T2 online

  • Bắt đầu pain
  • Ngày bắt đầu
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Trương Thị Thu Trang đã viết:
húy anh hai nói linh ta linh tinh chả hỉu cái qué rì!!!!!
Thế nhé, mai đến thăm bà chút chơi!!!!:D
em gái nnu lâu khó đào tạo quá ........ ngây ngô quá ...... :))
 
Trương Thị Thu Trang đã viết:
Chơi là chơi thía nào, "chút chơi" nghĩa là vừa đén thăm vừa đến chơi, vớ vẩn, cứ xuyên tạc ý nghĩa cao đẹp của nó!!!! Thía ngày mai có phải mua cho bà cân đường hộp sữa không nhể????:))
ghê nhỉ ..... định nghĩa rõ ràng phết ............
 
Trương Thị Thu Trang đã viết:
Lườm là sao????? Bà chị không bít em là thuộc đứa ngổ ngáo bất trị của dòng họ hả???? Cụ còn chả sợ nữa là bà!!! :D (Húy mai đến không cẩn thận bà lại kêu gọi cả dòng họ kéo nhau ra đánh cho mình một trận tẹt mỏ thì chết) Vì thế cho nên có khi phải trù cho bà mai ko đến lớp được , thứ nhất là để không có cơ hội đánh mình, thứ hai là để mình còn có cơ hội mà đi chơi, hé hé :))


Nhót đểu vật làm bà hôm nay ko đi học thật, đến nhà thì bà đi khám chưa về :(( :(( :(( Thương bà quá
 
Trần Hải Nam đã viết:
Trương Thị Thu Trang đã viết:
húy anh hai nói linh ta linh tinh chả hỉu cái qué rì!!!!!
Thế nhé, mai đến thăm bà chút chơi!!!!:D
em gái nnu lâu khó đào tạo quá ........ ngây ngô quá ...... :))


anh em sao lại nỡ lòng nào vạch áo cho người xem lưng thế
 
Trần Hải Nam đã viết:
Trương Thị Thu Trang đã viết:
húy anh hai nói linh ta linh tinh chả hỉu cái qué rì!!!!!
Thế nhé, mai đến thăm bà chút chơi!!!!:D
em gái nnu lâu khó đào tạo quá ........ ngây ngô quá ...... :))[/QUOTE
Ông anh nói gì cơ, ai tên là ngu lâu khó đào tạo ở đây!!!!
 
Anh hai dạo này ăn nói linh tinh quá đấy!!!!! Ai đời lại chửi em gái mình thế không???
 
hey ! tình hình đồng phục lớp thế nào nhỉ !!
ko thấy động tĩnh gì ! hình như bọn con trai ko khoái vải đấy nên chẳng ai nộp tiền !
tình hình các bạn nữ nên nghiên cứu lại cái áo !
 
qtwertwer tewt wet wewrtwer tewt rewt ewrt rewt rewt rewtw etw rtew ret
 
mở đầu trang 150, tối nay sẽ là bài 3000, không đứa nèo lấy được cuả tao đâu :))
 
Kỹ nghệ thoát thân

Bàn tiệc có bốn người: hai nam và hai nữ. Nam: một trẻ một già; nữ: một đẹp, một không xấu lắm.

Nếu đó là hai cặp thì quá đẹp cho một buổi tiệc, nhưng chẳng có ai cặp với ai. Họ đến đây, ngay tại cái bàn Vip của nhà hàng nhiều sao này để từ biệt người thứ năm, kẻ chi tiền thường trực cho các cuộc gặp mặt. Một chiếc ghế chính giữa vẫn được kéo ra, ly rượu rót sẵn để dành cho người bạn tốt vừa “dựa cột” sáng nay.

Người đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng, phá tan cái không khí nặng nề của bàn tiệc:

- Nào, chúng ta hãy nâng ly, chúc anh ấy thượng lộ bình an.

Bốn cái ly cụng nhau cái cốp và từng cái ly lần lượt chạm vào chiếc ly của người vừa ra đi. Có tiếng sụt sùi của người trẻ đẹp:

- Có mỗi căn nhà tặng em mà anh cũng khai ra, giờ thì em biết nương tựa nơi mô?

Người đàn bà còn lại nhếch mép cười:

- Sao trước đây chị nghe em nói là thêm một tài khoản ở ngân hàng, một ít nữ trang và chiếc @ nữa? Thôi em ạ, vậy cũng đủ sống tạm qua ngày và chờ đợi vậy.

- Chờ cái gì hả chị? Cô trẻ đẹp ngơ ngác.

- Chờ người hùng tiếp theo, cái này em phải rành hơn chị chứ. Như chị đây vừa mang tiếng vừa chẳng được bao nhiêu mà bây giờ chẳng biết chờ cái gì nữa.

Người đàn ông trẻ bĩu môi:

- Chị thoát quá đẹp, chỉ bị khiển trách lại còn nguyên chức vụ, còn đòi gì nữa? Thế không phải lô đất mua ở ngoại thành là tiền kiếm chác được từ anh ấy à? Còn cái khoản chờ gì thì chị cần gì phải lo, lúc nào mà chẳng có những con mồi béo bở dẫn xác đến ngân hàng của chị. Tôi đây mới chán, tự dưng mất mẹ nó chức trưởng phòng.

Người đàn ông tóc muối tiêu mỉa mai:

- Chức trưởng phòng của cậu nó không tự dưng mất đâu, nó được đổi bằng cái nhà ba tầng và những cuộc ăn chơi tới bến đấy thôi. Đáng ra cậu phải mất luôn cái chức... công dân nữa mới phải.

Tay trẻ tuổi nghiến răng:

- Thế còn ông? Ông làm như tôi không biết hai đứa con ông đang học ở nước ngoài là tiền ở đâu ra chắc? Rồi tiền nuôi con bồ nhí bên quận 13 thời gian qua ông đào đâu ra, rồi những chuyến đi nước ngoài liên tục của ông…

Người đàn bà trẻ đẹp bỗng nổi nóng:

- Các người làm sao vậy? Chẳng phải các người hẹn nhau đến đây để tưởng nhớ anh ấy à? Tất cả các người đều bình an vô sự rồi. Chỉ có mình anh ấy phải dựa cột, cầu cho anh ấy được siêu thoát - Một giọt nước mắt có hình viên đạn lăn trên khuôn mặt trái xoan của người đẹp nổi tiếng này.

Người đàn ông tóc muối tiêu đề nghị:

- Chúng ta nên dành một phút im lặng để nhớ đến anh ấy.

Im lặng, chỉ còn nghe tiếng ro ro của máy lạnh cho đến khi một gã bồi bàn đẩy cửa bê món súp vi cá vào. Đặt món ăn lên bàn xong, gã bồi bàn bỗng đến bên chiếc ghế trống sụt sùi:

- Tội nghiệp anh quá, từ đây em mất đi một ông khách sộp, em còn nhớ là chỉ mở cửa nhà vệ sinh giùm mà anh cũng boa hai tờ xanh, phủi tí thức ăn dính trên áo cho anh cũng được đút túi bốn tờ...

Gã vừa quệt nước mắt vừa đi ra. Cả bàn sì sụp ăn và uống. Rồi người đàn bà không còn đẹp than thở:

- Đúng là có những người như anh ấy thì xã hội này có thêm màu sắc. Tiền từ ngân hàng và từ túi của những kẻ suốt đời ky cóp được dịp chạy vòng vòng và nằm lại những nơi cần nằm. Anh ấy chết đi rồi chúng ta sống làm sao đây?

Người đàn ông trẻ tuổi lạc quan:

- Sẽ có người khác, chắc chắn thế, bởi vì chúng ta vẫn đang sống đây. Khi thấy có người hùng xuất hiện chị sẽ cho vay tiền, tôi sẽ duyệt dự án và ông cứ chuẩn bị sẵn thư tay... Còn em, người đẹp ạ, em sẽ làm cho người hùng cảm nhận được mình chính là người hùng.

Cả bốn người cùng nâng ly mừng cho câu nói quá hay. Lần này họ không chạm vào ly của người vắng mặt nữa.

Bữa tiệc gần tàn, thoáng thấy gã bồi bàn đem tờ hóa đơn đến, ông muối tiêu đi ra phía cửa sổ gọi điện thoại, cô trẻ đẹp xin lỗi phải vào nhà vệ sinh, người đàn bà không còn xuân sắc lấy gương soi ra chăm chú sửa lại sắc đẹp và người còn lại cúi đầu lục túi tìm hoài chiếc hộp quẹt... Trả tiền không phải là thói quen của tất cả họ.

Gã bồi bàn đằng hắng rồi nói to:
- Thanh toán đi các vị ơi, đây là nhà hàng chứ đâu phải là... tòa án
 
Vì sao phim của chị không hay

Nghe dư luận ì xèo, Xúc Xích tôi cũng nổi máu “tò” nên mới “mò” tới rạp. Nói thật, chị đừng buồn! Xem xong, tôi cũng nhất trí với ngài đạo diễn chuyên trị… “gái”: Phim quả thật không hay!

Trời ạ! Xem phim mà chả thấy cơ thể mình… động đậy, à… xúc động gì cả! Nó quá thiếu éo le, bi đát… Không tình ba tư, hư… sọ não, bão lệ rơi hay ung thư mù mắt, lạng lách đua xe, máu me cấp cứu, tự tử ngang xương… gì cả! Hỏi như thế làm sao moi tiền của thiên hạ được?

Từ sai lầm trên, dẫn đến không gian của phim nó buồn tẻ quá! Cái làng quê, cánh đồng, ngôi chùa… Làm sao hoành tráng bằng nơi phồn hoa đô hội, khách sạn, vũ trường… Vả lại các nhân vật lại vô cùng thiếu “gợi cảm”!

Thưa nữ đạo diễn!

Theo tôi, bộ phim đó không hợp “khẩu vị” của nhiều người lắm! Vẫn biết chị chuẩn bị rất công phu, chế biến cầu kỳ. Nhưng khổ nổi bữa ăn lại toàn “chay” mà người ăn đang thèm “mặn” làm sao mà “sướng” được! Tóm lại, lần sau chị cứ việc táng thêm món chó, heo… vào, bảo đảm thiên hạ ngấu nghiến ngay! Chứ đâu nghiền ngẫm như bây giờ.

Nhưng thôi dẫu sao cũng đã lỡ! Vì doanh thu, à không, tương lai của nền điện ảnh! Qua tham khảo kinh nghiệm của những phim “đình đám”, tôi ý kiến này, chị nghe theo còn có cớ kiếm ra bạc tỷ, chứ nếu không e rằng phải cất đi tỷ bạc như chơi!

Về mặt quảng cáo. Nói thật, cứ giới thiệu rất “giật gân” vào! Không ăn nhập với nội dung cũng chả sao! Chẳng hạn “Ngôi chùa kia ẩn chứa bí mật gì?… Vì sao chàng công tử hào hoa không bị… AIDS?… Cô gái đa tình ngừa thai bằng bài thuốc dân gian gì?… Tất cả sẽ được nổ tung màn ảnh trong bộ phim tình cảm đầm đìa, lâm ly bi tráng, hình sự xã hội, hành động liên miên…!”. À, còn điều này nữa! Chị nhớ tổ chức cuộc thi vẽ áp phích cho phim. Với tiêu chí “Rất mát mẻ nhưng vô cùng… nóng bỏng”! Chỉ có thế mới còn hi vọng!… Ở thời buổi “không láo lếu bất thành danh” này, thiên hạ chả cần trách nhiệm với xã hội. Hơi sức nào chị thổn thức với lương tâm!

TB: Lần sau làm phim, chị cứ theo công thức “Khung cảnh nội thất, lất phất nội y, cực kỳ… nội tạng!” rồi sử dụng thêm các “hiệu ứng nhà… tắm” vào là hốt bạc ngay! Đừng trăn trở làm gì cho nhọc xác!
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Back
Bên trên