Vòng 2 Mr.HAO - Câu hỏi thảo luận 2

Định viết tiếp nhưng lại bị bạn gọi đi:) Xin giành chỗ này trước để viết tiếp về tình yêu và hôn nhân.
 
Nguyễn Minh Nhật đã viết:
may quá không cùng bảng với Linh huynh không em điên.:|
sợ nhất những bài của đối thủ mà dài quá nhiều tính chất hoa mắt.:((
:D
jk.

Mục đích là vậy mà: tung hỏa mù, gây hoa mắt :))

L.
 
Đang ngồi trả lời anh Linh he he. Phe phản đối cố lên, chân lí ở trong tay các bạn, chỉ cần viết từ con tim khối óc, các bạn sẽ chiến thắng, đừng để những lời lẽ hoa mĩ làm lung lạc tinh thần :)>-
Phe kia thông cảm, phe đấy mạnh quá nên bình vôi phải theo bên này thôi he he :D
Mà bên này đã trả lời đâu mà phe kia tự nhận dẫn trước 1 bàn thế ;;)
Nhưng phải công nhận bác Linh chơi dã man quá :|, làm một phát thế này trả lời mỏi tay :|
 
trần hữu quang đã viết:
Đang ngồi trả lời anh Linh he he. Phe phản đối cố lên, chân lí ở trong tay các bạn, chỉ cần viết từ con tim khối óc, các bạn sẽ chiến thắng, đừng để những lời lẽ hoa mĩ làm lung lạc tinh thần :)>-
Phe kia thông cảm, phe đấy mạnh quá nên bình vôi phải theo bên này thôi he he :D
Mà bên này đã trả lời đâu mà phe kia tự nhận dẫn trước 1 bàn thế ;;)
Nhưng phải công nhận bác Linh chơi dã man quá :|, làm một phát thế này trả lời mỏi tay :|

:)) Những lời lẽ hoa mĩ này đều xuất phát từ con tim khối óc đấy chứ!

Sỏ dĩ phải làm một phát vì tự nhiên hôm qua có chừng 2 giờ rảnh rỗi. Sợ sau này ko có lúc nào ghi lại một cách rành mạch những gì mình nghĩ, nên khi ấy phải cố viết ra bằng hết :)

L.
 
Chiến trường nhiều pháo quá. Cho anh thả thêm ít lựu đạn vào nhé :) (Xin lỗi vì toàn thả vào phe DPDT :) )

Analogy 1: Tưởng tượng xã hội như một đồ thị (graph), mỗi người là một đỉnh (node), nối với nhau bằng quan hệ hôn nhân (edge). DPDT nó như cái đồ thị mà mỗi đỉnh có thể có nhiều hơn một cạnh (degree >= 1) Nó sẽ giống như THE WEB ấy =)) Sẽ không có ai control được.

Analogy 2: Mỗi người là một nguyên tử (atom), gia đình DPDT là một phân tử (molecules), thỉnh thoảng lại có quả phản ứng xảy ra (trao đổi chất, hóa khử, whatever) :D -> Chẳng nhẽ DPDT lại thuân theo tự nhiên thế :D Nhưng nghĩ lại thì không thấy cái khoản sinh đẻ ở đâu cả :D

Nói chung gia đình là nhân tố cơ bản của xã hội. Muốn xã hội phát triển thì phải có 2 yếu tố:
1. Inside: Gia đình bền vững.
2. Outside: Xã hội quản lý các gia đình hợp lý (e.g. Management phải đơn giản, không chồng chéo, các vấn đề như ly hôn, thừa kế, trách nhiệm nuôi con etc. + combinations of those phải rõ ràng)

Bến nào address clearly mấy cái vấn đề này thì xin bái phuc :D (+ my votes of course :) )
 
Đang định viết tiếp ý của mình nhưng lại phải làm tí:)

Le Quoc đã viết:
Chiến trường nhiều pháo quá. Cho anh thả thêm ít lựu đạn vào nhé :) (Xin lỗi vì toàn thả vào phe DPDT :) )

Analogy 1: Tưởng tượng xã hội như một đồ thị (graph), mỗi người là một đỉnh (node), nối với nhau bằng quan hệ hôn nhân (edge). DPDT nó như cái đồ thị mà mỗi đỉnh có thể có nhiều hơn một cạnh (degree >= 1) Nó sẽ giống như THE WEB ấy =)) Sẽ không có ai control được.

Analogy 2: Mỗi người là một nguyên tử (atom), gia đình DPDT là một phân tử (molecules), thỉnh thoảng lại có quả phản ứng xảy ra (trao đổi chất, hóa khử, whatever) :D -> Chẳng nhẽ DPDT lại thuân theo tự nhiên thế :D Nhưng nghĩ lại thì không thấy cái khoản sinh đẻ ở đâu cả :D

Nói chung gia đình là nhân tố cơ bản của xã hội. Muốn xã hội phát triển thì phải có 2 yếu tố:
1. Inside: Gia đình bền vững.
2. Outside: Xã hội quản lý các gia đình hợp lý (e.g. Management phải đơn giản, không chồng chéo, các vấn đề như ly hôn, thừa kế, trách nhiệm nuôi con etc. + combinations of those phải rõ ràng)

Bến nào address clearly mấy cái vấn đề này thì xin bái phuc :D (+ my votes of course :) )

Coi nam như cực dương, nữ như cực âm. Đồ thị có chiều(hay như phản ứng cũng thế, không phải cái nào cũng đập nhau loạn xạ). Số đỉnh của âm lớn hơn dương (nữ phát triển sớm, nam chết sớm, nam có thể sống độc lập do áp lực của xã hội, nữ sợ ế, bản chất của nữ muốn làm mẹ, muốn dựa vào cái gì đó vững chắc). Như vậy theo tự nhiên, mô hình phải như thế nào nhỉ.

1 phút dành cho suy nghĩ























































































Xin thưa với các bạn, cái lí luận trên của mình cần vứt vào sọt rác vì quan hệ xã hội phức tạp, không thể chỉ lôi cái đồ thị que điểm để lí giải được. Chính vì thế khi nói tới xã hội người ta phải nói đến social dynamics chứ không chỉ lôi mỗi social network.

Thực ra, nếu nói tới network theory thì quan hệ giữa các điểm không chỉ là vợ chồng nữa mà phải có các tính chất khác.



Tới luận điểm inside, outside. (don't take it too personal)

A: -Xã hội phát triển thì cần gì nhỉ?
B: - Cần yếu tố chủ quan(inside-internal) và yếu tố khách quan(outside-external)?
A: - Ừ nói chí phải. Lí luận cả trong lẫn ngoài, chặt chẽ thế còn gì nhưng mà xin hỏi này, inside và outside xã hội?
B: -Không, không phải. Sao mà kém tắm thế! nó là inside và outside gia đình cơ!
A: -???? ừ được rồi. Thế inside gia đình cần gì?
B: -Cần bền vững mày ạ.
A:- Bền vững là thế nào?
B:- Bền vững là thế nào mà cũng không biết à? Thử nói xem, nếu hay tao thưởng kẹo.
A:- Tao nói làm gì, có cái thằng Hưng khỉ nó suốt ngày dẫn số liệu về li dị ấy, mày đi hỏi nó đi. Hình như nếu muốn mày có thể hỏi cả về ngoại tình với tệ nạn mại dâm nữa đấy.
B: - À thế à, tao chưa đọc bài nó.
A:- Thế outside cần gì?
B:- Xã hội quản lý các gia đình hợp lý
A:- Quản lí thế nào vậy?
B:- Phải rõ ràng vào.
A:- Tao thấy mày ở Mĩ, mày có thấy xã hội nó rõ ràng không?
B:- Rõ lắm nhé. Thằng nào mà đề nghị đa thê, nó coi như khủng bố, nó tống vào tù. Ngoài ra thằng nào đề nghị hôn nhân đồng tính nó cũng xử lí luôn. Toàn bọn mọi rợ, chả biết đọc kinh thánh gì cả! Phải biết cái gì đúng cái gì sai chứ.
A:- À tao hỏi này, bao giờ thằng Mĩ ngừng sản xuất chiến tranh. Hình như cuộc chiến lớn nào cũng có mặt bọn nó thì phải?
B:- Cái đấy thì kinh thánh không chỉ rõ. Giết mấy cái thằng không biết đọc sách Tân Ước thì thế giới cũng bớt những thằng ngu. Đằng nào bọn lắm vợ đấy chả xuống địa ngục.

----------


Để dành chỗ để viết về lịch sử 1 vợ 1 chồng với sự đồng hóa của đế quốc La Mã cùng với Thiên Chúa giáo
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Phe mình sao im hơi lặng tiếng thế :|, ko còn tin 1 vợ 1 chồng nữa sao :-w. Phe kia đang còn luyện lưỡi, phe ta chỉ việc nghĩ sao nói vậy, lo gì ko thắng :-w. Bác Linh viết 2h mà em trả lời mất nửa ngày :|
Việc MVMC bành trướng đúng là có làm cho nhiều người ko xem xét hết các mặt tích cực của ĐPĐT nhưng nó chỉ dừng lại ở việc phê phán một nhóm người (vì ko phải ai cũng thế) chứ ko thể dùng nó như một luận điểm để chứng minh ĐPĐT tốt hơn MVMC
Nhắc đến tình yêu, hôn nhân và gia đình, là nhắc đến những khái niệm mà thoạt đầu, chúng ta nghĩ là riêng tư nhất của hai cá nhân, ko liên can đến ai. Vậy, tại sao ông nhà nước lại muốn chúi mũi vào, để bắt tôi phải chỉ có một vợ, hay hai chồng? Tại sao, ko để chúng tôi thoải mái, tự thỏa thuận lẫn nhau trong vấn đề này?

Câu trả lời ở đây thật đơn giản và rõ ràng: nếu hai (ba, bốn...) bạn sống ở một hoang đảo, dĩ nhiên các bạn toàn quyền... yêu hay không yêu, lấy mấy người cũng được, hay dở các bạn chịu. Nhưng, trong một xã hội có sự tương hỗ và ảnh hưởng giữa những cá nhân, một nguyên tắc căn bản là làm sao để sự tự do của bạn ko ảnh hưởng đến tự do của kẻ khác, và tự do, trật tự của cả xã hội. Làm sao để việc bạn lấy dăm ba người, ko ảnh hưởng đến ông hàng xóm của bạn. Phải có một định chế, một hình thái nào đó được số đông chấp nhận, và chính quyền (trên nguyên tắc, là người đại diện các bạn) cảm thấy dễ thực hiện, để đảm bảo sự tồn tại của một xã hội, một quần thể.
Chỗ này em đồng ý gần hết trừ 2 số điểm:
-ko chỉ ông hàng xóm mà còn cả các bà vợ của bác :D.
-Em nghĩ cần thay từ “dễ” bằng “ko quá khó”, lý do em trình bày bên dưới.

Các chuẩn mực đạo đức, định kiến xã hội… là một phần ko thể tách rời của con người. Nếu loại bỏ các yếu tố đó thì con ng chả hơn gì các con vật. Tuy chúng ta cố ko để những cái đó che mất những thay đổi tốt đẹp hơn nhưng việc tách ra này chỉ có thể dừng ở một giới hạn nhất định. Ví dụ này hơi phóng đại nhưng anh Linh thử giải thích nếu một người thích và nói tôi muốn đóng khố đến công sở cho mát chứ ko muốn mặc comple đâu thì sao. Có thể một ngày nào đó nó đc chấp nhận nhưng em cá là ko gần hơn vài trăm năm thay đổi nhận thức của con ng đâu ạ :D.

Việc nhà nước cấm ĐPĐT theo em những nguyên nhân bác đưa ra chỉ là phụ.
a./ Đó là mô hình dễ quản lý nhất đối với chính quyền!
Nói nhà nước dễ quản lí cũng ko sai, nhưng đấy ko thể là một nguyên nhân chính được. Nhà nước có quản lí dễ hơn nhưng ko được lợi nhiều đến mức đa số dân muốn ĐPĐT lại đi ngược lại để nhận sự phản đối kịch liệt. Giữa một bên đa số phản đối kịch liệt với 1 bên quản lí dễ hơn được một chút thì em nghĩ ko dại =>nguyên nhân chính phải là ko có nhiều người phản đối kịch liệt. Ở đây có một điểm khác với Karaoke. Vào thời VN chuyển sang MVMC, chính quyền rất cần sự ủng hộ của dân và mỗi quyết định nói chung phải phục vụ đc đa số, đc đa số tán thành. Ngay cả cấm Karaoke cũng ko thể nói ít người tán thành đc, và khi bị phản đối gay gắt (bởi số đông và quan trọng là vì nó không hợp lí) cuối cùng cũng phải buông (cấm xe cũng vậy). Từ đó có thể kết luận nếu MVMC chỉ hợp ý Đảng mà ko hợp lòng dân thì cũng teo rồi :D. Ở đây em cũng ko dùng luận điểm nhiều người theo có nghĩa nó tốt mà chỉ dừng ở chỗ để nhà nước dễ quản lí ko phải là nguyên nhân chính hay đó ko phải mục đích của chuyển sang MVMC. Còn một ý nữa là trong bài cuối, bác đề xuất giải pháp thì nó đâu có khó thực hiện lắm nhỉ :-?, em thấy nếu chấp nhận trên các phương diện khác thì vấn đề quản lí đâu đủ khó để phải nhụt chí, nhất là với một vấn đề quan trọng tầm cỡ này.
b./ Đó là mô hình có thể phù hợp với rất nhiều người
Tại thời điểm VN chuyển sang MVMC ko thể nói MVMC là đa số và dễ chấp nhận. Đề cao MVMC ở VN có lẽ bắt đầu từ thời Pháp, nhưng đến năm 45 thì đa thê vẫn tồn tại và phổ biến. Vậy theo lí lẽ của bác và cả của Hưng khi trích dẫn Kinsay thì đáng lẽ dân Việt lúc đó phải phản đối MVMC kịch liệt chứ. Vậy tại sao? Chỉ có thể nói lúc đấy người ta đã chán ngấy đa thê thôi :D.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Ông bà mình đã thế rồi, bên Trung Quốc Liên Xô cũng thế, nên mình cũng phải như thế, là phải!
Đồng ý với anh là số người nghĩ thế ko ít, nhưng ông bà mình thì không thế đâu ạ :biggrin:. Ngoài ra thì nó ko thể dùng để chứng minh như em đề cập bên trên.
Một vợ đã mệt mỏi lắm rồi, hai ba vợ mà chết à, cho tớ xin kiếu!
Cái này là anh đang chứng minh cho phe nào thế :D
- Mô hình MVMC tồn tại đã lâu, đã thể hiện rõ những nhược điểm khó sửa của nó, như tỉ lệ ngoại tình, đổ vỡ, lý dị rất cao (mình chỉ nói đến những trường hợp có nguyên do vì buộc phải tuân thủ MVMC), nên đã đến lúc, cần bàn bạc để đưa ra một mô hình thay nó, trong tương lai (gần hoặc xa),
Ngoại tình thì em nói rồi, còn ly dị thì em nghĩ nếu đến mức muốn ly dị thì thường là khó cứu vãn rồi, liệu cho đa phu thì người ta cũng có còn mặn mà níu kéo ko? Mô hình thay nó thì em ủng hộ quan điểm cách mạng, muốn thay đổi, nhưng kể cả lập luận dựa trên khoa học như Mác mà còn ko ít người phản đối thì chỉ bàn thôi liệu có giải quyết được không? Mọi thứ phát triển đều có quy luật, muốn thay đổi cũng phải dựa trên quy luật tự nhiên (thực ra là Mác dự đoán dựa trên lập luận về quy luật phát triển tự nhiên chứ ko phải nghĩ ra rồi phán là muốn thay đổi :D). MVMC đc ủng hộ đa số như ngày nay phải khẳng định nguyên nhân lớn nhất của nó là đa số thấy nó ưu việt hơn đa thê(cổ điển). Nếu thực sự có một mô hình ĐPĐT có thể ưu việt hơn nó thì cần phát triển một cái gì đó mới hơn. Cái mới hơn này hiện nay theo em chưa xuất hiện, nó cần xh phát triển đến một mức cao hơn đã :D. Nếu có thì đó cũng là chuyện còn rất rất lâu, chứ hiện tại thì chưa đến lúc :-$. MVMC muốn trở thành hiện thực ở VN cũng phải trải qua hàng nghìn năm phản đối của chị em và hơn 80 năm đô hộ của Pháp chứ cũng ko phải muốn là đc đâu :)>-. Tức là theo em thì cái x năm của bác mới quan trọng ạ :D
Bản thân những giả thiết bác đưa ra về
ĐTĐP thực sự là lựa chọn nhân bản của bạn và các cô gái, nếu các bạn có thể đi đến một thỏa thuận đầy dân chủ và văn mình: đặt tình yêu lên trên hết, bỏ "cái tôi" của mỗi người trong suy nghĩ đòi chiếm hữu, độc tôn... để có một tình yêu đúng với tình cảm ban đầu của mỗi người!
Tất nhiên, bạn sẽ than; phức tạp thế? Nhưng đó là quyết định của bạn, chứng tỏ sự trưởng thành và bản lĩnh của bạn kia mà? Để có được tình yêu như bạn muốn, hẳn bạn sẽ vượt qua chứ?
theo em là duy ý chí. Nó có thể là một cái gì đó mới hơn sẽ xuất hiện mà em vừa đề cập nhưng hiện tại thì nó chỉ là mô hình lí tưởng chứ ko thể nói là phổ biến :D. Bác thì em ko chắc, nhưng em cũng có lúc nghĩ mình có thể như thế nhưng rồi nhận ra là mình chưa đạt dc đến thế, chắc ko ít ng như em ;)
Túm lại em cho rằng cái ĐPĐT của bác nó phải ra đời từ thực tiễn phát triển chứ bàn ra nó thì quả là cần nghi ngờ về tính đúng đắn. Tất nhiên là vẫn cứ phải bàn tiếp :D.
 
Mô hình bác đưa ra quả rất hợp lí, nó cho phép tính tự do rất cao. Em chỉ nghi ngờ về khả năng nhận thức của mỗi người để theo nó mà em sẽ trình bày ngay dưới đây. Bởi vì em vẫn cho rằng mục đích cao nhất khi áp dụng MVMC là bảo vệ phụ nữ khỏi những bất công và liệu hiện nay nếu áp dụng trở lại ĐPĐT thì có đạt được mục đích này hay ko. Cái ý ĐPĐT vẫn không phản đối những ai muốn MVMC là một ý rất đắt để ủng hộ ĐPĐT. Phản đối ý này em cũng chứng minh qua ý dưới đây luôn.
- Xã hội loài người đã phát triển ở mức độ cao, dân trí và những khái niệm nhân quyền, dân quyền đã được cải thiện ở rất nhiều nơi, con người đã có thể ý thức được thế nào là những ràng buộc pháp lý hợp lý và thế nào là ko, nên chính quyền ko thể áp đặt mãi lên họ những định chế mà một bộ phận (có thể đáng kể) tron số họ ko đồng tình, chỉ vì lý do như vậy, việc điều hành xã hội và quản lý "nhân sự" đơn giản hơn đối với chính quyền! Người dân đóng thuế để nuôi chính quyền ko phải để chính quyền theo đường lối "khó thì cấm" dễ dành như thế.

Hãy để người dân có quyền lựa chọn! (Dân chủ -> dân là chủ!)
Bàn về dân chủ: Ở VN theo em thì dân trí vẫn ko đồng đều, chênh lệch rất lớn và ngày càng lớn!! Nói là cao thì có nhiều ng cao lên nhưng xét về số đông thì ko cao đến thế đâu ạ :D. Chênh lệch càng lớn thì những người thấp hơn càng cần đc bảo vệ. Và nếu nói chính quyền phục vụ người dân thì nó phải bảo vệ dc đa số :D. Thực trạng là các sếp có tiền thì muốn “câu” càng nhiều em càng ít, làm sao bảo ko cần bảo vệ dc [-x. Nếu “câu” ở đây mang ý nghĩa tích cực cho cả 2 bên thì anh Linh đúng, bỏ “chung thủy” đi thì ko vấn đề gì lớn nữa. Nhưng đa số các trường hợp mang tính lợi dụng của các sếp với người ta thì hơn [-x. Khi nhận thức của nhiều người ko đủ để nhận ra thì bảo kệ xác ai nghĩ gì làm gì tự chịu là ko ổn. Đây chỉ là một ví dụ, rất nhiều luật khác ngoài MVMC đa số chả hiểu tại sao lại gò bó họ như vậy nhưng thực tế là đang bảo vệ chính họ. Chốt lại là dân trí ko phải lúc nào, chỗ nào cũng đủ để ai muốn làm gì thì làm, họ còn cần được bảo vệ khỏi những cái chưa nhận thức được. :-? Cái chênh lệch này chắc ở đâu cũng có chứ ko chỉ VN, và chỉ cần có người hơn là họ sẽ tìm cách lách luật để lợi dụng người không nhận thức dc.
Phần “khó thì cấm” em giải thích bên trên rồi.
 
- Về mặt quản lý gia đình: với việc mở rộng khái niệm gia đình (như một xã hội nhỏ), mỗi người sẽ phải có trách nhiệm hơn với chính mình và với những người xung quanh. Bạn có thể ngồi ì mũ ni che tai được ko, khi bạn có hai người vợ thân thương đau yếu? Từ nay trở đi, thói gia trưởng ko đủ để bạn duy trì một gia đình hạnh phúc, vì gia đình bạn đã phàt triển rộng hơn, dài hơn, và ko ai chấp nhận bạn như thế. Bạn sẽ dần dần phải làm quen với những khái niệm cấp thời của các nhà quản lý, để có một bầu ko khí hạnh phúc, dân chủ và yêu thương trong đại gia đình của bạn.
Em thì nghĩ là việc quái gì em phải lo cho 2 bà vợ ấy, các bà ấy còn có các thằng chồng khác cơ mà :D. Nếu vợ em mà chỉ có mình em thì tất nhiên là sao mà ngồi nhìn được. VN có câu “cha chung không ai khóc”, giả sử ng ốm là em chắc mấy vợ cũng nhìn nhau thôi [-(. VD về tính gia trưởng, ở VN nó cực kì phổ biến, chị em cũng rất hận nó, nhưng rồi vẫn cứ phải lấy. Đơn giản là vì đứa nào chả thế hoặc ko thế thì các mặt khác kém hơn. Xét về tính cạnh tranh thì hầu như chả có gì khác, chỉ có khác là chuyển từ giai đoạn tìm hiểu sang sau khi cưới mà thôi. Trước đây anh phải tốt hơn đứa khác khi cưa cẩm còn bây giờ anh phải tốt hơn cả sau khi cưới. Nói “cả” thì có vẻ thêm nhưng cùng lắm chỉ bớt mấy đứa giả vờ giỏi. Mà chị em mà lại ko tìm hiểu đc ai hơn ai, ai chỉ giả vờ để cưa sao, nhỉ ;;). Tính cạnh tranh không tăng thì làm sao tốt hơn đc :D
 
- ĐTĐP có gi hay ho, và nó có khắc phục hay hạn chế được những nhược điểm của MVMC hay ko? No có tiếp nối được những cái hay của MVMC hay không?
- Khả năng thực thi nó trong thực tế như thế nào?
Em đồng ý là cần trả lời 2 câu hỏi này, trong đó câu 2 sẽ trả lời khi câu 1 đã được giải quyết.
Hiện tại lý do bác đưa ra là chúng ta sẽ yêu thoải mái hơn, ko bị gò bó gì nữa. Em trả lời như sau:
Đứng trên góc độ tình cảm, ĐPĐT là một bước lùi [-x. Khi đó cái câu “anh yêu em kinh khủng” liệu có còn giá trị như bây giờ không? Nếu bác yêu em nào đó đến mức đó thật thì diễn tả kiểu gì? Bác có nói kiểu gì cũng ko thể bằng bây giờ nói “anh rất nhớ em” [-x (mặc dù em chả có tí kinh nghiệm nào trong vụ này :D [-x). Bây giờ bác nói ”(bây giờ) anh chỉ yêu mình em” dù thật hay giả thì cũng còn em tin và đánh giá cao, chứ trong ĐPĐT bác mà nói thế thì mặt em í sẽ thế này :eek: :eek: :eek:, tức là chả có giá trị gì. Nói đa thê làm ng ta có thể yêu nhiều hơn là ko đúng. Khi không bị rằng buộc bởi việc chỉ dc lấy 1 vợ, liệu độ nghiêm túc trong quyết định cưới có còn sâu sắc như hiện nay. Khi đó người ta đâu cần tìm hiểu thật cặn kẽ, đợi đến khi xác định được chính xác đây là người sẽ đi hết cuộc đời với mình (không thể-rất khó thay đổi) mới quyết định, bởi vì nó ko còn là “chuyện cả đời” nữa. Tình cảm khi đó có thể được đưa lên những nấc thang cao nhất ko, hay chỉ làng nhàng, thấy thinh thích là cưới (đây mới chỉ nói trên góc độ tình cảm, chưa nói đến trách nhiệm). So sánh không hoàn toàn tương xứng nhưng việc có 1 tờ 100$ với 20 tờ 1$ bác nghĩ bên nào có lợi hơn.
Nếu câu 1 thỏa đáng thì câu 2 em nghĩ là ok, ko có vấn đề gì lớn :D

Tựu trung, có thể thấy rằng ĐTĐP ko đồng nghĩa với sự tự do chủ nghĩa quá trớn, với nguy cơ tan vỡ, đổ nát của gia đình. Nó chỉ là sự mở rộng (trong khuôn khổ pháp luật và cá nhân) của mô hình gia đình truyền thống, cũng như của những khái niệm thủy chung, yêu đương... Nó giả thiết và đòi hỏi ở mỗi người sự suy nghĩ chín chắn, ý thức vươn lên, sự động não trên nhiều phương diện của cuộc sống!

Hiện tại em chưa thấy đc có cách nào để hạn chế phần quá trớn kia, nó đúng hơn phải là nhiệm vụ chúng ta cần tìm ra để có thể áp dụng ĐPĐT. Em thấy nguy cơ thực sự của việc ko còn tồn tại khái niệm gia đình, thay đổi quá lớn khái niệm thủy chung, yêu đương, khó có thể chỉ nói là mở rộng. Bởi vì phần giả thiết của bác đòi hỏi quá lí tưởng. Nó vẫn đòi hỏi người ta suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề kết hôn như trong MVMC vậy!!!!!
Hiện tại chúng ta đang trong MVMC, vì vậy thực ra có rất nhiều cái chúng ta vẫn mặc định (thậm chí ko ý thức dc là đang mặc định). Vì vậy khi đặt trong ĐPĐT thì phải rà soát thận trọng lại tất cả những cái sẽ thay đổi. Em xin ví dụ 1 cái: vấn đề ly dị

Trong MVMC, ng ta cần ly dị vì (em lấy tạm 2 lí do, mọi ng có thể tự thêm và trả lời):
-Có thể lấy ng khác.
-Không rằng buộc về pháp lí nữa
Trong ĐPĐT: ng ta có thể lấy ng khác mà ko cần ly dị. Cũng ko thể chia tài sản như bây giờ vì cái khái niệm tài sản chung ko còn nữa (ai biết cái gì là của chung với ai!!!!)=> ko có đoạn chia tài sản, rồi thừa kế gì đó…
Vậy người ta phải ly dị vì cái gì??? Hay chả cần khái niệm ly dị nữa luôn??? Cũng có thể xuất hiện cái gì đó bắt buộc ng ta phải ly dị nhưng chúng ta bây giờ cũng đâu biết nó là cái gì :)
Thậm chí ngay cả cái đoạn chia tài sản kia em cũng mới vừa nghĩ ra là không còn khái niệm “tài sản chung” khi đến đoạn đấy.
(tạm hết :D)
 
Đúng là hoa mắt, các nhà chính sách tương lai cứ gọi là vạch ra cả một cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa cho dân mình. Em là em không dám đao to búa lớn, phê bình chính sách chế độ gì hết. Với em câu hỏi này chỉ có mục đích xét đoán quan điểm về một vấn đề tình cảm tuy mang tính vĩ mô nhưng vẫn chỉ nhắm đến từng con người một thôi. Em không dám chọc ngoáy chế độ, không theo bên nào vì nó ưu việt, không chống bên nào vì nó "ấu trĩ đơn sơ." Chuyện cải cách em xin để Đảng và Nhà nước lo ạ.

Chuyện tình cảm yêu đương và gia đình mỗi người một cách, em theo đường lối chung thủy là vàng, nếu dân tình cũng đề cao chung thủy thì mọi người ủng hộ một vợ môt chồng, và ngược lại thôi. Em chưa có kinh nghiệm nhưng chắc chắn là muốn con cái sau này được hưởng sự chăm sóc tận tâm hết mức của bố mẹ, để làm được vậy bố mẹ không nên mang thêm vấn đề khác của chính bố mẹ vào gia đình. Nhiều bố/mẹ tức là nhiều gia đình hợp lại làm một. Em không nghĩ một người có thể lo cho nhiều hơn một gia đình được trọn vẹn, và cũng không đáng phải như vậy. Tình cảm là món quà quí giá của tự nhiên, hạnh phúc của con người đến từ tình cảm không xé ra nhiều mảnh. Đến lúc nào đó mà ba từ "anh yêu em" hay "em yêu anh" chuyển thành "anh yêu các em" và ngươc lại thì có lẽ khái niệm hạnh phúc đã tiến hóa đến một mức độ khác em không hiểu được.

Trong truyện kiếm hiệp Kim Dung, Chấn Nam Vương Đại Lý Đoàn thị, cha của Đoàn Dự là Đoàn Chính Thuần một trái tim yêu bốn năm người đàn bà, mỗi người để lại một đứa con. Tuy các thê thiếp của Đoàn Chính Thuần đều yêu chồng hết lòng, hiểu là bản chất của ông chỉ là đa tình nhưng với mỗi người đều có tình yêu chân thành. Nhưng đến cuối cùng điều rút ra vẫn là ông không thể làm tất cả hạnh phúc được. Thế giới Kim Dung không giống thế giới người VN mình tí nào, nhưng có thể dù ở đâu thì hạnh phúc cũng là điều rất khó xây dựng và giữ gìn đơn giản vì hạnh phúc thực sự là của hai người thôi.

Thôi đuối quá rồi.. xem Ý với Đức cho lên tinh thần..
 
Chào cả nhà, chờ mãi ko thấy ai lên tiếng... bênh mình cả, nhân bây giờ có chút thời gian rảnh, lên chiến cái!

Khải đâu nhảy vào đi chứ, sao cứ vỗ tay ở vòng ngoài vậy :))

Reply từ từ những luận cứ của Quang nhá, cứ từ từ từng mục một thôi, đi đâu mà thong thả (chữ dùng của Quang Dũng).

trần hữu quang đã viết:
Việc MVMC bành trướng đúng là có làm cho nhiều người ko xem xét hết các mặt tích cực của ĐPĐT nhưng nó chỉ dừng lại ở việc phê phán một nhóm người (vì ko phải ai cũng thế) chứ ko thể dùng nó như một luận điểm để chứng minh ĐPĐT tốt hơn MVMC

Chuyện tốt hơn hay kém hơn nhiều khi phụ thuộc rất nhiều yếu tố. Vả lại, so sánh một cái đang hiện hành, với một cái mới trên phương diện lý thuyết, chưa hề tồn tại (mô hình DPĐT hiện đại khác xa những cái trước kia, kể cả về ý nghĩa và cách thực hiện, như anh hình dung, nên tạm coi là chưa tồn tại!), có lẽ chưa nên xác quyết hay dở.

Trước mắt, anh mới dè dặt và cẩn thận nhận xét rằng ĐPĐT phù hợp với xu hướng của sự phát triển, của thời đại hơn (trọng những quyền tự do & nguyện ước cá nhân, hạn chế sự can thiệp vô lối của chính quyền vào đời tư của người dân...), và giàu tính nhân bản hơn. Ngoài ra, anh cũng đã nhấn mạnh nhiều lần là cần x năm để thực hiện hình thái này (nếu thực hiện nó, ví dụ, do nhiều người dân có nhu cầu). Nghĩa là, chưa có gì "đại nhảy vọt" ở đây cả, mọi thứ mình cứ bình tâm mà xét cái đã.

trần hữu quang đã viết:
Các chuẩn mực đạo đức, định kiến xã hội… là một phần ko thể tách rời của con người. Nếu loại bỏ các yếu tố đó thì con ng chả hơn gì các con vật. Tuy chúng ta cố ko để những cái đó che mất những thay đổi tốt đẹp hơn nhưng việc tách ra này chỉ có thể dừng ở một giới hạn nhất định. Ví dụ này hơi phóng đại nhưng anh Linh thử giải thích nếu một người thích và nói tôi muốn đóng khố đến công sở cho mát chứ ko muốn mặc comple đâu thì sao. Có thể một ngày nào đó nó đc chấp nhận nhưng em cá là ko gần hơn vài trăm năm thay đổi nhận thức của con ng đâu ạ :D.

Chuẩn mực đạo đức nhiều khi là thứ rất chủ quan, tùy thuộc thời gian, thời điểm, và dễ bị chính quyền áp đặt để thực hiện những gì họ muốn. Định kiến xã hội thì như bản thân từ này đã cho thấy: nó rất dễ sa vào giáo điều, dễ bị ai đó "đầu têu" rồi quần chúng hùa theo. Do đó, anh ko bảo là cần loại trừ những yếu tố đó, nhưng nên nhìn nhận chúng một cách phê bình, và cẩn thận trước chúng.

Ví dụ về đóng khố đến công sở ko hề liên quan gì đến chuẩn mực đạo đức hay định kiến xã hội cả. Chỉ là chuyện về một số quy ước của cộng đồng về ứng xử, ăn vận... mà thôi. Đóng khố trong buồng ngủ của mình, một ình, ko quấy ai, ko sao. Ra đường, như thế ảnh hưởng đến mỹ quan (theo cách đánh giá của nhiều người), thì ko nên.

trần hữu quang đã viết:
Nói nhà nước dễ quản lí cũng ko sai, nhưng đấy ko thể là một nguyên nhân chính được. Nhà nước có quản lí dễ hơn nhưng ko được lợi nhiều đến mức đa số dân muốn ĐPĐT lại đi ngược lại để nhận sự phản đối kịch liệt. Giữa một bên đa số phản đối kịch liệt với 1 bên quản lí dễ hơn được một chút thì em nghĩ ko dại =>nguyên nhân chính phải là ko có nhiều người phản đối kịch liệt.

Anh chưa hề nói là có nhiều người phản đối kịch liệt MVMC, đòi ĐPĐT. Lý do thì đã nói khá nhiều trong các phần viết. Cái này mới là một mô hình hứa hẹn trong tương lai, còn cần bàn bạc nhiều về việc thực hiện thế nào cho hợp lý, nhiều người còn chả biết là có một khả năng (tiềm tàng) như thế, làm sao mà dân tình đã đồng loạt muốn nó được?

Nếu rất nhiều người đã muốn nó, như muốn một cái mới, thì BGK đã chả phải đưa đề này ra để thảo luận :))

trần hữu quang đã viết:
Ở đây có một điểm khác với Karaoke. Vào thời VN chuyển sang MVMC, chính quyền rất cần sự ủng hộ của dân và mỗi quyết định nói chung phải phục vụ đc đa số, đc đa số tán thành. Ngay cả cấm Karaoke cũng ko thể nói ít người tán thành đc, và khi bị phản đối gay gắt (bởi số đông và quan trọng là vì nó không hợp lí) cuối cùng cũng phải buông (cấm xe cũng vậy). Từ đó có thể kết luận nếu MVMC chỉ hợp ý Đảng mà ko hợp lòng dân thì cũng teo rồi :D. Ở đây em cũng ko dùng luận điểm nhiều người theo có nghĩa nó tốt mà chỉ dừng ở chỗ để nhà nước dễ quản lí ko phải là nguyên nhân chính hay đó ko phải mục đích của chuyển sang MVMC.

Có nhiều cái mới hợp ý Đảng và ko hợp lòng dân, nhưng nó vẫn tồn tại mà, cái này mình đừng đi xa thế :)

Cứ chấp nhận một thực tế sau đã: khi Đảng ta (nhà nước ta) chuyển từ ĐTĐP (kiểu cổ, có nhiều nhược điểm) sang MVMC, thì khi ấy đó là một bước tiến chứ. Thậm chí, đó là một bước tiến cách mạng! Bước tiến cách mạng đó, khi ấy được nhiều người chấp nhận, và dĩ nhiên nó đem lại một sự quản lý dễ hơn nhiều, so với ĐTĐP (kiểu cổ).

Tuy nhiên, trong tương lai, khi ĐTĐP (kiểu mới) thay thế MVMC, thì nó cũng sẽ diễn ra giống hệt như những gì mình đã nói trên đây. Tất cả đều là phát triển có kế thừa: tham khảo và giữ lại những cái hay của hình thái cũ, và đưa vào những cái mới, tốt đẹp.

trần hữu quang đã viết:
Còn một ý nữa là trong bài cuối, bác đề xuất giải pháp thì nó đâu có khó thực hiện lắm nhỉ :-?, em thấy nếu chấp nhận trên các phương diện khác thì vấn đề quản lí đâu đủ khó để phải nhụt chí, nhất là với một vấn đề quan trọng tầm cỡ này.

Em thấy vậy à? Cá nhân anh, thấy quản lý và tổ chức theo mô hình mới là rất khó đấy, đòi hỏi một tầm dân trí & quan trí cao. Ko đơn giản đâu em!

trần hữu quang đã viết:
Tại thời điểm VN chuyển sang MVMC ko thể nói MVMC là đa số và dễ chấp nhận. Đề cao MVMC ở VN có lẽ bắt đầu từ thời Pháp, nhưng đến năm 45 thì đa thê vẫn tồn tại và phổ biến. Vậy theo lí lẽ của bác và cả của Hưng khi trích dẫn Kinsay thì đáng lẽ dân Việt lúc đó phải phản đối MVMC kịch liệt chứ. Vậy tại sao? Chỉ có thể nói lúc đấy người ta đã chán ngấy đa thê thôi :D.

Cái này anh nói rồi mà :)

L.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
trần hữu quang đã viết:
Ngoại tình thì em nói rồi, còn ly dị thì em nghĩ nếu đến mức muốn ly dị thì thường là khó cứu vãn rồi, liệu cho đa phu thì người ta cũng có còn mặn mà níu kéo ko?

Ý anh nói là chuyện ly dị, chia tay nhau do những "bất cập" của hình thái MVMC ấy chứ. ĐPĐT có thể giải quyêt được một số trường hợp kiểu này (dĩ nhiên, ko phải tất cả).

trần hữu quang đã viết:
Mô hình thay nó thì em ủng hộ quan điểm cách mạng, muốn thay đổi, nhưng kể cả lập luận dựa trên khoa học như Mác mà còn ko ít người phản đối thì chỉ bàn thôi liệu có giải quyết được không? Mọi thứ phát triển đều có quy luật, muốn thay đổi cũng phải dựa trên quy luật tự nhiên (thực ra là Mác dự đoán dựa trên lập luận về quy luật phát triển tự nhiên chứ ko phải nghĩ ra rồi phán là muốn thay đổi :D). MVMC đc ủng hộ đa số như ngày nay phải khẳng định nguyên nhân lớn nhất của nó là đa số thấy nó ưu việt hơn đa thê (cổ điển). Nếu thực sự có một mô hình ĐPĐT có thể ưu việt hơn nó thì cần phát triển một cái gì đó mới hơn. Cái mới hơn này hiện nay theo em chưa xuất hiện, nó cần xh phát triển đến một mức cao hơn đã :D. Nếu có thì đó cũng là chuyện còn rất rất lâu, chứ hiện tại thì chưa đến lúc :-$. MVMC muốn trở thành hiện thực ở VN cũng phải trải qua hàng nghìn năm phản đối của chị em và hơn 80 năm đô hộ của Pháp chứ cũng ko phải muốn là đc đâu :)>-. Tức là theo em thì cái x năm của bác mới quan trọng ạ :D

Những cái em nói anh có phản đối đâu, và cũng đã trả lời ở mess ở trên rồi. Lưu ý em rằng ĐTĐP hiện đại dân chủ và văn mình gấp nhiều lần thứ ĐTĐP mà em nhắc tới ở đây, của Việt Nam trước 1945, nên đừng nhầm lẫn nó với nhau nhé.

Còn chuyện cần x năm thi cũng là cái anh nói ngay từ đầu mà, anh đâu có bảo áp dụng ngay cái gì? Đó là điềm khác với chính quyền: chính quyền ra quyết định cấm đoán này nọ, cấm có hỏi dân :))

trần hữu quang đã viết:
Bản thân những giả thiết bác đưa ra, theo em là duy ý chí. Nó có thể là một cái gì đó mới hơn sẽ xuất hiện mà em vừa đề cập nhưng hiện tại thì nó chỉ là mô hình lí tưởng chứ ko thể nói là phổ biến :D. Bác thì em ko chắc, nhưng em cũng có lúc nghĩ mình có thể như thế nhưng rồi nhận ra là mình chưa đạt dc đến thế, chắc ko ít ng như em ;)
Túm lại em cho rằng cái ĐPĐT của bác nó phải ra đời từ thực tiễn phát triển chứ bàn ra nó thì quả là cần nghi ngờ về tính đúng đắn. Tất nhiên là vẫn cứ phải bàn tiếp :D.

Đã nói ở trên!

Tuy nhiên, ở đây anh cần nói rõ hơn một chút về chuyện "duy ý chí" (DYC). Việc bàn bạc, thảo luận vể một mô hình khả dĩ trong tương lai, ko hề có gì là DYC cả. DYC, là nhắm mắt mà áp dụng nó một cách bừa bãi, thiếu cơ sở khoa học, "điếc ko sợ súng", bất chấp mọi hậu quả...

L.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
trần hữu quang đã viết:
Mô hình bác đưa ra quả rất hợp lí, nó cho phép tính tự do rất cao. Em chỉ nghi ngờ về khả năng nhận thức của mỗi người để theo nó mà em sẽ trình bày ngay dưới đây. Bởi vì em vẫn cho rằng mục đích cao nhất khi áp dụng MVMC là bảo vệ phụ nữ khỏi những bất công và liệu hiện nay nếu áp dụng trở lại ĐPĐT thì có đạt được mục đích này hay ko. Cái ý ĐPĐT vẫn không phản đối những ai muốn MVMC là một ý rất đắt để ủng hộ ĐPĐT. Phản đối ý này em cũng chứng minh qua ý dưới đây luôn.

Em, nhớ là mình đang nói về ĐTĐP, tức là nam và nữ có quyền ngang nhau, ít nhất là trên một mô hình như thế. Nên trước mắt, mình tạm bỏ qua những lo âu về chuyện đàn ông, hay phụ nữ, sẽ bị thiệt thòi ở đây :)

trần hữu quang đã viết:
Bàn về dân chủ: Ở VN theo em thì dân trí vẫn ko đồng đều, chênh lệch rất lớn và ngày càng lớn!! Nói là cao thì có nhiều ng cao lên nhưng xét về số đông thì ko cao đến thế đâu ạ :D. Chênh lệch càng lớn thì những người thấp hơn càng cần đc bảo vệ. Và nếu nói chính quyền phục vụ người dân thì nó phải bảo vệ dc đa số :D.

Chừng nào dân trí thấp quá thì vụ ĐTĐP chưa thể áp dụng được. Phải để dân thấm nhuần đã chứ. Phải để cả dân trí dẫn quan trí cao đã chứ. Khi ấy, người dân sẽ có cách tự quản lý và tổ chức cho mình, ko phải nhất nhất cứ "nhờ' chính quyền bảo vệ như thế... (cái này nói đến lần thứ n rồi, nên sẽ ko nhắc lại).

trần hữu quang đã viết:
Thực trạng là các sếp có tiền thì muốn “câu” càng nhiều em càng ít, làm sao bảo ko cần bảo vệ dc [-x. Nếu “câu” ở đây mang ý nghĩa tích cực cho cả 2 bên thì anh Linh đúng, bỏ “chung thủy” đi thì ko vấn đề gì lớn nữa. Nhưng đa số các trường hợp mang tính lợi dụng của các sếp với người ta thì hơn [-x. Khi nhận thức của nhiều người ko đủ để nhận ra thì bảo kệ xác ai nghĩ gì làm gì tự chịu là ko ổn. Đây chỉ là một ví dụ, rất nhiều luật khác ngoài MVMC đa số chả hiểu tại sao lại gò bó họ như vậy nhưng thực tế là đang bảo vệ chính họ. Chốt lại là dân trí ko phải lúc nào, chỗ nào cũng đủ để ai muốn làm gì thì làm, họ còn cần được bảo vệ khỏi những cái chưa nhận thức được. :-? Cái chênh lệch này chắc ở đâu cũng có chứ ko chỉ VN, và chỉ cần có người hơn là họ sẽ tìm cách lách luật để lợi dụng người không nhận thức dc.
Phần “khó thì cấm” em giải thích bên trên rồi.

Đoạn này em lấy ví dụ và lý luận tùm lum, ko đi vào đề gì cả, anh xin ko bình luận nhé! :)

L.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
trần hữu quang đã viết:
Em thì nghĩ là việc quái gì em phải lo cho 2 bà vợ ấy, các bà ấy còn có các thằng chồng khác cơ mà :D. Nếu vợ em mà chỉ có mình em thì tất nhiên là sao mà ngồi nhìn được. VN có câu “cha chung không ai khóc”, giả sử ng ốm là em chắc mấy vợ cũng nhìn nhau thôi [-(. VD về tính gia trưởng, ở VN nó cực kì phổ biến, chị em cũng rất hận nó, nhưng rồi vẫn cứ phải lấy. Đơn giản là vì đứa nào chả thế hoặc ko thế thì các mặt khác kém hơn. Xét về tính cạnh tranh thì hầu như chả có gì khác, chỉ có khác là chuyển từ giai đoạn tìm hiểu sang sau khi cưới mà thôi. Trước đây anh phải tốt hơn đứa khác khi cưa cẩm còn bây giờ anh phải tốt hơn cả sau khi cưới. Nói “cả” thì có vẻ thêm nhưng cùng lắm chỉ bớt mấy đứa giả vờ giỏi. Mà chị em mà lại ko tìm hiểu đc ai hơn ai, ai chỉ giả vờ để cưa sao, nhỉ ;;). Tính cạnh tranh không tăng thì làm sao tốt hơn đc :D

Em toàn lấy những ví dụ kém cỏi ở xã hội hiện tại, toàn lấy những cái "tiêu cực" nhất để bác bỏ một mô hình được áp dụng khi xã hội ko còn ở tầm thấp như thế...

"Cha chung ko ai khóc" và "làm chủ tập thể" (kiểu Việt Nam) là những cái quá lạc hậu, ngay cả trong MVMC còn chả ra sao, nữa là ĐTĐP là cái đòi hỏi nhiều yếu tố "nâng cao".

Nghĩ vậy mãi thì ko tiến lên được...

L.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Nếu em đọc kỹ những gì anh viết, thi em sẽ thấy là trong ĐPĐT, những khái niệm tình yêu, chung thủy, gia đình, ly dị, trách nhiệm... vẫn tồn tại, có điều nó được mở rộng hơn thôi.

Ngoài ra, với khế ước cá nhân (theo mô hình anh tạm đề ra), sự ràng buộc giữa những con người trong gia đình, còn chặt chẽ hơn ấy chứ. Nhưng, cái ràng buộc chặt chẽ này là tự nguyện, xuất phát từ tình yêu giữa các cá thể có ý thức, nên nó thoải mái hơn là cái do chính quyền ép buộc.

Một số điểm em đề cập, thực ra đã có trong những gì anh viết, cho anh ko nhắc lại nữa nhé.

Cám ơn em đã nhiệt tình đóng góp với anh :))

L.

trần hữu quang đã viết:
Em đồng ý là cần trả lời 2 câu hỏi này, trong đó câu 2 sẽ trả lời khi câu 1 đã được giải quyết.
Hiện tại lý do bác đưa ra là chúng ta sẽ yêu thoải mái hơn, ko bị gò bó gì nữa. Em trả lời như sau:
Đứng trên góc độ tình cảm, ĐPĐT là một bước lùi [-x. Khi đó cái câu “anh yêu em kinh khủng” liệu có còn giá trị như bây giờ không? Nếu bác yêu em nào đó đến mức đó thật thì diễn tả kiểu gì? Bác có nói kiểu gì cũng ko thể bằng bây giờ nói “anh rất nhớ em” [-x (mặc dù em chả có tí kinh nghiệm nào trong vụ này :D [-x). Bây giờ bác nói ”(bây giờ) anh chỉ yêu mình em” dù thật hay giả thì cũng còn em tin và đánh giá cao, chứ trong ĐPĐT bác mà nói thế thì mặt em í sẽ thế này :eek: :eek: :eek:, tức là chả có giá trị gì. Nói đa thê làm ng ta có thể yêu nhiều hơn là ko đúng. Khi không bị rằng buộc bởi việc chỉ dc lấy 1 vợ, liệu độ nghiêm túc trong quyết định cưới có còn sâu sắc như hiện nay. Khi đó người ta đâu cần tìm hiểu thật cặn kẽ, đợi đến khi xác định được chính xác đây là người sẽ đi hết cuộc đời với mình (không thể-rất khó thay đổi) mới quyết định, bởi vì nó ko còn là “chuyện cả đời” nữa. Tình cảm khi đó có thể được đưa lên những nấc thang cao nhất ko, hay chỉ làng nhàng, thấy thinh thích là cưới (đây mới chỉ nói trên góc độ tình cảm, chưa nói đến trách nhiệm). So sánh không hoàn toàn tương xứng nhưng việc có 1 tờ 100$ với 20 tờ 1$ bác nghĩ bên nào có lợi hơn.
Nếu câu 1 thỏa đáng thì câu 2 em nghĩ là ok, ko có vấn đề gì lớn :D
Hiện tại em chưa thấy đc có cách nào để hạn chế phần quá trớn kia, nó đúng hơn phải là nhiệm vụ chúng ta cần tìm ra để có thể áp dụng ĐPĐT. Em thấy nguy cơ thực sự của việc ko còn tồn tại khái niệm gia đình, thay đổi quá lớn khái niệm thủy chung, yêu đương, khó có thể chỉ nói là mở rộng. Bởi vì phần giả thiết của bác đòi hỏi quá lí tưởng. Nó vẫn đòi hỏi người ta suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề kết hôn như trong MVMC vậy!!!!!
Hiện tại chúng ta đang trong MVMC, vì vậy thực ra có rất nhiều cái chúng ta vẫn mặc định (thậm chí ko ý thức dc là đang mặc định). Vì vậy khi đặt trong ĐPĐT thì phải rà soát thận trọng lại tất cả những cái sẽ thay đổi. Em xin ví dụ 1 cái: vấn đề ly dị
Trong MVMC, ng ta cần ly dị vì (em lấy tạm 2 lí do, mọi ng có thể tự thêm và trả lời):
-Có thể lấy ng khác.
-Không rằng buộc về pháp lí nữa
Trong ĐPĐT: ng ta có thể lấy ng khác mà ko cần ly dị. Cũng ko thể chia tài sản như bây giờ vì cái khái niệm tài sản chung ko còn nữa (ai biết cái gì là của chung với ai!!!!)=> ko có đoạn chia tài sản, rồi thừa kế gì đó…
Vậy người ta phải ly dị vì cái gì??? Hay chả cần khái niệm ly dị nữa luôn??? Cũng có thể xuất hiện cái gì đó bắt buộc ng ta phải ly dị nhưng chúng ta bây giờ cũng đâu biết nó là cái gì :)
Thậm chí ngay cả cái đoạn chia tài sản kia em cũng mới vừa nghĩ ra là không còn khái niệm “tài sản chung” khi đến đoạn đấy.
(tạm hết :D)
 
Chỉnh sửa lần cuối:
cho em bon chen hỏi cả 2 phe 1 câu với ạ:
người ta thường nói người mình yêu nhất, người yêu mình nhất và người mình lấy sau này, thường thì ko phải là cùng một người, liệu ĐPĐT có phải là một giải pháp để tăng số lượng người lấy được người mình yêu nhất ko ạ?
 
Nguyễn Hoàng Mai đã viết:
cho em bon chen hỏi cả 2 phe 1 câu với ạ:
người ta thường nói người mình yêu nhất, người yêu mình nhất và người mình lấy sau này, thường thì ko phải là cùng một người, liệu ĐPĐT có phải là một giải pháp để tăng số lượng người lấy được người mình yêu nhất ko ạ?

Nếu ai cũng lấy cả hai người, người mình yêu nhất và người yêu mình nhất, tức là ai cũng có 2 bạn đời, kết cấu gia đình sẽ hoàn toàn biến đổi, có lẽ ai gặp ai ngoài đường cũng sẽ có họ hàng dây dưa mất :)) Kiêu như "ơ vợ mày cũng là vợ của thằng chồng của vợ hai của tao đấy" :p

Câu hỏi của em Mai làm anh nhớ đến nhiều chuyện. Những nước phát triển (Mỹ) cuộc sống có cường độ cao, thời gian cho gia đình chắc chắn ít hơn những nước như nước mình. Vì cuộc sống của họ đẩy công việc lên hàng đầu, vợ chồng thì tỉ lệ li dị cao, đối với cha mẹ thì quan hệ cũng rất thực dụng, đến thời điểm là con cái đưa các cụ vào viện dưỡng lão, các cụ vừa được chăm sóc vừa đỡ vướng công việc của các con. Ý của em ở đây là tình cảm gia đình và cộng đồng ở nước mình là một tài sản quí giá chưa bị đánh mất bởi thế giới hiện đại. Chuyện lấy nhiều vợ nhiều chồng có thể là bước mở đầu làm xói mòn truyền thống đó, khi mỗi người đều coi tình cảm với bạn đời của mình không trọn vẹn nữa đơn giản vì mình có hơn một người.

Thứ hai, các bác có vẻ muốn thúc đẩy cuộc cách mạng văn hóa gia đình. Xin có câu hỏi cho các nhà chính sách (các nước phát triển đã có câu trả lời cho vấn đề này rồi, nhưng em muốn hỏi về nước mình)
Các anh thấy trong chế độ nhiều vợ nhiều chồng, chuyện phân định tài sản sẽ giải quyết thế nào? Một vài ví du: một vợ hai chồng, vợ sinh một con (của một trong hai chồng ;) ) Tài sản của hai bố một mẹ sẽ phân định thế nào để lo cho đứa con duy nhất? Ảnh hưởng của cách phân định như vậy đến người chồng chưa có con với vợ mình thế nào? Hoặc trường hợp thứ hai, một chồng hai vợ, mỗi vợ sinh một con, nhưng một trong hai vợ làm nghề nội trợ chứ không có thu nhập. Hai vợ chồng còn lại (đều có thu nhập) sẽ giải quyết vấn đề kinh tế cho hai đứa con thế nào? Hoặc trường hợp thứ 3, thứ 4, thứ 5.. em nhường cho trí tưởng tượng của các anh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Back
Bên trên