nặng nề, từ hôm qua tới giờ cứ online là cảm thấy một không khí nặng nề bao quanh..
hôm nay lên present vừa không có tâm trí nào để vào bài, vừa tự nhiên nhớ lại năm xưa lần đầu tiên mình present là trước mặt cô, trước mặt cả lớp, cuối cùng nói 2,3 câu rồi thôi, thất vọng..
những kỷ niệm đã từng đi qua là những kỷ niệm rất đẹp, lớp mình là khoá cuối cùng cô làm chủ nhiệm, là niềm tự hào cuối cùng của cô..
con người cô, cách sống của cô cũng có những ảnh hưởng nhất định tới cả lớp mình bây giờ, cô mà không như vậy lớp mình sẽ chẳng bao giờ được thế này..
cô lúc nào cũng xuề xoà, vô tư, đến lần cuối lớp mình đến thăm cô vẫn vậy, chẳng cần biết bà vừa vào thăm bệnh cho cô là y tá hay bác sĩ nữa, hỏi Trang rằng "bà đấy là y tá à" trong khi thật ra bà í là bác sĩ :| lúc đấy mình vừa muốn khóc vừa buồn cười..
nhớ câu hỏi bất hủ: Juliette là đứa nào?
Một lần khiêm tốn là mười lần tự kiêu đấy nhé..
nhớ lúc lớp vắng tanh cô phải chạy ra cổng trường gọi từng đứa vào đi học
nhớ niềm vui sướng của cô lúc 8 đứa đội tuyển đều được giải
đặc biệt là cái tên mà lớp mình đã đặt cho cô
có rất nhiều điều sẽ không bao giờ xảy ra được nữa, không thể làm lại được nữa..
nỗi mất mát càng lớn hơn khi phần lớn A1 đều ở quá xa cô
hôm cuối cùng mình gặp cô cô bảo, lúc cô đau đớn chỉ nghĩ đến các con mà cố gắng chiến đấu, ảnh lớp mình vẫn đặt trên bàn ở phòng ngoài, bức tượng lớp mình tặng vẫn bày trên piano..
thương cô vô cùng nhưng giờ mọi chuyện không thể thay đổi được gì, cuộc sống tàn nhẫn thì buộc lòng phải chấp nhận, một cách thanh thản, để nghĩ rằng cô đã nhẹ nhàng ra đi thoát khỏi đau đớn..
mong mọi người vững vàng để cô yên tâm và tự hào về lớp mình..
vốn dĩ đã không định nói gì, nhưng rồi mình lại nghĩ rằng nỗi đau buồn càng kìm nén thì lại càng trở nên nặng nề hơn mà thôi, xin lỗi nếu bài viết này làm mọi người thêm buồn...