấy người có thể có đủ kiên nhẫn đọc được hết tất cả những gì chị viết nhưng chị cũng đã rất vui vì được viết hết ra.... em ạ. Thân iu :x ^^
Hôm nay em đi văn nghệ hả em, chắc vui lắm nhỉ nghe em kể thì đúng là thế rồi, nghe em hớn hở thế :D lại làm chị chạnh lòng, hồi xưa ngày còn ở nhà chị cũng thích văn nghệ văn nghẽo lắm cơ hihihi, nói chung cứ hoạt động tập thể là chị thích.hihi kỉ niệm thì chị nhiều lắm, mai không phải đi học nên ngồi ôm máy ôn lại chuyện hồi mình còn trẻ vậy.0:)

Chị từ hồi bé tí mẫu giáo Mầm non B ở Phố Phan Chu Trinh, đã được đi thi bé khỏe bé đẹp nọ kia rồi, chả là mẹ với bà ngoại chị mát tay nuôi tốt nên chị bụ bẫm từ lúc mới đẻ cho đến...tận bây giờ ;;) hihi đứa nào ác khẩu thì bảo mình BÉO:(( ai yêu mến thì bảo PHÚC HẬU :x mở ngoặc đóng ngoặc tí hihi :p. Đấy vì thế cho nên các cô mẫu giáo cứ cho đi thi bé khỏe bé ngoan suốt. Hồi đấy sang Bungari thăm bố về vác được mấy cái vòng về để.............lắc, tự hào lắm, mới có gần bốn tuổi, người tròn ủng như hạt mít thế muh lắc vòng veo véo, thế là phần thi tài năng cứ đem vòng ra lắc thi được đến vòng TP HNoi thì bị trượt vì chị cuống nên vào nhầm nhạc, thế mà vẫn cố gỡ được cái giải KK được 1 cái ca nhựa hồng hồng có nắp với mấy quyển truyện thiếu nhi :x . À hồi chị lớp 9 đi đón con em chị mà vào phòng truyền thống trường vẫn còn cái ảnh chị bé tí đang ngoay ngoáy cái vòng đỏ đỏ hihi iu lắm :* ko hiểu đến tận bây h thì chắc không còn rồi hic hic...

Hồi cấp 1 Trưng Vương thì toàn được đi hát đồng ca vì được cái mồm mình to, cho nên cô Hạnh dạy nhạc (em có học cô Hạnh không em) hay cho vào để hát cho nó có khí thế :)) .
Hồi đấy chị còn đi học múa ở Cung Thiếu Nhi HN nên thỉnh thoảng cả nhà vẫn ngồi trước màn hình TV để xem màn các cháu tặng hoa các bac Đại Biểu, có khi chẳng thấy mình đâu bà ngoại vẫn cứ "kia kìa, Ngọc tồ nhà mình kia kìa:x "...Có hôm đi tặng hoa các bác ĐB nông dân các cô phải dặn trước :"Các bác có hỏi cơm có ngon không? thì đừng trả lời Cơm nhà cháu có sạn nhé 8-} !!!???!!!! hihi Hồi đấy chị còn thích học đần organ lắm mẹ bảo thi được vào lớp chọn thì mẹ cho học, hùng hùng hổ hổ thi vào xong thì mẹ bảo lo học cho bằng các bạn đừng để phải ra lớp ngoài thì ngượng lắm... thế là giấc mộng học đàn tan biến :((

Lên đến cấp 2 chị bắt đầu học tiếng Pháp nên thỉnh thoảng cũng được văn nghệ múa may hát hò trong mấy ngày Pháp Ngữ rồi cả Ngày Âm nhạc, sướng lắm, đến lúc này thì mình đã được lên chức "song ca, tam ca" chứ không còn đồng ca nữa vì dân Pháp ngữ vốn neo người hì hì với lại các cụ đã dạy rồi hát hay hơn là hay hát muh...Công nhận vui thật :p Được cái mình máu mê hét hò nên lại được luyện tập cho việc đứng trước đám đông ko biết sợ mà phải biết......liều :p

Cấp 3 ams cũng thế, cũng thỉnh thoảng có gì giơ tay đăng kí được là xin ngay một chân, không chỉ ở trường mà ở đâu cũng thế, liều nhiều đâm quen thói em ạ :D Hồi xưa chị nhớ có được biểu diễn ở 1 cái dạ hội cây nhà lá vườn tổ chức trong phòng tập của trường mình một lần, sướng lắm cũng phải đi duyệt như ai khi các bạn với các anh chị BTC bảo OK thì vui lắm nhưng cũng lo sợ mình trục trặc nọ kia thì lại xí hổ.

Ui nếu mà kể từng cái ra một thì chị sợ em Thủy chán chị mất, lại kêu chị già lẩm cẩm. :p
Tất cả những kỉ niệm ấy đều chỉ thuộc về riêng mình mà thôi..........chỉ riêng mình và có thể một vài người hiếm hoi thân thiết yêu quí nhất của mình nữa...
Bởi vì mình chẳng bao giờ đủ nổi bật để người ta chú ý đến mình, hình thức chiếu cố cho thì gọi là TB, không bị nổi vì mình béo ú là phúc lắm rồi hihi :p Học hành cũng không đủ giỏi để người ta phải nể nang đã thế lại càng ngày càng dốt vì bệnh .... lười :| Hát hò thì người ta thương là có lòng ham thích lại hát to khỏe nên người ta chấp nhận mình để lấy phong trào :D Đã thế tính tình lại lì lợm, thẳng tuột nên dễ làm mất lòng người khác :p mẹ mắng suốt muh vẫn không chừa.

Thế cho nên.....em ạ ...... chị bị chìm nghỉm giữa những nhân tài và trai thanh gái sắc của ams chúng ta ngay cả trước đây cũng thế thôi lúc nào cũng chìm nghỉm ah không vẫn gỡ gạc được thời "mẫu giáo lắc vòng" tí hihi
Nhưng chị vẫn cảm ơn ams nhất, em Thủy biết vì sao không, hihi vì ams đã tạo cơ hội cho chị gặp một người................... mà cả đời trái tim chị chỉ thuộc về người ấy,............... dù cho có lấy chồng đi nữa thì chồng chị cũng không thể thay thế thay thế được phần của người ấy trong trái tim chị ........ nhớ quá người yêu ơi............xin giới thiệu với em Thủy èn en: "Con bạn thân nhất của chị Ngọc" hihihi :D

Vì vốn tình chị như hổ vồ (papa nói thế nên hồi xưa không cho đi học võ với em Đỗ Việt :(() lại thẳng quá nghĩ gì nói đấy, bố mẹ lại nghiêm khắc ít cho đi chơi nữa nên rất chị có rất ít những bạn thật sự hiểu và yêu quí mình như mình vốn thế. Chị cũng hòa đồng với bạn bè đấy nhưng đối với các bạn mình cũng chỉ là 1 bạn cùng lớp mà thôi chứ không ai thật sự muốn hiểu mình nhiều hơn mấy câu nói đùa vui vẻ và mấy câu nói thẳng mất lòng ấy :| nhưng trừ "người ấy" ra :x

Bây giờ chị sang đây xa " người yêu", xa mấy quán "karaoke" hay bù khú với mọi người, mấy năm rồi chẳng thấy hát hò j, chẳng bù cho hồi trước, đứng rửa bát hát, đi tắm lại càng hát, đi theo tiếng gọi thiên nhiên cũng hát ;;) Có hôm cả nhà xếp hàng đi tắm đến khuya vì cứ tưởng mình bị "apple" không dám giục chứ ai biết mình đứng trước gương ê a :p

Vừa hôm nọ chị có thèng bạn cùng cảnh xa Tổ Guốc, nó nhắn YM kêu tao đang muốn đệm đàn bài này mà không có ai hát, mày nghe đi rồi thu chay xong gửi cho tao để tao ghép, nghe ngóng tập tành mấy hôm trời, hôm nay đi học về lại còn ra mua một quả mic thu cho nó "nuột" vì mic đi mượn rè quá b-) về nhà ăn vội ăn vàng ngồi đeo cái headphone như fi công ê a xong hớn hở gửi cho nó, đến lúc nó ghép nhạc xong hớn hở gửi lại thì thấy ngang phè phè, hóa ra bài đàn của nó là ghi gam cho giọng nam :-s muh không hiểu nó vác ở 4rum nào về :(( pó tay với thèng ku, hôm nay hoãn cả đoàn tụ với... để tận tụy với bạn bè thế muh 8-| 8-} :((
Nhưng muh không sao, vì chị vẫn rất vui vì có thèng bạn bí người cũng nhớ ra mình cũng hay thích bon chen hihihi :D :x Vẫn sướng !!!!!:*



Chắc Thủy đáng iu, dễ thương thế thì nhiều bạn lắm em nhỉ :x hihihi Chúc em luôn vui vẻ hạnh phúc với những người bạn tốt và chân thành của em.

À quên chúc em phát huy tối đa mầm non tài năng văn nghệ của em nữa :* :* :* :x :x :x
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

ui Thủy ơi, chị post xong bài trên vẫn bứt rứt lấn cấn chưa đi ngủ được :| đọc lại một tí mới thấy hóa ra tại mình xuyên tạc thành ngữ tục ngữ của các cụ. Các cụ bảo Hát hay không bằng hay hát thì mình lại dám lươn lẹo thành Hát hay hơn là hay hát:| :(:-s :(( b-) :)) Mong các cụ lượng thứ cho con, thiện tai thiện tai......
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

ôi đúng chị Ngọc ơi =)) em cứ ngồi băn khoăn nhẩm đi nhẩm lại cái câu "các cụ bảo" của chị =)) =)) :)) .. :mrgreen: ..

.. topic này em lập ra đầu tiên để mọi ng` vào tâm sự kỷ niệm .. rồi cũng như là chuyện vui buồn từng ngày hoặc của tuần của tháng của năm mà ... :p :mrgreen: .. tại chẳng ai vào thì em cứ thế viết cho riêng em thôi >.< .. chị Ngọc thích chị Ngọc cứ vào đây mà viết với em .. :mrgreen: .. nhiều lúc cuộc sống làm mình cảm thấy bí bách ngột ngạt ... khi mà ko thể tìm thấy 1 ai ở bên cạnh để tựa ng` vào ... để giải tỏa .. thì HAO chính là nơi em tìm đễn .. để bộc bạch những điều mình vẫn đang bấy lâu che giấu kìm nén ở trong lòng ... nhiều lúc em thấy trút được những nỗi lo .. nói ra được những gì đang rấy tê trong lòng ... quả thật là nhẹ nhõm đi rất nhiều ... mọi thứ khi mà ko còn cái cảm giác giấu diếm che đậy .. ko còn phải chôn chặt ở 1 nơi nào đó trong tim .... cái cảm giác được giải thoát .. cái cảm giác có thể sống lại 1 tâm hồn mới ^^ thực sự là vô cùng có ích ... :p :mrgreen: ...

... em sống xa nhà từ hồi 15 tuổi ... hồi đấy nếu ko có HAO ... em cũng chẳng biết em sẽ làm gì nữa ... khi mà con người ta ko thể tìm lấy cho mình 1 không gian riêng ... để gỡ bỏ những nút thắt nghẹn của cuộc sống ... có lẽ cuộc sống sẽ trở nên thật sự suy sụp và càng ngày càng đi sâu hơn vào những sợi dây chồng chéo ...

.. nếu chị NGọc nghĩ em có nhiều bạn thì ... :-s... em cũng ko biết là đúng hay sai nữa chị ạ ... cái cảm giác bạn thật sự mà em có được có lẽ chỉ mới vẻn vẹn 3 người ... 3 đứa bạn thân của em ... mỗi đứa 1 tính cách khác nhau .. một hoàn cảnh sống khác nhau ... nhưng em tin nếu 1 ngày nào đó em ko thể đứng dậy đi tiếp con đường phía trước ... em có thể dựa vào bọn nó ^^ ... cái cảm giác tin tưởng 1 ai đó .. giống như lời điệp khúc của Linkin Park rấy lên trong "In The End" ... - I put my trust in you - .. đối với em .. khi mà em có thể cảm nhận được cái cảm giác có thể nương tựa ... có thể phụ thuộc vào ... thì em biết .. em đã có 1 người bạn thực sự ...

... em cũng giống chị ... bố mẹ em ko nghiêm khắc nhưng phải sống và "hoạt động" có kỷ luật của nó .. :D ... em từ bé cho đến khi em rời khỏi Vn .. chưa bao h bố mẹ em cho phép em đi chơi lung tung sau h học cả ... học xong là về ... đi chơi dã ngoại với lớp thì okie .. nhưng rủ nhau bạn bè đi chơi loăng quăng với nhau là cần phải "đưa vào xem xét" ... học ở Ams 5 năm từ lớp 6 đến lớp 10 .. chưa 1 buổi dạ hội nào của Ams em được tham gia ... "buổi tối đi ra ngoài đường mấy chỗ đông ng` nhốn nháo ô hợp .. ko nên" ... >.< .. n` lúc cũng tủi thân lắm chị ạ nhưng mà bố mẹ cũng là muốn cho mình có nề nếp có gia giáo .. :mrgreen: .. nhìn lại thời học trò ... hối tiếc thì em cũng hối tiếc n` chứ .. .:mrgreen: ...

.. em là 1 đứa khó chơi hợp .. khó lắm chị ạ .. :mrgreen: .. nếu chỉ là bạn bè bình thường thì okie ... nhưng đã là bạn thân thì ôi thôi :p sóng gió thăng trầm cứ gọi là nổ bát đĩa .. :D :mrgreen: ...

.. em nhớ đứa bạn thân lâu nhất của em là N ...chơi với nhau từ năm lớp 7 .. cho đến tận bây h .... cái kiểu thân của bọn em nhiều lúc cũng .. phải mà như ko phải .. ko phải mà lại đúng là phải :-s :D .. kể ra 4 năm ... cãi nhau nhiều .. khóc cũng chẳng phải là ít ... nhưng mỗi lần làm hòa được với nhau là dường như hiểu nhau hơn và gần nhau hơn ... ngày xưa cũng ghen tị ganh đua với nhau ... thế mà rồi dù có thế nào vẫn chơi với nhau ... em lại nhớ hồi đấy ... trưa nào N cũng đạp xe qua nhà em rủ nhau đi học ... 2 cái tiếng "Thủy ơi" giữa 12h trưa hàng ngày đã trở nên quá quen thuộc với cả ... khu phố ... nhà em .. >.< ... như 1 cái chuông đồng hồ tự động :)) ... ôi nhớ lại cái thời đạp xe giữa 1 ngày trưa rát nắng ... ^^ mồ hôi mồ kê nhễ nhại đầm đìa... cái cặp đi học nặng cũng phải đến 2-3 cân ... :-< ...

.. em lại nhớ rồi .... nhớ Hà nội .... 12h30 ....
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Trần Bích Thủy đã viết:
( tiếp :) )
.... đọc lại cái topic của chính em .. em thấy nó khá nhí nhố và lộn xộn .. vậy mà anh ... chỉ là một HAOer như bao HAOer khác ... lại có thể bị níu lại đây và đọc hết đống trên kia thì thực sự là em thấy rất vui và yêu anh Chương nhiều lắm .. :x :p :)
Anh cũng đọc 1 ít thì em ko ghét anh nữa mà sẽ yêu anh chứ :D :mrgreen:
Trần Bích Thủy đã viết:
hôm nay anh T hỏi .. sao hôm trước tự nhiên lại khóc ... hic lại nhớ ra lúc đấy ko hiểu sao lại ngồi nhắn tin cho anh nữa :)) :)) chắc tại mấy hôm vừa rồi chat .. rồi mess với anh n` nên thói quen :)) .... 'chúng ta là bạn thân mà' anh nói như đùa :)) ...... anyway ... ít ra thì trong lúc này cũng có người hỏi thăm mình ^^ .. dù nhiều lần mình siêu bạc đãi anh ý :)) đại loại là "em ko chat đâu em đi ngủ đây" rồi sign out luôn :__: ...
Anh đây rồi :D ;;) Thủy chân cong nhớ bỏ tật ngoáy mũi đi nhé,vừa khóc vừa ngoáy mũi xấu lắm :mrgreen:
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

hehehe :D cam' on anh chi da dong vien cai Thuy kip thoi!!!!!! No it xo xat voi cuoc doi va no ra di som qua........trong khi tao that may man o nha dc an choi nhay mua.........cung lo nghi cung dau dau.......tat nhien ko the bang may.....chep....cuoc song la the do nhung rui se on thui.......xung quanh may co nhieu ng quant am the co ma.......hi' tao o nha mong ko dc......the ha.......tao biet may co nhieu chuyen, ko phai chuyen gi tao cung hieu nhung thi du nhu tinh cam thi hay ke cho tao........chep......tao rat kinh nghiem :))

----------

hahah :D con Thuy khoc ngaoy mui ah? ui'........may xau hon tao tuong???hoho hum nao anh Tuyen chup anh send cho em nghen!!!!

----------

hahah :D con Thuy khoc ngaoy mui ah? ui'........may xau hon tao tuong???hoho hum nao anh Tuyen chup anh send cho em nghen!!!!

----------

hahah :D con Thuy khoc ngaoy mui ah? ui'........may xau hon tao tuong???hoho hum nao anh Tuyen chup anh send cho em nghen!!!!
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Trần Hải Phương đã viết:
hehehe :D cam' on anh chi da dong vien cai Thuy kip thoi!!!!!! No it xo xat voi cuoc doi va no ra di som qua........trong khi tao that may man o nha dc an choi nhay mua.........cung lo nghi cung dau dau.......tat nhien ko the bang may.....chep....cuoc song la the do nhung rui se on thui.......xung quanh may co nhieu ng quant am the co ma.......hi' tao o nha mong ko dc......the ha.......tao biet may co nhieu chuyen, ko phai chuyen gi tao cung hieu nhung thi du nhu tinh cam thi hay ke cho tao........chep......tao rat kinh nghiem :))

----------

hahah :D con Thuy khoc ngaoy mui ah? ui'........may xau hon tao tuong???hoho hum nao anh Tuyen chup anh send cho em nghen!!!!

!!!!

mama mày Phương nhé .. :)) ... tao còn sống nhăn răng ra đây mày đã chửi rủa tao "ra đi sớm" là thế nào hả con hâm kia :)) ... >: P ... :nono: ... :* .. :* thấy mày vui là tao yên tâm rồi :*:* ... :x .. tao sẽ về sớm thôi :x :* ...

mà anh Tuyên dở hơi kia nhé [-( >:) kiểu đâu con zai lại cứ ra trước mặt con gái ng` ta mà nói xấu như đúng rồi thế .. >:) ... con trai chả ý tứ gì cả :)) :)) :nono: ... anh cứ oang oang đeee ... đồ lẻo mép :D :mrgreen: .. đồ nói xấu bạn bè ... :D :nono: ...
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Đợi mãi em Thủy mới reply,kiêu thật đấy ;;) Để hôm nào anh chụp hẳn cảnh em ngoáy mũi thì mới hết cãi nhé 8-} chết thật hay chối quá >:)
Ko ngờ )( suy nghĩ rắc rối thật đấy,bé người trẻ con mà nghĩ như bà cụ >:) dạo này còn hay khóc nhè ko đấy? :p
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

biết làm gì bây giờ, con người mình hoàn toàn hoang mang ko còn phương hướng, âu cũng là tự mình gây nên, thôi thì phó mặc cho nó trôi đi, muốn về đâu thì về ...
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

hehee anh Thành lịch sự quá .. [-( ...[-( ... topic của em thế mà anh vào thả cho 1 câu ngắn ngủn đầy tâm sự .. :-s .. :| ... :nono:..

anh Yogi làm sao thế kia ... :D :mrgreen: ... enjoy life anh Yogi ơi .. :x :x... life is short ... :jump: ... ye be upset if u want but dont be depressed ... :x ... get back the spirit ^^ ...

anh Tuyên hâm : .. eo bạn với bè hãm quá nhé :(( :(( .. :| .. bạn bè gì toàn mở cửa sổ oang oang nói xấu nhau cho hàng xóm ng` ta nghe hết thế hả anh ...[-( :nono: .. mà anh bịa vừa thôi nhớ ko lần sau á ... :D :mrgreen: .. tớ có cách xử lý :mrgreen: ... >:) .. ;;) ..anh Tuyên có cái ảnh đẹp zai HQ lắm mà =)) =)) :)) ... 3 nàng :)) :)) :mrgreen: (hiểu em nói về cái ảnh nào ko ;;) :"> .. ngại quá đe dọa bạn công khai :">)
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Hiiiiiiiiiiiiiiiii, xin lỗi em nhiều, nhưng quả thật ký ức của anh về ngày hôm qua, nó như thế !
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

huhu.....ne` hum nao onl vay? tao chang thay may khi may onl dau! dao nay tao ban tui bui thi DH vay ma van ngu nhu con "nhon" :D
Tao thinh thoang phon vo dieu kien, buon cung vo dieu kien! con Tron ban than cua tao cung da di UC.......hic nho bon may khung khiep! hoc hanh ben do co j hay ho ko? ke cho tao nghe may dang hoc cai de` di!
Ma hinh nhu cai topic nay lau rui! con Thuy nay may hay suy nghi lung tung, giong tao nhung may benh nang hon tao! :D :)) tot hon la may dung co ngoi nha nhieu, suy nghi lung tung no kho ra day! Con dien nay!!!!!!!Chi may noi ma khong nghe loi! tet dit do!

:D :x anh nao dep trai! gioi thieu tao coi! hu' o nha quanh quan voi may thang ban nham mat rui!!!!!!!!! (xau xa qua--nhung tao yeu cai dep :(()
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

hum nay tao vua lam bai kt ly' vua` viet thu cho con tron may ah........sanh dieu vai!!!!!!! hic rat tiec bai y chi dc 56 diem thui!

ah, may khaac di nhieu ah, sao hong send anh cho tao! ho^ho^ ma bao h ve! :(( tao dang thik di choi !!!!! may ma ve co khi lai ho^ho^ beo nhu thung lhi.........hahahhaaa:)) ma o dau cs cung phuc tap thui, chang khac nhau dau! tao thi cong se sang nau com cho may,ok? he h trinh tao van hon may thui!!!!! hhahaha.....
 
Re: Kỷ niệm đáng nhớ ... hồi ức của 1 ngày ...!

Trần Hải Phương đã viết:
huhu.....ne` hum nao onl vay? tao chang thay may khi may onl dau! dao nay tao ban tui bui thi DH vay ma van ngu nhu con "nhon" :D
Tao thinh thoang phon vo dieu kien, buon cung vo dieu kien! con Tron ban than cua tao cung da di UC.......hic nho bon may khung khiep! hoc hanh ben do co j hay ho ko? ke cho tao nghe may dang hoc cai de` di!
Ma hinh nhu cai topic nay lau rui! con Thuy nay may hay suy nghi lung tung, giong tao nhung may benh nang hon tao! :D :)) tot hon la may dung co ngoi nha nhieu, suy nghi lung tung no kho ra day! Con dien nay!!!!!!!Chi may noi ma khong nghe loi! tet dit do!

:D :x anh nao dep trai! gioi thieu tao coi! hu' o nha quanh quan voi may thang ban nham mat rui!!!!!!!!! (xau xa qua--nhung tao yeu cai dep :(()

mama :x ... tao đang định hỏi mày xem ở nhà có anh nào đẹp trai ko [-( .. h mày lại hỏi tao .. :nono: .. đúng là 2 con vô duyên ế chỏng chơ :)) :)) =)) :)) nhờ .. :p .. :x tao vừa tự thiết kế blog cho tao :x ..đẹp cực .. :x có ảnh mới nhất của tao đấy vào mà xem .. ;;) lừa tình lắm =)) =)) =)) .. mày cứ bảo tao béo đi >: P .. tao về tao đè cho mày chết ngạt Phương nhé :)) :p :mrgreen: :nono:

blog của tao này : :-$

cute cực :x :x . mày thích cái blog của tao ko :x tao tự thiết kế đấy :"> .. :"> .. hehee ... mà mama mày Phương nhé :(( .. bạn học gì 2 năm rồi ko biết >: P .. bạn bè kiểu gì đấy .. :| .. hãm quá [-( :nono: .. tao học thiết kế đồ họa :"> hehee nghe oai như cóc =)) :)) :p :x... hè này tao mà về thì chả biết đứa nào nấu cơm ngon hơn đâu ;;) .. hồi xưa tao ko biết làm gì thôi chứ 2 năm vật vã xứ ng` cũng phải bản năng sinh tồn trỗi dậy tí chứ :)) :)) ... ;;) ... để xem ai nấu ngon hơn =)) :)) .. mama con tinh vi :)) :p :mrgreen: ... :*:* .. yêu mày :*:* ..

(mà con tròn là con nào ??? :-s :| ...)

anh Thành : "" .. ko sao ạ :D :mrgreen: .. chắc lúc đấy anh bức xúc quá ko kìm nén đc ^^ em cũng thông cảm và thấu hiểu :mrgreen:
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên