Anh 1 uiiiiiii <!--@- RELoaDED -@--!>

hôm cuối cùng mình gặp cô cô bảo, lúc cô đau đớn chỉ nghĩ đến các con mà cố gắng chiến đấu, ảnh lớp mình vẫn đặt trên bàn ở phòng ngoài, bức tượng lớp mình tặng vẫn bày trên piano..

Nghe xong câu này mới thấy cô yêu lớp đến thế nào..
 
Cô vẫn luôn yêu lớp mà!

Quả tình, nếu có ngược lại những năm tháng đó, chúng ta vẫn sẽ ngỗ ngược như vậy, và sẽ đón nhận mọi phản ứng của cô như vậy! Vì thế mà chúng ta và cô luôn gắn bó, dù sau này đi nữa.

Phải sống tiếp thôi! Cô đã vững vàng, ta cũng phải vững vàng! Kiên cường sống tiếp, và biết rằng mình đang sống thêm cho cô nữa!
 
những lúc thế này tưởng chừng như không biết dựa vào ai nữa, nhưng vẫn có lớp mình, dù ở xa nhưng vẫn thấy mọi người như ở ngay cạnh thôi...

như vậy cũng sẽ đỡ đau đớn cho cô...

cả lớp mình lại tiếp tục cố gắng, để mãi là niềm tự hào của cô...
 
D àh, lúc này ai là học trò cũ của cô Hạnh, ai đã từng quen biết cô Hạnh đều có cảm giác giống như D vậy đó... Thời gian cô bị ốm D là người thường xuyên qua thăm cô nhất, gần gũi động viên cô nhiều nhất nên giờ lại càng cảm thấy trống trải... Tớ tin, cô không dặn dò gì, phần bởi vì cô can đảm, không muốn làm mọi người buồn, cũng phần vì trong thâm tâm, cô đã hết sức an lòng vì có Dương và mọi người rồi đó. Cô biết mình không cần phải nói ra nữa mà...
Biết cô mất thật buồn nhưng nghĩ đến cô đã kiên cường và nhẹ nhõm ra đi như vậy tớ cũng thấy được an ủi hơn Dương ạh... Bây h cô không phải chịu đau đớn bệnh tật gì nữa và ở trên thiên đàng cô vẫn sẽ luôn dõi theo, luôn che chở cho Linh mà...
 
vốn dĩ đã không định nói gì, nhưng rồi mình lại nghĩ rằng nỗi đau buồn càng kìm nén thì lại càng trở nên nặng nề hơn mà thôi, xin lỗi nếu bài viết này làm mọi người thêm buồn...

Trần Giang nghĩ đúng rồi đó... Lúc này càng là lúc mọi người gần nhau hơn, cùng chia sẻ động viên nhau... Nỗi đau nói được ra thành lời cũng nhẹ đi nhiều... Thật sự lúc mới nghe tin cô mất, bàng hoàng... rồi các kỉ niệm cũng cứ lần lượt hiện về... Nhất là nhìn bức ảnh cô tươi cười lại càng nhớ giọng cười, ánh mắt, lời nói của cô... Nhớ những chuyện vui... nhớ cả những lúc mình đã làm cô buồn... sau tất cả, đấy đều là những kỉ niệm vô giá của thời học sinh...

Số phận như vậy rồi, mình không thể cưỡng lại được thì vẫn còn có thể tiếp tục sống tôt, tiếp tục làm những điều cô mong mỏi, bọn mình mãi mãi là học sinh của cô và cô vẫn sẽ luôn luôn ở bên bọn mình...

Cả lớp cùng cố gắng nhé
 
hôm nay lên present vừa không có tâm trí nào để vào bài, vừa tự nhiên nhớ lại năm xưa lần đầu tiên mình present là trước mặt cô, trước mặt cả lớp, cuối cùng nói 2,3 câu rồi thôi, thất vọng..

Tao vẫn nhớ tao present lần đầu sau cái Ly. Nhóm có tao thằng Đức với thằng QA cả lũ làm trò hề trước lớp làm cô cười ngặt nghẽo. H ước có cơ hội được present lần nữa nhỉ, mình toàn lấy present làm trò đùa...
 
Mình vẫn nhớ lần cô gọi điện đến nhà mình và mấy đứa nữa "mách tội" yêu đương lăng nhăng, làm cho mấy gia đình điên đảo.

Rồi đến khai giảng năm học sau, dưới sân trường cô đi giữa hai hàng đến sau lưng mình ôm vai nói là: "Con này bây giờ không yêu đương gì nữa rồi tốt lắm."

Nhớ cái lần 2/3 lớp ngồi ăn quà, đánh bài ko xuống chào cờ bị cô xông vào bắt quả tang.

Nhớ hôm cô hùng hổ cãi nhau với bên trường Phạm Hồng Thái vì mình và mấy đứa khác bị ghép sai điểm thi.

Nhớ hè vừa rồi về thăm cô, cô cứ cầm tay mình lắc lắc: "Con này bây giờ lớn quá rồi."

Tuy mình ko được học lớp 12 ở nhà nhưng kỷ niệm về cô và lớp mình vẫn còn lưu giữ được nhiều lắm. Giờ thì những điều ấy mãi mãi chỉ là kỷ niệm thôi. Mong rằng lớp mình sát cánh bên nhau trong những ngày khó khăn này. Mình ở xa nên không thể làm được gì tốt hơn, trăm sự gửi vào các bạn ở nhà vậy, đến mùa đông mình về nhà nhất định sẽ đi thăm cô và em Linh. Mình sẽ cố gắng hết sức có thể để là một người chị cho em, và cả lớp mình cũng thế nhỉ.

@ AD: cảm ơn anh, thật may vì cô đã kịp đọc được lá thư đó, biết vậy em cũng thấy nhẹ lòng đi đôi chút. Tự nhiên thấy tiếc nuối vô cùng vì chưa bao giờ mình gọi cô là mẹ...
 
ôi cả lớp ơi, muốn ôm mọi người wá... từ hôm wa đến giờ, tớ thấy lạnh lẽo wá, tay cứ run run...
 
Hồi trước, chỉ trước đây mấy hôm thôi, lúc nào cũng đinh ninh là cô chỉ ốm vậy thôi, về nhà thể nào cũng gặp được cô, rồi sẽ lại được cô ôm ấp, nắm tay rồi kể chuyện ngày xưa nó thế này này...Thấy hụt hâng như vừa mất đi một điều gì đấy mình nghĩ là sẽ luôn tồn tại mãi bên mình. Chẳng biết nói gì nữa, chỉ thấy có cái gì đấy như đang chặn ở cổ. Nhưng không khóc đâu :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Cảm ơn lớp mình ... cảm ơn mọi người đã vào đây cùng nhau chia sẻ ... làm mình cũng thấy đỡ buồn hơn ... cho dù mỗi lần vào đây mình chẳng lần nào có thể cầm lòng được ... trách cuộc đời sao bất công như vậy, cô đã vất vả bao nhiêu sao ko được ông trời đền đáp ... nhưng biết sao nữa đây ...

Những kỷ niệm với cô có lẽ ko bao giờ xóa nhòa ... từ những ngày đầu lớp 9 học thêm cùng cô, lúc nào cũng ngồi ngay bàn đầu, rồi vào lớp 10, nhớ từ những ngày đầu lớp mình đã nghịch như quỷ, nhớ lần bị cô bắt quả tang vì ko ai xuống chào cờ, nhớ khi cô phát hiện lớp mình ko ngồi đúng như chỗ cô sắp xếp... 3 năm... 3 năm gắn bó cùng cô giờ chỉ còn là kỷ niệm.... mình muốn về, muốn được nhìn cô ....
 
Hôm nay mình vẫn đi học, và tâm trạng cũng đã ổn định. Nói thế để cô mừng. Thật ra mình học cô từ lớp 8 cơ nhé, và sẽ là 6 năm hơn chứ! :D

Chuyện về cô như thành truyền thuyết rồi, vì chẳng cần phải ghi chép lại, nhưng tất cả mọi người đều thuộc và đều kể lại hào hứng! :D

Chủ nhật viếng cô, sẽ cố gắng thức dậy và hướng về nhà!
 
Đã không khóc cho đến khi đọc những gì mọi người viết!
Cả nhà mình sẽ luôn đứng bên nhau như thế này phải không...
 
Ko biết ai có sđt của Tú Anh có thể cho tớ đc ko? Mẹ tớ đang cần số đt của bạn ý. Nhắn cho tớ vào YM: calculatorfx500a nhé, thanks
 
Hoàng ơi tớ nhắn số của tớ cho ấy rồi nhé. Có việc gì cứ gọi cho tớ.
 
Nhớ mọi người quá... Chẳng biết làm thế nào trở lại được như xưa...
 
Đừng sợ! :D

Hôm nay, mình và con Dương đã nhiều lần nhớ đến cô qua nhiều câu chuyện :x Chỉ đơn giản là mọi thứ xung quanh nhắc đến cô thôi :D Cô luôn hiện hữu xung quanh bọn mình. Dương: "cô vô đối". :x

Cô đã vượt qua rồi, dù cách cô vượt qua khiến chúng ta đau lòng :D Nhưng chúng ta sẽ bằng cách sống tích cực nhất có thể, vượt qua những ngày khó khăn này! Những bạn ở nhà cố gắng giúp em Linh, cách này hay cách khác, vì thực sự Linh mới là người chịu mất mát lớn nhất! :D

Cảm ơn vì lớp mình luôn ở bên cạnh cô, và bên cạnh nhau! >:-D<
 
Back
Bên trên